Thập Nhị Tinh Vương Trận


Người đăng: 22legend4

Bảo vật trong đây đều không phải tầm thường, nhưng không thu được tới tay cũng
vô dụng. Chủ nhân Túi Không Gian này quá mức cường đại, để những kẻ xâm nhập
ôm hận mà không thể làm gì.

Trần Lương cũng Võ Giác tiến vào cửa ải thứ 3. Vừa mở cửa, đập vào mắt bọn hắn
là một con rùa lớn gấp 3 lần Ngạo Thiên đang nhắm mắt nằm ngủ. Riêng mình nó
nằm 1 chỗ đã che chắn toàn bộ lối đi.

“Một con rùa thật lớn, hình như chết rồi. Chúng ta đi tiếp” Võ Giác đánh giá.
Hắn đã sử dụng tinh thần lực kiểm tra qua, không thấy hơi thở phát ra.

“Chờ một chút” Trần Lương ngăn lại

Hắn kiểm tra nơi đây không có trận pháp nào, cũng không thấy bảo vật gì. Hắn
cũng đã kiểm tra con rùa, quả thật không có nhịp thở. Điều đó càng làm con rùa
chết này đáng nghi. Không thể ngẫu nhiên mà Chủ nhân Túi Không Gian đặt con
rùa nằm tại đây.

Trần Lương ra lệnh cho Ngạo Thiên đánh ra 1 Yêu Ảnh tấn công rùa. Không có
biến cố gì xảy ra, Yêu Ảnh một đường đánh mạnh vào đầu rùa gây ra một tiếng nổ
lớn.

Nhưng điều ngạc nhiên là đầu rùa không nhận nửa điểm thương tổn, vẫn y nguyên
không một vết rạn.

“Thật đáng sợ lực phòng ngự”

“Nếu ta không nhầm, đây chính là Bất Diệt Kim Quy”

“Bất Diệt Kim Quy là gì?”

“Một loài yêu thú cấp 11, có khả năng phòng ngự đứng hàng đầu Cửu Giới. Bất
Diệt Kim Quy hầu hết đều là chết già, rất hiếm yếu tố có thể giết được nó.
Tuổi thọ của nó cũng lại thuộc hàng khó có loài bị kịp”

“Vậy chẳng phải số lượng sẽ rất nhiều sao”

“Tạo hóa luôn rất công bằng. Sống lâu, sống dai nhưng lại sinh sản khó vô
cùng. Bọn chúng mỗi ngàn năm mới đến kỳ thụ thai kéo dài 1 tháng”

“Ngươi căn cứ vào đâu nhận ra đây là Bất Diệt Kim Quy?”

“Có vài đặc điểm nhưng không rõ ràng. Muốn chắc chắn phải xem mắt của nó có
phải màu vàng hay không?

Bất Diệt Kim Quy bắt đầu mở mắt, dường như đòn tấn công của Ngạo Thiên đã đánh
thức nó. Một đôi mắt mầu vàng như phát ra kim quang xoay tròn nhìn hoàn cảnh
xung quanh.

“Nó còn sống!” Võ Giác ngạc nhiên. Lúc này hắn mới cảm nhận được hơi thở phát
ra từ mũi rùa. Điều đó cho thấy là lúc trước con rùa lâm vào trạng thái giả
chết. Chỉ không biết là nó chủ động ngủ hay bị người khác gây ra như thế.

“Các ngươi là ai?” Con rùa phát ra âm thanh nhân loại

“Nó biết nói!” Võ Giác thốt lên

“Không ngờ Bất Diệt Kim Quy đã tiến hóa lên Thánh Thú” Trần Lương cũng ngạc
nhiên không kém

Yêu thú cấp 11 nếu có thể tiến hóa thêm 1 bước sẽ trở thành yêu thú cấp 12.
Nhưng về bản chất, trong huyết mạch của yêu thú không hề tăng thêm Huyết Tử,
yếu tố để đánh giá cấp độ yêu thú. Vì vậy yêu thú cấp 12 còn có một tên khác
phổ thông hơn, Thánh Thú.

Sự khác biệt lớn nhất giữa Thánh Thú và yêu thú là trí tuệ, cảm xúc của nhân
loại cùng khả năng nói tiếng người. Tiến hóa không tăng thêm huyết tử, nhưng
Thánh Thú lại nhận được rất nhiều lợi ích cùng sức mạnh vượt trội so với việc
tăng thêm 1 huyết tử.

