Kế Tiêu Binh – Binh Pháp Tôn Tử


Người đăng: 22legend4

Trần Lương định đi đến Công Khải Thành nhưng giữa đường nhận được tin báo của
Võ Giác, đành trở về Khai Thiên Môn đàm luận một chút chính sự.

Đại diện 1 Trưởng lão khách khanh đứng lên nói:

"Trưởng lão khách khanh có 22 người. Bỏ qua Như Lão là người của Giang Đông
Quốc. Không tính Huyết Vô Thần vì hắn yêu thích đánh trận, tự nguyện cống hiến
nơi sa trường. Còn lại 20 người bọn ta.
Tuy là nói ngươi có ân cứu mạng. Tuy là nói bọn ta chấp thuận để ngươi sai
khiến 200 năm. Tuy là bọn ta được đãi ngộ không tồi. Nhưng ngươi cũng không
thể để bọn ta suốt ngày tham gia chiến trường, ngày đêm đánh trận, nay sống
mai chết như vậy được.
Hôm qua Mùi Sứ Quân bị phục binh tấn công, tử trận mất 2 Trưởng lão khách
khanh. 18 người còn lại đều thống nhất muốn bàn bạc lại với ngươi. Bọn ta vốn
dĩ đồng ý làm thuộc hạ của ngươi, vì nghĩ môn phái của ngươi cũng giống bao
môn phái khác, chú tâm làm ăn. Thỉnh thoảng có đánh nhau nhưng không đến nỗi
ngày nào cũng sinh tử chiến thế này.
200 năm chiến tranh thì khi kết thúc, không biết còn sống được mấy người, hay
là không còn ai.
Bọn ta không chấp nhận chuyện này. Nếu chuyện này vẫn tái diễn, bọn ta dù phải
phá hủy tâm thệ, dù bị phá hủy 5% thánh hồn cũng sẽ cùng nhau rời đi"

"Được rồi, vậy các ngươi muốn thế nào?" Trần Lương hỏi

"Muốn sống, muốn được an toàn, không phải ngày ngày đi đánh trận. Ngươi sắp
xếp như nào cũng được, miễn là an toàn"

"Thôi được. Ta có 1 đề nghị như này. Sắp tới có 1 trận đánh. Các ngươi giúp ta
thắng trận này, giảm cho các ngươi mỗi người 50 năm phục vụ"

"Tức là...?"

"Tức là chỉ còn phục vụ 150 năm"

Đám Trưởng lão khách khanh nhìn nhau, một người lên tiếng

"Không được. 100 năm tới lúc nào cũng đánh trận thì sớm muộn cũng chết. Cái
bọn ta muốn là một chút an toàn từ giờ đến khi hết hạn với ngươi"

"Các ngươi dù gì cũng đều ngộ Đạo thành Tiên, sao ý chí yếu nhược vậy? Hở tí
sợ chết, hở tí đòi an toàn?" Trần Lương cau mày nói

"Bọn ta không sợ chết. Chúng ta đều là những người vào Ác Nhân Cốc, xông pha
hiểm nguy, đối mặt sinh tử. Nhưng đó đều là bọn ta làm cho chính mình. Còn đây
là làm cho ngươi. Sau 150 năm, tất cả những gì bọn ta làm, đều là ngươi hưởng.
Vì vậy đương nhiên không thể sống chết vì ngươi"

"Ta không muốn đôi co, cho các ngươi thêm 1 điều kiện. Trận tới đánh thắng,
cho các ngươi 50 năm bảo vệ tại nơi có trận pháp phòng hộ cấp 8"

"Tức là chỉ phải đánh trận khi trận pháp cấp 8 bị hủy?"

"Chính là như vậy. Đủ an toàn chưa?"

"Vậy sau 50 năm?"

"Sau 50 năm, các ngươi có 2 lựa chọn. Trong thời gian 50 năm, nếu ai mang về
cho Khai Thiên Môn 1 Huyền cấp võ giả gia nhập môn phái, người đấy được tự do.
10 Hoàng cấp tính là 1 Huyền cấp, 10 Cự Linh, tính là 1 Hoàng cấp. Quy đổi như
vậy, cứ 10 người tu vi dưới bằng 1 người tu vi trên.
Còn nếu không làm được thì tiếp tục tham gia đánh trận"

"Vậy nếu ngay ngày mai, ta giới thiệu cho ngươi 1 Huyền cấp võ giả gia nhập
Khai Thiên Môn, vậy ta liền được tự do luôn?"

