Lửa Thiêu Hồng Yêu Hầu


Người đăng: 22legend4

Nghỉ ngơi 2 ngày, Trần Lương quay trở lại bìa rừng. Tỏa ra tinh thần lực trải
dài 50 dặm đủ để hắn bao khỏa được một phần lớn diện tích khu rừng, nắm rõ
khái quát khu vực phân bố Hồng Yêu Hầu và vị trí nữ tử.

Khu rừng này chính là ngôi nhà của nữ tử, hay cũng có thể nói là cơ thể của nữ
tử, những thân cây, cành cây, rễ cây đều là huyết mạch của nữ tử nên cho dù
dùng đến Ẩn Nặc Thuật, chỉ cần bước vào khu rừng 1 bước là nàng sẽ phát hiện
ra bất kỳ ai.

Bay tới trung tâm khu rừng, Trần Lương đánh xuống 72 hắc long, tạo ra 1 hố sâu
rộng 20 trượng, loại bỏ đi hoàn toàn thực vật, rễ cây bên trong nó. Như vậy dù
chiến đấu cũng không bị nữ tử làm khó mà muốn trốn cũng dễ dàng hơn nhiều.

Nữ tử chạy đến đứng quan sát từ xa
“Hắn muốn làm gì?”
Trong khu rừng này, nàng là bất khả chiến bại. Ngỡ tưởng kẻ thù chạy đi rồi sẽ
không còn dám bén mảng đến, nào ngờ hắn lại xâm nhập hẳn vào khu vực trung
tâm.

“Trông như hắn đang bày bố trận pháp. 5 lão gia hỏa Trận Pháp Sư trong gia tộc
cần đến cả năm trời mới bày được 1 trận pháp cấp 6. Tên này chỉ có 1 thân 1
mình, nếu bố trí trận pháp cấp 6 cũng cần vài năm. Nếu là trận pháp cấp 5 thì
ta lại không cần phải lo, mà chắc cũng phải rất lâu. Cho hắn nửa năm, sau đó
ta đến phá hủy tất cả công sức của hắn. Chắc chắn sẽ rất vui. Haha”

Nữ tử không nghĩ rằng Trần Lương có thể là 1 trận pháp sư cấp 7 được. Trên
thực tế, đúng là Trần Lương đang bố trí 1 trận pháp cấp 6, không phải loại
trận pháp bậc cao như hắn thường làm mà là một hỏa trận pháp khá đơn giản. Vì
nhiệm vụ của hỏa trận pháp này không phải để tấn công nữ tử Hoàng cấp võ giả.

2 tháng sau, Trần Lương kết thúc công việc, hoàn thành xong trận pháp cấp 6
của hắn. Nữ tử không thèm giám sát Trần Lương, nàng đang mải thưởng thức Hồng
Lâu Quả thơm ngon của mình.

“Ầm”

Một tiếng nổ long trời lở đất vang lên, kèm sau đó là bùng lên một đám cháy dữ
dội cách nơi ở của nữ tử tới 10 dặm, nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận rõ ràng.

“Cánh rừng của ta đang bị cháy, kẻ nào dám to gan”

Nữ tử bay lên cao quan sát tình huống. Trước mắt nàng, phía xa có 1 đám cháy
nhỏ. Nếu chỉ có thế thì cũng không sao, nàng 1 tay dập tắt ngay. Nhưng cách
nàng 5 dặm, là một hỏa cầu tựa như một tiểu thái dương đang hừng hực cháy đốt
nóng không khí xung quanh.

Đứng cạnh viêm dương, không phải ai xa lạ, chính là kẻ thù gần đây nhất của
nàng, Trần Lương.
“Khốn kiếp, tên này lại là một võ giả hỏa thuộc tính. Đợi người đánh đã tay
rồi xem ta diệt sát ngươi thế nào”

Nữ tử biết nàng không phải là đối thủ của Trần Lương kết hợp với Ngạo Thiên
nên muốn đợi Trần Lương dùng hỏa công, tiêu hao nguyên khí rồi mới ra tay.
Cánh rừng của nàng không dễ cháy, và nàng có thể dùng mộc thuộc tính của mình
giúp nhanh chóng khôi phục khu rừng nên không có gì đáng lo.

