Món Quà Của Thần Linh (2)


Người đăng: hellohiko147vn

Hắn lần nữa tập trung tinh thần của mình, trộn lẫn nó cùng với sức mạnh hủy
diệt. Từ từ đưa nó vào chiếc nhẫn, sau đó hình ảnh bên trong không gian của
chiếc nhẫn xuất hiện trong đầu của hắn. Cảm giác này thật kỳ lạ, giống như bên
trong chiếc nhẫn được lắp đặt camera, còn bộ não của hắn là đầu ra hình ảnh
của chiếc camera vậy.

Bên trong có hai thanh kiếm, hình dáng của chúng khá là giống vũ khí lạnh từ
thời trung cổ của các kỵ sĩ vậy. Một thanh màu vàng và một thanh màu đen,
chúng nằm đó lặng lẽ nhưng xung quanh không gian của hai thanh kiếm giống như
bị bóp méo vậy, cho dễ tưởng tượng hãy suy nghĩ bạn đang đứng giữa xa mạc
trong nhiệt độ cao đến 50 độ, nhìn ra xa sẽ thấy hơi nóng bóc lên làm cho
không gian giống như đang run lên vậy.

“Hai thanh kiếm này là.?”

“Là kiếm của ta và lão già ngu ngốc kia.”

“Oi, ông bạn già sao ngươi lại đem vũ khí của ta tặng cho hắn.”

“Nó là của ta.”

“Đúng...đúng vậy là ta đánh cược thua, nhưng mà ta sẽ thắng lại a. Ngươi không
thể đem nó xem như đồ của mình mang đi tặng người a.”

“Nó là của ta.”

“Nhưng mà...”

“Nó là của ta. Nhận lấy nó đi nhóc.”

“Cảm tạ ngài.”

Lão già áo trắng thật muốn khóc a. Vũ khí của hắn theo hắn không biết bao
nhiêu năm, từ lúc chưa bước lên thần tọa đến bây giờ ít nhiều cũng có tình
cảm. Tên khốn kia nói tặng là tặng không hề quan tâm tới cảm thụ của hắn. Còn
có thằng nhóc chết tiệt kia, ngươi không dùng ánh mắt thương hại đó nhìn ta
ngươi sẽ chết sao. Lão già áo trắng bị đả kích đến bên bờ vực tan vỡ a.

“Còn có chiếc hộp, mở ra nhìn xem luôn đi.”

“Ừm.”

Hắn chậm rãi mở chiếc hộp ra, nằm ở trong đó có một viên châu cùng một chiếc
chìa khoá.

“Viên châu là cách sử dụng thuật minh tưởng gia tăng lực lượng tinh thần. Đặt
nó lên trán để sử dụng. Còn chiếc chìa khoá là thứ giúp ngươi mở cửa không
gian xuyên qua các thế giới khác nhau để lịch luyện, nắm nó trong tay suy nghĩ
đến nơi mình muốn đến, sau đó dùng lực lượng tinh thần kích hoạt, nó sẽ tìm
kiếm những thế giới thích hợp và gần giống như yêu cầu của ngươi nhất có thể.

“Khoan đã, chỉ có mỗi cách tu luyện lực lượng tinh thần sao, không có công
pháp hay gì đó để tăng lên sức mạnh của hạt giống sức mạnh sao.”

“Ngươi suy nghĩ nhiều, ngươi không cần làm gì cả hạt giống sức mạnh nó cũng sẽ
tự nhiên tăng trưởng sức mạnh vô hạn. Quan trọng là ngươi có đủ lực lượng tinh
thần đi thôi thúc nó hay không mà thôi.”

Hiểu rồi, nói đơn giản hạt giống sức mạnh là một cái lò năng lượng điện hạt
nhân vĩnh cửu, nó sẽ tăng trưởng theo thời gian một cách vô hạn. Mà muốn sử
dụng nguồn năng lượng vô hạn đó hắn phải đóng vai trò là vật dẫn, vật dẫn càng
tốt hắn có thể sử dụng nguồn năng lượng đó càng nhiều, lực lượng tinh thần
càng mạnh thì sức mạnh sáng tạo và hủy diệt của hắn cũng sẽ tăng theo.

“Nhóc con, hắc hắc, chúng ta làm cuộc giao dịch thế nào.”

“Giao dịch.?”

