Người đăng: meothaymo
Vừa đọc thấy chữ "Reed", ba hồn bảy vía của Rodd phút chốc tẩu tán khắp nơi.
Hắn biết về cái nhà này qua những lúc trà dư tửu hậu với đồng bọn.
Độ những năm bảy mươi, xu hướng người nước ngoài bỏ tiền khai thác cổ vật tại
Ai Cập nở rộ và nhà Spencer là một trong số đó. Tuy nhiên, vị thế của họ đã bị
nhà Reed lấn lướt dần. Nhất là sau lời tố cáo của một vị tiểu thư nhà Reed,
cảnh sát đã phát hiện nhà Spencer làm giả cổ vật số lượng lớn. Kết quả là công
ty Spencer bị phá sản. Giám đốc bị bắt giam. Sau đó, Tohn Spencer - con trai
lão giám đốc đã bắt cóc cô tiểu thư kia. Thế rồi lại bị chết trong tay của
công tử tỷ phú Ahmad Rapman khi vị này thực hiện trò anh hùng cứu mỹ nhân. Sau
đó, lại đến phiên Dorothy Spencer tìm cách ám sát Carol để trả thù cho anh
trai mình...
Trên thực tế, người nhà Spencer làm toàn chuyện sai trái, đến giờ vẫn không
hối cải. Rodd cũng căm thù nhà Spencer nhưng chuyện hắn là thủ hạ của Dorothy
là sự thật trăm phần trăm.
Và chắc chắn nhà Reed cũng không khơi khơi dang tay cứu một kẻ lạ mặt, chả
dính dáng gì đến họ.
Hít thật sâu, hắn quyết định đánh cuộc một lần cùng giáo sư Brown tiến vào
phía trong biệt thự.
Căn biệt thự giống như đã lâu không có người sử dụng và chỉ mới được dọn dẹp
cách đây mấy ngày. Bậc thềm tuy sạch sẽ nhưng những bụi hoa hồng héo khô khiến
cho nó mang một dáng vẻ chết chóc đau thương.
Người chủ của nó hẳn muốn quên đi ký ức đau buồn lưu giữ tại nơi này.
Bản thân Rodd cũng nghe phong thanh một số chuyện về gia đình Reed. Nhưng thứ
mà hắn nhớ kỹ chính là cả nhà này bị lời nguyền của xác ướp Pharaoh Memphis
nên lần lượt qua đời. Cuối cùng chỉ còn mỗi người con cả Ryan (1). Riêng cô
con gái thì cứ xuất hiện rồi lại biến mất không thấy tăm hơi giống như một
bóng ma.
Rodd mãi chìm trong suy tư dù chân vẫn đuổi theo cước bộ của giáo sư Brown.
Chỉ đến khi trước mắt hắn là một cánh cửa gỗ sơn trắng phai màu thì hắn mới
sực tỉnh.
"Người muốn gặp cậu ở trong đây." Giáo sư Brown nghiêng đầu, khóe môi xuất
hiện một nụ cười.
Nói xong, ông Brown đưa bàn tay nhấn vào cái màn hình bên phải cánh cửa. Lúc
này, Rodd mới để ý dù căn biệt thự rất cũ nhưng trang thiết bị bảo hộ của nó
là loại mới nhất. Dường như, nó mới được lắp cách đây vài ngày để đảm bảo sự
an toàn cho chủ nhân nơi đây.
Khi cánh cửa được mở ra, ông Brown nói với người bên trong. Để tăng phần bí
hiểm, người đó ngồi khuất sau một cái bàn viết kiểu cổ và còn quay ngược lưng
lại. Thế nhưng, Rodd có linh cảm rằng đó là người đứng đầu gia đình Reed hiện
giờ: Ryan Reed.
"Lại còn làm trò giả vờ bí hiểm." Rodd nghĩ bụng.
"Chắc cậu đang nghĩ rằng tôi cố tình giả vờ bí hiểm với cậu đúng không?". Một
giọng đàn ông trầm ấm cất lên.