“Ta hỏi các ngươi là ai, Nhã Vận ở đâu?” Bất Diệt Kim Quy hét lớn, tỏa ra một
luồng kình phong đẩy Trần Lương cùng Võ Giác phải lùi vài bước.

“Tiền bối bình tĩnh, bọn ta chỉ là vô danh tiểu tốt từ ngoài tiến vào Túi
Không Gian này, không biết Nhã Vận là ai” Võ Giác nhanh miệng nói

“Khốn kiếp, ả còn định nhốt ta đến bao giờ” Bất Diệt Kim Quy tức giận, đứng
dậy hét lớn tạo ra một luồng kình phong tấn công đám người Trần Lương.

Không thể không nói lực lượng của Bất Diệt Kim Quy vô cùng lớn. Nó mới chỉ hét
lên thôi mà lục phủ ngũ tạng của 2 người Trần Lương đã đảo lộn gần như gặp Âm
Ba Công tấn công phá hoại, cơ thể gặp áp lực lớn như muốn nứt ra.

“Nhân loại, chết!” Âm thanh của Bất Diệt Kim Quy còn chưa dứt, cơ thể nó đã
biến mất, thực tế là lao đến tấn công nhóm người Trần Lương.

Bất Diệt Kim Quy nhìn nặng nề, chậm chạp, trên thực tế lại có tốc độ nhanh vô
cùng. Muốn bắt được nó, trừ khi ngươi có năng lực chưởng khống không gian hoặc
tốc độ cực cao, còn không thì vọng tưởng so tốc độ với nó.

Trần Lương, Ngạo Thiên cùng Võ Giác còn đang đơ người vì tiếng hét của Bất
Diệt Kim Quy, chưa kịp nhận ra điều gì thì nó đã tiến sát tới bọn hắn. Cho dù
trong trạng thái toàn thịnh, đám người Trần Lương cũng không thể phản ứng kịp
trước tốc độ của Bất Diệt Kim Quy đã tiến hóa lên Thánh Thú.

Tốc độ cùng lực lượng của Bất Diệt Kim Quy lúc này đủ đập chết cả 3 kẻ xâm
nhập, thậm chí một đập cũng đủ thịt nát xương tan.

Có điều nó còn cách nhóm Trần Lương 1 đoạn ngắn liền bị khựng lại. Đuôi của nó
bị buộc vào một thiết xích, thiết xích quấn quanh 1 cột đá có trận pháp bảo hộ
nên Bất Diệt Kim Quy không thể phá hủy.

“Nhã Vận khốn kiếp, giam cầm bản tọa 500 năm còn chưa đủ sao. Muốn giam ta
dưới Ngũ Hành Sơn này đến bao giờ” Bất Diệt Kim Quy rống lên, một lần nữa sóng
âm tấn công đám người Trần Lương, đẩy bọn hắn văng mạnh ra sau, đập cả cơ thể
lên vách tường, ngã xuống đất.

Võ Giác đau đớn nhận một chút nội thương và ngoại thương. Trong khi bò dậy,
hắn lo lắng nhìn sang Trần Lương có thể bỏ mạng dưới tiếng hét của Bất Diệt
Kim Quy.

Hắn đã biết là mình hoàn toàn sai lầm khi thấy Trần Lương cũng đứng dậy cùng
thời điểm với hắn. Nhìn thần thái thì rõ ràng Trần Lương cũng không thụ thương
nặng gì

“Võ huynh, chúng ta phải rời khỏi đây thôi” Trần Lương cùng Võ Giác rời đi.

Rời đi gấp để tránh bị Bất Diệt Kim Quy tiếp tục tấn công. Lí do thứ 2 là nhân
lúc cơ thể Võ Giác còn đang có hỗn hợp trị độc của Du Ha Quả và Xuyến Chi Thảo
trong người thì bay trở lại qua hồ độc thủy.

Bọn hắn chui qua lỗ chó trở lại căn phòng cửa ải thứ 1 thì đã không còn một
ai, 3 đồ vật trên bàn vẫn còn nguyên vẹn. Bọn hắn tiếp tục nơi xuất phát, cũng
không có một ai.

