Người đăng: thiensucodoc55@
Bên ngoài khu vực lều trại, ba bóng người yên lặng đứng trong đám cây cối, sắc
mặt lạnh nhạt nhìn về phía đám lửa cháy không xa.
Khu lều trại đã triệt để bị công phá, ánh lửa ngập trời, bén lên cả cây cối
gần đó, khiến cho thế lửa càng mạnh, xông thẳng lên trời.
Dưới chân ba bóng người, là năm cỗ thi thể, trên cổ nhàn nhạt vết máu tươi chỉ
vừa mới khô.
Lạnh nhạt quay đầu lại, Cao Lãng bình tĩnh nhìn vào trong bóng tối, nhẹ giọng
nói:
" Ra đi."
Bộp. . . Bộp. ..
Tiếng vỗ tay vang lên.
Năm bóng người từ trong bóng tối đi ra, là đội ngũ của Sở Tiêu. Một mặt hài
hước nhìn lấy Cao Lãng.
" Cao Lãng công tử quả thật quá vô tình, bỏ mặc cho hai trăm người của mình
chém giết bên dưới, trong khi bản thân cùng đồng bạn lại lén lút bỏ trốn."
Khẽ châm chọc vài câu, Sở Tiêu lộ vẻ thoả mãn.
Mấy ngày nay đi theo Cao Lãng, phải chịu sự sắp đặt của hắn khiến Sở Tiêu nín
nhịn muốn điên luôn rồi.
" Ngươi không phải cũng giống thế sao?" Sắc mặt Cao Lãng cũng không có gì biến
đổi, chỉ lạnh nhạt nhìn Sở Tiêu mà nói:
" Chúc mừng Sở Tiêu công tử. . ., đội ngũ đã đầy đủ thành viên, . . .không
thừa, . . không thiếu."
" Ngươi. . ."
Cai Lãng vừa mới dứt lời, Sở Liên đã tức giận mà nói ra. Hai mắt trợn trừng
lên, nhưng lại sợ không dám lao vào phía Cao Lãng.
Nàng đánh không lại.
Sở Tiêu nhanh chóng gạt cánh tay ra, chặn lại Sở Liên, khuôn mặt hơi âm trầm
một chút, liền chuyển sang vẻ mỉm cười, giọng nói ôn hoà:
" Vòng thi thứ ba, ta hi vọng sẽ có một trận đánh tận hứng với Cao Lãng công
tử."
Biết hiện tại cho dù năm người có xông lên, đội ngũ của Sở Tiêu cũng không thể
đánh bại được đội ngũ Cao Lãng, Sở Tiêu chỉ có thể cố giữ bộ mặt tươi cười mà
nói ra.
Vòng thi thứ ba, là vòng thi cá nhân. Khi đó không có người ở bên vướng tay
vướng chân.
Sở Tiêu có thể hoàn toàn yên tâm đánh nhau với Cao Lãng không hề có một chút
cố kỵ.
" Sở Tiêu công tử đi thong thả." Cao Lãng mặt vẫn duy trì vẻ thản nhiên, thong
thả nói ra.
Ngày mai là ngày cuối cùng kết thúc cuộc thi vòng hai này.
Vì thế theo kế hoạch của Cao Lãng, dù chod tối nay không gặp tập kích, đội của
hắn cũng sẽ âm thầm rời đi.
Số lượng yêu hạch thu hoạch trong ba ngày này, vốn đã đầy đủ cho Cao Lãng đứng
hạng một của vòng thi thứ hai này.
Vì thế hắn không cần thiết phải ở lại lâu thêm, gây sự chú ý của các vị trưởng
lão khi ra bên ngoài.
Trước khi chạy trốn, Cao Lãng vốn đã bỏ mặc Sở Liên ở lại. Mục đích ban đầu
giam lỏng Sở Liên, chỉ là để Sở Tiêu có chỗ kiêng kỵ không gây ngáng chân mà
thôi.
Cai Lãng có chút e ngại năng lực kỳ dị mà Sở Tiêu gây ra.
Nay kế hoạch vốn không cần hợp tác nữa, Sở Liên đã không còn tác dụng rồi.
Ánh mắt nhìn chăm chú vào Cao Lãng, Sở Tiêu không mở miệng nói chuyện, mà âm
thầm dần người rời đi, thân ảnh chìm dần vào trong bóng tối.
Từ lúc Sở Liên bị Cao Lãng bắt đi, Sở Tiêu không lúc nào không để ý đến muội
muội của mình.
Phải đến tối ngày hôm nay, khi thấy đám người Cao Lãng ba người âm thầm rời
đi. Sở Tiêu trong lòng quái dị, đã mò vào lều trại Sở Liên đang ở, mà cứu nàng
ra.
Sau đó gọi người trong đội ngũ mình, một đường theo sau đám người Cao Lãng.
