Cô Nương Khoan Đã


Người đăng: thiensucodoc55@

Đối với câu hỏi của Cao Lãng, Tử Văn không quá khó để có thể giải đáp cho hắn.

" Tuy nhiên ta khuyên ngươi nên hạn chế hấp thụ nguồn hắc khí này, nó không
giống với linh khí bị ô nhiễm bên trong Nam Hoang Cấm Địa."

" Hắc khí mang trong mình những mặt tối của tư tưởng này, nếu ngươi hấp thụ
càng nhiều, sẽ càng bị tư tưởng bên trong hắc khí ảnh hưởng. Người tinh thần
kém, sẽ rất có thể không chịu được. Đặc biệt trong lòng ngươi còn đang sản
sinh tâm ma."

Tử Văn bình tĩnh hồi đáp.

" Vậy ý của ngươi ta không nên hấp thu hắc khí này phải không?" Cao Lãng
nghiêm túc hỏi.

" Chỉ là không nên mà thôi, với tình trạng của ngươi, hấp thu vài ngày cũng
chẳng sao hết. Chỉ khi ngươi hấp thu vài tuần đến vài tháng, mới có thể rõ
ràng nhận ra sự ảnh hưởng của nó." Tử Văn đáp.

Cao Lãng nghe xong, khẽ gật đầu một cái, cẩn thận nhắm mắt lại tiếp tục tu
luyện hấp thu hắc khí.

Nếu Tử Văn đã nói như vậy, Cao Lãng không cần phải lo xa.

Cứ như thế, bên dưới căn phòng một nam một nữ sản sinh hắc khí, bên trên căn
phòng hai tên thì tu luyện hấp thụ hắc khí, bầu không khí vô cùng hoà hợp.

Kéo dài khoảng mười phút, tên nam tử bên dưới hơi thở trở nên hơi đứt quãng,
khí thế trên người không chịu được lập tức toả ra. Cảnh giới của hắn vốn từ
Linh Hải Cảnh tam trọng, nhảy lên thành Linh Hải Cảnh tứ trọng.

Còn nữ nhân nằm bên dưới hắn, vốn đang là Linh Hải Cảnh tam trọng, lập tức sụt
giảm một cách nhanh chóng xuống còn Linh Khiếu Cảnh nhị trọng. Mất đi tới một
đại cảnh giới.

Quá trình hấp thụ của hai người vừa kết thúc, hắc khí vốn đang sản sinh cũng
nhạt dần rồi biến mất.

Không còn hắc khí tu luyện, Cao Lãng và Vân Hi nhanh chóng mở mắt ra, bình
tĩnh nhìn xuống bên dưới. Cẩn thận tìm cách trốn khỏi căn phòng, di chuyển
sang căn phòng khác hấp thu hắc khí.

Tên nam tử bên dưới sau khi cảm nhận thực lực mới của mình, vui vẻ mặc quần áo
nhanh chóng đi ra bên ngoài. Nhìn cũng không nhìn nữ nhân bên cạnh mình.

Nữ nhân kia nằm im một lúc chờ tới khi tên nam tử rời đi. Cả người vươn vai
một cái, bình tĩnh ngồi dậy, vừa mặc lại quần áo vừa mở miệng, khiến Cao Lãng
và Vân Hi bên trên giật thót cả tim.

" Hai vị khách quan, nhìn trộm người ta làm ăn mà không chịu trả tiền, là một
hành vi rất xấu nha. . ."

Cao Lãng trong lòng thầm giật mình, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Vân Hi.

Bên cạnh Vân Hi ánh mắt cũng vô cùng hoang mang nhìn sang Cao Lãng.

Trong đầu tràn đầy dấu chấm hỏi.

Hai người trốn rất kỹ a. Huống chi nàng thực lực kém như vậy, tại sao lại có
thể phát hiện ra được.

" Bình tĩnh. Rất có thể là có người khác, ta vào đây nhiều lần rồi, mỗi lần
đều tìm đúng người, không thể sai được." Vân Hi nhẹ giọng lẩm bẩm, giọng nói
có chút không chắc chắn.

Vì chuyện này rất nguy hiểm, Vân Hi luôn phải tìm đúng căn phòng mà hai người
bên trong đều cảnh giới thấp hơn bọn hắn, nữ nhân trong thanh lâu cũng phải là
người chưa gia nhập Hợp Hoan Tông.

Có như thế khả năng an toàn mới ổn định hơn nhiều. Dù sao Vân Hi cũng không
muốn, lung tung chạy vào phòng cường giả Hợp Hoan Tông, xong bị người ta vây
giết a.

Cao Lãng vô cùng im lặng nhìn lấy Vân Hi, nghe lời ngươi nói, xem ra lần này
ban đêm đi ở bờ sông bị ướt giày rồi.

Trong lòng chửi thầm một tiếng xui xẻo, Vân Hi đi vào đây mãi không bị làm
sao, vậy mà lần này dẫn hắn đi vào thì lại gặp chuyện.

