Đào Tiên Quả


Người đăng: 22legend4

Bất chợt hắn nhận ra một không gian tươi mát bên dưới một cây đại thụ rậm rạp
cành lá che đi ánh sáng hủy diệt.
Còn không rõ là loài thực vật nào, Trần Lương vội vã chạy về phía gốc cây nghỉ
ngơi.
Thoát khỏi mệt nhọc, Trần Lương mới mở mắt nhìn đơn độc một cây tạo ra ốc đảo
giữa sa mạc này.

Thân cây không to, cũng không vươn dài cành lá như Thiên Đạo Mộc. Điểm đặc
biệt là khi Trần Lương sờ vào lá cây bị ánh sáng hủy diệt kia chiếu vào lại
không hề nóng mà lại có cảm giác tươi mát sảng khoái, giống như lá cây đã hấp
thu và chuyển hóa ánh sáng thành một dạng khác. Thậm chí ánh sáng hủy diệt này
có thể chính là thức ăn của nó.

Lấp ló bên trong cành lá rậm rạp là mấy quả màu trắng hồng, giống trái đào.
Trần Lương nhảy lên hái xuống một quả.

Từ nơi vừa hái xuống, cành cây chảy ra một dòng nhựa cây. Trần Lương đưa tay
hứng lấy một ít ngửi thấy một mùi sữa tươi ngọt ngào, khiến tinh thần hắn bớt
đi mệt mỏi rất nhiều.

Đưa lên miệng uống một ngụm, cả cơ thể Trần Lương như được tắm trong một hồ
nước mát trong sa mạc, tinh thần sảng khoái bội phần. Kỳ diệu hơn, toàn bộ
nguyên khí cùng tinh thần lực của hắn đã hồi phục về trạng thái đỉnh phong

“Tiên dược, đây chắc chắn là tiên dược”

Không kịp tiếc nuối vũng nhựa cây dưới chân, Trần Lương chăm chú nhìn kỹ vào
quả cây trong tay. Lúc này hắn mới nhận ra màu sắc bên ngoài của nó thay đổi
tùy theo góc nhìn từ trắng đến đỏ tươi.

Chợt nhớ ra điều gì đó, Trần Lương giơ loại quả kỳ lạ này ra ánh sáng hủy
diệt. Lúc này một sự thay hình đổi dạng xảy ra, từ hình dạng quả đào, loại quả
kỳ lạ này biến thành hình thai nhi.
“Quả nhiên là Đào Tiên. Trúng mánh rồi ha ha”

Trần Lương mừng rỡ thu tay về, Đào Tiên không có biến lại hình dạng cũ mà vẫn
ở dạng đứa bé sơ sinh.

Trần Lương đảo mắt tìm kiếm toàn bộ cành lá, không sót chỗ nào, quả nhiên còn
9 Đào Tiên Quả phân bố đều trên cây.

Hắn không vội vã nhảy lên ngắt quả mà lấy ra 9 bình ngọc. Mỗi khi ngắt lấy
quả, hắn dùng bình ngọc hứng trọn toàn bộ nhựa chảy ra. Hắn thử ngắt lá, chặt
cành nhưng đều không có nhựa cây như khi ngắt quả. Một bình tiên thủy hồi phục
ngay lập tức toàn bộ nguyên khí cùng tinh thần lực giá cũng phải đến mấy vạn,
thậm chí chục vạn tinh thạch cấp 1 nếu đấu giá gặp may.

Thu được 10 Đào Tiên Quả, Trần Lương mừng rơi nước mắt
“Trời không phụ lòng người tốt a. Thật bõ công nhấc lên nguy hiểm tiến vào
đây”
Trần Lương thở ra một hơi vui sướng.

Đào Tiên Mộc cần đến 10.000 năm để thành thục, sau đó cần 1000 năm để kết
trái, mỗi lần kết trái ra 10 Đào Tiên Quả. Mỗi một Đào Tiên Quả mang lại cho
người ăn 100 năm tuổi thọ với những người có tu vi từ Hoàng cấp trở lên, và
mang lại 1000 năm tuổi thọ với những người từ Cự Linh cảnh trở xuống. Nếu ở Cự
Linh cảnh trở xuống phục dụng Đào Tiên Quả thì khi bước vào Hoàng cấp tuổi thọ
sẽ trở lại bình thường, giống như chưa từng phục dụng Đào Tiên Quả.

Mỗi người chỉ có một lần nhận được tác dụng của Đào Tiên Quả, ăn quả thứ 2 thì
không khác gì ăn đào thường.

