Khổ Tu


Người đăng: thiensucodoc55@

" Đương nhiên, tiên sinh sau này còn muốn đấu giá đan dược gì, nên đến chiếu
cố Triệu gia đấu giá trường nha." Triệu Nhã thản nhiên cười nói.

"Phải." Tùy ý lên tiếng, Cao Lãng đứng dậy, cũng không quay đầu lại, không
nhanh không chậm đi ra khỏi căn phòng.

Nhìn bóng dáng Cao Lãng biến mất, nụ cười trên mặt Triệu Nhã chậm rãi thu lại,
nhíu mày lại, đi đến cạnh bàn, khẽ dựa vào đó, lộ ra đường cong cơ thể.

" Nhâm Nhạn thúc thúc, hắn thực sự là luyện dược sư?" Hơi trầm mặc một lúc,
Triệu Nhã nhẹ giọng hỏi.

"Đúng! Hơn nữa kỹ năng luyện dược còn mạnh hơn ta. Ít nhất, nhị phẩm trúc cơ
linh dịch kia, ta không luyện chế được." Nhâm Ngạn thở dài nói với Triệu Nhã.

"Có được phương thuốc cũng không được?" Đôi mắt híp lại, đôi môi hồng nhuận
hơi nhếch lên, làm như tùy ý nói.

Nghe lời này của Triệu Nhã, Nhâm Ngạn biến sắc, vội vàng nói: "Dược phương
chính là mạng của luyện dược sư, tiểu thư ngàn vạn lần không nên có chủ ý với
nó, làm một luyện dược sư không biết cấp bậc nổi giận, cho dù là Triệu gia gia
tộc, cũng khó có thể thừa nhận, vài chục năm trước, Thiết Gia gia tộc nổi
tiếng, chính là vì muốn có dược phương của đan vương Cổ Hoa. Cuối cùng bị hắn
mời đến bốn vị Nguyên Anh cảnh cường giả, đem gia tộc hủy diệt. Việc này, ngay
cả các tông môn khác, cũng không dám can thiệp!"

"Tuy nói thế lực của gia tộc chúng ta đã vượt xa Thiết gia gia tộc trước kia,
dù vậy cũng không nên đắc tội với một số luyện dược sư thần bí là tốt nhất.
Phải biết rằng, luyện dược sư căn bản là một cái thuốc nổ di động, chỉ cần
ngươi làm đau, hắn bật người là có thể tìm được vô số bằng hữu, hơn nữa cũng
có rất nhiều cường giả rất vui vẻ để một vị luyện dược sư thiếu họ một cái
nhân tình."

Nhìn Nhâm Ngạn kinh hoảng, Triệu Nhã bất đắc dĩ xoa xoa trán, cười khổ nói:
"Nhâm Ngạn thúc thúc, ngươi nói gì vậy, ta đâu có chủ ý gì với hắn, ngươi cho
rằng mấy năm lịch lãm này của Triệu Nhã là phí công sao?"

"Ta cũng chỉ nhắc nhở ngươi thôi." Nghe lời nói của Triệu Nhã, Nhâm Ngạn cũng
thở phào nhẹ nhõm, hắn thật sự sợ cô nãi nãi này sẽ làm ra việc ngu ngốc gì.

Liếm liếm môi, đôi tay Triệu Nhã nâng tóc lên, nhẹ nhàng hít một hơi, luyện
dược sư, thật sự là một đám người khủng bố, nhưng vì sao mình lại không có
hạng thiên phú này? Hơn nữa người này cực kỳ thần bí rõ ràng vô cùng trẻ nhưng
tại sao phải làm vậy a! Triệu Nhã tin tưởng vào mị lực của mình không có người
đàn ông trẻ nào mà không bị sắc đẹp của nàng chinh phục.

Lén lén lút lút đi vào căn phòng của mình, Cao Lãng rất nhanh đóng cửa, sau đó
chạy tới góc phòng, cuối cùng lấy ra một đống dược liệu và vài viên ma tinh,
cẩn thận đem chúng cất vào trong ngăn tủ, ngửi sâu một hơi mùi của dược tài
trên tay, hắc hắc cười dài thở phào nhẹ nhõm.