Trần Lương tiếp tục cho trận pháp giáng xuống 2 hỏa cầu thiêu đốt khu rừng,
nhưng vẫn không thấy nữ tử ra trận
“Lửa cháy chưa đủ to sao. Vậy thì nhảy múa hết mình nào”

Trần Lương cầm Mắt trận trong tay, kích hoạt hoàn toàn hỏa trận pháp, bắn ra
vô số hỏa cầu về khắp mọi nơi trong khu rừng

“Dừng tay” Nữ tử bay lại gần thét to

“Lúc ngươi cùng đám khỉ vây giết ta, sao không thấy nói câu này” Trần Lương
châm chọc nói

“Ngươi có dốc cạn nguyên khí cũng không đốt hết được một phần năm khu rừng.
Đừng làm chuyện vô ích. Ta sẽ bỏ qua chuyên hôm nay, coi như xí xóa thù hận.
Ngươi đi đường ngươi, ta đi đường ta”

“Yên tâm, hỏa trận pháp này của ta chỉ tiêu tốn tinh thạch chứ không tốn nửa
điểm nguyên khí. Mà tinh thạch của ta thì đốt 10 khu rừng như này cũng dư xài”

“Ngươi nói đây là trận pháp! Không thể nào, ngươi mới ở đây 2 tháng, sao có
thể bố trí được hỏa trận pháp cấp độ này”

“Với ta, mọi chuyện đều có thể. Diện tích trận pháp nhỏ nên không tốn quá
nhiều thời gian. Ngươi thử một chút uy lực của nó nào”
Từ trên viêm dương bắn ra một hỏa cầu lớn về phía nữ tử.

Nữ tử chặn lấy hỏa cầu bằng một dải lụa nguyên khí. Nàng cảm nhận được hỏa cầu
không quá mạnh nên không cần dùng đến mãng xà.

Quả nhiên chỉ một kích nhẹ nhàng, nữ tử đã hoàn toàn làm hỏa cầu biến mất.
“Tăng thêm độ khó thì sao” Trần Lương mỉm cười nói. Hắn dồn toàn bộ trận pháp,
bắn ra được 9 hỏa cầu đồng thời tấn công nữ tử.

Vẫn không có mấy khó khăn, nữ tử nhẹ nhàng phá hủy 9 hỏa cầu. Nàng phong khinh
vân đạm khinh thường nói:
“Chỉ là 1 trận pháp cấp thấp không thể làm khó ta. Có trò gì mới thì đưa ra
luôn đi”

“Đúng là trận pháp này không làm khó được ngươi, nhưng thiêu trụi khu rừng này
thì không khó” Trần Lương nói xong liền điều khiển viêm dương liên tục đánh
hỏa cầu về khắp mọi phía.

Hồng Lâu Mộc khá cứng cáp và không dễ cháy, vì vậy trong nhất thời, chỉ những
khu vực bị hỏa cầu phóng xuống mới bùng lên ngọn lửa, những khu vực lân cận
vẫn an toàn. Nhưng về lâu dài ngọn lửa của trận pháp vẫn sẽ lan dần, tuy tốc
độ chậm nhưng cuối cùng sẽ thiêu trụi hoàn toàn cả khu rừng.

Nữ tử tức giận, đánh ra mãng xà tấn công, muốn hủy trận pháp nhưng bị Yêu Ảnh
của Ngạo Thiên chặn đứng.

Trần Lương ngồi trên lưng Ngạo Thiên, thong dong điều khiển trận pháp phóng
hỏa khắp nơi. Phía dưới, một cảnh tượng hỗn loạn lan tràn khắp nơi.