Lúc này lão già áo trắng cười ngây ngô, hai tay xoa xoa, lại thêm trên khuôn
mặt xuất hiện nụ cười đúng chuẩn thương nhân. Nhưng mà trong mắt hắn cùng lão
già áo đen, nhìn kiểu gì cũng thấy nụ cười cực kỳ bỉ ổi.

“Ngươi không phải rất thích sức mạnh của khái niệm sao, tuy ta không thể ban
nó cho ngươi, nhưng mà ta có một quả trứng sủng vật có sức mạnh khái niệm nha,
chúng ta trao đổi. Ngươi trả lại thanh kiếm cho ta, ta đưa cho ngươi quả trứng
thế nào.”

“Thấy thế nào ngươi cũng không lỗ a, vũ khí ngươi chỉ cần một cái là được rồi,
còn sủng vật không chỉ có thể giúp ngươi chiến đấu còn có thể làm bạn ngươi
qua lại giữa các thế giới, đúng không.?”

Nói thật hắn thực sự động tâm a. Lão già áo trắng nói rất có lý, vũ khí chỉ
cần một cái là được, còn sủng vật tuy không biết nó là thứ gì, nhưng nếu nở ra
con gì đó manh manh, hay bá khí để trang bức hống hống cũng không tệ, hắc hắc.

Hắn nhìn về lão già áo đen cầu xin sự giúp đỡ. Lão già áo đen cũng đang trầm
tư. Sau một lúc lão cũng gật đầu dù gì hai người họ cũng là bạn bè, đùa giỡn
một tí còn được, làm quá tuyệt tình cũng không tốt đẹp gì.

“Được, thành giao.”

“Ha ha, tốt nhóc con thành giao.”

Khi hắn định lấy ra thanh kiếm lúc này biến cố xảy ra. Cánh tay vừa chạm vào
thanh kiếm thì một luồng sức mạnh không tên từ trong thanh kiếm truyền thẳng
vào cánh tay của hắn sau đó chạy khắp toàn thân. Sức mạnh điên cuồng tăng lên.
Lúc này hạt giống sáng tạo trong thức hải của hắn giống như nổi điên vậy, năng
lượng giống như không cần tiền một dạng phát ra. Xung quanh hắn mặt đất bị xé
ra vô số vết nứt, cây cối đất đá xung quanh cũng bị sức gió tạo ra xé nát tan
thành từng mảnh nhỏ.

Hắn cảm thấy giờ phút này, hắn chỉ cần thôi động một tia sức mạnh sáng tạo và
chém ra một kiếm thế giới này sẽ bị chém làm đôi vậy. Không, không, đây không
phải là vì sức mạnh tăng lên mà sinh ra ảo giác, là thực sự chỉ cần hắn chém
ra một kiếm thì thế giới này sẽ bị chia đôi. Khi hắn đang thất thần thời điểm
một cánh tay đã vương ra và lấy đi thanh kiếm.

Khi hắn tỉnh táo lại mọi thứ đã yên lặng lại. Xung quanh bị tàn phá thành một
đống bừa bộn. Hắn nhớ tới cảm giác lúc nãy không tự chủ được nuốt một hớp nước
bọt.

“Ực, thật mạnh, đây là sức mạnh của thanh kiếm sao.”

“Gì gì gì, là ngươi đồng ý trao đổi đấy nhá ta không ép buộc ngươi a. Đúng
không, đúng không. Ôi con của ta, con của ta, rốt cuộc cũng trở lại ha ha. Ông
bạn già kết thúc chuyện này chúng ta tiếp tục đánh cuộc ha ha.”

“Thanh kiếm còn lại cũng mạnh như vậy sao.”

“Hừ, đừng mơ tưởng nhóc con ta đã đặt cấm chế lên thanh kiếm, nếu ngươi không
đủ sức mạnh, thì nó cũng chỉ là một cục sắt vô dụng thôi.”

Hừ, có gì ghê ghớm. Chặc chặc hắn còn định mang theo thanh kiếm tung hoành đồ
sát tứ phương đây.

“Đúng rồi, quả trứng đâu, giao ra đây.”

“Gấp cái gì, đây giữ lấy nó.”

“Ha ha, không biết khi nở ra nó sẽ là con gì nhỉ, thật chờ mong a.”

“Tây phương cự long, còn sức mạnh thì đợi nó sinh ra thì ngươi sẽ biết.”

“Hừ, ai mà thèm, hắc hắc.”

