Bài Học Đầu Tiên Vệ Sinh Thời Nam Tống – Bí Mật Của Thanh Luân


Người đăng: phobonamdinh

Lộc Thanh Đốc là một nhân vật phụ trong truyện Thần Điêu Đại Hiệp của Kim
Dung, là đệ tử của Triệu Chí Kính, sư huynh của Dương Quá Dương Đại hiệp, tính
tình tham ăn lười làm, nhát gan, nói chung là một nhân vật bình thường không
đáng kể.
Cả đời Lộc Thanh Đốc chỉ có nổi nhất là mấy chương đầu của truyện, khi mà bắt
nạt Dương Quá trong buổi kiểm tra võ nghệ hàng năm, khiến Dương Quá phẫn nộ mà
đánh một chưởng ngất ngây, là nguyên nhân khiến Dương Quá phản bội phái Toàn
Chân, gia nhập phái Cổ Mộ.
Đó là những điều duy nhất Dũng nhớ về nhân vật mà mình trọng sinh vào, chỉ là
có lần đọc truyện Naruto, thấy nhân vật Dương Quá có gì đó tương đồng với
Uchiha Sasuke nên mới hơi cảm khái.
Dương Quá giống Sasuke ở điểm cả hai đều mang trong mình mối thù gia tộc, bị
ghẻ lạnh khinh khi, tính tính quái gở. Nếu như Sasuke gặp được người bạn tốt
là Naruto với tuyệt chiêu “ chủy độn “ huyền thoại thì Dương Quá lại xui xẻo
gặp phải anh bạn hay bắt nạt Lộc Thanh Đốc.
Mọi chuyện ngẫu nhiên cứ xảy ra liên tiếp- do ý tác giả Kim Dung – khiến dòng
đời xô đẩy, Dương Quá trở thành một đại hiệp, nhưng cũng phải chịu bao đau
khổ.
Hiện giờ thì Dũng – Lộc Thanh Đốc của chúng ta mới có 8 tuối tức là khoảng 8
năm nữa, năm 16 tuổi mới gặp được 14 tuổi Dương Quá, liệu chuyện gì sẽ sảy ra
đây, không ai biết được.
Dũng suy nghĩ, Dương Quá cũng không phải là người dễ gần lắm, ở đảo Đào Hoa
Dương Quá bị Quách Phù và hai anh em Đại Võ Tiểu Võ bắt nạt, bị Kha Trấn Ác và
Hoàng Dung nghi ngờ đến cả người tin tưởng nhất là Quách Tĩnh cũng không giúp
được gì nhiều, cha mẹ đã mất, nhân sinh thật bi thảm nên tính tình trở nên dị
thường cũng là điều dễ hiểu.
Tuy vậy Dương Quá cũng là người trọng tình trọng nghĩa, tư chất lại cao tuyệt,
nếu mà trong lúc khó khăn ta ra tay viện thủ thì chắc chắn sẽ được lợi. Thời
buổi khó khăn, chiến tranh loạn lạc, nếu một thân một mình không có người giúp
đỡ chắc chắn sẽ chết sớm.
“Nếu kết bạn với Dương Quá, anh ấy học được võ công tuyệt thế, ra tay bảo hộ
mình thì yên tâm không thằng nào dám động vào. Cỡ Tây Cuồng mà lỵ”
Đây là bản năng tự nhiên của một con người hiện đại, thời đại chúng ta vốn đề
cao sự đoàn kết, mọi người luôn tránh xung đột, va cham, nói chung là không có
“huyết khí “ Dũng còn trẻ nhưng cũng đã lăn lộn ít nhiều, đối với những tay
anh chị võ biền thì luôn tâm niệm “kính nhi viễn chi” tức là kính trọng nhưng
hãy tránh xa.
Đối với Dũng nếu như rơi vào thời cổ đại, điều đầu tiên không phải là hung
hăng khoe khoang khoác lác mà là ẩn mình giấu giếm cái khôn ngoan tránh bị
phát hiện là kẻ quái dị, âm thầm luyện tập võ nghệ, kết bạn anh hào tứ phương
để bảo vệ bản thân. Vì thế nếu gặp Dương Quá khả năng cao là Dũng sẽ tìm cách
thân mật lấy lòng.
Dũng hồi trẻ đã từng tập qua Karate, thường thì những bài võ Dũng tập rất lâu
vào, hay mau quên động tác thì lóng ngóng, khả năng là tư chất võ thuật của
Dũng rất là kém cỏi.
Anh chỉ tập được vài chiêu đấm, dăm ba chiêu đá mà thôi, động đến phần đối
kháng là Dũng sợ hãi dúm dó, dù có mặc áo giáp kín mít cũng không dám thượng
đài. Cũng may là hồi còn đi học Dũng không phải gặp mấy anh chị đầu gấu làng,
không thì nhục mặt tập võ mấy năm mà không đánh đấm được gì.
Thế sự khó liệu, không ngờ đến thời đại này, những sách truyện võ thuật hay
những bài quyền karate cơ bản lại trở thành những thứ bảo mệnh tuyệt diệu
Buổi sáng hôm sau Dũng thức dậy, tập năm ba động tác thể dục, hôm qua sư phụ
đã dặn là giờ đầu giờ thìn (khoảng 7 h) phải có mặt để nghe sư phụ giảng. Bây
giờ trời còn nhá nhem tối khoảng 5h gì đó, nhưng Dũng đã tỉnh rồi. Thực ra là
Dũng thấy đầy bụng quá, cứ đến giờ này là bụng lại sôi lên cần giải quyết, có
ngủ cũng không được.
Thông thường thì ở thời cổ nhà vệ sinh không có ở trong nhà, người ta quan
niệm vệ sinh là điều gì đó rất bẩn thỉu, tồi tệ, nên cần phải tránh thật xa.
Nhà vệ sinh được xây ở ven rừng hay canh con suối, xả đi là xong, nhưng mà để
đến đó thì cũng khá là mệt.
Phải mất một thời gian thì Dũng mới tìm thấy nhà vệ sinh, đó là một cái chòi
nhỏ, và bẩn kinh khủng, ruồi nhặng bâu đầy.
Đối với người xưa thì phân được gọi là Ngũ cốc luân hồi vật, tức là những thức
ăn từ đất sau một vòng luân hồi lại được trở về với đất, nên họ không hề lãng
phí, phân này sẽ có người thu lại, ủ và trở thành phân bón giúp cây trồng mau
lớn.
Dũng không quan tâm điều này lắm, anh không ngờ là sau này mình sẽ phải làm
nông, lẽ dĩ nhiên, anh đến nơi này học võ thành đại hiệp người người kính
ngưỡng.
Sau khi xả xong Dũng giật mình: Không có giấy . Trời sao một thứ quan trọng
thế này lại không có nhỉ, Dũng hoảng hốt, chẳng lẽ người xưa cứ đi xong lại
mặc quần vào? Phải mấy một thời gian Dũng mới tìm thấy một cái lá to bản để
lau và nước để rửa.
Cái tay trái này tuyệt đối không được dùng để ăn, người Ấn Độ ăn bốc và họ chỉ
ăn bằng tay phải !
Dù cho có là kẻ khác người đi chăng nữa – Dũng thầm thề - Nhất định, nhất định
phải làm ra giấy vệ sinh và xà phòng, nhất định!!!!!!!!!!!!!!!!