Đào Tiên Quả là một loại tiên bảo cho dù là thiên nhân cũng tìm cách tranh
đoạt.

Với thường nhân, 100 năm có lẽ mang lại gấp đôi tuổi thọ, nhưng cũng không làm
được gì nhiều. Còn với Thiên nhân, 100 năm so với 1 vạn năm chỉ là một khoảng
thời gian ngắn, nhưng có thể tạo ra những thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Trần Lương câu thông với Tiểu Cửu Giới trong đan điền
“Đào Tiên Mộc có thể trồng trong Tiểu Cửu Giới không?”
“Có thể, nhưng nó sẽ không thể ra hoa kết trái”
“Vì sao?”

“Trong Tiểu Cửu Giới không có loại ánh sáng đủ mạnh cung cấp cho lá hấp thu.
Đào Tiên Mộc cần một loại ánh sáng tích chứa năng lượng cao để chuyển hóa
thành dinh dưỡng nuôi cây. Ngươi trồng Đào Tiên Mộc ở nơi không có ánh sáng
mạnh thì 1 vạn năm cũng không có quả”

“Không có cách nào sao?”
“Cách thì có, chỉ là ngươi phải chờ 7200 năm để ta tạo ra một nơi có ánh sáng
đủ mạnh cung cấp cho Đào Tiên Mộc”
“7200 năm sao, vậy không bằng đợi 1000 năm nữa bồi dưỡng lớp đệ tử tới đây thu
hoạch” Trần Lương thở dài
“Dù sao 10 Đào Tiên Quả cùng 10 bình tiên nhựa đã là một thu hoạch rất lớn. Ta
cũng không cần quá tham lam a” Trần Lương tự an ủi bản thân

“Có một cách rút ngắn thời gian xuống còn 144 năm” Tiểu Cửu Giới lên tiếng
“Sao ngươi không nói luôn đi, đừng để cảm xúc của ta lên voi xuống chó chứ”
Trần Lương quát lên

“Tiểu Cửu Giới là một không gian tự vận hành theo tự nhiên. Long mạch, Địa
mạch chính là được hình thành trong quá trình tự vận hành đó. Nhưng ta, với
vai trò là linh giới, có thể tạo ra tác động để sự vận hành này lệch đi một
chút, sử dụng một chút năng lượng của Tiểu Cửu Giới để tạo ra khu vực có quang
năng mạnh.

Do tinh thần trải đều khắp Tiểu Cửu Giới nên quá trình này cần đến 7200 năm
mới đáp ứng được nhu cầu của ngươi. Nhưng nếu ta phong bế Tiểu Cửu Giới, tập
trung tinh thần ý chí xây dựng ánh sáng có năng lượng mạnh thì chỉ cần chưa
đầy 150 năm là có thể được”

“Phong bế Tiểu Cửu Giới gây ra kết quả gì?” Trần Lương hỏi

“Trong thời gian này, ngươi sẽ không thể sử dụng Tiểu Cửu Giới, cụ thể là
ngươi không thể ra vào hay mang sự vật ra vào Tiểu Cửu Giới”
“Còn những sự vật trong này vẫn sống tốt phải không?”
“Đúng vậy”

“Đánh đổi 144 năm không có Tiểu Cửu Giới để thu được Đào Tiên Mộc, mỗi ngàn
năm cho ra 10 Đào Tiên Quả. Có nên không?” Trần Lương không có quyết định
ngay. Hắn dành 1 ngày nằm dưới bóng mát của Đào Tiên Mộc suy nghĩ.

Quyết định cuối cùng của hắn là “Đổi” Trần Lương dứt khoát nói. Sau 144 năm,
không chỉ có nuôi được Đào Tiên Mộc, còn có một vườn dược viên quý hiếm mấy
trăm năm. Lợi ích vẫn là vô cùng đấy. Có điều hiện giờ chưa phải là lúc phong
bế Tiểu Cửu Giới, chuyện đó để sau rồi tính.

Thu được tiên dược vào tay, Trần Lương quyết định rời khỏi nơi đây. Hắn không
biết phía trước liệu còn bảo bối nào, nhưng hắn còn đại sự cần làm tại Tam
Thập Tam Môn. Đào Tiên Quả cùng Đào Tiên Mộc đầy đủ để hắn thỏa mãn.

Tiến vào thì chậm chứ đi ra thì nhanh không. Ngựa quen đường cũ, nguy hiểm
trên đường cũng đã được hắn dọn dẹp sạch sẽ.

