Giải Nguy Vân Di Quốc


Người đăng: 22legend4

Sau hơn 1 ngày, Trần Lương cùng Tuyết Hoa đã đến Hoàng Thành của Vân Di Quốc.
Tòa thành đang bị Hỏa Diệm quốc tấn công ở phương bắc.
“Kẻ nào” Lính trông thành quát về phía Trần Lương
“Ta là công chúa, mang trận pháp sư về giúp phụ vương, mau mở cổng” Tuyết Hoa
nói
Lính trông thành không biết mặt công chúa, liền gọi cấp trên.
“Đúng là công chúa, mau mở cổng thành” Thượng cấp ra lệnh
Thời gian không có nhiều, Tuyết Hoa phân phó quân lính đưa nàng đi gặp phụ
vương.
Từ xa nhìn thấy vua cha, Tuyết Hoa hét to
“Phụ thân”
“Sao ngươi lại trở về?” Đức vua ngạc nhiên quay qua nhìn Tuyết Hoa. Hắn vốn
không có hi vọng lắm vào việc mua trận pháp. Lên ngôi 20 năm, cũng từng tham
dự vô số buổi đấu giá lớn nhỏ, hắn biết mua được trận pháp như mô tả của Thiên
Thị Các với 500 tinh thạch cấp 1 là rất khó. Hắn không ôm nhiều hi vọng, chỉ
mong con gái dùng 500 tinh thạch đấy sống cho tốt.
“Phụ vương, ta hoàn thành nhiệm vụ vượt mức cho phép, ta mời được đại sư viết
ra trận pháp đó về giúp chúng ta” – Tuyết Hoa nhìn vào Trần Lương
“Mau mời vị đại sư đến để ta được diện kiến” Vị Quốc vương vẫn còn ngạc nhiên
“Tại hạ Trần Lương, tham kiến hoàng thượng” Trần Lương chắp tay đáp
“To gan, dám đứng trước mặt hoàng thượng, người đâu chém cổ tên này” Một vị
tướng bên cạnh Hoàng thượng quát.
“Khoan, đây chính là trận pháp đại sư cấp 4” – Tuyết Hoa vội nói
“Tuyết Hoa, con còn nhỏ, nhưng sao có thể bị một đứa nhóc lừa gạt vậy” Phụ
hoàng của nàng xoa đầu Tuyết Hoa. Trên mặt hắn lộ rõ vẻ mệt mỏi sau nhiều ngày
phòng thủ căng thẳng.
“Phụ thân, đây là người bán trận pháp cấp 4 kia, công tử cũng đã cho con thấy
tinh thần lực cấp 4 nên chắc không giả đâu. Huống hồ công tử cũng không có lí
do gì để lừa gạt chúng ta. 500 tinh thạch con vẫn đang cầm. Công tử bảo khi
nào hoàn thành trận pháp mới thu phí” Tuyết Hoa nói
“Chi phí là bao nhiêu?” Phụ thân vẫn nhìn Tuyết Hoa hỏi
“Cái này…” Tuyết Hoa cúi đầu chưa dám nói hết
“Ta sẽ bày trận pháp giết địch, cứu nguy vương quốc của ngươi, chi phí là công
chúa Tuyết Hoa sẽ đi theo làm người hầu của ta” Trần Lương chen lời. Với thân
phận là Trận Pháp Sư cấp 4 thì địa vị không kém quốc vương. Hắn xưng hô ngang
hàng để gia tăng khí thế, tránh bị khinh thường. Dù sao thân hình hiện giờ của
hắn quả thực là nhỏ a.
Trần Lương cũng không sợ bị bắt, hắn vẫn đang cầm cánh Viễn Chinh Ưng trên tay
nha.

“To gan” Một tướng lĩnh nhảy đến bắt Trần Lương
Nhưng còn chưa kịp tới đã thấy thân ảnh Trần Lương ở tít phía xa. Dù quốc
vương là Cự Linh cảnh giới cũng không theo kịp tốc độ của hắn.
“Ngươi làm thế nào!?” tên tướng kinh ngạc
“Thêm một lần hành động ngu xuẩn nữa là vương quốc các ngươi hết nước cứu. Ta
coi trọng nha đầu song thuộc tính này, nên cho các ngươi cơ hội cuối cùng”
Trần Lương bắt đầu bực mình. So tuổi thì đám vãn bối này còn không bằng cháu
chắt của hắn.
“Phụ thân, hoàng thành đang nguy cấp, xin người nghe con và cho Hoa nhi ra
sức” Tuyết Hoa van xin
“Được rồi Tuyết Hoa, đợi ta một chút” Quốc vương nhìn về Trần Lương
“Ngươi cho ta biết thuộc tính và cảnh giới của những người này” Quốc vương chỉ
về phía 5 người lính bất kỳ.
