Ta Nhận Thua


Người đăng: thiensucodoc55@

Nhìn Cao Ngọc đưa lưng về phía mình, Cao Lãng sửng sốt, hắn không nghĩ tới nữ
nhân từ trước đến nay luôn bắt nạt mình, dĩ nhiên lại che chở cho hắn, có chút
không hiểu được, sau đó ánh mắt từ vai Cao Ngọc chậm rãi đi xuống, tầm mắt dời
qua phía sau lưng, thân hình mảnh mai cùng với cặp chân dài gợi cảm có thể nói
là hoàn mĩ.

Có chút kinh ngạc thưởng thức cảnh đẹp trước mặt, Cao Lãng chép miệng, nhanh
chóng thu hồi ánh mắt, đầu có chút nghiêng tới trước, nhìn qua tựu giống như
đem cằm đặt ở bả vai Cao Ngọc:" Ngươi trước kia không phải ước gì ta bị người
đánh chết sao?"

Bên tai truyền đến tiếng hô hấp, làm cho Cao Ngọc thân thể nháy mắt căng
thẳng, đôi tai mềm mại nhanh chóng chuyển sang màu hồng, một lát sau hít sâu
một hơi, trong âm thanh thản nhiên thoáng hiện một nét run rẩy:" Ngươi hẳn là
minh bạch ngươi đối gia tộc có giá trị như thế nào, cho nên ngươi không thể
tùy tiện tiếp nhận người khác khiêu chiến, ta là biểu tỷ ngươi, ta có quyền
giúp ngươi đỡ một ít nguy hiểm."

" A.." Cao Lãng bất đắc dĩ lắc đầu:" Vẫn là quên đi, chuyện của ta, ta sẽ giải
quyết, ngươi lui sang một bên." Nói xong, thân hình lướt qua Cao Ngọc đang che
trước mặt

" Đang không biết cách xử lý chuyện gia tộc như thế nào đâu. Ai ngờ ngươi lại
tự đưa tới cửa." Cao Lãng thầm nghĩ, bước lên một bước, nhanh chóng lao đến
chỗ Hạ Long.

Nhìn Cao Lãng vừa động, Cao Ngọc nhất thời quýnh lên, trong tay roi dài vừa
muốn vung lên, thì đã bị thanh âm của thiếu nữ bên cạnh ngăn lại:" Cao Ngọc
biểu tỷ, tin tưởng Cao Lãng ca ca, hắn không phải là người lỗ mãng, không có
nắm chắc, hắn cũng sẽ không chủ động khiêu khích."

" An An." Quay đầu lại, Cao Ngọc nhìn An An khuôn mặt đầy tự tin, đành thở dài
gật đầu, chỉ bất quá bàn tay vẫn như trước gắt gao nắm chặt roi.

" Hắc hắc, hôm nay ta muốn ngươi hối hận vì hành động ngu xuẩn này." Nhìn chằm
chằm Cao Lãng đang vọt đến, Hạ Long thản nhiên cười lạnh, linh khí nơi bàn tay
nhanh chóng ngưng tụ.

Đứng tại chỗ, thân hình bất động, Hạ Long song chưởng đột nhiên gập lại thành
bộ dáng lợi trảo, nơi đầu ngón tay, linh khí như ẩn như hiện hội tụ thành mười
cái vuốt nhọn, nhe răng cười một tiếng, thủ trảo tạo nên một cỗ âm thanh phá
gió, hung hăng lao tới công kích Cao Lãng.

Cao Lãng không tránh không né, trên nắm tay linh khí mạnh mẽ tuôn ra, mang
theo khí thế hung hãn chưa từng có, cùng Hạ Long chính diện giao phong.

Nhìn Cao Lãng lại lựa chọn cùng Hạ Long cứng đối cứng, đám người chung quanh
xôn xao, hai người cấp bậc rõ ràng hơn kém rất xa, nếu là Cao Lãng lựa chọn
tránh né, thì có thể kéo dài thời gian, nhưng nếu chọn chính diện chống đỡ,
không thể nghi ngờ chỉ có thể bị thua.