Khi vừa bước chân ra bên ngoài khu vực lều trại, Sở Tiêu đã ngay lập tức cảm
nhận được sự khác thường.
Ẩn núp trong bóng tối, Sở Tiêu thấy từng bóng người ở bên ngoài rầm rộ đi qua
hắn, ánh mắt băng lãnh, sát khí nhàn nhạt phiêu lãng.
Không bao lâu sau, là tiếng chém giết cùng ngọn lửa sáng loá trong đêm đen.
Tiếp tục đi ra bên ngoài, thì gặp được đám người Cao Lãng vừa mới chém giết
đội ngũ canh giữ bên ngoài.
Chăm chú nhìn lấy đội ngũ Sở Tiêu hoàn toàn biến mất trong đêm đen, Cao Lãng
mới cùng đội ngũ mau chóng của mình rời đi.
Chém giết cũng sắp đến hồi kết rồi, chẳng mấy chốc sẽ có kẻ đi ra khu vực này,
cần phải rời đi càng sớm càng tốt.
Dần dần tiếng chém giết ngày càng nhạt, thế nhưng ngọn lửa, thù lại càng ngày
càng lớn.
Thế lửa lan ra quá mạnh, đã hoàn toàn mất kiểm soát, thiêu đốt cả những người
ở bên trong.
Nhất thời mọi thứ hoàn toàn sụp đổ, mọi người không quản địch ta, chỉ còn biết
chạy trốn, trước thảm hoạ của ngọn lửa gây ra.
Đột nhiên.
Những tán cây chưa bị cháy bên ngoài sụp đổ, tiếng động ầm ầm không dứt dồn
dập vang lên, cùng với tiếng xao động của yêu thú bên trong.
Một luồng khí thế từ đằng xa ép tới, đè nén lên ngọn lửa to lớn kia.
Linh khí xung quanh, ầm ầm như thác lũ, tập trung vào trong ngọn lửa. Tại
trung tâm của ngọn lửa, hình thành nên một vòng xoáy, hút đám linh khí đấy vào
trong.
Thế lửa vốn dĩ đang lan mạnh, dần dần trở yếu ớt, bị đè ép xuống.
" Mau nhìn."
Một tên thiếu niên hét lớn, chỉ thẳng vào bên trong đám lửa.
Ở trong đám lửa cháy vô cùng lớn mạnh, không biết từ khi nào, đã xuất hiện bốn
bóng người, trên người bao bọc lấy vòng bảo hộ, vận chuyển linh khí từ bên
ngoài vào trong ngọn lửa, đè ép nó không cho ngọn lửa lan rộng thêm.
Dần dần, thế lửa vốn dĩ đang lan rộng đó, trở nên yếu dần yếu dần, rồi dập tắt
hẳn trước con mắt ngỡ ngàng của mọi người xung quanh.
Bình tĩnh từ trong đống tro tàn đi ra bên ngoài, bốn bóng người lập tức toả ra
luồng khí thế vô cùng kinh khủng, đè ép xuống mọi người xung quanh.
Bị luồng khí thế đột ngột đè lên người, đám thiếu niên còn chưa kịp vui mừng
vì được sống sót, đã phải chịu sự kinh hoàng hơn.
Nhất thời, ngoại trừ bốn bóng người còn đứng vững bên ngoài, những người xung
quanh đều bị luồng khí thế đó đè nằm bẹp trên mặt đất, muốn cử động cũng không
được.
" Chuyện này. . . là do ai gây ra?"
Một bóng người đang đứng chậm rãi mở miệng, giọng nói có chút trầm thấp.
(ー_ー゛)
Đám người xung quanh nằm im trên mặt đất, trong lòng vô cùng thấp thỏm. Không
một ai dám mở miệng nói chuyện.
Kẻ ngu cũng nhìn ra, người vừa dập tắt ngọn lửa, là cường giả của Linh Hoàng
Tông. Hiện tại hắn đang tức giận, sao có tên nào dám cả gan đứng mũi chịu sào
chứ?
" Sao nào? Dám làm mà không dám nhận sao? Các ngươi có biết, gây ra cháy rừng
hậu quả lớn thế nào không hả?"
Bóng người đó lạnh lùng quát lên, khí thế toả ra còn mạnh hơn trước. Đè ép đám
thiếu niên xung quanh ngộp thở đến mức không thở nổi, một số tên sắc mặt đỏ
bừng, chân tay vung vẩy loạn xạ.
Cảm thấy nhiều tên sắp không chịu đựng được, sắp ngất. Bóng đen đó lập tức thu
lại khí thế, nắm bắt thời cơ rất chuẩn.
Hô. . .hô. . . ~
Đám thiếu niên cảm giác như vừa được sống lại, từng tiếng hít thở vang
lên,miệng hô hấp lấy từng tia không khí.