“Kim nhị tinh, mộc nhị tinh, kim tam tinh, hỏa nhị tinh, thổ nhị tinh” Trần
Lương nhẹ nhàng trả lời
“Bẩm quốc vương đúng hết” 1 vị tướng nói
“Được, ta tạm tin ngươi là Trận Pháp Sư cấp 4, nhưng nếu không bày được trận
pháp vừa tấn công vừa phòng thủ cấp 4 thì ngươi sẽ không sống nổi đâu” Quốc
vương nhìn Trần Lương nói
“Phụ thân, công tử bảo sư phụ hắn là trận pháp sư cấp 9” Tuyết Hoa nói nhỏ
“Vương quốc của ta diệt vong thì dù sư phụ ngươi là trận pháp sư cấp 9 ta cũng
đưa ngươi xuống địa ngục. Bao giờ ngươi có thể bày trận?”
“Cảnh giới cao nhất bên địch là gì?”
“Cự Linh hậu kỳ”
“Đưa giấy ta viết nguyên liệu cần chuẩn bị, có nguyên liệu thì bắt đầu được
luôn”
Nguyên liệu được điều động trong toàn thành, nhanh chóng nằm trong 1 thùng xe
đưa đến trước mặt Trần Lương. Vật liệu chủ đạo được dùng làm Mắt trận là Lôi
Chi Kim, một loại khoáng thạch chỉ sinh ra trong vùng thiên địa đậm đặc sấm
sét, quanh năm được sấm sét mài dũa.
“Ta sẽ xong trong vòng 15 ngày, các ngươi dốc toàn lực phòng thủ đến lúc đó”
Trần Lương phân phó xong đắm chìm vào chế tác trận pháp.
Trần Lương tuy có kiến thức của trận pháp sư cấp 9 nhưng hắn lại chưa từng bố
trí trận pháp, ở mặt kỹ năng còn khá yếu kém. Tốc độ điều khiển linh khí, bố
trí trận pháp của Trần Lương ngày đầu tiên rất chậm. Sau 3 ngày hắn đã quen
tay hơn, tốc độ cải thiện rõ rệt. Thông qua bố trí trận pháp cấp 5 này, kỹ
năng bày trận pháp của Trần Lương nâng lên ngang với một trận pháp sư cấp 5,
thủ pháp bày trận không hề kém cạnh. Có điều để đạt được trình độ trận pháp sư
cấp 7, 8, 9 thì cũng cần nhiều thời gian để rèn luyện thêm
Để chế tác được một trận pháp cần 3 yếu tố. Một là nguyên liệu, hai là kiến
thức thiết lập trận pháp, ba là khả năng điều khiển tinh thần lực. Thông qua
tinh thần lực còn là để điều khiển linh khí thiên địa du nhập vào nguyên liệu
Trong tay Trần Lương đang là 1 quả cầu, mắt trận của trận pháp này. Nhìn bề
ngoài sẽ không thấy có gì, nhưng nếu dùng tinh thần lực kiểm tra thì sẽ thấy
linh khí bên trong di chuyển theo một cấu trúc tuân theo một quy luật nào đó
của thiên địa.
Trong quá trình Trần Lương bố trí trận pháp, quốc vương cũng từng đến xem, quả
thật đây là một Trận Pháp Sư, chỉ là không biết cấp độ có đến 4 hay không.
Không biết Trần Lương thảo luận riêng với quốc vương điều gì. Chỉ thấy sau đó,
quốc vương ra lệnh toàn quân rút về trung tâm thành, để mặc quân định phá trận
pháp phòng thủ.
Không có sự ngăn cản, quân địch phá vỡ trận pháp trong nửa canh giờ. Toàn quân
tiến vòng trong thành. Dẫn đầu là đội kỵ binh giáp đen, ngựa cũng có giáp bảo
vệ đầu màu đen, danh xưng Hổ Báo Kỵ, nổi tiếng nhất Hỏa Diệm Quốc. Đội kỵ binh
này chưa từng một lần thất bại, đã dẫm nát không biết bao nhiêu tòa thành.
Lần công thành này là quan trọng nhất để chiếm lấy Vân Di Quốc. Quốc vương Hỏa
Diệm Quốc đã phái tướng giỏi nhất, mạnh nhất của mình là Duy La cùng với đội
Hổ Báo Kỵ tấn công. Thời gian công thành, Hổ Báo Kỵ cùng chi đội mạnh nhất của
Duy La, trực tiếp hoạt động dưới sự điều khiển của Duy La chưa từng tham gia.
Hiện giờ mới là lúc 2 đội quân này một đường quét sạch Vân Di Quốc.