Cao Lãng nắm tay đang nắm chặt chợt mở ra, một cỗ lực đẩy đột ngột xuất hiện,
từ bàn tay Cao Lãng hung hăng nện lên lồng ngực Hạ Long.

Lồng ngực bị lực đẩy công kích, Hạ Long thân hình lao nhanh tới rất mạnh trực
tiếp bị đánh bay, khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt tràn ngập dữ tợn, hoảng loạn
thốt lên:" Đây là võ kỹ gì? Sao lại quỷ dị như thế?

" Hấp chưởng!"

Bàn tay mở ra, nhắm ngay Hạ Long đang bị bắn đi, Cao Lãng lựa chọn thời cơ tốt
nhất, lục hút cuồng bạo đem Hạ Long hung hăng kéo lại.

Giữa không trung như khối cầu da bị ném qua ném lại, Hạ Long trong lòng cực kì
tức giận, cắn răng nhìn Cao Lãng khoảng cách càng ngày càng gần, trên khuôn
mặt thoáng nổi lên một nét tàn nhẫn. Hai tay nắm chặt thành quyền, linh khí
bên ngoài nắm tay cấp tốc ngưng tụ, cuối cùng hình thành một dòng chảy nhỏ:"
Huyền giai hạ cấp võ kỹ: Thanh phong quyền!"

Quyền đầu giữa không trung phát ra âm thanh phá gió, áp lực cực lớn, đem mọi
thứ xung quanh Cao Lãng toàn bộ thổi bay.

Hít mắt lại, bàn tay Cao Lãng xoè ra thành chưởng. Đánh mạnh:" Lục Điệp
chưởng."

" Đừng tưởng chỉ có ngươi là Linh Hải Cảnh!"

Trong lúc quyền cước đụng chạm,Cao Lãng bàn tay khí cấp tốc xuất hiện, thản
nhiên nhẹ giọng, làm cho được Hạ Long biến sắc.

" Bùng!" Một tiếng trầm đục vang lên, từ chỗ chưởng lực giao nhau nhanh chóng
lan ra.

" Răng rắc!" Giao tiếp trong nháy mắt, ngay sau đó tiếng đầu khớp xương đứt
gãy chói tai truyền. Cao Lãng cùng Hạ Long đồng thời bị bắn ra.

Bắn lùi về phía sau hơn 10 bước, Cao Lãng ổn định thân hình, cánh tay phải run
lên nhè nhẹ. Hiển nhiên tạm thời không thể cử động.

Trong khi đó, Hạ Long thì bị tạc rơi xuống đất, lại đột nhiên cầm lấy tay
phải, lăn lộn trên đất kêu rên.

Lúc này đang xem, không thiếu người nhãn lực xuất chúng, khi bọn hắn nhìn được
Hạ Long cánh tay cơ hồ đã bị biến hình vặn vẹo, không khỏi hít vào một ngụm
khí lạnh, vẻ mặt rung động.

Khẽ nhếch cái miệng hồng nhuận nhỏ nhắn, Cao Ngọc có chút không thể tin nhìn
Hạ Long trên mặt đất thê thảm tru lên, kinh ngạc nói:" Tên hỗn đản này dĩ
nhiên lại thắng?"

" Tay của tên kia bị Cao Lãng cho phế rồi." Cao Tiếu Thiên nuốt một ngụm nước
bọt, Cao Lãng xuống tay tàn nhẫn làm cho được hắn có chút nhớ tới thảm trạng
chính mình lần trước. Thế nhưng so với Hạ Long, rõ ràng so mình lúc đó còn
muốn thê thảm hơn nhiều. Nhìn xương cốt cánh tay của Hạ Long còn chui ra khỏi
da thịt, đã hoàn toàn bị phế rồi.

