Chim Sẻ Gọi Đại Bàng


Người đăng: 22legend4

Xét về số lượng, nhân mã Chí Tôn Môn đông gấp mấy lần Khai Thiên Môn, chủ yếu
nhờ vào đội quân mặt đất của Chí Tôn Môn đông đảo. Đội quân bầu trời của hai
bên tương đương nhau.

Môn chủ Chí Tôn Môn không để khí thế bị lép vế, hét lớn:
"Bao năm qua Khai Thiên Môn các ngươi chỉ biết làm rùa rụt cổ, giờ lại dám
huênh hoang bước ra đây, ngược lại khiến ta vô cùng cảm kích. Từ ngay mai,
Khai Thiên Môn sẽ thành rùa cụt đầu. Chí Tôn Môn uy vũ vô địch"

"Chí Tôn Môn uy vũ vô địch, Chí Tôn Môn uy vũ vô địch" Toàn quân Chí Tôn Môn
hô vang khí thế hào hùng.

"Tất cả chuẩn bị" Môn chủ Chí Tôn Môn ra lệnh "Tấn công"

Sau hiệu lệnh của môn chủ, toàn thể nhân mã Chí Tôn Môn đồng thời đánh ra công
kích của mình về phía Khai Thiên Môn.

Một đòn hợp công hùng hậu oanh tạc đến, nhưng phản ứng của Khai Thiên Môn lại
là điềm nhiên chờ đợi, không hề phản đòn.

Rất nhanh có câu trả lời cho hành động này của bên Khai Thiên Môn, đó chính là
một loạt luồng kình lôi từ hậu phương, hay nói chính xác hơn là từ trận pháp
của bọn hắn, phóng đến ngăn cản đợt tấn công của Chí Tôn Môn.

Do thời gian bố trận gấp rút, Trần Lương đã rút ngắn phạm vi tấn công của trận
pháp. Vì vậy phải đợi Chí Tôn Môn tấn công rồi mới dùng trận pháp đỡ đòn.

Nếu biết trước Chí Tôn Môn có hành vi gây hại cho bọn hắn, Trần Lương đã kéo
dài phạm vi tấn công của trận pháp lên hơn 2 dặm. Lúc đấy không cần mất công
nghĩ nhiều, cứ thế đốt tinh thạch mà tấn công Chí Tôn Môn đến tan thành tro
bụi thì thôi. Đáng tiếc phạm vi tấn công của trận pháp không thể điều chỉnh
sau khi đã xong.

Lôi điện vừa đi qua, nhân mã Khai Thiên Môn liền phát động công kích. Lôi điện
đánh tan lượt công của Chí Tôn Môn, sau đó một đợt lũ công kích từ Khai Thiên
Môn ập đến Chí Tôn Môn chớp nhoáng.

Nhân mã Chí Tôn Môn không kịp phản ứng chỉ có thể bị động phòng ngự. Còn may
từ phía sau bọn hắn, hỏa diễm ngập trời chen lên chống đỡ lấy công kích của
Khai Thiên Môn.

Tổng lực công kích của Khai Thiên Môn quá mạnh, lấn át hỏa diễm, đánh vào nhân
mã Chí Tôn Môn. Bọn hắn nhận lấy trọng thương, ngã rạp ra sau. Một vài đệ tử
yếu kém còn bị đánh cho hôi phi yên diệt, thân tử đạo tiêu.

Ăn trái đắng, môn chủ Chí Tôn Môn không dám vọng động tấn công trước, âm thầm
trao đổi:

"Do chúng ta lực yếu hơn hay do trận pháp của chúng mạnh hơn?"

"Chưa biết được, nhưng chắc chắn là trận pháp của bọn chúng mạnh hơn lực lượng
của chúng ta"

"Đợt tấn công tiếp theo, để bọn chúng phát động công kích trước"

"Nếu chúng ta thắng hoặc hòa, vậy liền nói trận pháp của đối phương quá mạnh,
nhưng cũng không có gì đáng lo. Nhưng nếu thua..." Môn chủ Chí Tôn Môn không
biết phải nói gì thêm. Nếu bọn hắn thua, tức là thua toàn diện từ trận pháp
đến con người. Vậy sau này sống sao.

