:từ Tuấn


Người đăng: vuducdai

Từ Tuấn năm nay ba mươi ,một siêu cấp thiên tài khiến cho người khác chỉ có
thể ngưỡng mộ nhưng không ai biết hắn ta số phận từng lận đận thế nào .Năm
mười sáu tuổi vẫn không thể tu luyện ma pháp sống không bằng chết.

Đã thế cha mẹ bị tai nạn chết hết để lại một mình hắn cùng em gái sống với
nhau ,cuối cùng cả hai thành ăn mày .Hắn không biết mình làm sao sống được còn
nuôi đứa em gái một tuổi nữa .Trẻ mồ côi thì sẽ được đua vào trại tập trung
nhưng như thế hắn cùng em gái sẽ phải tách ra.

Hắn lang thang ngoài thành cho đến khi bất bỉnh lúc tưởng chết chắc rồi thì
Băng Thần ốm yếu hom hem mới chỉ năm tuổi trốn đi chơi gặp được hắn thế nên
lôi về chăm sóc .Hắn vẫn nhớ kỹ khi cứu xong mình hắn ta còn ngất xỉu ,hai anh
em được Băng Thần dùng tiền của Băng gia nuôi.

Nửa năm sau hắn ta bỗng nhiên thức tỉnh tu luyện thần tốc mất mười ba năm trở
thành Pháp Thánh cửu cấp .Tuy nhiên rất ít người biết về hắn ta, thậm chí sức
mạnh của hắn chỉ kẻ thù của Băng gia mới được thưởng thức.

Mười hai năm hắn ta luôn đi theo Băng Thần sau lưng quan sát thiếu gia bé bỏng
từ xa .Nhưng chỉ duy nhất một lần hắn ta đánh mất Băng Thần, suốt một tháng
trời hắn ta giam mình không ăn không uống .Đến khi nghe tin Băng Thần liên lạc
với Thiên Thanh thì hắn ta mới coi như sống dậy ,muội muội hắn ta được một
phen hết hồn.

Về sau hắn tiếp tục lo công việc của mình giữ gìn Băng gia nhưng lần liên lạc
sau chỉ có Thanh Vân ,Thanh Vũ đi qua giúp đỡ thiếu gia khiến hắn ta rất tức
giận .Kẻ khốn kiếp nào dám uy hiếp đến thiếu gia của hắn quả thật muốn chết
.Hắn táo bạo gần một tuần khiến đám thuộc hạ sống trong nơm mớp lo sợ.

Lần này Băng Thần trở về hắn ta đến gặp liền nhưng trên đường lại gặp Thiên
Thanh truyền tin đến thiếu gia có lệnh muốn tìm lấy hai người qua gặp hắn .Hắn
ta luôn hoàn thành nhiệm vụ thế lên tất nhiên phải đi hoàn thành giao phó của
Băng Thần mới dám tới.

Sau khi làm xong thì đã đêm sợ ảnh hưởng tới Băng Thần lên cũng không dám tới
.Sáng sớm hắn ta đã chuẩn bị thật sạch dẹp tóc tai các thứ đi tìm Băng Thần
.Thấy thiếu gia khỏe mạnh còn đeo nhẫn hẳn đã có nữ nhân thế lên mới cẩn trọng
kiểm tra.

Bắt mạch thấy thấy thiếu gia rõ ràng đã không còn nguyên dương khiến hắn ta
rất vui mừng nhưng sau đó lại cau mày .Hắn ta bỏ tay của Băng Thần ra sau đó
nói :

"Tộc trưởng thật sự đã làm chuyện nam nữ có tư cách đeo nhẫn ."

Băng Thần cười đứng lên vỗ vai hắn :

"Ngươi có thể gọi ta thiếu gia được không gọi tộc trưởng khó chịu làm sao ấy
.Cũng không vi phạm tộc quy người có thể chiều theo ý của ta một lần ."

