Tai Bay Vạ Gió


Người đăng: kazuken

Hoắc Vũ Hạo cũng không có hướng phía đông nam của phủ công tước là Tinh La
thành đi, mà là hướng phía bắc chạy đi, mặc dù Trần quản gia giao phó chính
mình làm công chuyện ở Tinh La thành, nhưng mình lần này ra đi không có ý định
trở về.

Vào buổi trưa, Hoắc Vũ Hạo đến một cái thung lũng cách Tinh Đấu Sâm Lâm
khoảng ba mươi dặm, lúc này Hoắc Vũ Hạo rốt cuộc quyết định dừng lại để chuẩn
bị nghỉ ngơi một chút. Uống chút nước đã mang theo, ăn chút lương khô, Hoắc Vũ
Hạo lại lấy ra một cái hộp nhỏ từ trong túi đeo sau lưng. Nhẹ nhàng mở ra, chỉ
thấy trong hộp để một khỏa hạt châu óng ánh mà trong suốt như thủy tinh vậy.

Chẳng qua là bên trong hạt châu này thỉnh thoảng sẽ dần hiện ra một cái kiếm
nhỏ màu hồng như ẩn như hiện, để cho hạt châu có thêm một cỗ sát khí âm trầm.
Hạt châu này là do Trần quản gia len lén lấy ra từ kho hàng của phủ công tước,
có lẽ là bởi vì bản thân hạt châu có một cỗ sát khí làm cho không người muốn
lại gần nên được để ở trong kho của phủ công tước. Tuy nhiên, mấy năm nay Trần
quản gia thường thường sẽ cầm một chút đồ vật tầm thường ở trong kho hàng của
phủ công tước, sau đó tìm kiếm người đi ra ngoài bán để cung cấp cho túi tiền
của hắn.

Mà Hoắc Vũ Hạo chính là người mà Trần quản gia tìm kiếm, dù sao Hoắc Vũ Hạo
cũng có danh tiếng là một thiếu gia, mặc dù ở bên trong phủ công tước bị chèn
ép, nhưng vẫn không đến nổi bị người làm lục soát người.

Dù sao Công Tước phu nhân đã chặt đứt toàn bộ nguồn kinh tế của hắn, mà mẫu
thân cũng bị Công Tước phu nhân bức cho chết, phu nhân cũng không ngại bố thí
cho hắn nhiều một chút để tỏ ra nhân từ.

Lúc trước Hoắc Vũ Hạo cũng đã trợ giúp Trần quản gia mua bán qua mấy lần,
Hoắc Vũ Hạo đều hoàn thành rất tốt nhiệm vụ mà Trần quản gia giao phó, vì thế
Trần quản gia ở trong phủ công tước cũng cấp cho Hoắc Vũ Hạo một ít trợ giúp
nhỏ, bất quá nhiệm vụ lần này chắc phải để cho Trần quản gia thất vọng rồi.

Hoắc Vũ Hạo nhìn hạt châu ở trong hộp, trong mắt không khỏi toát ra vẻ hiếu
kỳ, lúc ấy Trần quản gia đem vật này giao cho mình, chính mình chẳng qua chỉ
là liếc nhìn qua một chút cũng không có nhìn kỹ. Bây giờ nếu như chính mình đã
quyết định rời đi phủ công tước, như vậy vật này chắc cũng là của chính mình
đi.

Hoắc Vũ Hạo có chút hiếu kỳ đem cái hộp lại gần, nhìn kỹ cái hạt châu kỳ quái
này, mà ngay tại lúc Hoắc Vũ Hạo đang cẩn thận vuốt vuốt hạt châu, thanh kiếm
nhỏ màu hồng trong hạt châu lại một lần nữa dần dần biến ảo mà ra, chỉ thấy
thanh kiếm nhỏ kia bắt đầu hư ảo ngưng tụ ở trong hạt châu một chút xíu.

Hoắc Vũ Hạo thông qua Vũ Hồn Linh Mâu của mình, có thể thấy rõ ràng thanh kiếm
nhỏ kia đã hoàn toàn ngưng tụ, trên kiếm nổi lên hoa văn. Những hoa văn trên
kiếm trông như những mạch máu đang chảy trong than thể vậy, nó tựa hồ mang
theo một cổ ma lực, hấp dẫn lấy Hoắc Vũ Hạo.

