Người đăng: Vivio
Kii đứng bên cửa sổ nhìn cảnh vật dần lùi về sau, từ khi trở về hắn càng trân
trọng từng phút giây trôi qua. Thời gian, là thứ vĩnh viễn ko thể lấy lại.
Ngay cả phép thuật thời gian cũng phải trả một cái giá rất lớn, và cũng ko
phép thuật nào thay đổi hoàn toàn quỹ đạo của nó.
Nghĩ đến đây, hắn nhớ lại một chiếc hộp mật mã trong không gian ma pháp của
mình. Aa, còn nhớ năm 3 tuổi, Đại tướng tự tay trao cho mình với vẻ mặt áy náy
"Đây có lẽ là manh mối về thân thế của con, ta đã thử nhiều
cách.............nhưng ko thể mở được, xin lỗi con, giờ chỉ còn tùy vào con
rồi!"
Một khối lập phương gỗ, mặt trên có chữ K uốn lượn xinh đẹp với khung hoa văn
hình dạng những chiếc bánh răng lớn nhỏ, 5 mặt còn lại chỉ có khung hoa văn
đó, còn ở giữa trống không, như thể chờ người ra viết vào vậy.
Cho đến khi bị hút vào vết nứt thời gian, hắn vẫn chưa hiểu nổi cái thứ này.
Nó thần bí lệnh người ta kính sợ. Ngay cả người trước giờ bá đạo ngang ngược
như Kii cũng mấy phần trân trọng. Chưa kể đến nó đã mấy lần cứu lấy tính mạng
hắn, đáng nhẽ ra hắn và họ đã cùng chết trong vụ án đó rồi, nhưng hộp gỗ giữ
mạng hắn lại, đôi lúc hắn ko hiểu............Mình rốt cuộc là thứ gì? Bởi mọi
thứ quá mịt mờ, cuộc đời hắn như cái mê cung vô tận, chẳng biết trước sẽ đi
vào ngõ cụt hay lối thoát, hắn sinh ra..............có ý nghĩa gì?
Đối với Kii, thời gian mang ý nghĩa quan trọng, một phần vì những hối tiếc hắn
đã đánh mất, một phần vì chiếc hộp gỗ này. Những bánh răng đồng
hồ..............tượng trưng cho thời gian chăng?
Trong đầu Kii lần lượt nghĩ ngợi lên, mông lung ko rõ ràng, vì hắn ko mong chờ
gì vào việc giải được mật mã, đơn giản chỉ là một chút hiếu kì.
"Bánh răng.........Gears? Không phải! Không có chữ K, cũng ko đủ 6 mặt!"
"Đồng hồ............Clock......phát âm K........hợp lí nhưng có gì đó sai
sai........"
"Time lại càng không! Rốt cuộc là chữ gì!?"
Bỗng dưng lúc này, cửa phòng mở ra, nhân viên tàu hỏa bất ngờ nhìn hắn "Cháu
là ai? Sao lại ở đây!?"
Kii cũng giật mình ko kém, hắn đã chọn phòng dự bị để tránh nhân viên soát vé
kiểm tra, ko ngờ xui xẻo thế này! Nhưng bấy nhiêu mà làm khó được hắn? Không
dám đâu!
Kii bày vẻ mặt khó chịu tức giận "Chú còn hỏi? Nếu ko phải giường nằm bị hỏng
thì cháu phải ở cái phòng hôi hám bụi bặm này sao? Hãng tàu này thất vọng quá
mà!"
Nhân viên vội sợ hãi trấn an cậu bé trước mắt "Ấy ấy, chú xin lỗi. Là do sơ
sót, sau chuyến này công ty sẽ cho tu sửa lại ngay. Cháu thông cảm đừng nói ra
ngoài nhé!"
"Hừm! Còn phải xem tâm trạng!" Kii ra vẻ một thằng nhóc bướng bỉnh khó chiều
khiến nhân viên lau mồ hôi cười khổ và hầu như chẳng nghi ngờ gì.
Được một lúc hắn mới biết có căn phòng bị sự cố, nên 6 người khách ở đó phải
dọn sang phòng dự bị, nghĩ đến đây hắn bắt đầu khó chịu. Căn này cũng 6 chỗ,
vậy thì hắn vứt đi đâu hả!?
6 người đó bao gồm: 1 thanh niên bình thường, trông có vẻ là sinh viên đại
học, 1 thanh niên khác quần áo chỉnh chu, hình như là thành phần tri thức đã
ra trường đi làm, 1 thiếu nữ thanh tú trạc tuổi sinh viên, 1 người phụ nữ mang
thai, 1 thiếu phụ xinh đẹp và 1 cậu bé trông chừng bằng Kii, 2 người này là mẹ
con.