Các loài động vật, yêu thú bỏ chạy tìm cách thoát thân. Trong đó, số lượng
đông nhất thuộc về Hồng Yêu Hầu. Những tiếng chít chít vang vọng không gian.
Nữ tử mặt đã trở nên trắng bệch từ lúc nào. Sau 8 lần đánh không thắng được
Ngạo Thiên, nàng đã trở nên hoang mang cực độ.

“Cháy lên, hủy diệt hết sạch cho ta. Tất cả Hồng Yêu Hầu đều sẽ phải chết. Vốn
dĩ ta không muốn hủy diệt khu rừng này, nhưng ngươi cùng đám Hồng Yêu Hầu kia
lại muốn vây chết ta. Vậy bọn chúng phải giác ngộ hậu quả”

“Dừng lại. Ngươi muốn gì” Nữ tử hét lên

“Cái ta muốn, ngươi không cho được. Ta thiêu hủy xong khu rừng này rồi sẽ đến
lượt ngươi. Ngươi trốn nhanh còn kịp”

“Khu rừng của ta, các con của ta. Ngươi phải chết!!!” Nữ tử gào lên, vận
chuyển nguyên khí cấp tốc, muốn đánh một đòn toàn lực.

Mười mấy năm sống tại nơi đây, nữ tử đã đặt dấu chân trên từng tấc đất, đưa
nguyên khí của mình vào từng gốc cây Hồng Lâu Mộc nuôi dưỡng chúng lớn lên. Có
thể nói, khả năng điều khiển, tận dụng những Hồng Lâu Mộc tại khu rừng này của
nữ tử mạnh mẽ hơn bất kỳ kẻ nào.

Cả khu rừng như sống dậy, cùng chung một cảm xúc căm phẫn tới kẻ thù. Với một
tốc độ khó tin, Hồng Lâu Mộc, loài linh dược cao nhất và nhiều nhất khu rừng
nhanh chóng cao lên gấp mấy lần, đồng thời hướng mũi nhọn về phía Trần Lương,
tấn công hắn.

“Chếtttttttttt” Nữ tử hét lên, ngón tay chỉ về phía Trần Lương.

Hàng trăm, hàng ngàn Hồng Lâu Mộc từ bốn phương tám hướng chọc về phía Trần
Lương, chén kín cả bầu trời, mặt đất. Nếu không đỡ được chiêu này, cơ thể hắn
cùng Ngạo Thiên sẽ bị đục thủng như tổ ong.

Mỗi một cây Hồng Lâu Mộc đều sẽ mọc thêm ra hàng chục cành cây như những mũi
kiếm sắc bén đâm tới kẻ thù.

Trần Lương thu hồi tư thái thong dong. Hắn cảm nhận được sự uy hiếp đến từ đòn
tấn công này của nữ tử. Yêu Ảnh của Ngạo Thiên đánh ra phá hủy rất nhiều cành
cây, nhưng vẫn còn rất nhiều cành cây khác xông đến. Chưa kể là chỗ bị phá hủy
liền có được thay thế, tiếp tục tấn công bọn hắn.

Viêm dương đã được kích phát đến tận cùng. Mỗi một tích tắc đều bắn ra mười
mấy hỏa cầu ngăn chặn bước tiến công của khu rừng. Nhưng vẫn không đủ. Những
cành cây như những mũi kiếm liên miên bất tận phóng tới vây chết kẻ thù.

Trần Lương phải đánh ra thêm 9 hắc long để phá hủy bất cứ thân cành nào tới
gần. Hắn liên tục phải tạo mới vì mỗi tích tắc đều có 1 con hắc long bị đâm
hủy.

“Nổ hết cho ta” Trần Lương hét lớn, ném Mắt trận lên không trung, đánh ra một
kích hủy diệt, tạo ra một khoảng không lớn cho hắn có thể rời đi. Nhưng thay
vì bỏ chạy, hắn đánh ra 7 Cửu Vĩ Hắc Long kết hợp với Yêu Ảnh của Ngạo Thiên
đồng thời tấn công nữ tử đang không có bất kỳ sự phòng bị nào.