Vì có thể dốc lòng tu luyện, Cao Lãng lần này ước chừng đã mua đủ số dược tài
dùng trong tám tháng, xem bộ dáng này, những ngày còn lại trong năm, là quyết
định khổ tu.

Thân mật vỗ vỗ ngăn tủ, khóe miệng Cao Lãng giật giật, đi tới cạnh giường, thả
lỏng người nằm xuống, hơn nửa ngày bôn ba, thật sự làm hắn có chút mỏi mệt

" Cao Lãng ca ca có ở trong phòng không?" Có chút mơ hồ, tiếng đập cửa bỗng
nhiên truyền đến.

Dụi dụi con mắt đang mơ hồ, Cao Lãng nhảy xuống giường, sau đó mở cửa phòng,
nhìn thiếu nữ đang tươi cười, Cao Lãng có chút bất đắc dĩ.

"Cao Lãng ca ca buổi chiều đi đâu vậy?" Chân bước nhẹ, Cao An An tiến đến,
cười hỏi.

"Tùy tiện ra ngoài đi dạo."

"Thật không?" Con ngươi dò xét từ trên xuống dưới, An An bỗng nhiên bước thêm
một bước, khẽ kiễng chân, mũi cau nhẹ: "Có hương vị của nữ nhân."

" Khặc, đừng đùa, hương vị nữ nhân ở đâu ra." Khuôn mặt khẽ đỏ lên, cũng may
là trời tối, thiếu nữ cũng nhìn không quá rõ.

"Hì hì." Nhìn bộ dáng luống cuống của Cao Lãng, An An cười duyên, một lúc sau,
tiếng cười ngừng lại, hơi trầm mặc, ôn nhu nói: " Cao Lãng ca ca, gia chủ vừa
đấu giá được một cái bình linh dược đem cho An An tu luyện. Cao Lãng ca ca cần
thứ này hơn, nên An An đến đưa cho ca ca." Đưa tay ra, bình linh dược mà Cao
Lãng mang đi đấu giá xuất hiện trước mặt.

Nghe vậy, Cao Lãng trong lòng ấm áp, chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm khuôn mặt
xinh đẹp của thiếu nữ.

Dưới ánh mắt không hề thu liễm này, trên khuôn mặt thanh nhã của An An chậm
rãi nổi lên một đóa mây hồng, thấp giọng oán trách nói: "Cao Lãng ca ca, ngươi
nhìn cái gì…"

"Hắc hắc, An An cũng sẽ đỏ mặt, thật sự hiếm thấy." Một lúc sau, Cao Lãng bỗng
nhiên cười nói.

An An trừng mắt nhìn Cao Lãng, trong lòng nói. "Ai bảo ngươi nhìn người ta như
vậy."

" Tin tưởng Cao Lãng ca ca một chút, ta không cần bình linh dược này. Ngươi cứ
giữ nó mà tu luyện đi."

"Tốt lắm, trời tối rồi, về nghỉ ngơi đi." Nhìn thiếu niên phất tay, An An bất
đắc dĩ lắc lắc đầu, chỉ có thể gật đầu, sau đó trong ánh mắt của hắn, chậm rãi
tiến vào bóng tối.

...

" Lục điệp chưởng!"

Trong một rừng cây nhỏ trên núi, âm thanh Cao Lãng đột nhiên vang lên. Một
thân ảnh nhanh nhẹn di chuyển trong rừng, nhiều gai góc rậm rạp, cũng không
mang đến cho hắn chút trở ngại nào.

Sau đó, thân ảnh đột ngột dừng lại trước một cây đại thụ, thân thể hơi
nghiêng, bàn tay đánh mạnh lên trên đại thụ.

"Phanh!" Vụn gỗ bay khắp nơi, những cái khe như mạng nhện, dọc theo chỗ bị
đánh vào chậm rãi lan tràn.

" Rắc..rắc." Cây đại thụ bị đánh nát một nửa, phát ra tiếng động, một lúc sau
ngã xuống đất.

