Thiên Long Nhân Cùng Giết Sạch


Người đăng: hellohiko147vn

Nữa tháng tiếp theo hai con nhóc cũng đã quen thuộc rất nhiều cuộc sống thường
ngày, Isora đang ngồi nhìn Sophia cùng Sophie nói chuyện phiếm đây. Hai đứa bé
ngây thơ nói chuyện với nhau thật buồn cười.

“Sophie, a ba nói chúng ta hôm nay về nhà là ở đâu a. Đây không phải nhà chúng
ta sao.”

“Ta cũng không biết a, có thể ba ba có hai ngôi nhà đi.”

“Oa, a ba có tận hai ngôi nhà a. Vậy chẳng phải a ba có hai người vợ sao.
Trong sách nói cưới vợ là phải mua nhà a, a ba có hai ngôi nhà có nghĩa là có
hai người vợ.”

“Ừm, chúng ta cũng sẽ có hai ma ma a.”

“Sophie, khi ta lớn có thể lấy a ba làm vợ không.”

Phụt, đậu xanh Sophia a ngươi tại sao lại có cái ý nghĩ tuyệ...phi xấu xa như
vậy.

“Không được a, Sophia là không thể lấy ba ba đấy. Ba ba là không thể lấy,
Sophia không thể lấy ba ba.”

Sophie đang tiến hành tẩy não Sophia, để cho nàng quấn não không kịp suy nghĩ.

“Tại sao a.”

“Ba ba là của Sophie, Sophia là chị nên phải nhường ba ba cho Sophie a.”

“Ừm, ừm.”

Sophia gật đầu, sau đó lại lắc đầu, nàng đang xoắn xít tại sao mình không thể
lấy a ba trong khi Sophie lại có thể lấy a ba.

“Tại sao ta không lấy được a ba mà Sophie có thể a.”

“Bởi vì Sophia là chị nên phải nhường cho em mình trước nha, sau khi lấy ba ba
xong Sophie sẽ trả lại cho Sophia a.”

“Ừm, hiểu rồi.”

Nàng lại gật đầu, sau đó lại tiếp tục lắc đầu.

“Hôm qua ta nhường cho Sophie ăn hai cái chân gà, hôm nay Sophie còn chưa trả
lại đây. Không muốn a ba là của ta đấy.”

“Sao liên quan tới ba ba ngươi lại thông minh như vậy, ba ba là của ta.”

Hai đứa nhóc chạy về hướng Isora phóng nhào lên người của hắn, Sophia cùng
Sophie đang quằng quại tiến hành trận chiến tranh giành ngai vàng trên đùi
Isora. Hắn vừa bực vừa buồn cười nhìn hai con nhóc, có Sophia cùng Sophie
chung quanh cũng rộn ràng hơn nhiều.

Lúc này ngoài trời đang mưa to, hắn chưa thể trở về nên đang đợi mưa dừng mới
lên đường. Lúc này trong phạm vi tâm võng bỗng nhiên xuất hiện thuyền, hơn hai
mươi con thuyền chính giữa còn xuất hiện một con thuyền cực kỳ sang trọng.
Isora khoé miệng treo lên, đến rồi cuối cùng đã không nhịn được nữa a. Thiên
Long Nhân, ha ha.

Hắn xoa xoa đầu hai con bé để chúng dừng lại, khuôn mặt mỉm cười. Hắn lấy ra
chiếc điện thoại trùng gọi cho Sengoku.

“Isora ngươi đang ở đâu, hạn nghỉ phép đã hết mau trở lại cho ta.”

“Mà đừng nóng Sengoku nguyên soái, ta có chuyện muốn hỏi ngài đây.”

“Nói nhanh lên rồi mau trở lại.”

“Nếu có kẻ muốn bắt ta làm nô lệ.”

“Ta nên xử lý họ thế nào.”

“Giết hết là được, mau cho ta trở về.”

“Biết rồi, hắc hắc.”

“Giết hết là được chứ gì.”

Nói xong hắn cúp điện thoại. Đừng trách ta Thiên Long Nhân là nguyên soái đại
nhân ra lệnh đấy, ha ha.