“Chúng ta rời đi thôi. Những kẻ kia hẳn đang ở phía đối diện, gặp lại bọn hắn
là rất phiền đấy” Võ Giác đề nghị

Đúng lúc này, một người từ bên ngoài, đẩy cửa tiến vào trong lâu đài, chính là
nam tử tóc đỏ có tinh thần lực cấp 7 thu hút sự chú ý của Trần Lương ngay từ
khi còn ở bên ngoài Túi Không Gian.

Hắn nhìn khung cảnh bừa bãi, ngổn ngang các bộ phận của Kim Thiết Nhân rồi
hướng tới 2 người Trần Lương hỏi:
“Là các người gây ra chỗ này?”

“Không, bọn ta vào đã thấy như vậy” Trần Lương trả lời rồi bảo với Võ Giác
“Chúng ta đi”

2 người 1 thú bước về phía cửa ra, nam tử tóc đỏ mới ngạc nhiên hỏi “Các ngươi
không tiến vào bên trong sao?”

“Bọn ta vừa trở ra từ bên Kiếm, nhưng quá khó và nguy hiểm, không thu được bất
kỳ bảo vật gì nên không muốn tiếp tục mạo hiểm. Cửa đao chắc cũng vậy”

Nam tử tóc đỏ suy nghĩ một lát liền bước về phía lối đi điêu khắc thanh đao.

Trần Lương bước ra đến cửa liền dừng lại, nói với Võ Giác “Chúng ta chưa cần
rời đi vội. Để ta kiểm tra cửa đao xem thế nào”

Nói rồi tinh thần lực của Trần Lương bám sát theo nam tử tóc đỏ. Kẻ kia vừa mở
cửa là tinh thần lực của Trần Lương tràn vào căn phòng xem xét tình hình,
không còn ai, chỉ có 2 xác chết.

Nam tử tóc đỏ không đóng cửa giúp Trần Lương có thời gian nghiên cứu kỹ hơn
hiện trạng căn phòng. 2 xác chết, một không đầu, một mất nửa thân trên, không
thấy phần còn lại đâu. Xung quanh không có dấu vết chiến đấu, chứng tỏ bẫy ập
đến rất nhanh, thậm chí 2 kẻ xấu số chưa kịp biết mình mất đầu, mất thân thì
đã chết rồi.

Cuối căn phòng đặt 1 chiếc bàn không. Nếu có bảo vật trên đó thì hẳn là bị lấy
đi rồi

Nam tử tóc đỏ dừng lại xem xét một hồi, tiếp tục thận trọng mở ra căn phòng
thứ 2. Vẫn không có ai trong căn phòng, chỉ có 5 xác chết cháy. Nam tử tóc đỏ
đóng cửa lại khiến Trần Lương không tìm kiếm được thêm thông tin.

Cuối căn phòng đặt 1 chiếc bàn không. Nếu có bảo vật trên đó thì hẳn là bị lấy
đi rồi. Điều này cho thấy hướng Kiếm môn dễ tránh nguy hiểm hơn nhưng khó lấy
bảo vật hơn. Hướng Đao môn nguy hiểm bất chợt, không thể tránh được nhưng
người còn sống dễ lấy bảo vật hơn.

“Chúng ta đi thử Đao môn xem” Trần Lương mô tả lại cho Võ Giác những gì nhìn
thấy được qua tinh thần lực. Nhóm người kia mở đường biết đâu lại chết hết,
nhường bảo vật áp đáy hòm lại cho mình. Nên đi thử xem thế nào. Cùng lắm là bỏ
chạy chối chết.

Nhóm người Trần Lương mở cửa vào gian phòng thứ 2 thì thấy nam tử tóc đỏ đang
đứng trong một tư thế khá là quái dị. Một cánh tay của hắn duỗi về phía sau,
còn cả cơ thể hắn như đang muốn kéo cánh tay này quay trở lại. Phía sau hắn là
nhóm người cùng tiến vào lâu đài với Trần Lương.

Vừa nhìn thấy nhóm người Trần Lương, nam tử tóc đỏ vội nói:
“Các đạo hữu, xin giúp kéo ta ra khỏi đây”

Trần Lương cưỡi Ngạo Thiên cùng Võ Giác thận trọng tiến lên, tinh thần lực tỏa
ra cảm nhận từng tấc đất trong phòng. Võ Giác nhìn nam tử tóc đỏ rất giống như
bị trận pháp vây hãm, nhưng hắn kiểm tra kiểu gì cũng không phát hiện ra có
trận pháp.