" . . ."

(ー_ー゛)

" Không chịu chui ra a. . ." Nhìn thấy căn phòng không có một tiếng động, nữ
nhân ngồi trên giường cười nhạt một tiếng, nói.

" Xem ra vẫn là cần ta phải đích thân ra tay mới được."

Trên tay nàng xuất hiện hai cây kim châm nhọn hoắt dài bằng ngón tay, lập tức
phân biệt ném ra vị trí Cao Lãng và Vân Hi đang ẩn núp.

Đồng thời khi vừa xuất thủ, khí thế trên người nàng lập tức thay đổi. Đang từ
Linh Khiếu Cảnh nhị trọng, lập tức nhanh chóng dâng lên, trở thành Linh Đan
Cảnh nhất trọng.

Vút. . . Vút. ..

Cây kim châm lướt thẳng đến trước mặt hai Cao Lãng, tạo ra tiếng xé gió trong
không khí. Mũi kim vô cùng sắc bén.

" Ôi v ~ . . ."

Nhìn thấy cảnh giới thật của thiếu nữ bên dưới, Cao Lãng không nhịn được chửi
một câu. Nhanh chóng thoát ly khỏi vị trí của mình, nhảy xuống dưới căn phòng.

Bên cạnh Cao Lãng, Vân Hi hành động không khác là bao.

Phập. ..

Cây kim châm đâm trúng vào xà gỗ trên căn phòng, xuyên qua cả xà gỗ chui hẳn
vào bên trong.

Để lại bên ngoài hai cái lỗ nhỏ như mũi kim phân biệt đúng chỗ vị trí Cao Lãng
và Vân Hi từng ẩn núp.

Bịch.

Nhẹ nhàng chạm chân vào sàn nhà, Cao Lãng lập tức lùi lại giữ một khoảng cách
với chỗ nữ nhân đang ngồi trên giường, cảnh giác nhìn nàng.

Vân Hi sau khi nhảy xuống, lập tức đứng ngay bên cạnh Cao Lãng. Nhìn thấy nữ
nhân trên tay xuất hiện bốn mũi kim châm, chuẩn bị tiếp tục xuất thủ, Vân Hi
vội vàng hô lên:

" Cô nương khoan đã, chúng ta không có ác ý."

" Ồ." Nữ nhân vốn định xuất thủ lập tức dừng lại, vẻ mặt hứng thú nhìn lấy Vân
Hi, mỉm cười nói:

" Ngươi vừa gọi ta là gì cơ?"

" Cô. . . Cô nương." Vân Hi cẩn thận nói.

" Ừm. . ." Nữ nhân gật đầu vui vẻ nói:" Tiếp."

" Cô nương, chúng ta vốn không có ác ý, chỉ là có sở thích kỳ lạ, muốn xem
người ta làm chuyện đó, nhưng lại phải là lén lút xem. . . Mới có hứng thú."
Vân Hi làm một động tác ngại ngùng, miệng điên cuồng nói láo.

Một bên Cao Lãng cho Vân Hi một cái liếc mắt. Lén lút nói chuyện với hắn:"
Được a huynh đệ, ta thật không nghĩ đến ngươi còn có sở thích kỳ lạ như vậy."

" Câm mồm. Nếu ta có sở thích như vậy, ngươi nghĩ ta đang xem cùng với ai."
Vân Hi tức giận lẩm bẩm.

Cao Lãng theo bản năng nghĩ đến chuyện này trong đầu, lập tức rùng mình một
cái. Vô cùng phối hợp giữ im lặng, ánh mắt dò xét nữ nhân trước mặt.

Vì ở bên trên trần nhà, lại thêm ánh sáng u tối bên trong căn phòng, thế nên
Cao Lãng không nhìn rõ khuôn mặt của nàng, mà chỉ nhìn thấy dáng người của
nàng mà thôi.

Lại thêm lúc ban đầu ẩn giấu tu vi, cùng với cải biến chút khuôn mặt. Bây giờ
Cao Lãng nhìn lại, nữ nhân trước mặt đã hơi có một chút nếp nhăn, tuy cảnh
giới càng cao khuôn mặt càng tươi trẻ, thế nhưng xét về tuổi tác, nàng ít nhất
cũng phải hơn 40 rồi chứ?

Bảo sao ban nãy Vân Hi gọi nàng là cô nương. Người ta vui vẻ đến vậy.

" Sở thích của ngươi thật kỳ lạ."

Nữ nhân ngồi trên giường ánh mắt hơi đổi một chút, kỳ quái đánh giá lấy Vân
Hi, xong lại quay sang nhìn Cao Lãng, mỉm cười nói.

" Hai vị khách quan không biết vừa nãy đã có hứng thú không? Có thích hay
không bây giờ phát triển trực tiếp."

