Chiến Sĩ Tín Điều!


Người đăng: ۞๖ۣۜThủ ๖ۣۜHộ ๖ۣۜGiả۞

[Thủ: đã chỉnh sửa lại yêu cầu sử dụng của "Lính mới gói quà lớn" sang lv11.
Thành thật xin lỗi các bạn, vì nó liên quan đến các nội dung tiếp sau nữa /lau
]

Đêm tối, bầu trời hóa thành một bức tranh với tông màu chủ đạo là màu đen,
điểm khuyết trên đó là một vài vệt sáng của những ngôi sao xa. Tiếng gõ mõ của
người gác đêm văng vẳng.

Trong một ngôi nhà trong một căn ngõ, trước khoảng sân nhỏ, một chàng trai với
màu tóc màu bạc được cắt tỉa gọn gàng, để trần ngực đang cầm trong tay một
thanh đại kiếm không ngừng chém về phía không khí. Nhịp điệu đều đặn, tiếng
gió "vun vút" vang lên. Chàng trai đó là Vương Bá. Sau khi tỉnh dậy hắn đã bắt
đầu luyện tập.

Thần Thoại là một game có độ chân thực đến 99.01% nên vì thế tố chất thân thể
của hắn cũng có thể được rèn luyện từ sức mạnh, thể lực đến nhanh nhẹn. Duy
chỉ có trí tuệ cái cột này là để cho hắn đâm tâm. Hắn cảm giác IQ của mình bị
xúc phạm nghiêm trọng. Vô lực thay đổi hắn chỉ có thể lao vào luyện tập.

Tuy là hắn vừa sống lại lần nữa nhưng đó là do thành tích của hắn ưu dị, bây
giờ hắn không biết mình nếu chết đi có thể tiếp tục sống lại hay không.

Trước kia, hắn đã mất đi mục tiêu của cuộc sống nhưng bây giờ hắn đã có lại
mục tiêu của mình.

Con người là một loài sinh vật kỳ lạ, chỉ cần có ý chí, quyết tâm thì dù cho
hoàn cảnh có gian khổ và khó khăn đến đâu đi nữa họ vẫn có thể tìm được cách
vượt qua.

Luyện tập đến giữa đêm, hắn kéo lấy thân thể mệt mỏi của mình đi về phòng. Lúc
đi ngang qua phòng chị gái, nhìn căn phòng khép hờ và không có ánh đèn hắn chỉ
biết thở dài.

Chị gái hắn chưa về. Cô ấy là một vị Kỵ Sĩ, một vị Nhị Giai nhân loại chiến
sĩ, ở độ tuổi 21 những điều cô ấy làm đã rất phi thường. Bất giác hắn nghĩ về
mình trước kia, cũng điên cuồng, háo thắng, cũng nhiệt huyết không kém cạnh
ai.

- Haizz! Tại sao ta lại nghĩ những chuyện này chứ? Già rồi, ngạo mạn tính
cách cũng ít đi.

----------------------------

Sáng hôm sau, hắn dậy từ sớm, sửa sang lại quần áo, hắn muốn nấu cho chị mình
một bát cơm. Hắn biết sau hôm nay hay chị em sẽ phải chia xa, hắn đi con đường
của hắn, chị hắn đi con đường của chị hắn.

Sau này còn có thể gặp nhau nhưng tốt hơn hết là không phải ở trên chiến
trường.

Hắn nấu cơm rất khá, tuy chưa tới mức độ ngon nhưng cũng tạm được.

Cuộc sống một mình cả trong game đến ngoài đời thực dưỡng thành bản tính tự
lập và muốn tự làm tất cả.

- Oa thơm quá! Tiểu tử thúi, không ngờ em lại biết nấu ăn đó nha!

Hắn quay lại, mìn cười nói:

- Chị cứ ngồi xuống đi, em sắp nấu xong rồi, hôm nay em muốn nấu cho chị một
bữa.

Chị hắn cười cười, trong lòng ấm áp, những năm này hai chị em tuy không quá tỏ
ra tình cảm nhưng không che giấu được sự quan tâm dành cho nhau. Nàng hiểu
được em trai mình muốn làm gì ngày hôm nay, nàng rất vui nhưng cũng rất buồn.
Nghĩ đến những nguy hiểm mà em mình sẽ gặp phải nàng bất giác nổi lên lo lắng.

Tình cảm chị em thắm thiết như vậy!

Một bữa cơm vui vẻ và tràn ngập tiếng cười qua đi. Tiểu Hoa vào phòng chuẩn bị
quần áo cho em mình.

Như mọi gia đình khác, trước khi con em họ nhập ngũ, họ đều sẽ để vào trong
bọc đồ của con em mình một thữ gì đó để cầu may, cầu cho con em họ có thể bình
an trở về. Nàng để cho em mình một sợi dây chuyền do chính nàng nhờ Trương kim
hoàn làm, mặt dây chuyền do một viên màu tím bảo thạch nàng tình cờ tìm được
trong một lần chặn giết một đại đội Ác Ma quân đột kích. Nàng nghe đội trưởng
(Kỵ Sĩ đội đội trưởng) nói vô tình tìm đọc một quyển sách cổ, trong đó nói
viên đá này sẽ giúp chủ nhân nó tránh được một lần nguy hiểm đến tính mạng.