Bước ra khỏi bạch sắc quang mang hủy diệt, Trần Lương còn đang chói chưa kịp
mở mắt thì đã cảm nhận được một luồng tấn công ập đến. Không kịp phản đòn,
Trần Lương chỉ còn cách vận chuyển toàn bộ nguyên khí cùng tinh thần lực phòng
hộ.

2 luồng kiếm khí cắt qua lớp khí phòng hộ chém vào giáp ngực của Trần Lương
đánh bật hắn ngã nhào xuống đất. Lực phá hoại đã yếu đi nhiều nhưng cơ thể hắn
vẫn có chút nhộn nhoạng khó chịu.

Trần Lương đứng dậy nhìn 2 kẻ vừa ra tay ám sát hắn

“Vẫn còn sống sao, quả không hổ là kẻ có thể rời khỏi cấm địa” Một trong số
hai huynh đệ thốt lên. Quả thực nếu không phải Trần Lương có nhục thân cường
đại thì chịu đồng thời 2 kiếm của huynh đệ kia, không chết cũng trọng thương,
cho dù mặc Bách Thánh Khí.

Phải biết có thể bước vào Giáp Linh trung kỳ dưới 33 tuổi, không kẻ nào là tầm
thường.
“Muốn chết”

Trần Lương tức giận hét lên xông về phía trước. Vừa chạy vừa gọi ra Chiến thần
Atula chém về phía kẻ thù.

2 huynh đệ cũng không vừa, hiển hóa ra thần thông chống đỡ đòn tấn công chớp
nhoáng của Trần Lương. 1 người nhưng lại có đến 8 cánh tay tấn công khiến bọn
hắn chật vật chống đỡ liên hoàn thương.

Cuộc chiến nhanh chóng kết thúc khi đuôi của Chiến thần Atula lặng lẽ cắm vào
gáy của 1 tên. Chỉ hơi khựng lại, đầu hắn đã rơi xuống đất. Tên thứ hai cũng
bị chém đôi người chỉ sau 1 hơi thở.

Trần Lương thu lấy toàn bộ vật phẩm trên người 2 huynh đệ. Bọn hắn là cao thủ
được tông môn bồi dưỡng, nhiều vật phẩm rất có giá trị với các đệ tử của Khai
Thiên Môn. Ngay cả xác của bọn hắn cũng được thu vào làm thức ăn cho 2 sủng
thú của Trần Lương. Sắp tới sẽ cần một lượng khổng lồ thức ăn cần cung cấp cho
hơn trăm con người.

Trần Lương ngước nhìn về phía Hắc sắc quang mang, tự hỏi tên kia không biết có
thành công. Nhưng tốt nhất là hắn nên chết đi.

Không có mất thêm thời gian, Trần Lương rời khỏi nơi được coi là cấm địa của
Tam Thập Tam Môn.

Một lát sau, Diêm Quỷ cũng bước ra khỏi Hắc sắc quang mang vùng đất. Trong cơ
thể hắn đã có biến hóa nghiêng trời lệch đất. Nếu kiểm tra nguyên khí của hắn,
sẽ thấy phẩm chất Ám thuộc tính của hắn đã vượt qua con số 12, lên tới 13, một
kỳ tích vạn năm có một.
Diêm Quỷ trải qua vô vàn nguy hiểm, cuối cùng đã thu được Hắc Ám Nguyên Tinh,
là trọng bảo được thiên địa dưỡng dục trong vạn năm trong môi trường tràn ngập
hắc sắc quang mang cùng đủ mọi loại linh khí ám thuộc tính cao giai phẩm chất.

Rời khỏi Hắc sắc quang mang vùng đất, Diêm Quỷ tìm quanh 1 lúc không thấy 2
huynh đệ, suy nghĩ một lúc hắn liền rời đi. Không phải hắn quan tâm đến an
nguy cho 2 huynh đệ, mà lo lắng tông môn sẽ đổ cho hắn nổi lên huyết tính đập
chết ăn thịt uống máu 2 huynh đệ. Điều này sẽ gây ra cho hắn đôi chút rắc rối.

Trần Lương tiến trở lại cửa vào để tụ họp với các đệ tử. Bọn hắn đã đứng chờ
môn chủ từ nhiều ngày trước.

