Không Có Tiếng Nói Chung


Người đăng: vuducdai

Ba người đi vào trong nhà thì thấy một nam nhân trung niên đã ngồi chờ sẵn ,
hai bên dãy ghế cũng đã có người ngồi chờ sẵn . Nếu Băng Thần đoán không nhầm
thì những người này là trưởng lão của gia tộc, còn người trung niên kia thì
chính là cha của Thẩm Tú người được mệnh danh Văn Thần Thẩm Vũ.

Nhìn về phía sau còn thấy người mà Băng Thần đã gặp mặt vài lần Thẩm Đằng em
trai của Thẩm Tú, hắn nhìn Băng Thần mỉm cười nói :

"Chào anh rể ."

Nam nhân trung niên kia thấy hắn ta gọi Băng Thần là anh rể thì không khỏi hừ
một tiếng, Băng Thần không có nhiều phản ứng thế nhưng đợi người kia tỏ thái
độ xong thì hắn ta vẫn phải chào hỏi để thể hiện sự đúng mực của mình.

"Tiểu bối Băng Thần chào các vị tiền bối ."

Mấy người này sau đó chẳng có ai phản ứng với Băng Thần cả, thấy thế thì Băng
Thần cũng chẳng quan tâm cho lắm . Người ta không tôn trọng mình thì không
việc gì bản thân phải lấy mặt nóng úp mông lạnh cả.

Trong ánh mắt hắn ta vẻ khinh thường cũng theo đó dâng lên, bản thân hắn ta
rất ghét cái kiểu người tỏ ra ngạo mạn khinh thường người khác . Nếu tính về
vị thế thì hắn ta chỉ có ngang hàng hoặc hơn bọn họ thôi.

Cha của Thẩm Tú thì tất nhiên có quyền như thế nhưng bọn họ thì hắn ta chẳng
coi ra gì . Sống thì phải biết người biết ta còn như mấy người này thì chỉ làm
người khác căm ghét thôi chứ tốt đẹp gì, tất nhiên những kẻ theo con đường
đọc sách sẽ nghĩ như thế rất ngầu nhưng thực tế lại méo phải.

Thấy ánh mắt của Băng Thần chuyển biến thì Thẩm Vũ biết mọi chuyện đi sai
đường rồi, những người trong gia tộc thật sự quá mức cứng nhắc . Thẩm Đằng
thì dùng ánh mắt lo lắng để báo động cho chị của mình rằng tình hình không ổn
.

Thẩm Tú tất nhiên biết nhưng thay vì can thiệp thì nàng chọn cách giả bộ như
không nhìn thấy gì cả, nàng biết rất rõ tính của mấy người trong gia tộc
nhưng nàng không muốn Băng Thần phải chịu nhục vì mình nếu không sau này nàng
đi làm dâu nó sẽ trở thành một cái dớp rất khó xóa bỏ.

Chưa kể cũng nên cho người trong gia tộc của mình biết họ đang ở đâu, ông bà
ngoại của Băng Thần chính là trong truyền thuyết Pháp Thần . Nếu ở thế giới
này thì chẳng khác nào Vũ Thần cả, bọn họ làm tức giận Băng Thần nàng còn can
ngăn được còn nhỡ mai sau làm tức giận hai vị kia thì sao.

Thấy con gái mình không dám nói gì thì Thẩm Vũ thông minh tất nhiên biết ý của
nàng nhưng có điều hắn không thể vì người ngoài mà to tiếng với người nhà được
. Sống trong gia tộc từ bé thế nên hắn biết có những điều mình không thể thay
đổi được.

Thẩm Vân rất quen thuộc với tình trạng này thế nên nhanh chóng giải quyết ,
nàng mỉm cười nhẹ giọng nói :

"Chào hỏi thế đủ rồi các ngươi nhanh ngồi xuống chút nữa sẽ có tiệc chào đón
cả hai ."

Cuộc nói chuyện sau đó cực kỳ cứng nhắc những người kia liên tục hỏi về các
vấn đề mà vốn những người có học không nên hỏi tới, Thẩm Tú khó chịu ra mặt .
Thẩm Vân thấy thế thì nắm lấy tay của nàng nói nhỏ :

"Gia đình ta như thế rồi ngươi chịu đi ."

Thẩm Tú khẽ giọng nói :

"Ta mong mai sau trước mặt ông bà của Băng Thần thì họ vẫn giữ được cái vẻ mặt
hống hách như thế ."

Thẩm Vân nhíu mày hỏi :

"Hai người bọn họ ghê gớm nắm sao ?"

Thẩm Tú cười nhạt nói :

"Hai cái Vũ Thần cô cô nghĩ có đáng sợ không ?"

Thẩm Vân lông mày giật giật cảm giác không lành ập tới, nàng nhỏ giọng nói :

"Chúng ta ra ngoài nói chuyện có được không ?"

