Người đăng: Vivio
Kii ko có cha mẹ, hắn được một vị Đại Tướng nuôi dưỡng và dạy dỗ, người đó mặc
dù chục năm chinh chiến, nhưng phong thái tao nhã thư sinh. Kii bị ảnh hưởng
bởi ông, nên dù bất kì tình huống nào cũng lễ độ có thừa.
Gặm gặm, nhai nhai, nuốt hết mớ bánh, uống ngụm nước, rồi súc miệng, móc cái
khăn tay ra lau xong, hắn mới lườm Tiêu Phàm, lạnh giọng nói "0 điểm, về chỗ!"
Quen ko? Quen ko? Ta hỏi các ngươi câu này quen lắm phải ko? Thời học sinh mà,
ngày nào cũng học bài thì ngươi là thánh rồi, lâu lâu trình diện thầy cô cũng
nên gây chút ấn tượng khó phai chứ!
Kii có một người bạn là Giảng viên chiến đấu, nhưng cô ấy hi sinh khi còn huấn
luyện dở một nhóm học viên, Kii nhận lấy tụi nhỏ, và từ đó hắn thêm một biệt
danh khác: Forever Zero, với câu slogan đặc trưng gồm 1 số 3 chữ: 0 điểm, về
chỗ!
Quay về tình hình hiện tại, 3 con người tại hiện trường triệt để á khẩu ếu
phun ra được lời nào. Đây là câu 1 đứa nhỏ nên nói sao? Quan trọng hơn là nó
chấm phương diện nào mà cho 0 điểm!?
Tiêu Phàm danh xưng da mặt dày, nhưng chưa bao giờ hắn thấy mặt mình nóng rát
xấu hổ tới mức này. Vì tiểu tử mà hắn chế giễu.............soái ko thuộc cấp
độ loại người!
Nhắc tới cái này mới nhớ. Lông bông mấy tiếng ngoài đường, bị người qua đường
chằm chằm hâm mộ ghen ghét, làm Kii lần đầu tiên nghiệm lại về ngoại hình của
mình. Lúc trước quanh năm ở cơ quan, quanh năm làm nhiệm vụ, quanh năm mang
cái danh 'Ác ma sắt đá' khiến đồng nghiệp nào cũng kính nể pha chút sợ hãi
hắn, nên chả mấy khi Kii nhìn nhận gương mặt hắn.
Nếu muốn ta dùng văn để tả dung mạo Kii thì xin thưa: Ta chịu thôi! Chỉ có thể
đánh giá khái quát bằng mấy chữ: Soái trời đất ko dung! Soái chói mắt người
nhìn!
Hắn như đứng giữa ranh giới của 2 con đường trái ngược: Toàn thân nghiêm chính
như thiên thần, nhưng khí chất mịt mù thần bí, đáng sợ như ác ma. Chính hay
tà, chỉ cần 1 bước chân là quyết định tất cả, nhưng hắn quá điềm tĩnh, điềm
tĩnh tới mức sừng sững bất động, thâm tàng bất lộ.
Tiêu Phàm ko dám nhận là siêu cấp cao thủ, nhưng ít nhất vẫn chen được cửa
nhất lưu, đường đường là vương trong binh vương, chiến thần mà mọi thế lực
quân sự trên thế giới cũng e ngại mấy phần. Nhưng đứng trước đứa bé ko lộ chút
sát khí, ko lộ chút cao thâm gì, mà chỉ bằng một đôi mắt lạnh đã dập tắt ngọn
lửa kiêu ngạo trong người hắn.
Trình Tuyết quan tâm hơn đến dung mạo Kii, từ mắt mũi miệng, đến làn da lông
mi mái tóc, đều hoàn mỹ đến đáng ghen tỵ. Không có từ ngữ nào diễn tả được, vì
chúng chỉ làm ô nhục thêm vẻ đẹp đó thôi.
Trình Tuyết từ một con thiên nga kiêu ngạo nay thấy mình ngay cả vịt con xấu
xí cũng chả bằng. Nàng ta cắn răng hận ông trời bất công 'Tại sao lại cho một
nam hài tử mọi ưu ái như vậy!? Hắn là nam! Đẹp đẽ là không cần thiết! Ta chỉ
cần có 1 nửa như vậy là tiên tử trên trời cũng tự thẹn cúi đầu! Tại sao không
cho ta? Ta có gì ko tốt!?"
Trình lão tuy lớn tuổi cũng hít thở ko thông. Ông có một trực giác rằng 'Tiểu
tử này ko thuộc trần gian, rốt cuộc là vị thần tiên nào đang hạ phàm?'
Kể thì dài, nhưng thời gian thực chỉ mới qua mấy phút. Kii tập trung quan sát
Tiêu Phàm, hắn phát hiện có luồng khí lưu động trong bụng thanh niên này, có
gì đó rất giống mana, nhưng yếu ớt hơn rất nhiều, hẳn là một trường phái rèn
luyện của người ta.
Chả hiểu sao cái tên 0 điểm này lại luyện kiểu khó khăn như vậy? Rõ ràng Tinh
Cầu này có mana rất dồi dào, lại là nơi khai sinh ko ít Pháp sư tài năng mà?
Đại tướng mà Kii kính trọng cũng xuất thân từ nước Anh. Haiz, chẳng biết tự
hành bản thân có gì hay? Tâm lí một số loại người kì dị thật!
Đánh giá một hồi, Kii lạnh nhạt quay lưng đi. Hắn thà tìm một cái bánh mốc
nhai còn đỡ hơn ở lại với mấy con người nhàm chán này!
"Đứng lại!" Tiêu Phàm và Trình Tuyết đồng thời thốt lên. Trình lão muốn ngăn
họ nhưng ko kịp, bởi tâm linh người già cảnh báo ko nên đụng tới đứa bé đó.
Tiêu Phàm giở giọng khích tướng "Tiểu quỷ ngoại quốc, ăn nói cho rõ ràng. Ko
ai dạy ngươi phải tôn trọng người lớn tuổi hả!?"
Trình Tuyết hùa theo "Có mỗi gương mặt muốn kiêu ngạo là kiêu sao!? Tiểu tử
ngươi ko khác gì tên lưu manh vô lại này! Nhân phẩm kiểu đó của ngươi, hôm nay
ta phải thay cha mẹ ngươi dạy lại!"
Tiêu Phàm khó chịu nhíu mày, hắn rất ghét phải động chạm tới thân sinh của
người khác, cũng như người khác đụng tới thân sinh mình. Nhưng đang cùng chiến
tuyến với Trình Tuyết, phải nhẫn một chút.
Kii quả thực mở lời, chẳng qua là..........
"Các ngươi, bị ngốc sao?"
Kèm theo đó là ánh mắt ko khác gì nhìn loài sinh vật IQ bé nhất hành tinh,
ngay cả khỉ mua vui trong sở thú cũng ko bằng.
Đối với Kii cũng như kha khá đứa trẻ ở Tinh Cầu quê hương hắn: Cha mẹ? Rất cần
thiết sao?