2 đội quân đứng đối diện nhau tại trung tâm thành
“Quảng Hàn, đầu hàng đi, ta có thể tha mạng cho lính của ngươi” Duy La ngồi
trên ngựa hét to
“Đầu hàng, đầu hàng, đầu hàng” Quân đội Hỏa Diệm Quốc đồng thanh nâng cao sĩ
khí.
Binh lính bên Vân Di Quốc chưa đánh đã thua. Họ căn bản là không thể chống lại
đợt càn quét này. Chỉ riêng nhìn vào đội Hổ Báo Kỵ đã khiến họ không còn sức
phản kháng rồi.
“Duy La, ngày nay năm sau sẽ là ngày giỗ của ngươi” – Quốc vương Vân Di Quốc,
Quảng Hàn bình tĩnh nói
“Đã không đầu hàng, vậy thì chết hết đi. Tấn công!” Duy La quát lớn
“Đại Sư, tất cả trông cậy vào ngươi” Quảng Hàn nói với Trần Lương
Trần Lương khởi động trận pháp. Một tòa đại trận mở ra.
“Hóa ra ngươi có đại trận phòng hộ, ngăn một nửa quân đội của ta bên ngoài.
Nhưng trong ngoài giáp công thì chỉ 1 khắc là phá tan phòng hộ. Huống hồ chỉ
cần 1 nửa đội quân trong thành là đủ tàn …”
Duy La còn chưa nói xong, một loạt luồng sét từ trên đại trận phóng xuống đại
quân đang xông lên
“Tất cả tấn công thật nhanh, cường giả Cự Linh đều lên hết, chỉ là đại trận
cấp 4, không uy hiếp được chúng ta”
Duy La cùng 4 tướng lĩnh tu vi Cự Linh xông về phía Trần Lương. Xuanh quanh
mắt trận phát ra quang mang cùng sấm sét, thật dễ để nhận biết ai đang điều
khiển trận pháp. Chỉ cần nắm giữ trận pháp là toàn thắng.
“Tất cả bảo vệ Trận Pháp Sư. Liều chết không để Duy La đến gần pháp sư” Quảng
Hàn hét lớn
“Không cần đâu, các người đứng yên kẻo ta giết nhầm” Trần Lương nhẹ nhàng nói.
Cả 2 bên đều tưởng Trần Lương bố trí trận pháp cấp 4. Nhưng thực tế là hắn bố
trí trận pháp cấp 5 nha, đề phòng vạn nhất. Trần Lương điều khiển trận pháp bổ
xuống 5 luồng lôi điện lớn giáng vào 5 cường giả Cự Linh đang lao tới.
5 tên tướng chật vật đỡ đòn lôi điện và đều dính trọng thương
“Sao có thể mạnh như vậy, chả nhẽ đây là trận pháp cấp 5!” Duy La lo lắng tột
độ
Tất cả mọi người bên Vân Di Quốc cũng kinh ngạc không kém. Nhìn loạt lôi điện
vừa bổ xuống 5 Cự Linh, bất chợt tất cả đều muôn phần kính sợ Trần Lương.
“Lui quân” Duy La hét lớn. Tiếng trống lui quân bên Hỏa Diệm Quốc đánh dồn
dập.
“Đã đến rồi thì đừng đi nữa” Trần Lương nói rất nhẹ nhàng, nhưng vào tai mấy
người đứng cạnh đều không rét mà run, trong đó có cả đức vua Vân Di Quốc.
Trần Lương tăng mạnh tinh thần lực hấp thu tinh thạch về phía mắt trận. Để duy
trì đại trận đều cần rất nhiều tinh thạch. Vân Di Quốc dốc toàn bộ quốc khố và
500 tinh thạch từ Tuyết Hoa để vào thúng xe phía sau Trần Lương, tùy ý hắn
điều khiển.
Hàng loạt tia sét giáng xuống, hầu như là một phát chết luôn. Ai còn sống thì
cũng thoi thóp nằm dưới đất. Chỉ sau 100 hô hấp, toàn thành chỉ còn tiếng thở.
Đội Hổ Báo Kỵ, toàn quân bị diệt
5 tướng lĩnh cao nhất, chết trận
Toàn bộ quân xông vào trong thành, không một ai sống sót
Quân ngoài thành, bị diệt một phần mười. Đáng nhẽ có thể diệt sát nhiều hơn,
nhưng Trần Lương muốn giết chết được Duy La. Không ngờ tên này có nhẫn không
gian, bên trong có bảo khí phòng vệ và chạy trốn. Đến cuối cùng, Duy La sắp
trốn thoát, Trần Lương đành dồn toàn bộ sức tấn công của trận pháp đánh theo
Duy La.
