Kế Hoạch


Người đăng: meothaymo

Theo sau Carol là người phụ nữ trung niên, toàn thân toát lên vẻ đẹp thành
thục. Đấy chính là bà Alexandra Reed - mẹ của Rody trong kiếp này.

Có thể nói, trong ba người con, Rody là người giống mẹ nhiều nhất. Thứ duy
nhất khác biệt chính là phần xương quai hàm của Rody lại là phép trung bình
cộng giữa cha và mẹ. Điều này khiến ngoại hình của hắn không bị nữ tính hóa.
Carol cũng giống mẹ nhưng màu tóc và màu mắt lại được thừa kế từ ông Raymond.
Riêng Ryan thì khác hoàn toàn, chỉ giống cha mỗi cái mũi. Thoạt nhìn dễ tưởng
anh ta là con nuôi được nhặt về nhưng hóa ra di truyền của Ryan đến từ bà nội.

Hắn nhớ lúc còn là Rodd, cuộc đời thiếu vắng tình mẹ. Vì vậy, Rody cũng có
chút mong chờ người phụ nữ này. Khi lần đầu tiên được bà Reed vòng tay ôm trìu
mến và hôn nhẹ lên má, hắn có chút căng thẳng nhưng sau đó lại mau chóng trấn
tĩnh rồi xiết chặt vòng tay. Sau đó, hắn cũng ôm cô em gái bé nhỏ vào lòng,
hôn nhẹ lên trán con bé rồi nhanh chóng đưa hai người phụ nữ lên xe trở về
biệt thự.

Suốt đoạn đường kéo dài từ sân bay ở Giza đến Cairo, em gái Carol của hắn cứ
ríu rít liên tục như một chú chim nhỏ. Sự hào hứng về chương trình khảo cổ học
của Carol quá lớn đến mức con bé bất chấp luôn sự nguy hiểm của nghề này.

Có thể nói, những chuyên gia khảo cổ học vốn không phải là nghề dành cho người
nghèo. Bởi vì chỉ khi sinh ra trong một gia đình khá giả, không phải chạy cơm
từng ngày từng bữa thì máu phiêu lưu mạo hiểm trong con người mới được nuôi
dưỡng dài lâu. Ngoài ra, việc tiếp xúc với những cổ vật quý hiếm đối với người
bình thường cũng không dễ dàng gì. Bên cạnh đó, chi phí cho việc đi thực địa
suốt quá trình học trại trường cũng tốn kém vô cùng. Thế nên, không phải tự
nhiên mà các videogame, phim ảnh này nọ lại xây dựng hình ảnh các nhà thám
hiểm, các chuyên gia khảo cổ không ở lâu đài cũng sinh sống tại biệt thự hoành
tráng.

Nhìn vóc dáng nhỏ bé, gương mặt như búp bê của Carol, Rody thực sự không muốn
em gái mình đi vào cái ngành nghề hành hạ nhan sắc bản thân chút nào. Hắn thật
không hiểu vì cớ gì mà tỷ phú Raymond lẫn ông anh Ryan lại chấp nhận cho con
bé chịu khổ. Trừ phi...

... Họ muốn bào mòn ý chí của con bé khi tận mắt chứng kiến sự vất vả của
ngành khảo cổ mà chuyển sang lĩnh vực khác.

Cũng có một khả năng dung hòa hơn, họ sẽ dần định hướng cho Carol đi theo
nghiệp sư phạm chuyên về giảng dạy lý thuyết hơn là thực hành.

Đó là hai biện pháp khả thi nhất để Carol không phải bất mãn. Riêng chuyện học
hành thì con bé bướng bỉnh vô cùng. Dù sao đó cũng là tố chất quan trọng của
một nhà nghiên cứu.

Trong ba anh em, Carol Reed được cưng chiều nhất. Nguyên nhân không chỉ vì con
bé xinh đẹp hay thông minh hơn người mà nằm ở vận may nó đem lại cho gia đình
Reed. Từ khi Carol ra đời, việc kinh doanh của gia đình phất lên trông thấy.
Đã thế, một bà thầy bói lại phán con bé có vận mệnh hoàng hậu, bất cứ ai lấy
nó làm vợ sẽ có quyền lực tột đỉnh. Cũng may, ngoài chuyện bướng bỉnh đeo đuổi
ngành học mình thích thì về cơ bản, Carol là một cô bé ngoan. Ngoan tới độ
mười sáu tuổi vẫn là xử nữ và chưa có cuộc hẹn hò chính thức nào.

Tuy nhiên, điều Rody lo lắng nhất hiện giờ không phải là kinh nghiệm sống yếu
kém của Carol mà chính là lưỡi hái tử thần đang kè kè trên đầu gia đình Reed.
Do đó, ngay khi trở về biệt thự, hắn sẽ phải tiến hành một loạt biện pháp để
giảm nguy cơ xuống đến mức thấp nhất.

Trong lúc này, việc khai quật Thung lũng Vương Gia đã khởi công được nửa
tháng. Quả thật, Rody không còn nhiều thời gian.

Tiếng nói của Rody trong nhà không mấy giá trị. Vả lại, nếu lấy chuyện lời
nguyền còn chưa xảy ra hay giới thiệu bản thân là người từ tương lai, đảm bảo
cha hắn sẽ giới thiệu một bác sĩ tâm thần túc trực bên cạnh ngay.

Cho nên, Rody chỉ có thể phòng ngừa nguy cơ một cách gián tiếp.