"Không, ngươi vẫn phải làm bảo vệ ở nơi có trận pháp cấp 8 trong 50 năm"

Đám người Trưởng lão khách khanh nhìn nhau bàn luận. Một người hỏi tiếp:
"Trận tiếp theo đánh nơi nào mà quan trọng vậy?"

"Kinh Châu" Trần Lương trả lời

"Kinh Châu! Nơi đó là cố đô Giang Đông Quốc, được bảo vệ nghiêm ngặt khác gì
Hải Hãn Thành đâu, thậm chí là hơn. Kinh Châu tồn tại sừng sững bao năm không
đổi chủ, chúng ta đánh làm sao được. Thậm chí ngay cả bước phòng vệ đầu tiên
của Kinh Châu là trận pháp cấp 8, chúng ta cũng không qua được"

"Ngươi cũng hiểu rõ về Kinh Châu đấy" Trần Lương hơi ngạc nhiên

"Tất nhiên rồi, tham chiến ở Giang Đông Quốc, tất nhiên phải tìm hiểu nơi đây.
Nếu không biết gì, mặc sức ngươi sai khiến thì chết lúc nào không hay"

"Trận pháp phòng hộ cấp 8, ta vẫn có cách phá hủy. Ngươi có thể yên tâm" Trần
Lương nói

"Cho dù vậy, nhân lực bọn chúng cũng đông gấp đôi chúng ta" Vị trưởng lão tiếp
tục hỏi. Mặc dù hắn không tin Trần Lương có thể phá hủy được trận pháp cấp 8,
ngay đến cả Địa cấp võ giả còn không làm được.

"Nếu ta làm giảm nhân lực của chúng xuống còn một nửa thì sao?"

Đám Trưởng lão khách khanh lại chụm đầu vào bàn tán. Một người quay ra hỏi:
"Chỉ có đám Trưởng lão khách khanh bọn ta ra trận xâm chiếm Kinh Châu?"

"Không, chúng ta sẽ dồn toàn bộ quân lực tấn công. Chỉ để lại vài người phòng
thủ các thành"

"Được. Chúng ta đồng ý nếu ngươi làm được 2 vấn đề bên trên, phá hủy trận pháp
phòng hộ và giảm đi một nửa binh lực trông coi thành"

Kết thúc cuộc học, Trần Lương đi tới Công Khải Thành.

Hắn không vội đi Phủ Thành Chủ mà tới gặp thám tử được cài cắm sống ở Công
Khải Thành 4 năm trước.

Nghe thám tử nói hết hiểu biết của hắn về Công Khải Thành, Trần Lương mới đi
tới Phủ Thành Chủ.
"Báo với tướng quân, có Thủy Kính Tiên Sinh bạn cũ tới thăm" Trần Lương nói
với lính trông cửa

Một lát sau, tướng quân đích thân ra đón Trần Lương vào:
"Thủy Kính Tiên Sinh, ngài thật biết giữ lời. Đã nhiều năm như vậy vẫn còn nhớ
lời hứa hẹn năm xưa"

"Haha, tướng quân vẫn còn nhớ ta, thật vô cùng vinh hạnh"

2 người vừa đi vừa nói. Tướng quân Phủ Thành Chủ tên là Trấn Khang, đã làm
tướng quân ở Phủ Thành Chủ được trăm năm.

"Tam Nhãn Lang của Thủy Kính huynh thế nào rồi?" Trấn Khang vừa bỏ quả nho vào
miệng nhai tóp tép, vừa nói

"Nó đã tiến hóa lên cấp 10, phát triển rất tốt. Lần này đến gặp tướng quân là
muốn nhờ tướng quân giúp ta giảng hòa cùng Vạn Yêu Tiệm. Chiến đấu cùng bọn
hắn cũng là một cách rèn luyện cho Tam Nhãn Lang, ta nên cảm ơn bọn hắn mới
phải" Trần Lương mỉm cười nói

"haha, đều là người lớn cả, Thủy Kính huynh không ngại nói thẳng cho ta mục
đích thật sự của chuyến đi này? Chắc không phải tự nhiên ngươi muốn làm hòa
với Vạn Yêu Tiệm"

