Người đăng: 22legend4
Chỉ chốc lát, tóc dài đã phi thân trở về kèm theo 1 tay nâng bàn. Chiếc bàn
màu nâu tối, được làm từ thân Sú Mộc, rất chắc chắn.
“Hiệu suất không tồi, nếu cần mua bàn ta sẽ thuê ngươi”
“Tiểu tử, mau đến. Ngươi sẽ được học viết 2 chữ hối hận”
Trần Lương mỉm cười ngồi vào bàn, nguyên khí màu tím vận chuyển quanh người
hắn
“Quả là vô dụng, còn không thể khống chế nguyên khí vào cánh tay” Tóc dài cười
khinh bỉ, hắn để nguyên khí màu vàng lửa tập trung nồng đậm vào cánh tay của
mình, tỏa ra sức nóng nhàn nhạt.
“Tiến huynh đập nát hắn” Hắc Ngưu cổ vũ rất to.
“Cho hắn nhục nhã đi” Những người xung quanh hô hào
“Ta nghĩ chỉ cần 1 hơi thở là cánh tay tiểu tử kia sẽ bị hủy hoàn toàn” Một
tên trong nhóm nói
Hai bên ôm tay vào nhau. Cả nhóm nam nhân mong chờ một màn kết thúc hoành
tráng và nhanh chóng. Có điều thực tế lại vô cùng ôn hòa. Hai bên sau khi cầm
tay nhau thì giữ nguyên tư thế, giống như bằng hữu nắm tay nhau một dạng, cực
kỳ thân thiện.
Chỉ là thỉnh thoảng thấy mặt của tên tóc dài có vẻ giật giật.
Từ ngoài nhìn vào, mọi người lại thấy Trần Lương cùng Tiến huynh đều thu hồi
nguyên khí, đấu nhục thân, rất kỳ lạ
Một lúc sau, cơ thể tên tóc dài dần dần khô héo, tóc cũng lấm tấm bạc.
“Tiến huynh có vẻ không ổn” Tiếng bàn luận nổi lên.
“Ta không thấy Tiến huynh sử dụng nguyên khí, có vấn đề gì chăng?”
Thêm 10 hơi thở, Tiến huynh đã yếu đi thấy rõ.
“Tên kia dừng lại, ngươi giở trò gì với Tiến huynh”
“Ngươi không thấy ta chỉ cầm tay hắn thôi sao” Trần Lương quét mắt nhìn tên
kia
Tên kia không biết nói gì, chỉ biết đứng nhìn lo lắng. Hắn thường ngày cùng
Tiến huynh cũng có chút qua lại, không thể thấy chết không cứu. Hắn rút kiếm
ra chỉ vào Trần Lương
“Không buông tay, chết”
“Thôi được, cho các ngươi chút bài học là đủ rồi”
Trần Lương buông tay ra, hắn cũng đã cho đối phương ăn đủ thiệt hại. Tiến
huynh như được giải thoát, cơ thể liền dừng suy kiệt. Có điều nguyên khí trong
người hắn đã khô như hoang mạc, đổ gục xuống đất bất tỉnh.
Tên đồng bạn tra kiếm vào xong cấp tốc đưa Tiến huynh trở về gia tộc cứu chữa.
2 lần bị thua, thậm chí một người sống chết chưa rõ, 7 người còn lại cực kỳ
tức giận. Một kẻ đầu trọc đã rút vũ khí tiến lên
“Tên này giở trò ma quỷ, để ta thế thiên hành đạo trả thù cho Tiến huynh”
Hiển hóa ra thần thông là Chu Thực Yêu, một loài thực vật chuyên ăn thịt yêu
thú và nhân loại, đầu trọc không giữ lại sức lực, chiêu đầu tiên đã vung ra
tuyệt chiêu của hắn.
Đáng tiếc đầu trọc chỉ là một Tiên Linh võ giả, còn chưa thể khiến Trần Lương
bận tâm. Trần Lương trực tiếp dùng tay không bắt lấy kiếm của đầu trọc rồi
vung một quyền vào giữa ngực hắn.
Đầu trọc bay người ra sau nằm im trên đất, không rõ sống chết.
Trận đầu kết thúc chóng vánh chỉ sau 1 quyền khiến 6 người còn lại e dè lùi
sau vài bước. Khán giả xung quanh xem cũng ngạc nhiên không ngớt.
