Phát Hiện Của Kii


Người đăng: Vivio

"Đó là Thẻ Sword, người bị nó chiếm hữu sẽ có khả năng sử dụng kiếm điêu
luyện." Syaoran vừa giải thích đồng thời cũng hóa hạt châu đeo bên hông thành
thanh kiếm Jian.

Kii liếc mắt "Được không?"

"Còn không trở ngại!" Dứt lời cậu nhanh chóng lao tới giúp Sakura đỡ đòn sắp
đâm tới của Rika. Đôi mắt trống rỗng, quả thật đã bị chiếm hữu hoàn toàn rồi.
Syaoran vung kiếm định đáp trả nhưng chợt tay bị Sakura bắt lấy. Cả 2 nhảy lên
cao rồi tiếp đất sấp mặt vô bụi cây.

Cậu bức mình gắt gỏng: "Làm gì thế hả!? Tôi đang giúp cậu đấy!"

"Lỡ làm Rika bị thương thì sao hả!?" Nhỏ cũng quyết không chịu thua, hai người
đấu mắt xẹt xẹt tóe điện.

"Haiz, hết cách!" Hắn thở dài một hơi. Đúng là bó tay với mấy con người này
mà! Phải ra tay rồi!: "S2U!"

"Yes Sir. Start Up!" Lá bài cứng hóa thành một thanh katana dài. Không sai
đâu, là katana đấy! Lúc đầu Kii cũng không hiểu phải dùng sao với loại kiếm kì
lạ này, nhưng vì là vật kỉ niệm nên vẫn xài đại. Đến khi tới Uminari và được
người chỉ dạy đúng cách, hiện giờ hắn đã tinh thông còn hơn những bậc thầy số
một đất nước này.

Thấy Kii cầm một thanh còn ghê hơn cả Syaoran, Sakura định la to lao đến ngăn
cản, nhưng bị cậu nắm áo giữ lại, sói con bình tĩnh thong thả thu lại thanh
Jian: "Cứ xem đi. Cậu ấy nắm chắc rồi!"

"Nhưng..........."

"Còn chưa nghĩ ra ý gì thì xem đi!!! Cậu có nhào ra cũng bị chém chết à!"

Càng đánh Kii càng vào thế thượng phong, dồn Rika hết đường chống trả. Nhưng
hắn lại càng thấy quái dị, cái phong cách này...........sao giống người kia
vậy!? Một trong 4 thủ hộ của Nữ hoàng bầu trời đêm Yagami Hayate, cô ấy là
Signum- Đội trưởng đội kỵ sĩ Wolkenritter. Rika này không có vấn đề, nhưng lá
Sword tại sao lại có phong cách chiến đấu giống Signum chứ!? Đều được phong ấn
bằng một cuốn sách...........Hắc Dạ Thư và Clow Cards có liên hệ gì chăng?

Nghĩ ngợi là thế nhưng Kii cũng nhanh chóng kết thúc trận này. Một nhát quyết
định, hất văng The Sword lên, Sakura hiểu ý dùng quyền trượng thu phục. Vì do
Kii chủ đạo từ đầu đến cuối, lá bài tự khắc bay vào tay hắn.

Dòm qua ngó lại mất dần hứng thú, hắn lia đại cho Sakura: "Yếu nhớt! Mới không
thèm đâu. Cậu giữ đi!"

"Nói cái gì hả!!!??" Kero từ trong nhà bay ra, gầm gừ nhe răng: "Mi dám nói
thẻ bài Clow của ta yếu hả!!!????"

"Chớ sao nữa." Hắn nhún vai chán ngán: "Ông đây còn chả buồn thi triển ma
pháp, quẹt vài đường kiếm là xong!"

"Grhhhhh!!!"

Chợt nghĩ đến cái gì, Kii nắm đầu Kero hỏi: "À mà có chuyện muốn hỏi này. Chủ
nhân trước kia của ngươi.........ông Clow gì đó..........ra sao vậy?"

"Hừ! Mau cầu xin đi rồi ta nói cho!" Con thú nhồi bông vênh mặt

Suy đi nghĩ lại, con này được tạo ra cùng lúc với bộ bài, chắc chả biết gì
nhiều đâu. Kii hừ lạnh, ném thẳng vô nhà không thương tiếc, nó có chấn thương
gì không cũng kệ: "Đi thôi Syaoran!"