“Hắn bị trận pháp vây khốn sao?” Võ Giác quay qua hỏi Trần Lương

“Ta cũng không biết. Ta không cảm nhận được bất kỳ trận pháp nào gần hắn” Trần
Lương cau mày trả lời, cảm thấy tương đối khó hiểu với tình huống trước mặt.

“2 vị đạo hữu, trận pháp này rất kỳ lạ. Ta tinh thần lực cấp 7 nhưng không cảm
nhận được bất kỳ dao động trận pháp nào. Tay ta vừa đi xuyên qua nó liền không
thể rút về. Các ngươi giúp kéo ta lùi lại có được không” Nam tử tóc đỏ lo lắng
nói

“Được, để bọn ta thử xem” Trần Lương đã xem xét kỹ càng nơi đây, không có cạm
bẫy gì, có thể yên tâm ứng phó tình huống trước mắt

Tuy nhiên dùng sức chín trâu hai hổ của cả Trần Lương, Ngạo Thiên và Võ Giác
đều không có tác dụng.

“Những kẻ bên trong kia cũng không ra được ngoài?” Trần Lương hỏi

“Đúng vậy” Nam tử tóc đỏ nói

“Trận pháp này rất kỳ lạ, người ở ngoài vào không có bất kỳ trở ngại, nhưng
người bên trong không thể ra, thậm chí các đòn tấn công đánh vào trận pháp đều
bị bật ngược trở lại tấn công bọn ta. Không biết đây là trận pháp hay là cái
gì. Ngươi là Trận Pháp Sư, nghiên cứu giúp bọn ta thoát khỏi đây, xin được hậu
tạ” Lão bà mặt nhăn nói.

Trần Lương nhìn vào bên trong, có mấy người nhận thụ thương nhẹ, hẳn là bị
chính đòn tấn công của người trong đó bật vào

“Không cần nghiên cứu, nghe các ngươi nói ta liền biết đây là cái gì rồi. Các
ngươi chờ chết đi” Trần Lương đạm nhiên nói ra

“Đây là cái gì?” Nam tử tóc đỏ cùng những người bên trong gian phòng thứ 3
nhao nhao tiến đến sát cửa, hỏi.
“Các ngươi đã từng nghe qua Thập Nhị Tinh Vương Trận?”

Những người kia nhìn nhau, cuối cùng đều là lắc đầu không biết. Bọn hắn đều đã
sống trên ngàn năm nhưng chưa từng nghe đến cái gì gọi là Thập Nhị Tinh Vương
Trận.

Trần Lương tiếp tục nói:
“Thập Nhị Tinh Vương Trận chính là mười hai trận pháp lợi hại nhất trên Cửu
Giới, được các Trận Pháp Sư mạnh nhất thừa nhận với nhau. Trận Pháp Sư muốn
bày bố được một trong Thập Nhị Tinh Vương Trận đều cần phải đạt đến Vương cấp
tinh thần lực”

“Cái gì Vương cấp tinh thần lực?” Một lão giả tóc hoa râm chen lên hỏi

“Để ta mở rộng cái giếng trời của các ngươi ra một chút. Các ngươi đều biết,
mỗi cấp tinh thần lực được biểu hiện bởi một tinh điểm trên não hải. Tối đa
não hải có được 9 tinh điểm, đại diện cho tinh thần lực cấp 9, cấp cao nhất mà
thường nhân biết.
Nhưng sau khi đạt tới tinh thần lực cấp 9 còn một bước tiến hóa khác để nâng
cấp tinh thần lực, được gọi là Vương cấp tinh thần lực. Lúc này cả 9 tinh thần
lực sẽ biến hóa sang một trạng thái mới, mạnh mẽ hơn trước vô số lần.
Bình thường tinh thần lực rất yếu, không thể đem ra để phòng thủ. Nhưng đạt
được Vương cấp tinh thần lực, ngươi có thể dùng cơ thể phàm nhân ngăn trở công
kích của Thiên cấp võ giả”

Nghe Trần Lương diễn giải một hồi, đám người nghi hoặc nhìn nhau.
“Cái gì Thập Nhị Tinh Vương Trận, cái gì Vương cấp tinh thần lực, bọn ta đều
chưa từng nghe tới. Một tiểu tử mới Cự Linh cảnh như ngươi sao biết được điều
đó?”