“Thân thể tên này làm bằng gì mà cứng vậy, tay không bắt kiếm”
“Có thể hắn đeo một bộ quyền sáo cực mỏng”
“Nhưng khí lực của hắn cực mạnh, ta rõ ràng không hề trông thấy nguyên khí của
hắn”
…
Trần Lương nhìn vào 6 tên còn lại nói
“6 các ngươi, cùng xông lên đi, tránh mất thời gian của ta”
Nhóm 6 người còn đang nhìn nhau
“Chúng ta người đông thế mạnh, liền xông lên trả thù cho Tiến huynh”
“Được, lên”
6 người rút vũ khí của mình cùng nhau xông lên, triển khai thần thông tấn công
ác liệt.
Trần Lương lấy ra Bá Vương Thương một mình đứng trong vòng vây của địch múa
thương chống đỡ như quần long loạn vũ.
Nhóm người kia chỉ có 1 Giáp Linh, còn lại 5 Tiên Linh, hoàn toàn không có nửa
điểm có thể tổn thương được Trần Lương. Hắn đứng trong lòng địch chơi đùa, đợi
đến khi bóng dáng của Nhị Thần Quân xuất hiện mới liên tiếp 6 thương hạ gục cả
6 người trọng thương không thể gượng dậy.
Nhị Thần Quân chạy đến, nhìn thấy đồng bọn nằm la liệt liền quát
“Ngươi làm gì bọn hắn?”
“Chỉ là giao lưu chờ ngươi đến, ngươi đi lâu quá nên bọn hắn lăn ra ngủ” Trần
Lương cười nói
“Tại sao lại thiếu đi 2 người?”
“Bọn hắn chán quá bỏ đi rồi. Ngươi lấy được bao nhiêu tinh thạch liền đưa ra,
tránh mất thời gian của ta” Trần Lương phẩy phẩy tay nói
“Hừ, cả đời ngươi cũng không nhìn thấy nhiều tinh thạch như này đâu”
Nhị Thần Quân lấy từ trong nhẫn không gian 1000 tinh thạch cấp 1. Hắn vốn dĩ
không có nhẫn không gian, nhưng trở về liền mượn của cha cùng tất cả tinh
thạch bên trong, cộng thêm cất trữ của hắn liền tự tin rời đi.
“Cho ngươi mười hơi thở nhanh vào nhà lấy tinh thạch, còn không liền dập đầu
lạy cho ta” Nhị Thần Quân một bộ hung hăng mười phần. Hắn không tin kẻ trước
mặt có thể lấy ra nổi 100 tinh thạch chứ đừng nói là 1000. Hắn cốt lấy ra nhẫn
không gian cùng nhiều tinh thạch để khoe khoang trước mặt Tuyết Hoa.
“Vào nhà thì chưa cần, ta có 11 viên tinh thạch ở đây, lấy ra dùng tạm là
được”
“Chỉ có 11 tinh thạch cấp 1 lại còn dám…” Nhị Thần Quân còn chưa nói xong,
liền im bặt. Trong tay Trần Lương hiện lên 11 viên tinh thạch màu vàng cực kỳ
hấp dẫn, chính là 11 tinh thạch cấp 2 tương đương 1100 tinh thạch cấp 1.
Nhị Thần Quân tiến lại gần nhìn kỹ, thực sự là 11 viên tinh thạch cấp 2 chứa
nồng đậm linh khí, không thể giả.
“Ngươi, làm thế nào lại có nhẫn không gian cùng tinh thạch cấp 2” Nhị Thần
Quân kinh ngạc hỏi.
“Chuyện đó không liên quan gì tới ngươi. Mau dập đầu quỳ lạy”
“Trong nhẫn không gian của ngươi còn bao nhiêu viên tinh thạch?” Nhị Thần Quân
dò hỏi
“Không nhiều, chỉ còn 2 viên. Sao, ngươi còn chưa lấy ra hết?”
Nhị Thần Quân liền thở phào vui sướng lấy thêm tinh thạch trong nhẫn không
gian, số lượng lên tới 2000 tinh thạch cấp 1.
“Cho dù ngươi còn 2 tinh thạch cấp 2 cũng không thể so với ta, mau dập đầu cho
ta. Một kẻ nghèo hèn như ngươi lại dám xứng với Tuyết Hoa cô nương sao. Mau
tránh xa nàng”
Nhị Thần Quân rất sung sướng nói lớn. Hắn vừa có thể làm nhục Trần Lương, vừa
có cơ hội khoe khoang sự giàu có của bản thân. Vừa nói, hắn còn phải vừa ưỡn
ngực, vươn mình thể hiện một phong thái lẫm liệt mười phần.