Thấy bên Chí Tôn Môn đứng yên, Huyết Vô Thần nói: "Chí Tôn Môn đã sợ chết, vậy
liền để bọn ta cho các ngươi biết thế nào là ăn hành"

"Tấn công" Huyết Vô Thần hét lớn.

Tiếp tục một đòn công kích như lúc trước. Nhưng lúc này lực lượng bên Chí Tôn
Môn không phải hỏa diễm mà là một đòn phản công toàn lực từ cả 2 cánh quân
trên cao và dưới mặt đất.

Đáng buồn cho Chí Tôn Môn, chò dù là trên cao hay dưới đất, bọn hắn đều nhận
lấy kết cục thua trắng.

Đội quân trên trời, tuy số lượng ngang nhau nhưng bên Khai Thiên Môn đều là
Huyền cấp, còn Chí Tôn Môn hơn một nửa là Hoàng cấp.

Đội quân mặt đất, tuy số lượng ít hơn nhiều lần nhưng Khai Thiên Môn đã cài
cắm tất cả Hoàng cấp của bổn môn vào đây. Chí Tôn Môn cậy số lượng nhiều nên
không thèm cài cắm.

Công kích của Khai Thiên Môn đập nát Chí Tôn Môn, tiến đánh đối phương. Nhưng
công kích bị suy yếu đi nhiều, dễ dàng bị hỏa diễm phá hủy triệt để.

"Chúng ta bại, bại triệt để" Đám người môn chủ cùng trưởng lão Chí Tôn Môn
thất thần. Bọn hắn không ngờ chỉ sau 1 đêm, Khai Thiên Môn đã tăng trưởng đến
mức đáng sợ như thế, không phải tăng lên một hai, mà là tăng đến bọn hắn ngước
mắt nhìn không tới.

"Môn chủ, trước tạm lánh vào trong trận pháp rồi lại nghĩ biện pháp" một
trưởng lão đề nghị

"Được" Môn chủ gật đầu

"Lui quân" Trưởng lão Chí Tôn Môn hô to

"Tấn côngggggggggg" Huyết Vô Thần hét lớn

Một loạt võ kỹ từ phía Khai Thiên Môn đánh về Chí Tôn Môn. Nhân mã Chí Tôn Môn
vừa rút lui, vừa đánh chặn đòn. Được trận pháp yểm trợ, bọn hắn an toàn rút
lui vào trong. Kiểm kê lại nhân số, bọn hắn tổn thất không nhiều, nhưng tâm
trạng mỗi đệ tử, mỗi trưởng lão đều nặng như trì.

Bên ngoài, Khai Thiên Môn đứng cách Chí Tôn Môn một dặm, toàn lực công kích
trận pháp. Trên đài cao, một vị trưởng lão của Chí Tôn Môn cầm trong tay Mắt
trận liên tục điều khiển đánh ra hỏa diễm ngăn chặn công kích của kẻ địch.

Hỏa diễm của bọn hắn yếu hơn, bị công kích của Khai Thiên Môn phá hủy, đánh
vào trận pháp. Nhưng lực lượng còn dư không đủ gây ra phá hoại cho trận pháp.

"Môn chủ, làm sao đây?"

"Lên trên xem tình hình"

Môn chủ Chí Tôn Môn cùng các trưởng lão bay lên đài, hội họp cùng vị trưởng
lão cầm Mắt trận. Nơi bọn hắn đứng là một đài cao không có bậc thang, chỉ có
thể bay lên.

"Môn chủ" 4 người đứng ở 4 góc chắp tay chào môn chủ. Bọn hắn đều là Hoàng cấp
võ giả, đứng đây làm nhiệm vụ canh chừng và bảo vệ Mắt trận.