“Sophia, Sophie, đi thôi chúng ta đi xem người xấu bị trời đánh.”

“Đâu, trời đánh người xấu.”

“Hoan hô đi thôi.”

Hắn kéo hai đứa bé ra gần rìa cửa sổ, đưa cho hai người bọn họ mỗi người mỗi
chiếc ống nhòm.

“Nhìn về hướng kia nha, sắp đến rồi.”

“Ừm, ừm.”

Hai con bé cực kỳ hưng phấn, lần đầu thấy trời đánh người xấu a, thật chờ
mong. Isora mỉm cười nhưng nụ cười lại lạnh căm căm, mấy người này cũng thật
chịu bỏ vốn a. Toàn bộ đều là CP, chính phủ chắc chắn sẽ không rãnh làm chuyện
tào lao này, chỉ có thể là rất nhiều Thiên Long Nhân cùng nhau điều động lực
lượng hộ vệ của họ. Các ngươi đưa thì ta nhận vậy.

“Vạn Lôi.”

Tâm võng giống như radar bắt lấy tất cả mục tiêu, Isora đưa tay ra bắn ra một
tia sét lên đám mây đen kia. Trời đang mưa chính là sân nhà của Isora.

“Ầm, ầm.”

“Đùnggggg.”

Hơn hai mươi đạo lôi quang giáng xuống, tia sét còn to hơn cả con thuyền gấp
mấy lần. Chưa đến một giây tất cả thuyền đều bị đánh tan ra thành từng mảnh
vụng, tiếp theo là thông thiên cột nước bị hất tung lên cao tới mấy chục mét.
Hai con bé bị tiếng sấm nổ hết hồn dùng hai tay bịt kính lỗ tai của mình.

Sengoku lúc này thật sự rất khí a, tên tiểu quỷ kia không chịu về mà còn gọi
điện thoại trêu trọc hắn. Ai dám bắt ngươi làm nô lệ, muốn chết sao.

“Ha ha, Sengoku lại bị Isora làm giận sao.”

“Hừ, tiểu tử thúi đó về đây sẽ biết tay ta.”

Garp, Tsuru đang ngồi tán nhảm đây, ai biết Sengoku trực tiếp chạy qua đây la
hét muốn xử lý Isora.

“Hắn nói gì.”

“Hắn hỏi ta nếu có người muốn bắt hắn làm nô lệ, hắn nên xử lý như thế nào.”

“Ha ha, hắn cũng thật biết đùa giỡn. Ai dám bắt hắn làm nô lệ, tứ hoàng sao,
ha ha.”

Sengoku khí sôi còn Garp thì cười nghiên ngửa. Tsuru lúc này nhíu mày lại nàng
là người thông minh cùng rất hiểu Isora, Isora sẽ không đùa giỡn nhảm nhí như
vậy.

“Đừng cười nữa, Sengoku ngươi trả lời hắn thế nào.”

“Tsuru sao vậy, ngươi chẳng lẽ nghĩ có người dám bắt hắn sao.”

“Đừng nói nhiều trả lời vấn đề của ta.”

“Giết hết là được.”

“Xong đời.”

Tsuru khuôn mặt âm trầm như sắp chảy nước, Sengoku cùng Garp không biết chuyện
gì xảy ra. Tsuru sao vậy.

“Mà Tsuru, ngươi thật sự cho rằng có người dám đánh chủ ý hắn sao. Kaido còn
bị hắn đánh chạy ai lại dám bắt hắn.”

“Có.”

“Ai to gan như vậy, Râu Trắng sao ha ha. Tiểu Tsuru ngươi quá căng thẳng rồi.”

“Thiên. Long. Nhân.”

Tsuru cắn thật nặng ba chữ này, nàng nghiến răng ken két lại cùng nhau. Garp
cùng Sengoku lúc này cũng đã chết lặng, chết tiệt tại sao lại quên bọn lợn đó.
Xong xong, chuyện lớn rồi. Sengoku móc ra điện thoại trực tiếp gọi cho Isora.

“Ta nghe, Sengoku nguyên soái.”

