Người đăng: Vivio
Kii lén kéo Syaoran và ông Wei đến một góc ko có ai, hắn nhỏ giọng: "Tớ đã làm
nhạt bớt kí ức của họ rồi. Giờ chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây thôi!"
"Ể?" Syaoran nhìn qua nhìn lại, xung quanh xanh ngắt một màu của biển, biết đi
đâu bây giờ?
"Lancelot!" Hắn ném ra mặt dây chuyền hình kiếm, viên đá quý lam biếc lóe sáng
hóa thành chiếc phi cơ chiến đấu nửa chìm trong biển, cửa kính trong suốt của
khoang lái mở ra, khác với nhìn vào chật chội, bên trong đủ chỗ ngồi cho 3
người trưởng thành. Hắn hơi áy náy nhướng mày "Xin lỗi. Người chưa khôi phục
hoàn toàn mà ta lại.........."
"No problem, my master! Chỉ còn 3% nữa thôi!"
"Ừm!" Sau đó Kii hướng dẫn cho 2 người ngồi vào trong. Khoang lái đóng lại,
hắn mở chế độ tàng hình, Lancelot hoàn toàn trở nên trong suốt.
Cơn gió hơi nổi lên cũng xua bớt phần nào cơn gió từ động cơ của Lancelot,
chiếc phi cơ bay lên trời mang theo 3 con người như chưa bao giờ xuất hiện, và
sự thật là họ chỉ tồn tại mờ ảo vô hình trong kí ức của những người ở đây
thôi. Kii có một bí mật, hắn có thể xóa bớt hoặc phục chế kí ức của người
khác. Cái giá phải trả của ma pháp này là.............tình cảm của hắn!
"Kii, cậu sao vậy? Vẻ mặt cậu trông lạ lắm?" Syaoran đã bắt đầu nhận ra có
chút gì đó ko đúng, biểu cảm trên mặt hắn hoàn toàn một màu lạnh băng, khi hắn
gặp cậu ban đầu chỉ hơi phảng phất nghiêm nghị, nhưng bây giờ.........còn hơn
cả ko quen biết "Hồi nãy tớ mắng quá lời sao? Tớ ko cố ý.........."
"Li Syaoran!"
"Sao....sao vậy?" Ngữ điệu buốt giá người sống chớ gần, lại gọi thẳng
tên.........chuyện gì đã xảy ra!?
"Xin lỗi." Bàn tay hắn càng dùng sức nắm cần lái, đôi mắt băng lam đã lạnh nay
càng lạnh hơn "Khi nào thấy tớ thế này...........đừng ngạc nhiên. Cái giá mà
tớ phải trả cho ma pháp thanh trừ kí ức là chính cảm xúc của mình. Nhiều người
phải thi triển ma pháp như vậy............tớ đã trở lại ' bản thân' rồi." Bản
thân mà hắn nói ở đây là tính cách vốn có của hắn lúc 10 tuổi, lúc đó hắn chưa
gặp những người quan trọng đem lại nụ cười cho mình. Đứa trẻ tên Kii năm 10
tuổi, không khác gì tảng băng di động.
Syaoran trách mắng "Đồ ngốc! Cậu vốn ko cần làm vậy! Cậu có thi triển một chút
ma pháp nào đâu!?"
"Trách nhiệm, cậu hiểu ko? Đó là trách nhiệm của tớ!" Hắn lạnh nhạt nhíu hàng
lông mày"Tớ lờ đi chuyến tàu lần trước vì ko bao lâu sẽ rời Hong Kong, nhưng
tớ phải ở Nhật bản 5 năm tới, người Nhật trong chuyến bay rất nhiều, hơn nữa
cái tên nhóc đeo mắt kính kia ko đơn giản. Tớ sẽ ko để lại 1 chút dấu chân nào
cho họ tra xét! Nơi đây là Tinh cầu tự trị, TSAB cùng lắm là kết nối với pháp
sư như cậu, bọn tớ ko thể để họ biết sự tồn tại ngoài không gian được!"
"Cậu!!" Sói con trừng mắt ko thể tin được "Thì ra con người thật của cậu đáng
ghét thế này!"
"Muốn nghĩ sao cũng được!" Hàng mi dày nhẹ rũ xuống che giấu tia bất đắc dĩ
trong con ngươi của Kii lúc này, lời vô thức nói ra, như đang nghi ngờ bản
thân mình "Tớ vốn nên là vậy, phải ko?"