Tuy nhiên, chất giọng lại có vẻ không thật như âm thanh phát ra trực tiếp từ
thanh quản của một cơ thể sống mà lại qua một thứ máy móc trung gian. Tuy có
chút sửng sốt vì bị đoán đúng suy nghĩ nhưng Rodd cũng mau chóng trấn tĩnh
lại. Lão già Reed đã thành tinh lâu năm trong thương trường nên nắm được suy
nghĩ người khác cũng chẳng có gì lạ. Huống chi, có đến bốn cái camera trong
căn phòng được lắp cực kỳ lộ liễu quan sát nhất cử nhất động của hắn. Rodd
nhếch mép lên hình thành một nụ cười khẩy. Quăng một cái điện thoại chat trực
tuyến chẳng phải tốt hơn sao mà phải lôi một cái hình nộm phát ra âm thanh thế
này. Rõ là nhà giàu nên phải làm màu.
Một lần ở tù, bao nhiêu năm lén lút làm hàng giả đã tôi luyện cho Rodd cái vẻ
chai lì ngang tàng thậm chí suồng sả. Hắn lấy hai bàn tay từ từ đập vào nhau
tỏ ý hoan hô nhưng không tạo ra chút âm thanh nào:
"Đây là phong cách đón tiếp của nhà Reed? Kể ra cũng khá đặc sắc đấy nhỉ?"
"Rodd! Cậu..." Giáo sư Brown quay sang nhắc nhở Rodd.
"Jimmy, kệ cậu ta." Người đàn ông hạ giọng xuống: "Tình hình Ai Cập hiện tại
quá bất ổn. Tôi cũng bất đắc dĩ lắm mới trò chuyện với cậu qua hình thức này."
"À, ra vậy.." Rodd ậm ừ cho có lệ.
Không khí lúc này chuyển sang ngột ngạt chưa từng có khiến giáo sư Brown có
chút không thoải mái nên tìm cách đánh bài chuồn:
"Anh Ryan, em có việc cần nhắc nhở đầu bếp một lúc..."
"Cậu cứ đi, vài phút sau lên đây đón xác chết của thằng nhóc nhà Reid này là
được." Giọng nói của người đàn ông có pha lẫn một chút đùa cợt.
Rodd đang suy nghĩ không biết cái hình nộm đằng kia có lắp sẵn súng tự động
hay thuốc nổ mà lão Reed tự tin đối phó với hắn. Tuy nhiên, Rodd cũng có thu
hoạch đầu tiên: người trò chuyện với hắn chính là Ryan Reed - con trai cả kiêm
chủ tịch tập đoàn Reed lừng danh.
Khi giáo sư John Brown đi khỏi. Hình nộm - hay nói khác hơn là một cái Dummy
Head Binatural Microphone - cất lời:
"Chắc chắn trong đầu của cậu hiện giờ đang hoang mang không biết lý do vì sao
ta cứu cậu đúng không?"
"Tôi ít học nên không cần sử dụng câu hỏi tu từ nói vòng vo vấn đề đã có đáp
án đâu." Rodd thẳng thừng buông lời: "Có gì nói thẳng ra đi."
Cách đấy tầm mười một giờ bốn mươi phút máy bay, tại New York, tách cà phê của
một người đàn ông lớn tuổi có chút xao động.
"Thằng nhóc này khá." Người đàn ông nghĩ bụng. Sau đó ông nhìn lên bức ảnh
chụp gia đình nhà Reed. Ánh mắt ông có chút suy tư hướng về hình ảnh một chàng
trai trẻ đẹp trai có mái tóc vàng lượn sóng thật dài.
Người ta gọi ông là Ryan Reed.
Cúi đầu xuống một cái Dummy Head Microphone khác, ông Reed nói:
"Cậu có thể ngồi xuống bộ sofa đằng kia vì câu chuyện tôi sắp kể với cậu hơi
mất thời gian một chút."
Ở đầu tiếp sóng Ai Cập, Rodd nhún vai ra vẻ bất đắc dĩ và ngồi xuống bộ sofa
gần đó.