Nếu như lúc này có người ngoài đi qua nhất định sẽ phát hiện, Hoắc Vũ Hạo bây
giờ giống như là nhập ma vậy, gắt gao nhìn chằm chằm vào hạt châu trong hộp
kia, mà trong đôi mắt của Hoắc Vũ Hạo dần dần toát ra một cổ tử ý, theo thời
gian trôi qua, vẻ này tử ý lại chậm rãi từ trong mắt Hoắc Vũ Hạo bồng bềnh mà
ra, giống như là một vệt sương mù chậm rãi bao trùm trên hạt châu kia.

Hai người tựa hồ như đang thành lập một sự câu thông kỳ diệu với nhau,chẳng
qua là làm chủ nhân của Linh Mâu, trong mắt Hoắc Vũ Hạo lúc này lại không có
chút nào thần thái, cả người giống như là bị trúng Định Thân Thuật mà đứng
ngẩn ngơ tại chỗ.

Ánh chiều tà dần dần chiếu sáng bên trong sơn cốc, làm cho cả sơn cốc hiện ra
một dáng vẻ rất ấm áp. Trong rừng cây, bên trên những nhánh cây, những chú
chim đang chải vuốt ổ của chính mình. Trong rừng cây, thỉnh thoảng có một ít
động vật nhỏ chạy qua, hết thảy trông rất hài hòa.

“Giết ….” Một tiếng hét tựa như âm thanh của Cửu U Ma Vương đột nhiên từ trong
rừng vang lên, mượn một vòng màu hồng vầng sáng, từ bên trong sơn cốc khuếch
tán ra, chẳng qua là màu hồng vầng sáng đang khuếch tán trên liền dần dần trở
nên nhạt đi, chờ đến khi khuếch tán đến hơn mười dặm rốt cuộc tiêu tán thành
vô hình.

"Hô….Hô" lúc này ở bên trong sơn cốc, Hoắc Vũ Hạo giống như là được vớt lên từ
trong nước vậy, một bộ quần áo đều đã bị mồ hôi thấm ướt. Trên đầu mồ hôi hột
không khống chế được từ trên mặt chảy xuống.

Bất quá hắn đối với chính mình bây giờ cũng không có quá để ý, lúc này Hoắc Vũ
Hạo chính đang một mặt kinh nghi nhìn hạt châu trong tay kia, mà trong hạt
châu vốn là huyễn hóa ra thanh kiếm nhỏ màu hồng kia, đang nhanh chóng trở nên
nhạt dần, thẳng đến một lúc sau thì không nhìn thấy ở trong hạt châu nữa.

Thấy thanh kiếm nhỏ được huyễn hóa ra lần nữa biến mất, Hoắc Vũ Hạo trên mặt
một trận biến đổi, tựa hồ đang quyết định cái gì đó. Cuối cùng trên mặt Hoắc
Vũ Hạo dần hiện ra vẻ quả quyết, đưa tay đem hạt châu trong suốt như thủy tinh
kia từ trong hộp lấy ra, sau đó lại giấu kỹ ở trong người. Còn cái hộp để bọc
hạt châu kia thì bị Hoắc Vũ Hạo tiện tay ném trở về trong túi xách.

Cảm giác thân thể mệt mỏi, Hoắc Vũ Hạo chuẩn bị nhắm mắt lại điều tức một lát,
bất quá mới vừa nhắm mắt lại, trên mặt Hoắc Vũ Hạo liền toát ra vẻ bất đắc dĩ,
Hồn Lực trong thân thể của mình bây giờ đã rỗng tuếch. Mặc dù không biết
chuyện gì xảy ra, nhưng Hoắc Vũ Hạo biết rõ mình vừa mới la lên tiếng “Giết”
thanh âm quả thực không nhỏ tí nào, mà mình thì lại đang ở trong sơn cốc.

Thanh âm kia nhất định truyền đi rất xa, vì cân nhắc cho sự an toàn của mình,
Hoắc Vũ Hạo biết nơi đây không thích hợp để ở lâu. Cắn thật chặt hàm răng,
Hoắc Vũ Hạo lảo đảo chật vật đi ra ngoài.