Nhị Thần Quân tiếp tục quay sang nhìn Tuyết Hoa, nói:
“Tuyết Hoa, nàng đi theo ta bảo đảm muốn gì được nấy. Tình cảm của ta dành cho
nàng cũng là chân thành trời đất chứng giám. Tên kia chỉ may mắn nhặt được
chút tiền, không phải là kẻ có thể lo cho nàng cả đời. Hiện giờ hắn liêm sỉ
cũng không còn, phải quỳ gối dập đầu lạy người khác, càng không phải là bậc
trượng phu cho nàng nương tựa”
Nhị Thần Quân nhẹ nhàng nói, cực kỳ thấu tình đạt lý. Hắn cảm tưởng như hết
thảy mọi thứ trên thế gian đều đã nằm trong tay hắn.
Tuyết Hoa không nói gì, nàng chỉ lẳng lặng đứng sau lưng Trần Lương. Chò dù
Trần Lương thua, nàng cũng sẽ quỳ lạy cùng hắn, bỏ đi cùng hắn.
“Chậc chậc, ta còn chưa lấy ra tinh thạch, ngươi đã vội nói lời hay như chim
hót, thật sự phù hợp làm hoạn quan trong triều, ắt sẽ được ưa thích” Trần
Lương vẫn cười cười nói nói.
“Ngươi đã thua còn chưa chịu nhận, thật là một kẻ tiểu nhân bỉ ổi, nói được
không làm được”
“Ai bảo ta thua?”
“Ngươi nhiều nhất chỉ có 1300 tinh thạch cấp 1, không thua thì như thế nào?”
Nhị Thần Quân quát lên “Tuyết Hoa nàng nhìn thấy bộ mặt thật của tên tiểu nhân
lật lọng này rồi đó. Theo hắn, sau này nàng ắt chịu nhiều đau khổ, lừa gạt”
Trần Lương lắc đầu cười
“Thôi không chơi đùa với ngươi, kẻo ta nghe thêm mấy lời nữa cũng phải thấy
bản thân xấu xa vô cùng”
Hắn lấy ra 1 viên tinh thạch màu lam, chất chứa linh khí nồng đậm ảnh hưởng cả
ra bên ngoài, không phải loại tinh thạch cấp 2 có thể so sánh.
Đây chính là 1 viên tinh thạch cấp 3, tương đương một vạn tinh thạch cấp 1.
Tinh thạch cấp 1 màu đỏ, tinh thạch cấp 2 màu vàng, tinh thạch cấp 3 màu lam.
Đây là kiến thức phổ thông, có điều không phải ai cũng từng được thấy tinh
thạch cấp 3.
“Ngươi đây là cái gì?” Nhị Thần Quân có chút chột dạ nhìn viên lam tinh thạch
trong tay Trần Lương hỏi
“Tinh thạch cấp 3, ngươi không biết sao, thật sự là kém hiểu biết”
“Ta phi. Loại người như ngươi làm sao có được tinh thạch cấp 3 tương đương 1
vạn tinh thạch cấp 1. Định lừa đảo bổn thiếu gia sao. Mọi người mau báo lên
Hình Quan để xử lý tên lừa đảo này”
Lộn xộn tại nơi đây đã thu hút một lượng lớn đám đông vậy quanh. Một vị lão
giả trong đám đông nói
“Tiểu bối vô tri, đây thực sự là một viên tinh thạch cấp 3. Tinh thạch màu lam
lưu chứa lượng linh khí khủng bố ảnh hưởng tới xung quanh nó như thế đích thị
là tinh thạch cấp 3, không thể giả”
Mọi người quay ra nhìn người vừa nói
“Hoàng Lão tiền bối” có người nhận ra hô lên
“Hoàng Tà tiền bối, gia chủ Hoàng Tà gia tộc, chuyên kinh doanh các quán ăn
cao cấp cung cấp thịt yêu thú” Có người tỏ ra am hiểu nói
“Nếu Hoàng Tà tiền bối nói ắt đúng rồi”
“Không ngờ tiểu tử này lại có thể cầm trong tay một viên tinh thạch cấp 3. Ước
gì ta cũng có một viên”
“Ngươi ngu sao, ngươi vừa chạm vào chỉ sợ đã không còn tay mà cầm, thậm chí
không còn mạng mà giữ”
Nhị Thần Quân cũng nhận ra Hoàng Tà tiền bối. Hắn đã được gặp lão trong một
lần theo cha tham gia tiệc do Quỷ Địa Phái tổ chức.