Kết quả bọn hắn đánh dấu được 5 dược viên, chưa rõ quy mô. Các đệ tử chỉ cần
nhìn thấy có dược viên liền đánh dấu vị trí xong liền rời đi, tránh bị phát
hiện gây ra động tĩnh không cần thiết. 5 người khác, có người là đi theo nhóm
tầm bảo, có người gặp yêu thú, có người là bị phát hiện theo dõi. May bọn hắn
đều cách đối tượng theo dõi một khoảng xa nên trốn đi được.

Cả nhóm ngay lập tức di chuyển hướng tới dược viên cách xa cửa vào nhất. Các
dược viên đều cách bọn hắn mấy ngày đường. Tới nơi không có ai, Trần Lương thu
12 đệ tử vào Tiểu Cửu Giới để cho thuận lợi di chuyển.

Còn cách dược viên 1 dặm đường, Trần Lương chờ đến trời tối mới tiến hành cướp
đoạt

Đêm tối là lúc các yêu thú về đêm hoạt động mạnh mẽ, lại bất lợi tầm nhìn cho
nhân loại, nên cho dù âm thanh chiến đấu vang lên cũng hạn chế rất nhiều những
kẻ tò mò. Một lí do khác là những dược viên thường nằm sâu trong rừng núi,
phải vượt qua nhiều tầng lớp yêu thú nên là cầm chân được các đệ tử đồng môn
đến cứu trợ. Trần Lương chỉ có một mình, lại có Ẩn Nặc Thuật, sẽ di chuyển dễ
dàng hơn nhiều.

Không có bất kỳ mưu kế gì, Trần Lương cùng Ưng Sát và Chu Minh đeo mặt nạ bước
ra khỏi khu rừng, xuất hiện trước mắt 15 tên đệ tử bảo vệ dược viên, trong đó
có 5 Giáp Linh cảnh.

“Nơi đây là dược viên của Vũ Tông Phái, các ngươi mau rời khỏi đây” Vị lãnh
đội trông coi dược viên quát lớn, đồng thời hắn bật lên Truyền tin thạch.

Nguyên tắc đặt ra là khi có bất kỳ nghi vấn nào đều phải thông báo cho đồng
môn bên ngoài, cho dù chỉ có một tên người lạ đi lạc.

Không có đáp lời, 3 người Trần Lương hiển hóa ra thần thông đánh về phía
trước. 15 đệ tử thấy đối phương ra tay cũng liền động thủ.

Trần Lương phụ trách giải quyết 5 tên Giáp Linh cảnh. Riêng kẻ cầm đầu được
dành riêng cho 15 hắc long tấn công.

Mỗi một đầu hắc long của Trần Lương lúc này đã mạnh gấp đôi so với thời điểm
hắn còn ở Tiên Linh hậu kỳ. 5 Giáp Linh cảnh dễ dàng bị hạ gục sau chỉ 1 đòn.
Tuy chưa chết nhưng cũng đã không còn sức phản kháng.

Đã làm thì làm tới cùng, 15 đệ tử của Vũ Tông Phái đều bị diệt sát.
“Phan Thị, mau báo cáo, có chuyện gì. Phan Thị” Âm thanh từ Truyền tin thạch
liên tục phát ra

Trần Lương tiến tới dẫm nát Truyền tin thạch rồi phá cửa dược viên. Ngay khi
Tam Thập Tam Môn mở ra sẽ có 2 đội nhóm tiến tới dược viên của tông môn. Một
nhóm để bảo vệ dược viên, một nhóm để thu hoạch linh dược mang về. Nhóm mang
dược viên về mới là nhóm cầm chìa khóa.

Hành động cướp dược viên này là không thể che giấu, đối phương ắt sẽ nhanh
chóng huy động một lực lượng hàng chục, hàng trăm người tới đây, cần nhanh
chóng thu lấy linh dược rồi rời đi.

10 đệ tử khác cùng Tuyết Hoa được huy động từ trong Tiểu Cửu Giới ra để thu
hoạch linh dược. Trần Lương chỉ thu lấy những linh dược quý giá hoặc có tiềm
năng, còn lại đều đưa cho Tuyết Hoa cất giữ.

“Tất cả thu hoạch linh dược đều đưa Tuyết Hoa, kẻ nào dám tư tâm, dù chỉ là
một chiếc lá, xử tử tại chỗ” Trần Lương ra lệnh.

Tất cả đệ tử đều không dám có bất kỳ hành động sai trái. Bọn hắn sắp có được
đại cơ duyên do môn chủ ban cho, nào có ngu xuẩn mà trái lời.
Thoáng một lúc đã thu hoạch được một lượng lớn linh dược, trong dược viên đã
không còn một rễ cây nào, Trần Lương thu người rồi tiếp tục lên đường.