Thẩm Tú gật đầu nói :

"Ta cũng không muốn ở trong căn phòng này cảm giác ngột ngạt quá, lần nào đi
về cũng chán nản như thế này cả ."

Thẩm Vân đứng lên rồi nói :

"Ta dẫn Tú nhi đi ra ngoài trước, huynh cùng những người khác tiếp tục nói
chuyện với Băng Thần nhé ."

Đợi hai người ra ngoài thì một người mới hỏi Băng Thần :

"Gia đình ngươi còn những ai tu vi như thế nào ?"

Băng Thần nghe thế thì cảm thấy thật sự khó chịu rồi :

"Gia đình ta chỉ còn ông bà ngoại thôi tu vi cũng không cao chỉ có Vũ Thần
thôi ."

Mấy người giật nảy mình, vốn họ nghe nói gia thể Băng Thần không tầm thường
thôi nhưng nghe hắn nói người nhà hắn Vũ Thần thì đầu tiên cảm thấy khó tin .
Sau đó thì cả đám bắt đầu cảm thấy đáng sợ bởi Băng Thần nói ra thực tế lại
rất đáng tin, một cái chưa đến hai mươi tuổi nhưng đã Vũ Đế thì ông bà bình
thường mới lạ.

Bây giờ thì bọn họ lại không dám hỏi thêm cái gì cả, đám người nãy giờ còn
hỏi rất nhiều bỗng nhiên im bặt chẳng ai lên tiếng . Nếu người khác nói thế
giới này có Vũ Thần thì họ tin, Thẩm Vân cũng có nói trong Đạo Môn rất có thể
ẩn dấu Vũ Thần không chừng, Băng gia lại chưa từng nghe thấy biết đâu là ẩn
thế gia tộc của Trung Châu.

Như thế này hơi mất mặt nhưng gia tộc bị hủy diệt một lần thế nên khi không có
uy hiếp thì họ nên mặt nhưng nếu đối phương quá mạnh mẽ thì họ quyết định cong
đuôi lại làm người . Chính Thẩm Vũ lúc này mới có thời cơ để nên tiếng giải
tỏa không khí :

"Thời gian học tập tại Thiên Nguyên mọi thứ đều tốt chứ ?"

Băng Thần mỉm cười nói :

"Nhờ có Thẩm Tú nàng ấy chăm sóc thế nên ta bớt đi rất nhiều rắc rối ."

Thẩm Vũ gật đầu vui vẻ nói chuyện với hắn, tình từ lúc này họ mới chính thức
nói chuyện như những người bình thường . Một lúc sau Băng Thần cười nói :

"Ông bà ta một thời gian sau có thể đến thăm nơi này nên có lẽ sẽ có cơ hội
bái phỏng để nói chuyện người lớn với ngài mong lúc đó ngài có thể tiếp đón
.Còn hôm nay ta đến ngoài bái phỏng ngài thì còn muốn xin phép ngài cho Thẩm
Tú đến gia tộc ta tu luyện một thời gian, chỉ dưới bàn tay chỉ đạo của bà
ngoại ta thì có lẽ nàng ấy mới tiến bộ nhanh chóng được ."

Thẩm Vũ nhìn mấy người trong nhà rồi nói :

"Trong nhà chúng ta cũng có rất nhiều cao thủ với lại chuyện này cần biết ý
kiến của Thẩm Tú cái đã ."

Băng Thần cười nhạt nói :

"Tú nhi ta đã thuyết phục được còn việc cao thủ chẳng lẽ Thẩm gia có Vũ Thần
sao ?"

Thẩm Vũ cứng họng nhưng vẫn không chịu đồng ý nên tìm cách né tránh trước ,
hắn ta nghĩ mình nên tham khảo ý kiến của em gái trước khi quyết định.

Lúc này ở bên ngoài Thẩm Vân và Thẩm Tú cũng đang nói chuyện hăng say, nhất
là khi nghe Thẩm Tú nói về chuyện mấy người kia xuất hiện thì nàng phải hỏi
lại :

"Có chắc chắn là bọn họ không ?"

Thẩm Tú gật đầu khẳng định nói :

"Ai ta có thể nhầm nhưng Đạo Tinh người kia thì chắc chắn không sai, bọn họ
còn chụp rất nhiều hình với nhau nếu cô cô muốn xem ta có thể cho ngươi ."

Nói xong nàng lấy ra mấy tấm hình cho cô cô của mình, Thẩm Vân coi xong thì
khẽ cười nói :

"Chuyện này khá thú vị rồi đấy, giá mà ta có thể đi theo ngươi thì tốt biết
mấy ."

Thẩm Tú cười nói :

"Cái này thì có thể thế nên cô cô thuyết phục cha mẹ giúp ta đi, Bạch Cẩm
mang theo em gái thì ta cũng mang theo ngươi ."

Thẩm Vân nghe thế thì mỉm cười nói :

"Được rồi nếu đã như thế thì ngươi cứ để cô cô lo ."


Ta Muốn Học Võ Công - Chương #136