Dũng chạy ra con suối, học theo trong truyện tìm cái cây Dương xỉ để đánh
răng, nhỡ đánh mạnh quá miệng tóe máu, thật là đau khổ, lại một thứ nữa phải
phát minh ra : kem đánh răng.
Trong truyện kiếm hiệp miêu tả nhân vật nữ thường là miệng như hoa lan, chắc
là nói quá, phải là miệng hơi hôi hôi mới đúng. Nhưng như vậy thì còn gì là mơ
với chả mộng đấy. Ôi nữ hiệp của tôi. Hẳn là có thứ kẹo the hay kẹo bạc hà
thơm mát nào đó chứ nhỉ, với lại ngày xưa người ta xúc miệng bằng nước muối
với nước chè mà, nhưng mà dù gì thì răng không thể trắng tinh được, có thể nội
công được dùng để đánh răng chăng ? Dũng nghĩ vẩn vơ
Chợt có bóng người thấp thó, là Thanh Luân tên tiểu tử này, khà khà có cái để
chọc rồi đây.
Dũng nấp sau lùm cây, trời còn chưa sáng hẳn, hay là dọa nó nhỉ. Dũng suy
nghĩ, mà thôi, dù gì thì hắn ta cũng đối xử với mình rất tốt, nhường cơm sẻ
áo, với lại bọn cổ nhân này suy nghĩ khá khác người, nhỡ là hắn giận thì lại
mất tình anh em, tốt nhất là lẳng lặng ra về. Nhưng mà cái kiểu nhìn trước ngó
sau này cũng khá là gian đấy khà khà.
Dũng chỉ nghĩ thế thôi, chứ dù sao cũng là thanh niên hai mấy tuổi đầu, anh
không làm mấy chuyện trẻ con được. Chỉ là không hiểu sao chỉ là đổi thân xác
trẻ con mà anh cũng có những suy nghĩ rất là con nít.
Có một câu chuyện cổ tích Việt Nam là hồn Trương Ba da hàng thịt. Trương ba là
người đánh cờ rất giỏi, một lần mơ lên trời đánh cờ với Đế Thích, ở nhà thì
mọi người thấy thoát xác nên tưởng chết bèn mang đi thiêu. Về dương thế thì
không còn xác phải nhập vào anh hàng thịt, thế là dần dần cũng nhiễm tính cách
của anh hàng thịt, thô lỗ, ăn thịt chó như thường.
Khoa học cũng đã chứng minh, trong mỗi bộ phận của con người đều lưu giữ những
kí ức, dù là những kí ức rất thô sơ, đó có thể là thói quen, hồi ức hay cảm
xúc nào đó.
Đây là một điều rất tự nhiên, cơ thể con người là một cỗ máy vĩ đại của tạo
hóa, mỗi phần đều có liên kết chặt chẽ với nhau, là một thể thống nhất.
Khi linh hồn Dũng nhập vào thân xác này, thì dù sớm dù muộn anh ấy sẽ thay
đổi, anh không còn là Dũng ban đầu nữa. Anh như một trang giấy trăng, và dần
dần, gặp được những con người tốt đẹp,những hành động tốt đẹp Dũng sẽ thay
đổi bản thân mình, gột rửa cái tính cách thời hiện đại, vội vã khinh phù mà
trở thành một hiệp khách chân chính, một anh hùng đỉnh thiên lập địa.
Dũng trở về phòng, tập vài động tác thể dục.
Vậy là hôm nay Dũng đã học được bài học đầu tiên: vệ sinh thời cổ thật dã man.
Thanh Luân đã giữ được bí mật của mình!


Ta Là Lộc Thanh Đốc - Chương #2