Từ Tuấn nghĩ ngợi vài giây sau đó gật đầu đồng ý với đề nghị của Băng Thần .
Dù sao đúng như hắn không hề vi phạm gia quy thế lên hắn ta không thể ép Băng
Thần được nhưng hắn ta cũng thích gọi thiếu gia hơn lên mọi chuyện mới suôn sẻ
như thế.

Lâm Thư cùng bốn cô gái đi ra Từ Tuấn quét qua người các nàng một cái sau đó
mày nhăn càng sâu .Băng Thần đang chán nản thì thấy hai tên kia đang rất ngoan
ngoãn đi theo vệ đội của gia tộc hắn .Hắn ta cũng không rõ lắm vì sao đám
người này đuổi theo mình ,vốn muốn hỏi hai cô nàng kia nhưng lúc này có hai
thanh niên hỏi sẽ dễ dàng hơn.

Băng Thần phất tay bảo đám người kia lui ra sau đó mới hỏi :

"Hai vị huynh đài cho tại hạ xin lỗi vì lỗ mãng ,vị đầu trọc này bị ta đấm một
phát không biết đã lành chưa .Ta mang hai vị đến đây vì muốn hỏi rốt cuộc các
người muốn bắt ta làm gì ?"

Pháp Tâm chắp tay trước mặt nói :

"Thí chú hiểu lầm bần tăng thấy thí chủ có duyên với Phật đạo thế lên muốn mời
ngươi về Thiên Long Tự tu luyện cùng ta thôi ."

"Ầm "

Pháp Tâm bay xa gần trăm mét sau đó không còn đứng dậy được nữa .Băng Thần nhí
mày quay lại nói với Từ Tuấn :

"Đợi ta hỏi chuyện hắn xong đã chứ ."

Từ Tuấn vẻ mặt khó chịu nói :

"Băng gia chỉ còn mình ngài hắn muốn ngài xuất gia không phải gián tiếp muốn
Băng gia tuyệt hậu hay sao .Ta như thế đã nhẹ tay lắm rồi đấy ."

Băng Thần không thèm chấp Từ Tuấn quay lại hỏi Đạo Tinh :

"Còn vị đạo huynh rốt cuộc muốn tìm ta làm gì ."

Đạo Tinh hai mắt đảo quanh sau đó nghĩ nói :

"Thật ra vị huynh đệ có dung nhan đẹp đẽ như thế bần đạo chỉ muốn xin một bức
vẽ thôi ."

Băng Thần vỗ vai hắn hỏi :

"Thế tại sao ngươi lại tới nơi đây ."

Đạo Tinh chỉ Pháp Tâm rồi thành thật nói :

"Ta đi theo hắn thôi nếu biết đến nơi đây ta chết cũng không theo ."

Băng Thần phất tay nhìn hai người rồi nói :

"Thôi mặc kệ bọn họ thôi chúng ta ăn sáng vị huynh đệ này nếu không ngại có
thể ngồi ăn chung với chúng ta ."

Đạo Tinh rất vui vẻ đi xuống ghế ngồi xuống trước cả gia chủ .Từ bé đến lớn
hắn ta chưa từng biết ngại ngùng sẽ như thế nào .Thậm chí còn gắp đồ ăn vào
bát trước ăn có vẻ rất ngon lành nhưng không ai thèm chấp nhặt hắn ta cả.

Bỗng hắn la to lên :

"Món này của Tống gia ,ta tưởng bọn họ bị Ma Chủ cùng Thánh Điện hãm hại giết
chết rồi chứ ."

Ánh mắt hắn ngạc nhiên nhìn Lâm Thiến Thiến giống như hỏi nàng tại sao nàng
còn để người Tống gia còn sống .Lâm Thiến Thiến ánh mắt sắc lạnh gằn từng chữ
hỏi :

"Chuyện của Tống gia có bao nhiêu người biết ? Các ngươi đã biết lâu chưa ?"