-----*-----

Bà Reed rất yêu hoa hồng, Carol cũng thế. Nhưng hoa hồng ngoài vẻ đẹp thì chỉ
có khả năng sử dụng để lấy tinh dầu phục vụ cho ngành mỹ phẩm. Nó không phải
là thứ có thể chống lại được rắn hổ mang Ai Cập.

Do công việc chế tác cổ vật giả đòi hỏi Rody phải ở những nơi heo hút. Vì vậy,
ngoài việc phải tránh sự tuần tra của cảnh sát còn đề phòng những thứ rắn rít
và bọn chuột bọ gặm nhấm. Vì vậy, xung quanh những khu này thường trồng những
loại cây kỵ rắn như sả, lưỡi cọp, lan tỏi và cây dây leo (1).

Bởi giống lan tỏi tuy đẹp nhưng bốc mùi, cây dây leo lại quá tầm thường. Bất
đắc dĩ, Rody chỉ có thể đề xuất với mẹ trồng lưỡi cọp và sả. Tuy hơi ngạc
nhiên nhưng nghe con trai nói quá bùi tai, bà Reed đồng ý.

Còn kế hoạch thuê vệ sĩ theo dõi mẹ và em gái sít sao 24/24 đã bị đối tượng
gạt bỏ không thương tiếc.

Cho nên, Rody đành phải mua tặng Carol một con mèo ri (Felis chaus).

Carol vốn là đứa ưa chuộng những thứ dễ thương kiểu như mèo Ba Tư hay cáo sa
mạc. Nhưng Rody cũng biết cách kiến con bé vui vẻ nhận món quà, bởi vì mèo ri
là một trong hai loài mèo được người Ai Cập cổ đại nuôi dưỡng, thậm chí còn
đem ướp xác. Điều quan trọng hơn, nó khá to, khi trưởng thành có thể đạt đến
chiều dài 120 cm và không sợ rắn. Mặt khác, theo quan niệm của người Ai Cập
cổ, loài mèo là hóa thân của nữ thần Bastet - vợ của Anubis, kẻ tiêu diệt con
rắn Apep, người bảo vệ cho Hạ Ai Cập chống lại dịch bệnh...

Con mèo ri mà Rody xách về cũng không còn bé. Ban đầu nó rất lì lợm, cả Rody
lẫn Carol đều bị cào. Nhưng có lẽ do Carol có khả năng huấn luyện thú bẩm sinh
được tạo nên bởi hào quang của nữ chính, loại động vật hoang dã này cũng mau
chóng được thu phục. Bây giờ con mèo ri - được Carol đặt tên Bast - nằm chiễm
chệ trên tấm nệm ra vẻ sang chảnh vô cùng, thỉnh thoảng nó còn kêu meo như thể
toàn bộ nhà Reed là người hầu cho mình.

Tất nhiên, Rody không thể yên tâm hoàn toàn nhưng hiện tại chỉ có thể làm được
những việc đấy. Ngoài ra, để bí mật bảo vệ gia đình, hắn cần súng.

Chế độ chính trị lộn xộn khiến việc xin giấy phép sử dụng súng tại Ai Cập khó
hơn ở Mỹ rất nhiều. Để có được quyền sử dụng súng phải có giấy phép của Bộ Nội
vụ. Cụ thể là, người đăng ký trải qua nhiều bài kiểm tra về thể chất và phải
hối lộ cho quan chức Ai Cập mới có thể sở hữu súng trong nhà. Với vị thế con
nhà tỷ phú, việc ấy không khó với Rody. Thế nhưng thời gian kiểm tra lẫn chờ
đợi thì rất dài, việc học trên lớp cũng ngốn gần hết phút giây rảnh rỗi của
hắn. Vả lại, ngài Raymond chỉ cho hắn có quyền sử dụng súng sau khi tốt
nghiệp. Đây mới là rắc rối lớn nhất.

Do đó, Rody chọn phương án mua súng lậu. Sở dĩ hắn dám liều vì sở hữu súng lậu
ở Ai Cập những năm bảy mươi cũng khá lỏng (tất nhiên tương lai không như vậy).
Người ta chỉ có tội nếu dùng vũ khí bất hợp pháp chống cự nhân viên công vụ.
Nhưng câu chuyện cũng không đơn giản, để có súng phải đến khu vực giáp biên
giới Sudan và Libya nhưng giá cả súng nơi này rất đắt, lại dễ mua phải hàng
đểu. Tổng hợp lại, Rody chỉ có thể lựa chọn fards - loại súng được chế tạo bởi
những người thợ rèn ở Ai Cập.

Nhắc tới nghề thợ rèn, Rody có chút ngứa ngáy, đã lâu rồi hắn không đụng đến
kềm và búa đập.

Tranh thủ mấy ngày hè ngắn ngủi trước ngày khai giảng, ngoài chuyện trồng trọt
xong xuôi, Rody xoáy được một bộ tóc giả, đeo kính đen và ra ngoài thuê một
chiếc xe cũ thẳng tiến đến Stabl Antar thuộc Old Cairo.

Hắn cần tìm một người quen cũ, lão thợ rèn Abdou.

P/S: Hết chương 5, mời mọi người đón xem chương 6: Thợ rèn Abdou kinh ngạc

------**------

Phụ chú:

(1) Cây dây leo tiếng anh là Birthwort, tên khoa học là Aristolochia là loại
cây ở Ai Cập dùng để điều trị rắn cắn.


Ta là Rody Reed - Chương #5