Hắn cầm trên tay quả trứng và bắt đầu cười khúc khích, giống như một đứa trẻ
đạt được món đồ chơi mới vậy. Đúng vậy hắn đã có một người bạn đầu tiên, một
người đồng đội, một người thân, một người yêu. nó sẽ đi bên cạnh hắn trong
cuộc hành trình từng bước để bước lên vị trí cao nhất. Thần tọa.

“Những thứ cần thiết tất cả đã giao hết cho ngươi rồi, giờ thì bắt đầu đi nhóc
con, bước trên đôi chân của mình, từng bước một, nghiền nát hết thảy những thứ
cản trở con đường của ngươi, bọn chúng sẽ là đá kê chân cho ngươi, bọn chúng
sẽ là chiến công để vinh danh bước chân của ngươi bước về hướng chí cao thần
tọa.”

“Khoan đã còn hai ngài thì sao.?”

“Khi ngươi rời đi nơi này cũng là lúc bọn ta cũng nên ra đi, đúng rồi thế giới
chúng ta đang ở đã được ta kết nối với chiếc nhẫn của ông bạn già cho ngươi.
Ngươi có thể xem nó như trữ vật không gian, cùng với nơi dừng chân lúc ngươi
cần. Ngươi cũng biết qua một thời gian dài phiêu lưu ngươi cũng cần có thời
gian an tĩnh lại tâm tình.”

“Chúng ta sẽ còn gặp lại nhau sao.”

Hắn hỏi họ trong khi hóc mắt đỏ lên cùng giọng nức nỡ. Từ khi bà ngoại qua
đời, rất lâu hắn không có cảm giác ấm áp này rồi, cảm giác của gia đình. Tuy
họ cho hắn tất cả là để hắn có thể thực hiện tâm nguyện của họ, nhưng cũng
không thể phủ nhận họ đã đặt hết tâm quyết của họ vào một tên nhóc xa lạ.

“Khóc cái gì a, ngươi làm ta khóc theo luôn rồi đây này, oa.”

“Có lẽ đến lúc ngươi thành công, ngươi có thể gặp lại chúng ta.”

Lão già áo trắng cũng bắt đầu rơm rớm nước mắt, nếu không phải hắn sợ mắt mặt
với lão già áo đen hắn đã sớm khóc nấc. Lão già áo đen trả lời một cách bình
đạm nhưng trong giọng nói cũng mang một chút xúc động. Đã rất lâu họ đã quên
đi thứ gì gọi là cảm tình rồi.

“Được, một lời đã định khi tâm nguyện của hai người hoàn thành, là lúc chúng
ta gặp lại. Xin nhận của con ba lạy hai vị lão gia gia. Cám ơn tất cả những
những gì hai vị đã cho con.”

“Được nhóc con, một lời đã định, hai chúng ta sẽ chờ đến lúc chúng ta gặp
lại.”

“Đi thôi.”

Hắn quỳ xuống và dập đầu ba cái. Sau đó nắm lấy chiếc chìa khoá nói thầm hai
tiếng. Một cái lỗ đen xuất hiện phía dưới chân của hắn. Cả cơ thể của hắn bị
vòng xoáy cuốn vào, cho đến khi mất hút thì chiếc lỗ đen từ từ biến mất.

“Khóc cái gì, cũng không phải không thể gặp lại.”

“Ta quyết định rồi. Từ đây về sau hắn chính là cháu trai của ta. Kẻ nào dám
cản đường hắn bước lên thần tọa, ta sẽ cho chúng biết tại sao hoa hồng lại có
màu đỏ.”

“Hắc, ta cũng xin một vé.”

“Haizz, vốn định lừa gạt hắn kế thừa thần tọa cho rãnh nợ về hưu, ai dè chặc
chặc, bây giờ muốn gặp lại hắn cũng không được.”

“Hừ. Hoàn toàn là chủ ý ngu ngốc của ngươi, cái gì mà chúng ta chết rồi, chúng
ta không còn nhiều thời gian. Chó móa không còn nhiều thời gian.”

“Cái gì, lúc ta nói ra không phải ngươi cũng không ngăn cản sao, giờ lại đỗ
lỗi cho ta. Dòng họ nhà ngươi là họ đỗ sao.”

“Muốn đánh nhau hả.? Tên ngu ngốc.”

“Ta sợ ngươi chắc.”

((((((((((((((((((((((((((Đường phân cách))))))))))))))))))))))))))))))

Map tiếp theo One Piece. mong các bác tiếp tục ủng hộ và góp ý cho mình, để
mình có động lực tiếp tục.


Ta Là Sáng Thế Thần Không Chắc Nữa - Chương #5