Đạo Tinh không hiểu lắm nhưng hắn không sợ nàng liền vừa ăn vừa nói :

"Ai chả biết Thánh thành dân chúng mười người cũng có chín người biết .Ma chủ
đã sớm nhận trách nhiệm từ lâu rồi .Ta còn tưởng Thánh Điện liên thủ Ma Môn để
tiêu diệt Tống gia chứ .Các ngươi không tìm được ai nữa đâu các đại phái người
đêu ra tay cứu bọn họ mỗi chỗ đều có người.

Người ta gia tộc còn mấy người cũng thôi tìm đi chứ cần phải quá đáng như thế
không .Với lại mỗi lần ngươi xuất hiện đều nói cái gì chính nghĩa ,lấy oán báo
ân còn làm ra được đổi lời thoại đi được không .Lúc đầu bọn ta còn có chút
buồn cười nhưng giờ thì chán rồi ."

Đạo Tinh gắp một đũa rau xong rồi nói :

"Ví dụ ngươi thử nói giống Thánh Cô nhà các ngươi khi phát biểu chẳng hạn "Ta
làm mọi việc đều vì Thánh Điện mọi người vì ánh sáng chiếu đến muôn nơi phấn
đấu . Sư phụ ta cùng mấy người kia mỗi lần gặp mặt đều nhái lại các ngươi để
tấu hài ."

Lâm Thiến Thiến quá choáng váng nhưng nàng vẫn muốn xác minh lại một lần nữa
.Lết từng bước chân khó nhọc đi ra nơi Pháp Tâm đang nằm nghỉ ngơi .Không ngại
bẩn do bê tong dây vào quần áo nàng nắm có áo Pháp Tâm lay tỉnh dậy.

Pháp Tâm vừa tỉnh dậy liền ngạc nhiên :

"Lâm Thiến Thiến Thánh Nữ ngươi tại sao lại ở đây ,không lẽ ngươi đi " thực
thi chính nghĩa" ở đây .Ta nói cho ngươi biết bọn họ mạnh lắm các ngươi "thực
thi chính nghĩa "không thành công đâu đi qua nhà khác đi ."

Lâm Thiến Thiến nắm cổ áo của hắn ta nhấc lên rồi hỏi :

"Tống gia Thiên Long Tự có giữ người hay không ."

Pháp Tâm bỗng nhiên nghiêm túc nói :

"Người của tống gia tuy có ở Thiên Long Tự nhưng đều đã xuất gia đoạn tuyệt
trần thế .Thánh Điện các ngươi không ngạo mạn đến thế chứ ."

Lâm Thiến Thiến cảm giác choáng váng lại lần nữa ập tới sau đó nàng ngã gục
.Đi sau lưng nàng Băng Thần nhanh chóng đỡ lấy nàng sao đó bế về ghế sa lông
.Không ai ngờ một Vũ Đế một ngày lại tự nhiên ngất xỉu đến hai lần như thế cả
.

Pháp Tâm lết vào ngồi cạnh Đạo Tinh gắp rau ăn rất tự nhiên ,hai người nói
chuyện vui vẻ như trong nhà của mình vậy .Băng Thần nhìn những giọt nước mắt
chảy ra khi nàng còn ngất xỉu khiến hắn có chút thương xót.

Hắn ta biến thành nửa người nửa yêu sau đó tạo ảo giác khiến cho nàng chỉ tạm
thời mơ về những điều tốt đẹp nhất .Xoa đi nước mắt của nàng chậm rãi bế nàng
vào phòng ngủ ,đặt nàng lên giường đắp chăn rồi đi ra.

Từ Tuấn lúc này kích động không còn gì có thể diễn tả được ,thiếu gia thức
tỉnh huyết mạch rồi .Hắn ta lấy ra điện thoại sau đó gọi cho một thuộc hạ rồi
nói :

"Thông báo tất cả mọi người được nghỉ ba ngày tiền lương thêm ba tháng .Thông
báo xuống thiếu gia của chúng ta thức tỉnh huyết mạch của tổ tiên rồi ."


Ta Muốn Học Võ Công - Chương #107