"Ờ! Các cậu tự xử lí phần hậu trường đó!"

Sakura ngẩn ra cười khổ với Tomoyo: "Hai người đó............lạ thiệt ha?"

"Chắc.......vậy......"

Buổi tối.

Syaoran ngồi xử lí bài tập về nhà như bao học sinh tiểu học khác, còn hắn ngồi
ngẩn người trên ghế xoay trầm tư. Bài tập hả? Đưa cho slave a.k.a chị em hộ vệ
thú xử lí rồi. Hắn mà ngồi làm thì có mà sỉ nhục IQ của mình.

Sói con tắt đèn bàn, gấp sách vở lại, chau mày khó hiểu nhìn thằng bạn: "Cậu
thừ người ra được cả tiếng đồng hồ rồi đấy!"

Hắn khinh khỉnh khịt mũi: "Hai con mèo nhà tớ xử lí mới đó có 15 phút, còn cậu
ngồi cả tiếng mới xong. IQ ko cao lắm ha?"

"Thằng này! Muốn ăn đòn hả!!??

Hắn lái sang chuyện khác: "Cậu hiểu về ông Clow đó bao nhiêu?"

Nhún vai lắc đầu, Syaoran bất đắc dĩ: "Chỉ nghe kể lại thôi! Không hiểu lắm
đâu. Dù sao thì ổng làm người khá quái dị!"

"Cậu từng nghe gì về............Cuốn sách thập tự vàng chưa?"

"Hình như..........có......."

Kii trừng to mắt thúc giục: "Nhanh! Là gì?"

"À ừm..........hình như.......Clow Reed từng có một cuốn sách như vậy. Ông ta
học được rất nhiều ma pháp mạnh mẽ từ nó, nhưng không biết vì sao ông ta lại
ném nó đi. Nghe nói là...........ném vào vũ trụ xa xôi không ai có thể tìm
thấy............"

"CHÍNH NÓ!!!" Kii đập bàn, nét mặt mừng rỡ thay thế vào cái biểu cảm đơ đơ gắt
gỏng thường ngày, lần đầu tiên Syaoran thấy hắn mừng đến thất thố như vậy:
"Đúng như suy đoán của mình. Vậy là có manh mối rồi!"

"Manh mối gì?"

"Tạm thời chưa nói được! Cậu nghe ngóng tìm hiểu thêm về Clow Reed giúp tớ.
Càng nhiều càng tốt!" Nói rồi hắn nhanh chóng chạy về phòng mình báo tin cho
Lieses, đóng cửa ầm ẩm nghe chấn cả màng nhĩ.

"Hả? Ơ cái thằng quái dị này!?"

Đôi mèo đang thảnh thơi tắm dưới ánh trăng thanh tịnh, lại bị tiếng sập cửa
làm chới với suýt té lộn đầu xuống đất.

"Lotte! Aria! Có cách rồi!"

Aria tao nhã vẫy đuôi, liếm chân: "Thôi nào K-chan. Chúng ta là những con
người thanh lịch, phải ra dáng quí xừ tộc chứ!"

Lotte nằm dài, chống tay như tắm trên bãi biển: "Đúng đúng. Cuộc đời có bao
nhiêu, phải sống chậm mà hưởng thụ a!"

"Có cách xử lí Hắc Dạ Thư rồi!"

"NÀ NÍ!!!??????" Đôi mèo nhảy dựng lên gấp gáp đồng thanh: "CÁCH GÌ!!!???"

Kii nhàn nhã cầm ly nước từ từ từng ngụm nhỏ mà uống, giọng khinh khỉnh rõ
trêu chọc: "Thanh lịch. Quí xừ tộc các chị à!"

"QUÍ CÁI CÙ LOI! NÓI MAU!!!!"

Bất giác cảm thấy ngày hôm nay thật đẹp, trăng cũng sáng rực lại tròn vành
vạch, hắn nở nụ cười ấm áp, đuôi mắt cũng nhu hòa cong theo: "À, là thế
này.................."

Sau khi nghe xong, Lieses trừng to mắt nhìn nhau, ai nấy đều thấy tia hy vọng
rõ ràng: "À há!"

Đó là cách gì? Bí mật tạm thời chưa thể bật mí!


Ta Không Phải Người Địa Cầu! - Chương #23