"Các ngươi lui xuống" Môn chủ ra lệnh cho 4 người rời đi. Đài quan sát này
không rộng, chỉ đủ cho 6, 7 người đứng.

"Khanh trưởng lão, Trận pháp của chúng ta thế nào" Môn chủ Chí Tôn Môn hỏi vị
trưởng lão đang nắm giữ Mắt trận.

"Bẩm môn chủ, bọn chúng không có khả năng phá hỏng được trận pháp. Có điều..."

"Nói đi"

"Có điều nếu để đối phương liên tục tấn công, lượng Tinh thạch tiêu hao không
hề nhỏ"

"Lượng Tinh thạch dự trữ hiện tại có thể cầm cự trong bao lâu"

"Tính toán bọn hắn còn phải phục hồi nguyên khí và nghỉ ngơi, chúng ta chắc
cũng trụ được tới 1 năm. Hơn nữa nếu chúng ta ra ngoài đánh hỗ trợ trận pháp
thì vài năm không thành vấn đề"

"Đấy chỉ là biện pháp hạ sách cuối cùng. Chúng ta không thể để Chí Tôn Môn rơi
vào tủi nhục như vậy được. Bị kẻ thù vây kín nhiều năm không thể phản đòn, sau
này chúng ta làm sao lăn lộn trong giang hồ"

"Ta đã bảo các ngươi lúc trước vây công, mài chết bọn hắn. Các ngươi không
nghe"

"Vì lúc đó chúng ta đều nghĩ Khai Thiên Môn như cá nằm trên thớt, muốn thu lấy
bọn chúng mà không cần phải tổn hao quá nhiều. Huống hồ trận pháp của bọn
chúng quá mạnh, tấn công trực tiếp là không được. Muốn tiêu hao Tinh thạch của
bọn chúng cũng cần nhiều năm kiên trì tấn công"

"Vậy chúng ta đợi trong này một thời gian chẳng phải bọn chúng cũng chán sao"

"Nhưng lúc đó bọn chúng không có ai, đến 1 Huyền cấp võ giả còn không có. Còn
chúng ta cả một đội mạnh như này mà phải chui rúc trong trận pháp trước 1 đối
thủ từng bị chính chúng ta trà đạp. Ngươi không thấy nhục nhã sao"

"Nhục cũng phải chịu. Không ngươi làm được gì?"

"Gọi cứu viện, thuê cường giả ngoài"

"Thuê ngoài không được. Thuê cường giả thì Khai Thiên Môn chạy vào trong trận
pháp là được. Lúc nào cường giả đi, bọn chúng lại ra tấn công chúng ta thì
biết làm thế nào. Gọi cứu viện đi"

"Chỉ sợ phải gọi tất cả võ giả Hoàng cấp, Huyền cấp về"

"Vậy những chi nhánh khác bỏ trống cường giả?"

"Tạm thời vậy"

Trong khi đám người Chí Tôn Môn bàn tán sôi nổi, bên ngoài nhân mã Khai Thiên
Môn đã đánh xong lượt thứ nhất, tạm thời lui quân nghỉ ngơi.

Bọn hắn chỉ đánh tiêu hao hai phần ba nguyên khí, còn lại phải để dành đề
phòng đối phương phản công. Bình thường thì nên dành tới một nửa, nhưng có
trận pháp làm giá đỡ, không cần quá giữ gìn.

Môn chủ cùng đám trưởng lão Chí Tôn Môn bay ra ngoài trận pháp, hướng về phía
Khai Thiên Môn, nói:

"Ta muốn đàm phán đình chiến"

"Thời điểm chèn ép Khai Thiên Môn, các ngươi có nghĩ sẽ phải nhận kết cục hôm
nay. Không đàm phán. Các ngươi chắc chắn phải chết"

"Các ngươi có tấn công cũng vô ích, không thể phá hủy được trận pháp của chúng
ta. Các ngươi làm thế này chỉ tổn hại lợi ích của cả 2 bên. Cho dù ngươi chiến
thắng cũng sẽ bị các thế lực khác cướp lấy. Ngươi xem, đang có rất nhiều khán
giả nhìn chằm chằm vào nơi đây rồi"

Đúng như môn chủ Chí Tôn Môn nói, âm thanh chiến đấu nổ ra đã thu hút sự chú ý
của rất nhiều người, bao gồm cả những thế lực sâu bên trong.