“Isora. Bọn...bọn họ sao rồi.”

Ba người họ đang hồi hợp chờ đợi câu trả lời của Isora, trái tim cũng đã thắt
lên đến họng.

“Chết hết.”

“Xong.”

Sengoku buôn bỏ chiếc điện thoại, hắn đã không còn sức ngồi phịch xuống ghế.
Tsuru chụp lại chiếc điện thoại.

“Có ai còn sống hay nhìn thấy không.”

“Không có, tất cả đều sạch sẽ.”

“Vậy thì tốt rồi, về đây chúng ta lại bàn tính.”

Nàng cúp điện thoại cùng bắt đầu tính toán chuyện tiếp theo.

“Không ai nhìn thấy, bọn họ dù có biết cũng không có cách nào buộc tội Isora.”

“Nhưng làm như vậy có ổn không.”

“Không gì không ổn. Isora làm người ba người chúng ta biết rõ ràng, hắn sẽ
không giết người vô tội. Với lại Isora là lá bài mạnh nhất của chúng ta để đối
đầu tứ hoàng.”

“Tiểu Tsuru ngươi nói đúng, bọn con lợn kia chết vì sự ngu ngốc của chính
mình.”

“Garp, Tsuru chuyện này chỉ có chúng ta cùng Isora biết, không thể để chuyện
này cho ai khác biết, kể cả Akainu bọn họ.”

“Yên tâm.”

Lúc này Isora ôm hay con nhóc, hai người bọn họ đang còn sợ run lẫy bẫy đây.

“Xong rồi a đừng sợ rồi, ha ha.”

“A ba không cho cười. Trời đánh thật đáng sợ, Sophia sẽ không làm người xấu.”

“Ừm, Sophie cũng sẽ không làm người xấu.”

“Ha ha, tính cách không sợ trời không sợ đất đâu rồi.”

“Không được cười a, a ba xấu xa.”

Hắn bế hai con bé về giường, hôm nay chắc không xuất phát được rồi. Sáng mai
lại đi, hắn nằm giữa ôm hai con nhóc vào lòng từ từ chìm vào giấc ngủ. Đã lâu
không ngủ rồi a.

Sáng hôm sau mặt trời vừa lên hắn cũng đã thức dậy chuẩn bị bữa sáng, thật
đúng là càng lúc càng giống một người cha thật rồi. Ta mới 15 tuổi a, lấy đâu
ra đứa con 5 tuổi.

Hắn xem Sophia cùng Sophie xem như em gái mà thôi, mặc dù tự xưng là ba nhưng
để hắn đối xử với hai con nhóc như con gái thật sự là lạ hắn làm không được.
Isora chuẩn bị xong bữa sáng lại đi vào phòng gọi hai con nhóc dậy.

Sophia cùng Sophie ôm nhau cứng ngắc trong miệng không biết đang thì thầm cái
gì, Sophia chắc thấy thức ăn đi chảy cả nước bọt rồi. Hắn bước đến thì thầm
vào tai hai con nhóc.

“Oi, sáng rồi thức dậy thôi.”

Không có phản ứng, Hắn mỉm cười sau đó.

“Oi, Sophia không thức dậy là không còn gì ăn đâu nha. Sophie ăn hết thức ăn
của con rồi.”

“Không được, Sophie không được.”

Con nhóc bật dậy la hét theo bản năng, trong khi vẫn còn mơ hồ không biết
chuyện gì xảy ra. Tiếng kêu của Sophia cũng là Sophie giật mình ngồi dậy theo
bản năng cũng bắt đầu la hét.

“Ba ba, Sophia, Ba ba.”

“Sophie không được.”

“Ha ha ha.”

Hắn bật cười hai con nhóc thật đáng yêu a. Hai con nhóc nói năng lộn xộn không
biết gì cả, nhưng khi nghe thấy tiếng cười của Isora hai người mới tỉnh táo
lại.

“A ba, chào buổi sáng.” X2

“Chào buổi sáng, rửa mặt nào chúng ta ăn sáng xong sẽ xuất phát.”


Ta Là Sáng Thế Thần Không Chắc Nữa - Chương #26