Dược viên gần nhất tiếp theo cũng phải cách đến 10 dặm đường, Trần Lương cần
cấp tốc di chuyển. Hắn phải đánh hạ hết 5 mục tiêu trong đêm nay. Vì đến ngày
mai, tin tức cướp dược viên sẽ lan ra toàn Tam Thập Tam Môn, lúc đó chỉ sợ
nhân số bảo vệ dược viên sẽ nhân lên gấp mấy lần, đánh cướp là không thể.

2 dược viên tiếp theo cùng chung số phận bị Trần Lương cướp đoạt thu vào tay.
Đến được viên thứ 4 lại không có dễ dàng như vậy.

Thông qua tinh thần lực, Trần Lương đếm được tới 9 Giáp Linh cùng 11 Tiên Linh
võ giả, muốn hạ gục bọn hắn chỉ với 3 người Trần Lương thực sự là rất khó.

Chiến lược chia để trị cũng không còn có tác dụng.

10 năm trước, hắn cho Ngạo Thiên làm mồi nhử thu hút cường giả đối phương đuổi
theo sau đó đánh lén.
Nhưng hiện giờ Ngạo Thiên không thể vào được Tam Thập Tam Môn, dùng người nhử
càng không được.

Khó quá bỏ qua, Trần Lương tiếp tục di chuyển tới dược viên tiếp theo. Còn may
dược viên thứ 5 chỉ có 6 Giáp Linh cùng 6 Tiên Linh võ giả bảo vệ, dễ dàng bị
nhóm Trần Lương hạ gục.

Đánh cướp xong trời cũng đã gần sáng, giờ mới tìm kiếm thêm dược viên thì đã
không còn kịp. Dược viên thứ 4 là dược viên lớn nhất nhưng lại bảo vệ quá
nghiêm ngặt, Trần Lương đầy tiếc nuối rời đi.

Nhưng hắn chợt nhớ ra trong Tiểu Cửu Giới còn có Tiếu Ngạo Cửu Thiên.
Tiếu Ngạo Cửu Thiên từ lúc sinh ra tới giờ đều được Trần Lương sống ngập trong
Không Thạch cùng bổ sung liên tục nội đan yêu thú cao cấp vì vậy lớn lên rất
nhanh.

Chỉ hơn 2 năm, Tiếu Ngạo Cửu Thiên đã lớn gấp 5 lần so với thời điểm mới sinh.
Nó đã có thể chạy nhảy, di chuyển với tốc độ cao.

Lần đầu rời khỏi Tiểu Cửu Giới, Tiếu Ngạo Cửu Thiên lạ lẫm nhìn xung quanh
trong trạng thái cảnh giác, sẵn sàng tung vó bỏ chạy.

Trần Lương vuốt ve thân thể, trấn tĩnh Tiếu Ngạo Cửu Thiên. Được Trần Lương
nuôi từ nhỏ, Tiếu Ngạo Cửu Thiên chỉ cần ở cạnh hắn là yên tâm hơn rất nhiều.

Sống cạnh nhân loại, Tiếu Ngạo Cửu Thiên đã có thể hiểu lời nói của Trần
Lương, hiểu được kế hoạch mà hắn bày ra.

Nó tung tăng chạy đến khu dược viên phía trước như một chú trâu con vui thú đi
dạo trong vườn cỏ của mình.

“Có người đến!” Một đệ tử hô lên cảnh giác mọi người.

Nhìn thấy chỉ có một con yêu thú chạy đến, bọn hắn vẫn chưa thôi cảnh giác.
Những đệ tử được giao nhiệm vụ canh gác dược viên đều là tầng lớp đệ tử trọng
tâm mới được tông môn tin tưởng.

Tiếu Ngạo Cửu Thiên như một con trâu ngơ ngác thấy có người liền đổi hướng di
chuyển, bày ra một bộ dáng mười phần vô tội, kêu lên:

“Hự hự” – Tiếng nói đặc trưng của Đại Địa Ngưu Ma Vương.
“Các ngươi coi đây có phải là Đại Địa Ngưu Ma Vương không?”
“Đúng rồi, ta từng nhìn thấy nó trong một cuốn sách về các loài yêu thú cấp
11”
“Chính là nó, da màu xanh trời, họa tiết hình xoắn ốc, không thể sai được”
“Mau đi bắt nó”
“Không được, chúng ta phải ở lại trông dược viên”
“Con này quá nhỏ, chỉ vài hơi thở là có thể tóm được. Cơ hội này cả đời chỉ có
một lần”
“Cẩn thận bẫy”

