Người đăng: Vivio
Chắc hẳn nếu nghe đứa nào nói 'Tiền bạc là phù du!', một là ngươi lờ đi vì
nghĩ nó chỉ giỡn thôi, hai là ngươi đập nó phù mỏ cho chừa tật khoác lác.
Nhưng với người dân Tinh Cầu Midlchilda, câu nói đó ko sai đâu!
Khi mọi hoạt động sản xuất được cơ giới hóa, con người chỉ cần vận dụng chất
xám của mình làm việc, thì 'tiền' đâu còn ý nghĩa để trao đổi hàng hóa. Một xã
hội bình đẳng ko phân chia giàu nghèo, nơi như vậy, 'tiền' đâu còn dùng để
chứng tỏ bản thân. Còn về những người lười biếng ko chịu dùng chất xám làm
việc? Xin lỗi, các ngươi bị trục xuất khỏi Tinh cầu!
Nói cho vòng vo hoa lá hẹ vậy thôi, chỉ để làm rõ một điều.............Kii-
sama nhà ta ko có tiền!
Và điều đó cũng chả làm khó được Kii, hắn ngồi bắt chân như đại gia trên
chuyến xe lửa đang lăn bánh, ai ko biết còn tưởng đại thiếu gia trốn nhà đi
chơi, có ngờ tới hắn thừa dịp ko người chú ý leo cửa sổ vào đâu?
Cái xe lửa này về đâu sao? Hỏi thừa! Đương nhiên là...........hắn ko biết!
Thôi thì cứ lạc trôi đi, tới đâu thì tới vậy!
Kii khép hờ mắt, tưởng chừng như đang ngủ, nhưng thực ra hắn với mặt dây
chuyền hình kiếm trên cổ đang trao đổi với nhau bằng tâm linh:
"Ổn ko, Lancelot?"
"18% thưa chủ nhân."
"Chậm thế?" Kii nhướng mày không hài lòng.
"Xin thứ lỗi cho tôi. Nếu còn ở Midchilda, chỉ cần nửa ngày là tôi có thể hồi
phục. Nhưng mana ở Tinh cầu này quá phân tán, quá trình phục hồi tốn thời gian
hơn rất nhiều!"
"Ừm, ta hiểu rồi. Ngươi cứ nghỉ ngơi tiếp đi!"
"Chủ nhân, tôi có điều muốn nói, tin này..........ko quá tốt!"
"Hửm?"
"Dù chỉ rất nhỏ, nhưng tôi cảm nhận được...........AMF!"
"Cái gì!?" Kii ko nhịn được bật thốt thành lời. Mọi người trên chuyến tàu giật
mình hiếu kì nhìn hắn, lễ độ xin lỗi một hồi người ta mới thông cảm dời mắt
đi, nhưng lâu lâu vẫn liếc mắt ngắm khuôn mặt hắn, ai mà chả thích cái đẹp!
Hàm răng trắng bóng nghiến chặt, đôi mắt hắn rung rung liên tục lóe lên mớ cảm
xúc phức tạp: có hận thù, có nhớ nhung, có đau xót, có bi sầu, và còn cả hoài
niệm về một kí ức xa xưa nào đó nữa. AMF, thứ khởi đầu có mọi bi kịch, cụm từ
tối kị ko ai dám nhắc đến trước mặt hắn!
Anti Magilink Field, gọi tắt là AMF, nghĩa là từ trường kháng phép, pháp sư
khi đã lọt vào đây thì mana sẽ yếu đi hoặc ko thể sử dụng, tùy vào sức mạnh
của người đó, nếu Kii còn như trước: Rank SSS, AMF sẽ ko tác động được đến
hắn, nhưng bây giờ hắn chỉ còn Rank AA, gặp AMF chưa được nửa giờ là đuối
ngay.
Nếu ko phải vì cái thứ này, hắn đã ko mất 3 người quan trọng của cuộc đời
mình. Họ là bạn bè, là chiến hữu, là gia đình!
Còn nhớ hay ko, chậu hoa hướng dương mà chúng ta cùng gieo năm đó?
Nhớ hay ko, lời hứa ngây ngô của chúng ta?
Thế rồi chỉ còn mình tớ ôm chậu hoa đã trổ bông rực rỡ, còn các cậu, mãi mãi
ko thể trở về rồi!
Trong ngăn kéo của tớ có 6 phong thư, 3 phong báo nhập ngũ, 3 phong báo hi
sinh. Liệu năm đó tớ kiên quyết ngăn cản, chúng ta vẫn ở bên nhau chứ?
Lần này trở về, cố nhân có thể gặp lại?
Còn đâu hơi ấm từ những đôi bàn tay đó, nếu như có cơ hội một lần nữa, tớ sẽ
không buông. Vĩnh viễn nắm chặt, giống như tại bờ biển năm ấy vậy!
Three Aces, một chút thôi, hãy chờ tớ!
Tại một ngôi nhà nọ, trong gian bếp vang lên một tiếng 'keng' thanh thúy,
chiếc muôi lăn lóc nằm la liệt dưới bánh xe lăn. Cô bé sững sờ nhìn hai bàn
tay liên tục hứng những giọt lệ rơi xuống từ gương mặt, đôi môi cắn chặt, ánh
mắt hoảng loạn "Ai đó, đang gọi mình? Không giống như trước, lần này, rất
khác. Một người.......rất quan trọng!"
Cùng lúc, dưới gốc cây cổ thụ ở đâu đó, nữ hài với mái tóc vàng óng giật mình
choàng tỉnh từ giấc ngủ, gò má xinh đẹp đã ướt đẫm, thậm chí còn thoang thoảng
cảm nhận được vị mặn của nước mắt. Ngơ ngẩn nhìn lên bầu trời cao, nàng khát
vọng được chạm đến màu thiên thanh ấy, miệng vô thức lẩm bẩm
".......Kii.....nii......san....."
Rồi cũng tại một ngôi trường tiểu học, tiếng bàn ghế đổ xuống khiến cả lớp
hoảng lên:
"Takamachi-san, em có sao ko!?" Cô giáo gấp gáp.
Cô bé họ Takamachi dường như ko nghe thấy muôn vàn giọng quan tâm hỏi han xung
quanh, bàn tay ôm chặt ngực, vạt áo đồng phục cũng vì lực quá lớn mà nhàu nát,
có vẻ đau lắm, đau tới mức ko dám mở mắt ra, nàng hoảng hốt tự hỏi "Tại
sao........trái tim.......lại đau đớn.......thế này? Rốt cuộc........mình
đã......quên ai?"