Quan sát hành động của Rodd qua bốn màn hình được kết nối với bốn cái camera
đặt ở góc tường, tỷ phú Reed trầm giọng:
"Tôi muốn kể cho cậu nghe một câu chuyện xưa..." Ngập ngừng một chút, ông tiếp
lời: "Ngày xưa, có một đôi vợ chồng giàu có. Tài sản của họ đến từ việc khai
thác dầu mỏ châu Phi. Họ có ba người con, hai trai và một gái. Trong đó, đứa
con gái được xem là thiên tài, mới mười lăm tuổi đã đậu khoa khảo cổ đại học
Cairo. Chính vì cưng chiều con gái nên người cha mới mạnh dạn đầu tư vào việc
khai quật cổ vật và tài trợ cho nhiều hoạt động ở đại học này..."
Rodd mạn phép ngắt lời: "Cô gái đó là tiểu thư Carol đúng không?"
Ngài Reed gật đầu: "Chính xác, cậu giỏi lắm!" Rồi, ông nói tiếp: "Khi Carol
được 16 tuổi. Cha tôi đã đầu tư khai quật khu vực thung lũng Vương Gia và phát
hiện ra hầm mộ của pharaoh Memphis. Nhưng chỉ trong một đêm, xác ướp của
pharaoh bị mất cắp và chuỗi tai họa của gia đình cũng đến từ đó..."
Thông tin này Rodd cũng đã nghe được từ nhà Spencer. Nó cũng nằm trong top
những câu chuyện kỳ bí về lời nguyền pharaoh Ai Cập mà hướng dẫn viên du lịch
hăm dọa du khách mỗi khi đến thung lũng Vương Gia.
Trong khi ấy, ngài Ryan Reed vẫn đều giọng mà kể:
"Ban đầu có hai người bảo vệ chết trong lăng mộ. Sau đó, đến phiên cha và em
gái tôi bị rắn. Sau một tháng hôn mê thì em gái tôi cũng qua khỏi nhưng cha
tôi thì không may mắn như vậy. Tầm nửa tháng sau, em tôi hồi phục tinh thần
thì nó đội ngột mất tích..."
"Là mất tích thật sao? Tôi nghe được cô ấy có xuất hiện mấy lần sau đó kia
mà..." Rodd nghĩ đến hình thức giả chết để trốn tránh pháp luật của mấy tên
nhà giàu.
Ryan lắc đầu: "Đúng là nó có trở về vài lần nhưng rồi cũng biệt tăm biệt
tích..." Giọng ông khàn hẳn đi: "Khoảng ba năm sau, em trai tôi bị tai nạn
giao thông qua đời. Từ đó mẹ tôi suy sụp tinh thần hẳn rồi cũng theo cha tôi
và em trai luôn. Thế là cả nhà Reed chỉ còn mình tôi."
Dù muốn tỏ vẻ an ủi ngài tỷ phú Reed nhưng Rodd không thể làm cái điều ngu
ngốc là chạy đến ôm ấp vỗ về cái Dummy Head. Vì vậy, hắn chỉ hỏi suông: "Ông
có nghi ngờ người nào không?"
Trong lòng Rodd suy nghĩ đến người nhà Spencer.
Ngài Reed thở dài: "Sau khi khai quật hầm mộ Memphis thành công. Độ một tuần
sau, có một cô gái Ai Cập dẫn theo con chó mực đến ngôi nhà này. Cô ta rất đặc
biệt, dù mù tịt về các trang thiết bị hiện đại nhưng khả năng ngôn ngữ vào
loại siêu phàm, phần lớn chữ tượng hình mà đại học Cairo giải mã được là nhờ
công của cô ấy."
"Thưa ngài, có phải cô ấy rất xinh đẹp phải không?" Vừa nói, Rodd nghĩ bụng:"
"Hèn chi mà nhà này mắc lừa. Đúng là nhà giàu quen trông mặt bắt hình dong
mà!"
"Đúng, đẹp lắm. Nhưng đấy không phải vấn đề mà cậu nghĩ đâu." Ở phía New York,
tỷ phú Reed lắc đầu: "Dù không có bằng chứng gì nhưng cô ta cũng biến mất cùng
lúc với em gái của tôi..."
Hết chương 2. Mời bạn đọc đón xem chương 3: Thanh gươm của pharaoh Memphis