Đi ra được một khoảng, Hoắc Vũ Hạo càng đi càng kinh hãi, mặc dù đi ra khoảng
cách không tính là xa, nhưng đi dọc đường sẽ nhìn thấy một ít thi thể của chim
chóc, trong đó không thiếu một ít thi thể của động vật nhỏ như sóc, chồn,…,
thậm chí là thi thể của động vật lớn như hươu, nai,…

Mà để cho Hoắc Vũ Hạo càng kinh hãi chính là, thi thể của những động vật này
đều có đôi mắt lòi ra bên ngoài, trong mắt giăng đầy tơ máu, trên mặt biểu
hiện có chút vặn vẹo, tựa hồ khi còn sống đã trải qua sự việc gì đó phi thường
kinh khủng, nếu như những thứ này chẳng qua là thỉnh thoảng xuất hiện mấy cái
thì Hoắc Vũ Hạo còn không quan tâm, nhưng là mình cũng sắp đi ra một dặm
đường, vậy mà trong vòng một dặm này lại không có một sinh vật nào còn sống
cả.

Đột nhiên trí nhớ của hắn lại như là sóng trào mà vọt tới, Hoắc Vũ Hạo khóe
môi nhếch lên một tia bất đắc dĩ, sau khi chính mình thấy bên trong hạt châu
kia huyễn hóa ra thanh kiếm nhỏ màu hồng, tựa hồ chính mình liền lâm vào một
cái kỳ diệu huyễn cảnh. Ở bên trong huyễn cảnh có Công Tước phu nhân, Công
Tước, còn có những người đã từng chèn ép qua mình, đều lộ ra mặt mũi kinh tởm,
dùng những lời cay nghiệt nhất kích thích cừu hận ở trong lòng mình.

Vốn là trong lòng mình vẫn còn tồn tại sự sợ hãi, cảm giác còn cần ẩn nhẫn,
nhưng là trong lòng giống như là có một giọng nói đang nhẹ nhàng khuyên bảo,
thúc giục mình cầm lên đao kiếm theo chân bọn họ chống lại. Rốt cuộc, cừu hận
như núi lửa đã bùng nổ, ngọn lửa tức giận thiêu đốt lý trí cuối cùng còn xót
lại của chính mình.

Ở bên trong huyễn cảnh, chính mình tay cầm trường kiếm, đặt mình ở giữa biển
máu tràn ngập thi thể.

Giết! Tựa hồ trở thành động lực duy nhất để chính mình tiến lên.

Trong rừng cây có một bóng người bước nhanh đi ra ngoài, càng đi về phía trước
mấy bước, Hoắc Vũ Hạo cảm giác mình tầm mắt một trận mơ hồ, thân thể tựa hồ đã
không nghe sai khiến, trong thân thể Hồn Lực cũng không dư lại một chút nào.

Hoắc Vũ Hạo sâu sắc nhận biết đạo lý “ mang ngọc có tội ”, mình đã đi ra hơn
hai dặm đường, đi dọc theo con đường này lại không có một sinh vật nào còn
sống, mặc dù chết đều là động vật nhỏ và phổ thông, không có một con Hồn Thú
nào cả, nhưng chuyện này cũng không như bình thường.

Lại cắn răng đi thêm một lúc nữa, đột nhiên Hoắc Vũ Hạo nghe được tiếng nước
chảy, trong nháy mắt khi nghe được thanh âm tiếng nước chảy, Hoắc Vũ Hạo tròng
mắt đảo một vòng, trong lòng có chút do dự. Sử dụng nốt cỗ khí lực cuối cùng
trong thân thể, Hoắc Vũ Hạo dùng tốc độ nhanh nhất hướng phía tiếng nước chảy
mà đi.

Cũng không lâu lắm thì xuất hiện một cái sông nhỏ trong suốt ở trong tầm mắt
của Hoắc Vũ Hạo, Hoắc Vũ Hạo không dám suy nghĩ nhiều liền hướng bên trong
sông nhảy xuống. Nước sông mát lạnh thấm ướt áo quần, cũng cuốn đi mồ hôi trên
người Hoắc Vũ Hạo. Tiến vào trong nước Hoắc Vũ Hạo chẳng những không có tiếp
tục hướng về bên ngoài thung lũng bước đi, ngược lại là chậm chạp hướng trong
sơn cốc bước đi, mặc dù tốc độ kia so rùa bò còn chậm hơn.

Hoắc Vũ Hạo trong lòng rõ rang, lấy thể lực chính mình bây giờ rời đi nơi này
không khác nào lời nói vớ vẫn, khả năng chính mình chưa đi được bốn, năm dặm
sẽ hết sức, đến lúc đó nếu như có người nhận ra được dị thường ở nơi này, mình
nhất định khó thoát được một kiếp. Mấu chốt là trong lòng mình căn bản cũng
không biết sự dị thường này rốt cuộc khuếch tán bao xa, nếu như gần một chút
thì còn dễ nói, nhưng là nếu như xa mà nói ….