Trần Lương đặt cốc rượu xuống, nghiêm túc nói:
"Không giấu gì Trấn huynh, sắp tới ta muốn công chiếm Kinh Châu, cần nhờ Công
Khải Thành giúp một chút sức lực"

"Công chiếm Kinh Châu! Không thể nào. Kinh Châu từ khi là cố đô đến nay, luôn
nằm trong tay Thân Sứ Quân, vô địch phòng thủ, không thể công chiếm. Thế sự
hiện nay, chỉ có những Sứ Quân đứng đầu như Thìn Sứ Quân mới có được năng lực
đó" Trấn Khang ngạc nhiên trước ý đồ của Trần Lương.

"Trấn Khang huynh dường như nắm rõ tình hình binh lực hiện nay" Trần Lương hỏi

"Không dám nói là rõ, chỉ gọi là biết để đề phòng các loại tình huống phát
sinh. Thứ lỗi, chuyện liên quan đến Kinh Châu, bọn ta không thể nhúng tay"

"Trấn Khang huynh vui lòng nghe ta nói hết. Ta không cần các ngươi tham gia
đánh Kinh Châu, chỉ cần các ngươi điều động 30 tiên nhân, trong đó ít nhất
phải có 10 Huyền cấp võ giả, đi đánh Mai Châu"

"Mai Châu cũng thuộc Thân Sứ Quân, nằm cách Kinh Châu 90 dặm, là vựa lúa cung
cấp lương thực cho một nửa dân số Thân Sứ Quân. Ngươi hẳn là muốn bọn ta tấn
công Mai Châu để Thân Sứ Quân điều động người từ Kinh Châu sang giải cứu. Từ
đó ngươi dễ dàng đánh chiếm Kinh Châu hơn"

"Tại hạ rất thích nói chuyện với người thông minh. Nói ít hiểu nhiều" Trần
Lương giơ rượu lên uống

"Kế Tiêu Binh, Binh Pháp Tôn Tử.
Nhưng vấn đề lớn nhất khiến các thế lực khác không đánh chiếm được Kinh Châu,
giúp nó bình an bao lâu nay không nằm ở nhân lực bảo vệ, mà nằm ở trận pháp
bảo hộ. Trận pháp bảo hộ Kinh Châu là cấp 8, vừa có thể công, vừa có thể thủ.
Cho dù ngươi nã đại pháo cũng không thể phá hủy được nó.
Ta nghĩ phải cần đến lực tấn công tương Địa cấp hậu kỳ, nhiều lần tấn công mới
có thể phá hủy trận pháp này"

"Huynh nói không sai, ta cũng đã đi thăm dò trận pháp đó rồi. Nhưng với tư
cách là Trận Pháp Sư cấp 8, ta vẫn có tự tin phá hủy được"

"Ngươi là Trận Pháp Sư cấp 8!" Trấn Khang nhìn chằm chằm Trần Lương. Hắn tuy
chưa gặp Trận Pháp Sư cấp 8 nào, nhưng những Trận Pháp Sư cấp 7 hắn từng thấy,
đều là râu tóc bạc phơ, nào có trông trẻ măng như này.

"Bỏ qua, chuyện đấy không liên quan đến ta. Cái ta muốn biết là lí do gì ta
phải giúp ngươi?" Trấn Khang mắt sắc như kiếm nhìn Trần Lương

"Theo tại hạ được biết, Công Khải Thành là chốn phồn hoa đô thị, bị nhiều bên
dòm ngó. Thân Sứ Quân, Mùi Sứ Quân, Ngọ Sứ Quân, Dậu Sứ Quân và nhiều thế lực
khác từng tấn công nơi đây. Trận pháp phòng hộ Công Khải Thành là cấp 7 hạ
đẳng, nhiều lần bị đánh tan. May nhờ Phủ Thành Chủ hợp tác với các môn phái
mới thành công đánh đuổi kẻ địch.
Tại hạ thấy phương pháp này rất hay. Cùng chia sẻ lợi ích, cùng cộng đồng
chống địch. Ta vốn dĩ cũng muốn áp dụng cách này, nhưng các bên đều từ chối.
Lí do rõ ràng là bọn ta không có danh tiếng, không chứng minh được thực lực
nên họ không tin tưởng hợp tác. Đây cũng là lí do để ta đánh Kinh Châu.
Quay lại vấn đề của Công Khải Thành. Các ngươi không thể cứ mãi bị đánh, trận
pháp bị phá hủy, nhân lực bị giảm bớt như này được. Sẽ có ngày các ngươi không
gượng dậy được, hoặc đích thân 1 Đại tướng quân nào đó tới là các ngươi chết
chắc"