“Đọc nhiều sách” Trần Lương vẻn vẹn trả lời 3 tiếng.

“Ta không cần quan tâm nó là cái gì. Ngươi có cách cứu chúng ta ra khỏi đây
không? Bọn ta sẽ đáp ứng bất kỳ điều gì”
“Vô phương thoát khốn” Trần Lương lắc đầu nói “Thập Nhị Tinh Vương Trận đều là
những trận pháp có một không hai. Gần như không thể phát hiện và gần như không
thể phá trận. “Gần như” ở đây nghĩa là cả Cửu Giới chắc chỉ có được một, hai
người làm được điều đó.
Trận pháp vây hãm các ngươi tên là Đẩu Chuyển Tinh Di. Ta sử dụng đệ tam nhãn
của Tam Nhãn Lang còn không phát hiện được trận pháp, các ngươi tất nhiên
không nhìn ra được điều gì.
Đặc tính của Đẩu Chuyển Tinh Di các ngươi cũng đã trải qua rồi. Người bên
ngoài không thể tác động hay nhận biết được trận pháp, vì vậy vô kế khả thi
phá trận. Người bên trong thì bị phản lại mọi đòn tấn công vật lý. Ngay cả âm
thanh nói bình thường như này còn ra được bên ngoài, chỉ cần các ngươi hét to
một chút liền bị dội lại”

Chưa chờ Trần Lương nói hết, bên trong đã có người thử nghiệm.

Trần Lương nhìn mấy người ôm tai thì cười nói tiếp “Theo ta thì chỉ có Không
gian chưởng khống giả mới có cơ may thoát khốn. Các ngươi xác định là chết già
trong này”
Trần Lương quay qua nam tử tóc đỏ nói: “Ngươi tốt nhất chặt tay đi cho nhanh,
vùng vẫy vô ích”

“Không được. Võ kỹ cùng công pháp của ta phải dùng đến hai tay mới thi triển
được” Nam tử tóc đỏ lo lắng nói.

“Mọi người chớ nghe hắn hàm hồ. Tất cả chỉ là lời nói xuông. Trận pháp nào
cũng cần có năng lượng duy trì, chỉ cần chúng ta kiên trì tấn công ắt có ngày
nó sụp đổ”

“Ngươi đánh quá quá thấp Thập Nhị Tinh Vương Trận. Thập Nhị Tinh Vương Trận
đều là để đối phó với Thiên cấp tu vi đỉnh cao, cho dù là Tam phẩm cũng có thể
bị đồ diệt. Cỡ tôm tép như các ngươi dù làm gì cũng không gây ra được bất kỳ
ảnh hưởng tới trận pháp. Thời gian tồn tại của Đẩu Chuyển Tinh Di chỉ phụ
thuộc vào ý chí người bố trận. Nếu hắn muốn 1 vạn năm thì sẽ là 1 vạn năm”

Trần Lương nói xong, quay qua Võ Giác nói: “Chúng ta đi thôi”.
Hắn biết có nói thêm cũng vô ích. Tòa cung điện này không phải hắn có thể sờ
tới bảo vật. Sau lưng Bất Diệt Kim Quy còn 1 cánh cửa đi tiếp, sau lưng Đẩu
Chuyển Tinh Di cũng còn 1 cửa đi tiếp, nhưng đều không nằm trong khả năng của
hắn.

Trần Lương quay gót cùng Võ Giác rời đi, từ phía sau, bà lão mặt nhăn gọi với
lại: “Đạo hữu, ngươi ra ngoài công bố với mọi người vào đây cứu giúp bọn ta,
thưởng trăm vạn tinh thạch. Như Lão ta xin vô cùng cảm tạ”

“Được” Trần Lương gật đầu nói.

Trần Lương mở cửa quay lại gian phòng thứ 1, đột nhiên nhớ ra điều gì, quay
lại nói:
“Ta có 1 cơ hội cứu các ngươi, nhưng yêu cầu không phải tinh thạch”


Ta Là Ác Nhân, Ai Là Thiện Nhân - Chương #105