Thời điểm đại thụ ngã xuống, đạo thân ảnh tựa như linh hầu kia thối lui thân
hình một bước, sau đó nhẹ nhàng ngồi trên một khối tảng đá lớn.

Nhìn hiệu quả mà mình làm ra, trên khuôn mặt thanh tú của Cao Lãng tràn đầy nụ
cười. Ba tháng này, đây chính là lần đầu tiên hắn sử dụng thành công huyền
giai cao cấp võ kỹ Lục điệp chưởng, mà võ kỹ có thể cùng địa giai so sánh này
đích xác không làm cho Cao Lãng thất vọng, chỉ bằng Linh Khiếu Cảnh lục trọng,
lực phá hoại có thể tương đương với Linh Khiếu Cảnh bát trọng.

Ở cảnh giới Linh Khiếu Cảnh, càng về sau, tốc độ tu luyện sẽ càng chậm, từ sau
khi mua đủ dược vật, Cao Lãng đã đóng cửa khổ tu ba tháng, tại mấy ngày cuối
của tháng thứ ba, Cao Lãng mới thành công đột phá từ Linh Khiếu Cảnh ngũ trọng
lên Linh Khiếu Cảnh lục trọng…

Ba tháng tăng lên một cảnh giới nhỏ, tuy tốc độ này chậm hơn trước rất nhiều.
Dù vậy, Cao Lãng cũng mười phần thỏa mãn. Nhớ năm đó, hắn tu luyện hơn một
năm, mới từ Linh Khiếu Cảnh ngũ trọng, lên Linh Khiếu Cảnh lục trọng, tốc độ
hiện nay đã rất khủng bố.

Phát ra một đòn Lục điệp chưởng, cả người Cao Lãng bỗng nhiên giống như sinh
vật biển bị mắc cạn. Cảm giác đau đớn không ngừng ăn mòn dây thần kinh, gân
xanh trên cánh tay giật nhẹ, đó là dấu hiệu của dùng sức quá độ.

Liếm môi khô ráo, Cao Lãng gian nan cúi đầu, nhìn bàn tay của mình, đã đỏ bừng
một mảnh…

" Hít." Khóe miệng cứng đờ, Tiêu Viêm hít một hơi khí lạnh, cười khổ nói. "Khó
trách phải chịu huấn luyện tàn khốc như vậy, nếu không, một kích này dùng đến,
đứt không phải thụ, mà là bàn tay của ta. Lục điệp chưởng quả thực là cứng hơn
thân thể của bất cứ ai."

Toàn thân mệt mỏi nằm trên tảng đá lạnh lẽo, hô hấp hơi dồn dập của Cao Lãng
cũng chậm rãi vững vàng lại, cảm giác rã rời của thân thể, làm hắn không muốn
di động một ngón tay.

Lấy Linh Khiếu Cảnh lục trọng của Cao Lãng bây giờ, nhiều lắm chỉ có thể sử
dụng một lần Lục điệp chưởng mà thôi. Sau khi sử dụng, hắn sẽ gặp tình trạng
toàn thân thoát lực, đến lúc thể lực hồi phục mới thôi.

Cao Lãng ngẩng đầu, híp mắt lại, miễn cưỡng nhìn những đám mây bay trên bầu
trời màu xanh, gió nhẹ thổi qua, thổi bay mái tóc màu đen phủ lên trên trán.

Sâu trong thân thể, linh dịch hấp thu trong mấy tháng, cũng là từng giờ từng
phút thẩm thấu ra, không dấu vết chữa trị cơ thể mệt mỏi và tế bào, khiến cho
chúng có thể bằng tốc độ nhanh nhất, mang đến lực lượng cho hắn.

"Tử Văn, ta còn cần bao lâu nữa mới có thể tấn nhập Linh Khiếu Cảnh thất
trọng?" Khép hờ hai mắt, Cao Lãng bỗng nhiên thấp giọng nói.


Ta Là Hệ Thống Trong Hệ Thống Của Ta - Chương #16