Hoắc Vũ Hạo trong lòng không dám nghĩ tới hậu quả nữa, dù sao nơi này cách
Tinh Đấu Đại Sâm Lâm rất gần, người đi đến Tinh Đấu Sâm Lâm tìm Hồn Thú lấy
Hồn Hoàn tuyệt đối không chỉ riêng chính mình, chính mình một cái Thập cấp Hồn
Sĩ mà không có một cái Hồn Hoàn nào, ở trong mắt của những cao thủ kia hoàn
toàn chính là một mâm thức ăn a.

Bây giờ chính mình một thân mồ hôi ở trong nước cũng sẽ không làm người hoài
nghi, mà còn nhờ mượn sức nước, mình bây giờ cũng không cần phải cố hết sức.
Bây giờ chính mình đi ngược lại con đường cũ, sẽ để cho những cao cấp Hồn Sư
kia cho rằng mình cũng là một người đi tới nghĩ tìm tòi hư thực. Như vậy mặc
dù cũng có khả năng bị đối phương tiện tay giết chết, nhưng là cuối cùng so
với để mọi người biết bảo vật ở trên người chính mình thì ít nguy hiểm hơn.

Huống chi sự tình bây giờ đã đến nước này cũng không có thể cho Hoắc Vũ Hạo có
thêm nhiều lựa chọn hơn.

Quả nhiên, Hoắc Vũ Hạo chính mình còn không có đi đến trước mười mét, trong
rừng liền vang lên một hồi âm thanh, tiếp lấy một bóng người liền từ xa xa
trên cây dọc theo nước sông hướng trong sơn cốc phóng tới. Bất quá, ngay lúc
cái thân ảnh kia đi ngang qua đỉnh đầu của Hoắc Vũ Hạo, trong nháy mắt lại
quay trở lại.

Vốn là Hoắc Vũ Hạo vừa mới thở phào một cái, trong lòng lại một trận thầm
mắng.

Người vừa tới có vóc người quê mùa mà khoe khoang, có một mái đầu màu nâu đỏ
rối bù. Tuổi tác nhìn qua ước chừng khoảng ba mươi tuổi, trên khuôn mặt mang
theo một tia cao ngạo, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt lạnh lùng hướng về
đang giấu ở trong nước Vũ Hạo quét tới.

Không đợi đối phương đặt câu hỏi, Hoắc Vũ Hạo rất tự giác từ trong nước chui
ra ngoài, hai tay ngoan ngoãn giơ qua đỉnh đầu, trên mặt thay vào một bộ nịnh
nọt nụ cười. Trong miệng nói "Không biết đại nhân có gì chỉ giáo."

Nhìn trên mặt Hoắc Vũ Hạo nịnh nọt nụ cười, người vừa tới trên mặt thoáng qua
một tia khinh thường. Mở miệng hỏi "Tiểu tử ngươi có biết phía trước rốt cuộc
xảy ra chuyện gì?"

Nghe được câu hỏi của đối phương, Hoắc Vũ Hạo trong lòng thở phào một cái, quả
nhiên như chính mình phán đoán, đúng là người vừa tới cũng không có đem mình
và chuyện trong sơn cốc kia liên hệ với nhau.

Nghĩ tới đây Hoắc Vũ Hạo cười, trả lời ngay nói "Đại nhân, tiểu nhân cũng
không biết nơi đó xảy ra chuyện gì, chẳng qua là cảm giác từ bên trong bộc
phát ra một cổ sát khí mãnh liệt, sau đó bốn phía rất nhiều động vật đều bị
kinh sợ mà chết. Ta cũng từ hiếu kỳ mới tới xem một chút."

Kia hơn ba mươi tuổi nam tử, đứng ở nơi đó dùng nhãn quang lạnh lùng trên dưới
quét nhìn Hoắc Vũ Hạo đang đứng ở trong nước, tựa hồ đang suy nghĩ Hoắc Vũ Hạo
nói là thật hay giả. Chẳng qua là ánh mắt kia nhìn qua đang dần dần trở nên
càng ngày càng lạnh lẽo.

Nhìn ánh mắt lạnh lẽo kia, cả người Hoắc Vũ Hạo tóc gáy đều dựng lên, trong
lòng không nhịn được thở dài, chẳng lẽ chính mình hôm nay liền phải chết ở đây
sao?


Ta Là Hoắc Vũ Hạo - Chương #2