- Chị! Xong chưa vậy chị?

- Rồi, rồi chị ra liền!

Nàng mỉm cười bước ra, cầm trong tay một cái bọc nhỏ và một thanh đại kiếm.
Quần áo cũng không nhiều, thanh kiếm là năm ấy trước khi ra trận ba hắn tặng
cho hắn.

- À, đợi chị chút. Chị quên mất một vật.

Chị hắn đi vào phòng, hai tay nâng ra một thanh đại kiếm, nói chính xác là một
thanh gãy đôi đại kiếm.

- Đây là thanh kiếm của ba. Các bác các chú đi cùng ba năm đấy đem nó về đưa
cho chị, bây giờ em phải nhập ngũ, mang theo nó hi vọng em có thể một ngày nữa
giúp nó tái hiện vinh quang!

Chị hắn hai tay nâng kiếm, trân trọng giao cho hắn. Hắn hai tay tiếp nhận,
vuốt ve trên kiếm từng vết máu. Đây là một thanh mặc dù gãy mất một nửa nhưng
vẫn dài đến 0,9m bề rộng đến 28cm ở đầu thanh kiêm có in dấu một cái to lớn
bàn tay, lún vào đến 1-2cm thanh kiếm như bị người bẻ đôi, trên thanh kiếm màu
đen vết máu loang lổ, nhuộm cả thanh kiếm.

Cả thanh kiếm như âm trầm, lặng lẽ kể lại một câu chuyện xưa, một cái đầy máu
và nước mắt truyện xưa.

Vật phẩm: Gãy Đôi Đại Kiếm (vô danh)

Trang bị loại: vũ khí

Thuộc tính: Không (bị tàn phá qua thanh kiếm, cần phải chữa trị mới có thể tỏa
ra ngày trước quang huy)

Đặc thù thuộc tính:

+ Vương Gia Tổ Truyền Kiếm: Là thanh kiếm các đời Vương gia tộc nhân sử dụng,
từng chém qua không biết bao nhiêu Ma, Quỷ, Quái.

Thuộc tính: - Nâng cao "Vương Gia Đại Kiếm Thuật" luyện tập hiệu quả.

- Chỉ có được tổ tiên công nhận Vương gia tộc nhân mới có tư cách sử dụng.

+Đặc Thù Kiếm: Một cái trầm trọng vô cùng đại kiếm, chỉ có người được chọn mới
có thể cầm được.

Thuộc tính: Có thể tùy ý thay đổi trọng lượng. (Phụ thuộc vào người sử dụng,
lớn nhất trọng lượng là người sử dụng gấp mười khả năng nâng được)

*Ghi chú: Nó đã từng là Truyền Thuyết!

- Chị à, em đi đây, gặp lại!

Hắn đeo hai thanh đại kiếm vào sau lưng, thanh của hắn nhỏ hơn lên được để bên
ngoài.

Hắn đi xa, không quay đầu lại, chỉ để lại một đạo bóng lưng.

Chị hắn đứng ở cổng, lặng lẽ nhìn em trai mình đi xa. Một lúc lâu sau, nàng
vào phòng, cầm theo hành lý cùng hai thanh Kỵ Sĩ trường kiếm, nàng lặng lẽ
đóng cổng lại, nhìn lại căn nhà mình một lần sau đó bước đi. Nàng phải mạnh mẽ
hơn nữa vì nhân loại, vì em trai nàng!

Bên hông nàng một thanh nhuốm máu kiếm có chuôi kiếm giống của nàng đưa cho
hắn. Đó là thanh kiếm của mẹ nàng!

-----------------------

Chúng ta là Kỵ Sĩ, chúng ta kiên cường, chúng ta là người đi trước nhất, chúng
ta ý chí so cùng với trời xanh!

Chúng ta là Chiến Binh, chúng ta bất khuất, chúng ta lấy thân thể mình ngăn
chặn lấy hung vật, thủ hộ lấy người phía sau!

Chúng ta là Thích Khách, chúng ta ngang tàn, chúng ta là trong đêm tối thủ vệ,
lặng lẽ thủ hộ lấy thế gian yên bình!

Chúng ta là Xạ Thủ, chúng ta đôn hậu, chúng ta dùng cung tiễn của mình vẽ cho
thế nhân một mảnh thái bình!

Chúng ta là Pháp Sư, chúng ta cao ngạo, chúng ta trừng phạt tất cả những kẻ
đối với nhân loai khinh nhờn!

Chúng ta là Mục Sư, chúng ta thành kính, chúng ta thành tâm cầu nguyện cho
nhân loại được hạnh phúc!

Dù chết có đã sao, đau đớn có là gì!

Nhìn các ngươi hạnh phúc ta đã vui lòng!

Nhân tộc chiến sĩ, thấy chết không nhờn!


Ta Là Một Cái Đưa Bảo Lão Gian Thương - Chương #5