Huyết Vô Thần trầm ngâm một lúc, nói: "Ngươi muốn đàm phán cũng không phải
không thể. Có điều mang hết quân lực ra đây đánh với bọn ta. Ta muốn đệ tử
Khai Thiên Môn có được 1 ngày xả hận cho sảng khoái. Trong hôm nay, các ngươi
không có ai trở vào trốn trong trận pháp, đến ngày mai có thể ngồi xuống đàm
phán. Còn nếu các ngươi muốn làm rùa rụt cổ thì bọn ta sẽ ngày ngày tấn công"

Môn chủ Chí Tôn Môn còn chưa đáp lời, Huyết Vô Thần nói tiếp: "Cho các ngươi
một canh giờ suy nghĩ cùng chuẩn bị. Một canh giờ sau, không cần các ngươi nói
ta cũng tấn công"

Huyết Vô Thần cho 1 canh giờ thực chất là để bọn hắn có thời gian nghỉ ngơi.
Mỗi người bên Khai Thiên Môn lấy ra Hồi nguyên đan ăn vào, chờ 1 canh giờ sau
tiếp tục tấn công.

Chưa đầy nửa canh giờ, đệ tử Chí Tôn Môn đã tụ tập đông đủ dưới mặt đất, sẵn
sàng cho một cuộc chiến cam go đầy máu và nước mắt.

Hai bên ngồi nghỉ ngơi, nhìn nhau không nói.

Gần hết giờ, môn chủ Chí Tôn Môn nói với Huyết Vô Thần:
"Ngươi có đủ quyền hạn để thay mặt Khai Thiên Môn đưa ra cam kết?"

"Ta dẫn đầu đội quân này còn chưa đủ sao?"

"Được. Khai Thiên Môn cam kết bọn ta ngăn cản được các ngươi 1 ngày hôm nay
thì hôm sau sẽ đình chiến, đúng không?"

"Nói cho chính xác là cho các ngươi cơ hội đàm phán, còn đình chiến hay như
nào thì chưa biết"

"Không thể được. Nếu các ngươi đưa ra yêu cầu vô lý, vậy chẳng phải bên ta
chịu thiệt sao?"

"Nếu ngươi không dùng đến trận pháp, chiến một trận công bằng, ta sẽ đồng ý
yêu cầu đình chiến"

Môn chủ Chí Tôn Môn không dám lên tiếng, rõ ràng trận pháp là lợi thế tuyệt
đối của bọn hắn. Huyết Vô Thần nói tiếp:
"Các ngươi có trận pháp yểm trợ còn dám bảo chịu thiệt. Cho các ngươi cơ hội
cuối cùng để đàm phán, có nắm lấy hay không, cho ta một câu trả lời quyết
định"

"Ta đồng ý" Môn chủ Chí Tôn Môn bất đắc dĩ đành nói.

"Khai Thiên Môn chuẩn bị tấn công" Huyết Vô Thần hét lớn

"Chí Tôn Môn chuẩn bị tấn công" Môn chủ Chí Tôn Môn hét lên

2 đội quân bắt đầu đánh ra loạt công kích của mình.

Bình Nguyễn từ đằng xa, lấy Truyền tin thạch ra kích hoạt, nói:
"Chim sẻ gọi đại bàng, nghe rõ trả lời"

"Nói đi"

"Đối phương đã đồng ý, triển khai kế hoạch B"

"Đã rõ" Trần Lương đáp lời


Ta Là Ác Nhân, Ai Là Thiện Nhân - Chương #119