Đừng Có Cắn.


Người đăng: vanthangvan14

Lý Huyền giật mình nhưng mà rất nhanh liền bĩnh tĩnh, nghiêm giọng nói: “
Em…Em xác định muốn ăn chị sao !? Nhưng mà chị khuyên em không nên, bởi vì em
sẽ chết đó…”

Nàng không lo Shiba ăn mình, dù sao Lý Huyền cũng chết không được, mất một hai
miếng thịt chỉ trong vài giây là khôi phục lại, nhưng mà năng lượng ẩn chứa
trong miếng thịt quả thực rất cường đại, nàng sợ Shiba ăn vào bị ăn no quá mà
nổ tung người a…

“ Ta-Chết-Sao ~!? AHAHAHA ! Con người, nếu đây là di ngôn cuối của ngươi thì…”

“ Chết đi”

Shiba cắn một phát vào tai của Lý Huyền sau đó nhai ngấu nghiến, mau me đầy
mồm, sau đó dương như kẻ chết đói gặp đô ăn ngon, ngoạm mấy miếng từ cổ tới
tai, khiến cho Lý Huyền chỉ trong vài giây cả đầu chỉ còn mỗi xương cùng chút
thịt còn bám lại.

Trong cả quá trình bị ăn thịt, Lý Huyền cũng không nói lời nào, xác thực nàng
có thể khiến cho nhục thân của mình cứng gấp trăm ngàn lần kim cương nhưng mà
nàng không làm thế, người này mặc dù giúp đỡ Lý Huyền nhưng mà lại không phải
giúp đỡ chân chính, đó là mưu sát nàng, đây chính là tự tìm đường chết, vốn dĩ
Lý Huyền cũng chẳng tính toán thậm chí còn có lòng tốt nhắc nhở, nhưng ai ngờ
người điếc không sợ súng, người ngu không sợ đạn vẫn cố gắng muốn thịt bằng
được Lý Huyền.

Kết quả rất nhanh liền tới, mới nuốt vài miếng nhỏ mà Shiba đột nhiên liền
cứng ngắc người, sau đó tơ máu gân xanh nổi đầy người, cả người căng lên,
miệng trầm hống: “ Đau quá !! Đau quá ! Đau quá ! Đau quá ! Đau quá ! Tại sao
! Tại sao ! Tại sao !”

Shiba lấy hai tay ôm lấy đầu mình trong đau đớn, thân thể càng lúc càng căng
phồng, máu chảy với tốc độ nhanh hơn bình thường rất nhiều, sau đó Shiba sùi
bọt mẹp, đầu to như cái chậu, không còn hình người nữa, rồi sau đó “ Bùm” một
tiếng, từng thớ thịt bắn tứ tung, chiếc giường sạch sẽ màu trắng nhuốm đầy máu
cùng nội tạng.

Lý Huyền xuống giường, xỏ dẹp vào đứng dậy nhìn thịt với xương cùng máu khắp
phòng đang vương vãi, lập tức thở dài, vào nhà tắm cởi quần áo nhuốm máu ra
sau đó rửa sạch máu trên thân thể mình, đứng trước gương nhìn dung mạo của
mình Lý Huyền cũng không khỏi có chút thất thần, rồi lại thở dài, xác thực
nàng rất đẹp, đẹp đến nỗi chính nàng còn phải sợ mình...

“ Tế bào RC… Hmm, thứ này rất thú vị nhưng mà mình không cần, thứ này đối với
mình không có tác dụng.” Tiện tay vứt một chút thịt của Shiba còn dính trên
người mình, sau đó tiếp tục tắm rửa.

Tiếng thét thất thanh trước lúc chết của Shiba cũng khiến cho những người hàng
xóm bật điện thức dậy, một người hàng xóm bên cạnh nhà Shiba, đối diện cửa sổ
mà căn phòng Lý Huyền được cho ở nhờ, người hàng xóm này nhìn về phía căn
phòng của Lý Huyền qua cửa sổ thấy vết máu trên kính, lập tức hoảng hốt cầm
điện thoại gọi cảnh sát.


Ta Là Xuyên Không Giả - Chương #41