" Nói được rồi sao?"
Bóng đen lạnh nhạt nói, trong lòng hắn vô cùng tức giận.
Đám tên ngu ngốc này, nơi đây là Khúc Dao Lĩnh, là địa bàn của yêu thú, không
phải mấy khu rừng bình thường, muốn cháy là cháy.
Nếu bọn hắn không phải vốn đang ở sâu bên trong Khúc Dao Lĩnh, ngăn chặn đám
yêu thú cấp bốn. Nhìn thấy cột khói đen ở bên ngoài, đột nhiên phản ứng kịp,
nếu không hậu quả thật vô cùng to lớn.
Bị ngọn lửa lùa ra bên ngoài, đám yêu thú không có chỗ ở, bị xao động, đảm bảo
những người đang sinh sống ở bên ngoài Khúc Dao Lĩnh không được sống yên ổn.
Lại thêm Khúc Dao Lĩnh vốn là địa phận quản hạt của Linh Hoàng Tông. Mọi hậu
quả gây ra, đều do Linh Hoàng Tông chịu trách nhiệm.
Chỉ là một cuộc thi thu nhận đệ tử nho nhỏ thôi. Vậy mà suýt gây ra tai nạn
lớn như vậy. Bảo sao tên cường giả Linh Hoàng Tông này lại không giận chứ?
Cảm nhận khí thế không còn đè ép lên người mình nữa, đám người chậm chạp đứng
dậy, đầu cúi gằm nhìn xuống, nhận sai.
Ẩn ẩn cảm thấy không khí xung quanh trở nên trầm trọng, một tên thiếu niên
trong đám người đánh bạo ngẩng đầu lên, nhìn lấy bốn vị cường giả.
Bốn vị cường giả trên người khoắc một bộ trường bào màu trắng, bên trên có
khắc bộ hoa văn mang tiêu chí của Linh Hoàng Tông. Ba nam, một nữ.
Nam tử dẫn đầu, khuôn mặt hơi có nếp nhăn, có vết sẹo dọc khoé miệng, là người
vừa mở miệng nói chuyện từ nãy giờ, sắc mặt âm trầm.
" Tiền. . . tiền bối? Ta. . . "
Nhìn thấy sắc mặt người đứng đầu, thiếu niên vốn vừa đánh bạo mở miệng lập tức
chột dạ, ấp úng nói không nên lời.
" Nói mau. . ."
Nam tử dẫn đầu quát lớn, khí thế toả ra.
Một cơn gió lớn từ phía hắn ập thẳng lên người thiếu niên, khiến hắn phải lùi
sau ba bước, đám người phía sau chao đảo, người ngã ngựa đổ.
Hốt hoảng ổn định thân hình, thiếu niên vội vàng nói ra, không dám giấu diếm
một câu:
" Ta không biết, là mọi người xung quanh đánh nhau, sau đó lửa bùng cháy lên,
dần dần thế lửa càng ngày càng lớn, không ai kiểm soát được dẫn đến hậu quả
hiện tại. . .Không phải do ta làm a tiền bối."
Nam tử lông mày nhíu chặt, im lặng suy nghĩ một lúc lâu, đến khi thiếu niên
thấp thỏm không biết ra làm sao, nam tử mới mở miệng:
" Tất cả các ngươi đi theo ta, ta dẫn các ngươi ra bên ngoài, giải thích tất
cả mọi sự việc xảy ra."
Trong lòng hắn âm thầm suy nghĩ, từ vừa lời nói thiếu niên vừa mở miệng, đây
là một câu chuyện dài.
Mà tên nam tử đấy không có thời gian đứng nghe tên thiếu niên nói chuyện lãng
phí như vậy.
Tốt nhất là đem tất cả mọi người ra bên ngoài, đem đám thiếu niên này cho bên
trưởng lão xử lý, đưa hết thành nội dung văn bản rõ ràng, gửi cho tên nam tử
đọc là xong.
" Nhưng. . .nhưng tiền bối, còn cuộc thi vòng thứ hai của chúng ta?" Thiếu
niên trong lòng do dự, cẩn thận nói.
Cũng không thể vì đi theo vị tiền bối này, mà bị mất đi tư cách dự thi đi?
Thế nhưng nếu không đi theo tiền bối, để hắn tức giận, hậu quả tên thiếu niên
đó cũng không thể chịu đựng nổi.
" Không phải lo lắng, các ngươi chỉ là kết thúc sớm hơn so với đám người khác
thôi."
Nam tử nhướng mày, liền lạnh nhạt nói ra.
Thế nhưng trong lòng thì xác định. Đám người này có vào được vòng sau, còn
phải nhìn tâm tình của hắn, xem sự việc này có nghiêm trọng hay không?