Mặt hắn xanh mét nhìn về Trần Lương
“Ngươi, chắc chắn là ăn cắp viên tinh thạch cấp 3 này, ta phải báo Hình Quan
bắt giữ ngươi”
“Tinh thạch trong tay ta nghĩa là của ta, mau mau quỳ xuống” Vừa nói, Trần
Lương vừa lấy ra thêm 1 viên tinh thạch cấp 3 tung tung trên tay “Muốn so gia
phú với ta, ngươi còn kém xa một vạn tám ngàn dặm”
Trần Lương lấy ra thêm 1 viên tinh thạch cấp 3 khiến đám đông rộ lên
“Lại một viên tinh thạch cấp 3, tên này đến tột cùng có bao nhiêu viên”
“Hắn nói có 2 viên, không biết thực hư ra sao”
“Dù chỉ 2 viên cũng đã là một gia tài kếch sù rồi. Nếu ta có được thì tiêu cả
đời cũng không hết”
“Ngươi yên tâm, nếu ngươi có 2 viên tinh thạch cấp 3 thì lúc ra đi cũng vẫn
còn nguyên vẹn 2 viên”
“Tiểu tử này rốt cuộc là ai”
“Từ đâu đột nhiện xuất hiện một đại gia tại Mai Hoang Trấn thế này”
“Một công tử đại gia, lão nương thích”
“Chỉ là một kẻ ngu ngốc mà thôi”
“Hắn chắc chắn sống không quá 3 ngày”
…
Tuyết Hoa cũng rất ngạc nhiên. Nàng không biết Trần Lương có được bảo tàng của
Hải Thượng Trung, chỉ suy đoán 2 năm qua Trần Lương gặp được kỳ ngộ lớn. Vừa
nhìn thấy viên tinh thạch cấp 3 thứ 2, nàng liền tiến lên nhắc nhở:
“Công tử…”
“Ngươi vào trong dọn bàn ăn, sáng mai chúng ta sẽ rời khỏi nơi đây”
Trần Lương ngắt lời Tuyết Hoa, âm thanh của Trần Lương cũng không nhỏ. Nhiều
kẻ trong đám đông đã sớm rời đi.
Hoàng Tà lão nhân tiến tới mỉm cười nói với Trần Lương:
“Ta là Hoàng Tà Phủ, kinh doanh tại Mai Hoang Trấn này rất lâu rồi chưa từng
biết đến công tử, không biết quý danh của công tử là gì?”
“Tại hạ Trần Sinh”
“Chuỗi quán ăn của ta là Tuyệt Đỉnh Mỹ Vị, ai ở Mai Hoang Trấn này đều biết.
Công tử có thời gian mời qua quán thưởng thức thịt yêu thú, bảo đảm nhớ mãi
không thôi.
“Nhất định” Trần Lương gật đầu
“Ha ha, rất mong chờ có cơ hội được gặp lại công tử” Hoàng Tà Phủ ý vị lời nói
ra liền rời đi.
Trần Lương tiếp tục hướng Nhị Thần Quân nói:
“Ta vẫn đang chờ ngươi nói được làm được đây. Không biết ngươi là chính nhân
quân tử hay tiểu nhân lật lọng?”
“Ta, ta” Nhị Thần Quân còn đang do dự không biết phải đối phó thế nào thì một
luồng linh khí vây quanh hắn, đánh gãy hai chân hắn phải quỳ đầu gối chạm đất.
Nhị Thần Quân đau đớn, còn chưa biết điều gì xảy ra thì luồng linh khí điều
khiển cơ thể hắn dập đầu 3 cái. Mỗi một lần đầu hắn chạm đất đều vang lên một
tiếng nổ lớn. Sau 3 tiếng nổ, Nhị Thần Quân choáng váng ngất đi, máu từ vết
thương trên trán chảy đỏ cả khuôn mặt, trông cực kỳ đáng sợ.
“Ta giúp công tử tiết kiệm thời gian với tên tiểu nhân này, liệu công tử có
thể cho ta 2 viên đá xanh kia được không?” Một lão giả gầy gò từ trong đám
đông tiến lên, khuôn mặt vô cùng hiền từ nói nhẹ nhàng với Trần Lương
“Ta đâu có nhờ ngươi giúp, ngươi còn phải bồi thường vì làm mất trò giải trí
của ta đấy”
“Công tử thật biết nói đùa, qua hôm nay, công tử cũng không còn mạng để giữ,
hay là cho ta 2 viên lam thạch kia, tránh rơi vào tay kẻ thù giết công tử.