Nghe Cao Tiếu Thiên xác định, Cao Ngọc một hồi lâu không nói gì, hung hăng
liếc mắt Cao Lãng đang không ngừng thở hổn hển:" Nguyên lai hắn đã sớm tiến
vào Linh Hải Cảnh, hèn gì không có sợ hãi."

Đứng nghỉ vài phút, đợi cánh tay phải cử động bình thường, Cao Lãng cầm lấy
kiếm chậm rãi đi đến gần Hạ Long.

Nằm trên mặt đất, nhìn Cao Lãng càng ngày càng gần, Hạ Long ngoài vẻ mặt oán
độc còn có chút khủng hoảng. Nhìn ra sát ý trong mắt Cao Lãng, không khỏi vội
vàng nói:" Ta nhận thua!"

Cao Lãng mặt không chút thay đổi, dường như không có nghe thấy, thanh kiếm
chậm rãi rút ra. Thanh kiếm này chỉ là một thanh kiếm bình thường không có cấp
bậc hắn lấy trong khu buôn bán, so với thanh kiếm bình thường khác hơi sắc bén
một chút.

Cao Lãng từ trên nhìn xuống bao quát Hạ Long, đột nhiên nhe răng cười, hai hàm
răng sạch sẽ trắng noãn, nhưng làm cho Hạ Long trong lòng lạnh ngắt.

" Chết đi."

Nhẹ nhàng cười, Cao Lãng sát ý tăng vọt, trong tay thanh kiếm tạo nên một
tiếng xé gió, một kiếm cắt đứt cố Hạ Long.

Nhìn Cao Lãng xuống tay không chút lưu tình, Liên Vũ đứng bên ngoài sắc mặt
trắng bệch, thần sắc sợ hãi bao phủ khuôn mặt.

Cao Ngọc khẽ nhếch cái miệng hồng nhuận nhỏ nhắn, toàn thân cứng ngắc đứng ở
chỗ cũ, Cao Lãng lúc này nói giết liền giết, quả thực phá vỡ hình tượng trước
kia ôn hòa của hắn trong lòng nàng. Cao Ngọc dù như thế nào cũng không nghĩ
tới, thiếu niên ngày thường luôn cùng nàng đùa giỡn vui đùa này, khi đã phát
khởi tàn nhẫn, dĩ nhiên lại đáng sợ như thế.

Ngay khi Hạ Long vừa chết. Một tiếng quát tựa như sét đánh ngang tai, tại ngã
tư đường đột ngột vang lên:" Con của ta… Cao gia tiểu tử, khiêu chiến luận bàn
mà thôi, sao ngươi lại có dũng khí hạ thủ tàn nhẫn như thế?"

Nghe tiếng quát ẩn chứa nổi giận, Cao Lãng con mắt híp lại, khóe miệng nổi lên
một nét cười lạnh. Một luồng linh khí mạnh mẽ từ trong đám người phóng ra hung
hăng đập lên người Cao Lãng.

Biến sắc, Cao Lãng nhanh chóng lùi lại, sử dụng công pháp bao bọc lấy thanh
kiếm ngăn chặn luồng linh khí lại. Hai bên và chạm tiếp tục tạo thành vụ nổ
lần thứ hai.

Thân hình bắn ra ngoài đập mạnh xuống đất, trước ngực bị nghẹn nhanh chóng
phun ra một ngụm máu, mới thấy cơ thể thoải mái hơn. Thanh kiếm mà Cao Lãng
cầm trên tay đã bị gãy.

" Tuổi còn nhỏ, tâm địa lại ác độc như thế, hôm nay ta thay gia chủ Cao gia
thanh lý môn hộ!" Bóng người nhanh chóng phi đến chỗ Cao Lãng, trên song
chưởng linh khí cấp tốc ngưng tụ, một đạo phong quyển thành hình dưới chân,
sau đó giữa không trung, thân hình giống như một viên đạn pháo hướng Cao Lãng
đáp xuống, bàn tay vung lên, một đạo linh khí phong nhận lần nữa đột ngột xuất
hiện, nhằm Cao Lãng phóng đến.