"Và giải pháp của ngươi là...?" Trấn Khang hỏi

"Ta sẽ cải tạo trận pháp cấp 7 từ hạ đẳng lên cao đẳng giúp Công Khải Thành
chỉ tốn Tinh thạch cũng có thể chống đỡ được các đợt tấn công từ bên ngoài"

Trấn Khang hít vào một hơi, lợi ích này với hắn quá dụ hoặc. Nếu có được trận
pháp cấp 7 cao đẳng, còn phải ngày đêm lo bị tấn công nữa sao. Có được trận
pháp cấp 7 cao đẳng là mong ước của cả hắn và thành chủ. Chỉ có điều bọn hắn
không tìm được người có năng lực làm việc đấy.

"Làm sao ta tin được ngươi có thể tạo được trận pháp cấp 7 cao đẳng?"

"Thế này đi, ta để lại 100 Củ làm tin. Các ngươi tấn công Mai Châu, hoặc làm
bất cứ việc gì, có thể tấn công thêm các địa điểm khác, miễn là giảm cho ta
một nửa số quân đóng tại Kinh Châu. Xong việc ta đến giúp ngươi cải tạo xong
trận pháp thì ta lấy lại Tinh thạch"

"Nhưng bên ta không có đủ nhân lực ngươi cần" Trấn Khang nói

"Cho nên ta mới bảo giúp ta làm hòa với Vạn Yêu Tiệm. Mà nghĩ lại thì cũng
không cần. Ngươi đại diện thuê bọn hắn làm là được, không cần nói đến ta.
Ngươi muốn thuê những bên nào tùy ngươi. Các ngươi sẽ tự bỏ tiền thuê.
Bù lại, chi phí mua tài liệu để cải tạo trận pháp, ta sẽ lo"

"Ngươi thuộc bên nào? Ta cần phải biết mình hợp tác với ai"

"Ta thuộc Mùi Sứ Quân"

"Ra vậy, cho nên các ngươi mới phải bỏ vốn lớn, mạo hiểm đánh Kinh Châu tạo
dựng danh tiếng. Ta hỏi tiếp. Nếu ta không dẫn dụ được một nửa quân của Kinh
Châu đi thì sao?"

"Nếu ngươi dùng 30 tiên nhân tấn công Mai Châu mà Kinh Châu không tiếp viện,
ngươi sẽ chiếm được Mai Châu. Ngươi có thể bán lại cho bọn ta với giá 400 Củ.
Hoặc ngươi có thể giữ luôn Mai Châu thì trả lại ta 100 củ đặt trước. Nhưng ta
sẽ không cải tạo trận pháp cho Công Khải Thành
Có điều ta nghĩ khả năng cao là Kinh Châu sẽ tiếp viện. Bởi vì bọn hắn đều
nghĩ giống ngươi và giống tất cả mọi người ở Giang Đông Quốc, là yên tâm về
trận pháp cấp 8 sơ đẳng, đủ để bọn hắn ăn ngon ngủ yên"

"Vậy nếu Kinh Châu cho nửa quân đi tiếp viện mà bọn ta vẫn chiếm được Mai Châu
thì sao?" Trấn Khang lại hỏi

"Thì đó là công của các ngươi. Các ngươi vẫn sẽ được giữ Mai Châu và ta vẫn
cải tạo trận pháp cho Công Khải Thành"

"Một câu cuối cùng. Nếu ta thành công, còn ngươi thất bại? Giả như ngươi chết,
lại giả như ngươi không phá được trận pháp của Kinh Châu"

"Vậy chỉ có thể cáo lỗi với Công Khải Thành. Ta sẽ bù thêm 100 Củ, tổng là 200
củ coi như chi phí thuê các ngươi làm việc"

"Được. Ta sẽ trao đổi lại với thành chủ rồi báo cho ngươi"

"Mong sớm nhận được tin từ tướng quân" Trần Lương nâng ly.


Ta Là Ác Nhân, Ai Là Thiện Nhân - Chương #149