Hoặc một phương án tốt hơn, công tử cho ta cả Không Vật của công tử, biết đâu
lại giữ về một mạng”
Từng câu từng chữ của lão giả đều vô cùng đáng sợ, mỗi câu đều là chết người,
nhưng ngữ điệu lão nhân rất nhẹ nhàng, tựa như không có gì đáng nói phát sinh.
Trần Lương lắc đầu nói
“Một tên bị phong ấn xuống Huyền cấp như ngươi còn chưa đủ tư cách phán ta
sống chết”
“Ngươi, ngươi làm sao biết” lão giả đã không còn giữ được vẻ mặt bình thản của
mình. Lão vốn dĩ là một địa cấp võ giả đỉnh cao nhưng bị phong ấn tu vi cùng
tinh thần lực. Nhưng chuyện này ngoài lão cùng một số nhân vật lão gặp để cầu
chữa trị ra thì không ai có thể biết.
Trần Lương tỏa ra tinh thần lực vây quanh hắn và lão giả gầy gò để ngăn âm
thanh lọt ra ngoài:
“Ngươi chỉ có tinh thần lực cấp 5, còn ta cấp 8, đương nhiên là nhìn thấu cơ
thể ngươi. Kẻ tấn công ngươi cầm một cái gương đồng phải không?”
“Đúng vậy, một lão hòa thượng lưng đeo một chiếc mai rùa đã phong ấn tu vi
cùng tinh thần lực của ta bằng một chiếc gương đồng cổ quái. Ngươi làm sao
biết điều này? Ta đã đi hỏi rất nhiều người nhưng chỉ có vài người biết về
loại phong ấn này, đều là những lão quái mấy ngàn năm sống”
“Cái ngươi nên quan tâm lúc này là ta có thể phá phong ấn cho ngươi”
“Tiểu tử, cuộc sống cần những câu nói đùa nhưng có những lời không phải tùy
tiện có thể nói ra”
Trần Lương vẫn bình thản lắc đầu nói “Thay vì đe dọa, ngươi nên có thái độ tốt
hơn. Trên Cửu Giới, người có thể phá giải phong ấn này không quá một bàn tay,
thậm chí nếu chỉ có mình ta cũng không phải điều quái lạ. Ngay cả lão hòa
thượng phong ấn ngươi cũng chưa chắc có thể cởi bỏ phong ấn”
“Ngươi sao có thể biết?”
“Đừng hỏi những câu thừa thãi. Làm việc cho ta 100 năm, ta giúp ngươi phá bỏ
phong ấn. Thế nào?”
“Tiểu tử không biết trời cao đất rộng. Chỉ 1 ngón tay ta cũng đủ cho ngươi
sống không bằng chết, lại dám ra điều kiện với ta”
“Ta chính là cơ hội cuối cùng của ngươi, nên hảo hảo trân trọng. Chưa nói đến
khả năng ngươi không thể động được vào ta, cho dù ngươi bắt được ta, tra tấn
ta cũng vô dụng. Phong ấn của ngươi phải tận lực phá giải mới có thể loại bỏ.
Người phá giải không tình nguyện thì ngươi chỉ có chết”
“Sao ta biết được ngươi không lừa ta”
“Cuộc đời này làm gì có chắc chắn để ngươi lựa chọn. Lợi ích luôn đi kèm với
rủi ro, nếu không sẵn sàng đánh cược, ngươi chỉ có thể chấp nhận cả đời sống
trong xó bếp. Một người từng đứng trên đỉnh cao như ngươi, hiểm nguy trải qua
chắc không ít, lại còn cần ta giảng đạo cho sao”
Lão giả gầy đứng nghe Trần Lương nói, từng câu từng chữ không hề giống một
tiểu tử mới chừng đôi mươi. Lão giả trầm ngâm nửa ngày, mãi chưa quyết.
“Sau 100 năm ngươi có thể giải phong ấn cho ta?” Lão giả hỏi
“Không, ngươi làm việc cho ta 100 năm, sau đó ngươi sẽ cần hàng trăm năm để đi
tìm nguyên liệu. Còn ta ít nhất cũng cần bước vào Thiên Trận Sư Nhị phẩm mới
có thể hóa giải phong ấn”
“Hiện ngươi là trận pháp sư cấp mấy?”
“Tám”
“Được, ta đáp ứng làm việc cho ngươi 100 năm”