Nói xong làm một động tác mềm mại, dáng người ẩn hiện bên ngoài chiếc chăn
mỏng. Càng tôn thêm vẻ quyến rũ.

May mắn là cả Cao Lãng và Vân Hi hiện tại còn đang bịt mặt, nếu không đã có
chút không chịu nổi ánh mắt xâm lược của nàng.

Chỉ là nàng vừa làm động tác đó xong, cánh cửa căn phòng lập tức bị đẩy ra.

Cạch.

Cánh cửa bị bật tung đẩy vào bên trong, đứng trước cửa là hai nữ nhân khác,
khuôn mặt trẻ tuổi hơn, cảnh giác xông vào trong phòng.

Nơi đây là tầng ba của Phiêu Hương Các. Khả năng cách âm bên ngoài vô cùng
tốt, tuy nhiên bên trong các cô nương tầng này thực lực cao hơn rất nhiều. Sau
khi phát hiện có người xuất thủ trong căn phòng, lập tức xông vào kiểm tra.

Nhìn thấy căn phòng có hai tên nam tử đang đứng mặc kín người, nữ nhân thì nằm
trên giường. Hai nữ nhân ngoài cửa chỉ cảnh giác nhìn lấy Cao Lãng và Vân Hi,
không có xuất thủ, cẩn thận đi đến chỗ nữ nhân nằm trên giường.

Ở đây là Phiêu Hương Các, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Ai biết Cao Lãng và
Vân Hi là khách quan muốn chơi trò gì đặc biệt đâu, thế nên người nơi này
trước hết không hề động tay động chân.

" Sư tỷ, người không sao chứ. Hai người này là ai?"

Tiến sát bên giường, một nữ nhân khẽ cúi xuống cẩn thận hỏi nàng ta.

Đối diện bọn hắn, Cao Lãng và Vân Hi sắc mặt hơi căng thẳng. Cả người chuẩn bị
có ý định bỏ chạy.

Nếu nữ nhân nằm trên giường chỉ cần nói hai bọn hắn là người ngoài xâm nhập
vào. Nữ nhân bên cạnh nàng chắc chắn sẽ xuất thủ đồng thời gọi người tới giúp
đỡ.

Đến lúc đấy e sợ rằng sẽ bị cao thủ của Hợp Hoan Tông bắt trói tại chỗ. Phải
nhờ đến Đầu Trâu đại nhân đến cứu.

Lúc đấy có mà mất mặt ném đến tận nhà.

Nhìn thấy không khí ám muội bên trong căn phòng do mình vừa tạo ra bị hai tên
sư muội phá vỡ, nữ nhân nằm trên giường có chút mất hứng ngồi dậy, liếc nhìn
Cao Lãng và Vân Hi, khoé miệng mỉm cười, nói:

" Hai vị khách quan, hai vị vừa xem ta và vị khách quan ban nãy rồi, thế nhưng
các vị còn chưa trả tiền a."

Nghe thấy lời nàng, Vân Hi thầm thở ra một hơi, mỉm cười nói:" Không biết giá
cả là bao nhiêu?"

Trong lòng thả xuống một cọc áp lực, dù sao mọi việc chỉ cần không đánh đánh
giết giết, giải quyết bằng tiền nong là ổn định nhất.

" Vị khách quan ban nãy trả ta 100 nghìn kim tệ, hai vị vì không trả giá tiền
trước, lại tự ý hành động đột ngột, khiến ta còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần.
Thế nên ra giá gấp ba đi, 300 nghìn kim tệ."

Nữ nhân ngồi trên giường ngọt ngào nói, ra cái giá cắt cổ.

" Đắt. . . Không thể nào."

Vân Hi cắn răng nói, nắm tay siết chặt lại. Cho dù lần trước Cao Lãng lấy ra
một nửa tài nguyên Thượng Thanh Tông chia đều cho bốn người bọn hắn, cái giá
tiền này so với giá cả bên ngoài thị trường quá đắt đỏ a.

Đắt hơn đâu chỉ gấp mười lần. Thậm chí Vân Hi và Cao Lãng còn chưa được xơ múi
gì.

Chỉ là nhìn thấy nữ nhân đứng bên cạnh sắc mặt chuyển đổi, chuẩn bị có hành
động xuất thủ, Vân Hi lập tức chuyển giọng.

" Có thể giảm giá chút cho chúng ta không? Sổ hộ nghèo chẳng hạn?"

Nhìn thấy Vân Hi, nữ nhân ngồi trên giường lập tức đứng dậy, không hề ngại
ngùng tiếp tục mặc nốt quần áo, mỉm cười nói:

" 300 nghìn kim tệ, một xu cũng không thể thiếu. Nếu không hai vị đành ở tạm
đây một đêm cống hiến cho các tỷ muội chút tu vi, ngày mai gọi người nhà đến
chuộc về."


Ta Là Hệ Thống Trong Hệ Thống Của Ta - Chương #161