Mọi ánh mắt đều chăm chú vào gương mặt xinh zai của Kii, nhưng hắn lại chăm
chú vào cậu bé kia, trong lòng không ngừng dậy sóng bất ngờ "Rank B! Kinh
khủng thật!"
Nhìn hồi lâu mọi người mới phát hiện tình huống có chút ko thích hợp, 2 nam
hài tử chăm chú nhìn nhau đầy nghiêm túc, một cảnh tượng sặc mùi
đam.............phi, phi, phun nước miếng nói lại! Cảnh tượng như những người
đàn ông trưởng thành.
Li Syaoran cùng mẹ mình Li Yelan cùng đi một chuyến tới đại lục, và giờ thì
trở về Hồng Kông. Bởi phòng có sự cố nên họ phải chuyển đến phòng dự bị, ko
ngờ lại gặp một người trạc tuổi mình, Syaoran ko thể chống nổi sức hút mãnh
liệt từ nam hài này, tựa như ma lực trong người cậu đều bị hắn lôi kéo vậy, có
cảm giác..........muốn lại gần!
Syaoran nghĩ là làm, cậu đưa tay mình ra "Tớ là Li Syaoran, mong cậu giúp đỡ
suốt chuyến đi này!"
"Người nói câu đó là tớ mới đúng! Kii, mọi người đều gọi thế. " Hắn cũng đưa
tay lễ độ bắt lấy, chiến ý mãnh liệt từ nhau bốc ra. Trong đầu cả hai đều vang
lên câu "Quả nhiên là thế!"
Khí tràng bàng bạc từ những tiểu nam hài khiến một số người ko thoải mái chút
nào, và thanh niên tri thức kia lên tiếng đầu tiên "Đừng có làm trò nữa! Mọi
người đều mệt cả rồi!"
Li Yelan sắc bén liếc tên phá đám, rồi hiền hòa nhìn Kii "Chào cháu, ta là mẹ
của Syaoran, cháu đi cùng ai?"
Kii hơi trầm mặt nhẹ lắc đầu "Một mình ạ, cháu ko có cha mẹ!"
Nghe tới đây mẫu tính của Yelan lan tràn, cô dịu dàng xoa đầu hắn an ủi "Cô
xin lỗi, nhắc đến chuyện buồn của cháu rồi."
Mặc dù lòng rất mắc cười, nhưng Kii cố nhịn ra vẻ bình tĩnh "Cháu quen rồi.
Không sao ạ!"
Tới phần khiến chú nhân viên đau đầu, 7 người mà chỉ có 6 giường, làm sao cho
vừa lòng đây? Vừa mới ăn một trận đe dọa từ Kii làm chú ko dám đụng vào hắn
nữa, thật khó xử a!
Kii quan sát xung quanh, ngoài tên thanh niên tri thức kiêu căng ra thì người
nào cũng trông ôn hòa, dù sao thì cũng một chuyến đi, tránh gây rối vẫn hơn,
hắn mở miệng giải vây cho chú nhân viên "Cháu với Syaoran một giường là được,
nhỉ?"
"Ừm!" Cậu vui vẻ đồng ý, vốn cũng muốn nói thế bởi cậu còn hiếu kì về hắn
nhiều, cơ hội tìm hiểu tới rồi.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa, mọi người cùng nhau giới thiệu: sinh viên nam tên Tần
Phong, sinh viên nữ tên Diệp Nhu, còn thằng phá đám vừa nãy là Trương Cường,
người phụ nữ mang thai tên Lệ Cầm.
Phiền chán nhất là Trương Cường, người ta đã cố lờ rồi mà còn khua môi múa mép
khoe bản thân tài ba ra sao, tốt nghiệp đại học hàng hiệu nào, làm chức vụ cao
trong công ty nhà nước, vân vân. Thỉnh thoảng liếc nhìn Diệp Nhu, ai mà chả
biết tên này có ý muốn chứng tỏ mình với người đẹp. Loại người này là phiền
chán nhất thế gian!
Lệ Cầm với Yelan vui vẻ nói chuyện phụ nữ, thỉnh thoảng lại lôi kéo Syaoran và
Kii vào, bao nhiêu chủ đề trên trời dưới đất liên tục đá những đứa nhỏ đáng
thương như quả bóng bay qua bay lại mọi hướng, hai người liên tục cười khổ tìm
cách dứt ra, đồng thời cũng nghiệm ra chân lí: Khi nữ nhân trò chuyện cao hứng
có tám con trâu cũng kéo ko lại a!
Cuộc gặp gỡ trên xe lửa, sẽ thay đổi tương lai họ thế nào?