Nguyên khí của nàng đang xói mòn nhanh chóng do phải cung cấp cho hàng ngàn
Hồng Lâu Mộc quanh đây.
Một kích hủy diệt của Trần Lương khiến cơ thể nàng lộ ra đơn độc trước mắt kẻ
thù, tay không tấc sắt nhận lấy hợp kích cực mạnh.

Vô lực phản đòn, cảm nhận được uy lực của chiêu hợp kích, nàng chỉ có thể thở
dài, buông xuôi tất cả.

Hợp kích xuyên qua người nàng, phá hủy hoàn toàn cơ thể nàng thành tro bụi,
không còn bất kỳ vết tích gì.

Trận chiến kết thúc. Không có người điều khiển, những Hồng Lâu Mộc không còn
lớn lên, không còn mang theo nguyên khí, linh khí tấn công Trần Lương.

Hắn ngồi trên cao nhìn xuống khu rừng đang cháy khắp nơi. Lũ Hồng Yêu Hầu
không có cảm giác gì về cái chết của nữ tử, chúng chỉ đang tháo chạy khỏi đám
cháy đã thiêu đốt rất nhiều đồng bọn của chúng.

“Bộp bộp bộp”

Trần Lương đang định thong dong rời đi thì một trận mưa đá ập đến.

Mưa đá tại Ác Nhân Cốc không giống với các loại mưa đá thông thường. Đá rơi to
bằng cả đầu người, lại rất sắc bén, có lực xuyên thấu cao và tỏa ra hàn khí
nhiếp người.

Cho dù nhục thân Trần Lương cũng không thể nào sống sót dưới những trận mưa đá
thường kéo dài vài ngày tại Ác Nhân Cốc.

Để một hắc long bảo vệ trên đầu, Trần Lương tỏa ra tinh thần lực tìm ra được 1
nơi trú ẩn cách hắn 35 dặm về hướng đông.

Rất nhiều võ giả đã bỏ mạng dưới các cơn mưa đá như này. Bọn hắn không có được
tinh thần lực cường đại như của Trần Lương, hầu hết chỉ có cấp 4, 5 hoặc số ít
cấp 6 tinh thần lực.

Phạm vi tìm kiếm bằng tinh thần lực của bọn hắn chỉ được vài dặm. Nếu may mắn
bỏ chạy đúng hướng thì sống, mà bỏ chạy sai hướng, không tìm được nơi trú ẩn
phải loanh quanh chống đỡ mưa đá tầm 1 canh giờ là khô kiệt nguyên khí, bị đá
đâm thủng người, nát xác mà chết.

3 ngày sau. Trần Lương rời khỏi nơi trú ẩn, quay trở lại khu rừng. Trước mắt
hắn là một khung cảnh hoang tàn, đổ nát.

Lửa cháy thiêu rụi một phần năm cánh rừng. Mưa đá giúp dập lửa nhưng cũng phá
hủy đi gần một nửa diện tích. Hàng loạt cây lớn đổ rạp trước lực phá hoại kinh
người của trận mưa đá.

Những cây con, đặc biệt những loài thảo thực vật sống dưới chân những cây to
lại còn sống rất nhiều.

Tuy đổ nát, nhưng cả khu rừng lại như bừng bừng sức sống, vươn mình đón nhận
ánh nắng mang theo hơi thở của sự sống.

Các loài động vật, yêu thú còn sống dường như tạm quên đi quãng thời gian 3
ngày hủy diệt. Lúc này bọn hắn đều tìm kiếm lấy thức ăn, nước uống, tìm kiếm
cuộc sống sinh tồn tiếp theo của mình

Những chồi sống mới nảy mầm, những con non mới ra đời. Cuộc sống sau hủy diệt
không phải là suy kiệt đi xuống, mà là sự tiếp tục của hiện tại và bắt đầu của
những cái mới.

Trần Lương đứng đó, ngắm nhìn khu rừng 3 ngày rồi bỏ đi.


Ta Là Ác Nhân, Ai Là Thiện Nhân - Chương #93