Phong nhận sinh ra áp lực mãnh liệt, đem tạp vật trên mặt đất thổi bay sạch
sạch sẽ, không lưu chút bụi.

" Muốn thanh lý ta? Ngươi còn chưa đủ tư cách." Cười lạnh lắc đầu, Cao Lãng đã
nhận ra người đó là phụ thân Hạ Long, Hạ Đoàn.

Nơi không xa, nhìn Cao Lãng thân hãm hiểm cảnh đích, An An khuôn mặt nhỏ nhắn
khẽ biến, chậm rãi thở nhẹ một hơi. Trong con ngươi trong suốt, kim sắc hỏa
diễm từ từ thiêu đốt, trên tay linh khí cũng bắt đầu ngưng tụ, xuất ra kình
khí hung hãn.

Song ngay lúc này, một đạo âm thanh tràn ngập tức giận, lần nữa đột ngột nổ
vang trên đường phố:" Mẹ kiếp, Hạ lão cẩu, người của Cao Gia ta lúc nào lại
đến phiên tên tạp chủng ngươi giáo huấn?"

Tiếng quát vừa vang lên, một đạo nhân ảnh toàn thân rực hồng từ phía bên ngoài
hướng đến, bàn chân hung hăng đạp xuống, thân hình liền như tia chớp xuất hiện
trước mặt Cao Lãng, bàn tay tạo hình trảo, nhanh chóng ngăn chặn luồn phong
nhận.

" Sư vương trảo."

Khuôn mặt lành lạnh, Cao Tường thiết quyền nắm chặt, nhằm Hạ Đoàn đấm tới.
Trên quyền đầu, đầu sư tử màu đỏ thật lớn như ẩn như hiện.

" Oanh!"

Hai linh khí va vào nhau, tựa như sấm rền phóng nổ vang, làm cho người trên
đường phố đại bộ phận đều cảm thấy lùng bùng lỗ tai.

Cả hai người thân thể chấn động, lùi lại thân hình. Cao Tường lúc thối lui,
cũng nhân tiện một tay chộp lấy Cao Lãng về phía sau.

Cước bộ dồn dập trên mặt đất lui ra phía sau vài bước, mỗi một bước, đều để
lại trên mặt đá rắn một dấu chân mắt thường cũng nhìn được, bởi vậy có thể
thấy, song phương lực lượng giao chiến, có bao nhiêu cường hãn.

Hóa giải kình khí, Cao Tường âm lãnh liếc Hạ Đoàn không xa, cười lạnh nói:" Hạ
Đoàn, ngươi thật bây giờ lại giống như cẩu a, dĩ nhiên đối với vãn bối cũng ra
tay."

Hạ Đoàn sắc mặt âm trầm, khóe miệng co lại, nhìn thi thể Hạ Long, âm lãnh
nói:" Hắn dám giết chết con ta. Cao Tường, hôm nay ngươi phải cho ta một cái
công đạo!"

" Công đạo? Công đạo cái rắm a! Mới vừa rồi nếu Cao Lãng không cơ trí, hiện
tại nằm trên mặt đất hẳn nên đổi lại là hắn a. Đến lúc đó, ta còn không phải
muốn được ngươi cấp một cái công đạo a?" Cao Tường cười nhạo một tiếng, hung
hãn mở mồm mắng to.

" Khiêu chiến lần này, là con trai ngươi phát ra, ở đây mọi người đều có thể
làm chứng. Hơn nữa quyền cước tay chân không có mắt, chẳng may mà thôi." Cao
Tường khuôn mặt chậm rãi thu liễm, cười tủm tỉm nói.

" Chẳng may?" Hạ Đoàn sắc mặt co giật, hai mắt huyết hồng: " Con ta nhận thua
rồi hắn còn cầm kiếm giết con ta. Hôm nay ta muốn Cao Lãng để mạng lại."


Ta Là Hệ Thống Trong Hệ Thống Của Ta - Chương #40