“Bẫy? Ý ngươi là có người nuôi bắt được Đại Địa Ngưu Ma Vương, một yêu thú
đỉnh cấp trong hàng ngũ yêu thú cấp 11, và người đó còn dưới 33 tuổi. Ngươi
nghe có vô lý không? Chắc chắn là Đại Địa Ngưu Ma Vương mẹ xuyên không xong
gặp sự cố nên bị lạc mất con non”

“Ta đồng ý, một trọng bảo quý hiếm như Đại Địa Ngưu Ma Vương không thể có
người nào ở đây sở hữu được, phải là thiên cấp cường giả may ra còn có thể”

“Để đề phòng bất trắc, để 2 Giáp Linh cùng 2 Tiên Linh đuổi bắt nó là được.
Trúc Linh, Cơ Hiên, Ngô Đồng, Văn Tự các ngươi nhanh chóng bắt nó về đây” Tên
đệ tử cầm đầu ra lệnh.

“Đã rõ”

4 người nhận lệnh ngay lập tức chạy về phía Tiếu Ngạo Cửu Thiên. Nó nhìn thấy
có nhân loại đuổi về phía mình liền lập tức bỏ chạy vào rừng.

Một lát sau, hình ảnh xuất hiện trở lại dược viên đầu tiên chính là Tiếu Ngạo
Cửu Thiên. Nó thản nhiên đi lại trước mặt 16 tên đệ tử như trêu ngươi, thỉnh
thoảng lại kêu lên

“Hự Hự”
Các đệ tử hai mắt nhìn nhau, không rõ 4 kẻ kia chạy đi đâu mà để Đại Địa Ngưu
Ma Vương nhở nhơ ở đây.

“Không lẽ bọn hắn thật sự bị tập kích”
Một kẻ vừa nói ra thì 4 đồng môn đuổi Đại Địa Ngưu Ma Vương đã quay trở lại.
Một kẻ nói lớn:
“Nó có thiên phú không gian, rất khó bắt, nhưng tốc độ nó không nhanh, chỉ cần
vây lại là có thể bắt được. Các ngươi mau tới giúp, không có mưu kế gì đâu”

Đại Địa Ngưu Ma Vương trời sinh chính là có thiên phú không gian, tuy chưa
kích hoạt ra thần thông nhưng cảm nhận không gian của nó đã là nhất thanh nhị
sở.

Bước chạy của nó không nhanh nhưng mỗi bước của nó đều mang theo quy tắc không
gian, khiến cho mỗi khi nó đặt chân xuống đều như trượt lên một đoạn ngắn, duy
trì khoảng cách với 4 tên nhân loại đang theo đuôi, tiếp tục quay trở lại lôi
kéo thêm người rời khỏi dược viên.

“Được, tiếp tục 4 người lên, Xung Kha, Cát Hải, Vũ Hoa, Bạo Liên. Dùng toàn
lực bắt Đại Địa Ngưu Ma Vương về”

Tổng cộng 8 nhân loại đuổi theo, Tiếu Ngạo Cửu Thiên không còn nhở nhơ vờn
quanh nữa. Nó chạy tới vị trí ước hẹn trước với Trần Lương, cách dược viên 2
dặm được.

Với 8 kẻ chạy đến, Trần Lương cùng Chu Minh và Ưng Sát dễ dàng hạ gục, sau đó
công sát 12 kẻ còn lại. Kịch bản giống như 4 dược viên khác, Trần Lương phụ
trách hạ Giáp Linh, Chu Minh, Ưng Sát hạ Tiên Linh.

Một lượng khổng lồ tiên dược nhanh chóng được thu hoạch, bổ sung cho lượng dự
trữ của Khai Thiên Môn để dùng cho mấy chục năm sắp tới.

Hoàn thành mục đích của chuyến đi lần này, Trần Lương đưa tất cả mọi người vào
Tiểu Cửu Giới, chỉ để lại Ưng Sát nắm giữ ngọc tiếp tục tìm kiếm linh dược
giống như một đệ tử Thiên Khung Phái bình thường. Lúc này mà rời khỏi Tam Thập
Tam Môn là dễ trở thành tầm ngắm của các thế lực, đặc biệt là 5 môn phái vừa
bị cướp.


Ta Là Ác Nhân, Ai Là Thiện Nhân - Chương #68