“Đây còn là 1 đứa trẻ sao, tàn sát vạn quân không chớp mắt” Quốc vương cùng
các tướng lĩnh kinh ngạc
“Trận pháp sư cấp 5, ta còn đánh giá thấp công tử rồi” Tuyết Hoa thầm nghĩ
“Quốc vương đại nhân, truy sát quân địch, thu thập chiến lợi phẩm” Trần Lương
nói với Quảng Hàn
Quốc vương của Vân Di Quốc giật mình tỉnh dậy, vội ra lệnh “Tất cả xông lên
diết sạch quân địch, không để kẻ sống, thu thập chiến lợi phẩm”
Trần Lương lại vận dụng cánh của Viễn Chinh Ưng lao nhanh về phía Duy La bị
lôi điện đánh trúng. Thật may nhẫn không gian hoàn hảo vô khuyết. Trần Lương
chỉ thu lấy nhẫn không gian rồi quay về thành nghỉ ngơi, những việc khác để
Vân Di Quốc lo.
Nhẫn không gian hắn lấy được là loại nhỏ, bên trong rộng một trượng vuông. Vật
phẩm còn sót lại cũng không nhiều, 1 vạn lượng vàng, 139 tinh thạch cấp 1, 3
viên đan dược chữa thương cấp 2 và 1 viên hỏa pháo có thể gây sát thương mạnh
với Cự Linh đại viên mãn.
Kết thúc trận chiến, những người sống sót bên Hỏa Diễm Quốc đã không có mấy.
Chiến lợi phẩm Vân Di Quốc thu thập được cũng toàn là vũ khí thông thường,
nhưng số lượng lớn có thể bán lại cho Thiên Thị Các để lấy tiền xây dựng lại
vương quốc.
Hỏa Diễm Quốc lần này thiệt hại lớn. 2 đội quân chủ lực là Hổ Báo Kỵ và Đại
quân của Duy La đều chết hết, khiến sức chiến đấu của Hỏa Diễm Quốc suy giảm
hơn một nửa. Hiện giờ vương quốc này còn phải lo bị xâm lấn, sẽ không có khả
năng đi xâm lược nước khác.
Vân Di Quốc, tuy dành chiến thắng, thu được chiến lợi phẩm nhưng thiệt hại quá
nặng nề, để xây dựng lại còn cần thời gian dài. Nhưng họ có thu hoạch lớn nhất
là trận pháp cấp 5, vừa tấn công, vừa phòng thủ.
Trần Lương ngồi đối diện với Quảng Hàn, quốc vương Vân Di Quốc. Hai người trao
đổi riêng, trong phòng không có ai khác.
“Đại sư, ta rất biết ơn ngài đã cứu nguy cho vương quốc của ta và hoàn toàn
tin tưởng mục đích của ngài với Tuyết Hoa. Nếu ngài có ý đồ gì khác thì với
trận pháp cấp 5 kia, bọn ta không có lực hoàn thủ. Tuyết Hoa là đứa con ta yêu
thương nhất, nếu có thể đi theo ngài cũng là một phúc phận của nó” Quảng Hàn
đã không còn coi Trần Lương như 1 đứa trẻ, mà là 1 vị trận pháp sư cấp 5 chân
chính. Hắn không thể nào hiểu nổi sao 1 người lại có thể yêu nghiệt đến thế,
nhưng điều đó không quan trọng, quan trọng là người ta là ân nhân giải cứu
vương quốc của mình.
“Ngài yên tâm, ta sẽ đưa Tuyết Hoa làm Phượng hoàng bay lượn Cửu Giới” Trần
Lương trả lời chắc nịch.
Trần Lương cùng Tuyết Hoa ở lại 7 ngày để nàng chia tay người thân. Ngày ra
đi, chỉ có phụ mẫu và các anh nàng đưa tiễn. Tuyết Hoa không muốn nhiều người
biết sự ra đi của mình
“Con gái, vất vả cho con rồi. Nếu cảm thấy mệt mỏi, luôn có thể trở về, Vân Di
Quốc mãi là nhà của con” Quảng Hàn gửi lời nhắn cuối cùng tới con gái. Mẫu
thân Tuyết Hoa vẫn còn đang khóc.
“Dạ vâng phụ vương”
Tuyết Hoa quay sang ôm mẹ “mẫu thân, người chớ khóc nữa, con đi rồi sẽ trở về
mà”
“Con gái mẹ giỏi lắm, nhớ giữ gìn sức khỏe” Mẫu thân Tuyết Hoa ôm con gái lần
cuối.
“Được rồi, đã chia tay 7 ngày, lên đường thôi”
“Tạm biệt” Tuyết Hoa nhìn mọi người
Trần Lương ôm lấy Tuyết Hoa kích hoạt cánh Viễn Chinh Ưng lao đi như tên bắn.


Ta Là Ác Nhân, Ai Là Thiện Nhân - Chương #5