Không ai biết rằng hình ảnh của họ đang gói gọn trong 1 chiếc gương kì dị, cao
bằng thân người trưởng thành, hoa văn là những chiếc đồng hồ đang chạy với
thời gian hỗn loạn không đồng nhất.
Người phụ nữ che kín nửa gương mặt bằng chiếc khăn trùm đầu, trang phục trang
sức cao quí như nữ thần Hy lạp cổ và toàn thân tỏa ra khí chất quang minh thần
thánh khiến người ta muốn hàng phục dưới chân nàng. Nụ cười xinh đẹp đắc chắc
như thắng một cuộc chơi thú vị "Phải vậy chứ, 'Thời gian' đáng yêu cả ta."
"Em chơi bẩn quá đấy!" Người đàn ông toàn thân trùm kín mít một màu đen tuyền
bỗng chốc xuất hiện, khí chất bí hiểm độc đoán như muốn hút người ta vào hố
đen vô tận ko thể dứt ra. Giọng hắn trầm trầm lạnh lẽo, nhưng ko quá vẻ già
nua ngược lại khá trẻ trung "Xúc xắc thời gian cũng trao, lại giải sẵn mặt đầu
tiên. Tự động mở vết nứt kéo nó về, thông qua ma pháp nó thi triển hút lấy 'E'
để giải xúc xắc. Em còn trò nào vô sỉ hơn ko!?"
"Nào nào! Đừng gắt thế chứ Darling!" Nàng xua xua tay cười ko sao cả "Chúng ta
chỉ đặt ra nội dung trò chơi, có đặt ra luật chơi đâu? Anh muốn cũng có thể
làm như em. Bởi vậy nên em mới ko đồng ý cho nó theo anh, anh quá nhàm chán
đấy, Infinity!"
"Nói gì thì nói! Lần này anh ko nhường em nữa!" Trên tay hắn xuất hiện một
chiếc xúc xắc khác, chữ K y hệt như cái 'hộp gỗ' mà Kii đang giữ, chỉ có họa
tiết là khác, đầy rẫy những 'số 8' nằm ngang khó hiểu. Hắn đưa tay xuyên qua
chiếc gương thả xúc xắc vào, chẳng biết nó sẽ đi đâu, nhưng chắc chắn đứa trẻ
tên K ko thoát khỏi dự tính của hai con người này. Hắn phất áo quay đi, lời
nói còn vang vọng "Eternal, đây là lần duy nhất anh can thiệp vào, cũng là lần
cuối cùng của em. Nhớ đấy!"
"Hừ, tên diện than ko hiểu phong tình!" Nàng lầm bầm chu môi mắng cứ như người
vợ nhỏ đang giận dỗi chồng mình "Bày đặt cool ngầu chảnh cún đủ kiểu, ta
khinh! Chữ 'K' này nhất định phải là thời gian của em! Còn lâu mới nhường cho
anh!"
Nàng hơi nghiêng đầu hướng về gương mặt kiên nghị của Syaoran, ngữ điệu ẩn ẩn
mong chờ "Đứa bé ngoan, ta đã cất công chuẩn bị đến thế rồi...........hy vọng
con sẽ làm tốt. Chứng tỏ cho tên diện than kia thấy đi, ta tin ở các con!"
Ở 1 góc tối om nào đó, 'Ắt xì!', hắn nhẹ giọng mắng "Lại là cô ấy. Thật ko ra
dáng chút nào!", trên tay là một quả cầu thủy tinh chiếu cận cảnh gương mặt
Syaoran, Infinity vui vẻ cười thành tiếng "Tuy ko hoàn chỉnh, nhưng còn hơn cả
ta mong đợi, Cô ấy làm sao biết ta đã gửi đi 2 món quà chứ! Chiến thắng là của
ta, ko ai có thể dành lấy! Kể cả Eternal!"
Mỗi người mỗi một toan tính riêng, nhưng điểm chung chính là................có
2 chú cừu con (đội lốt sói) bị dụ vào cái tròng tinh vi của những tên thợ săn
cáo già. Bí ẩn, chờ được bật mí!
(Chắc Syaoran còn nổi hơn mấy nữ 9 sau này nữa, nhưng kệ, ta viết phần ta, ai
thích thì đọc. Ta viết về những cuộc phiêu lưu là chính, tình cảm sẽ hơi lép
vế, nhưng toàn hường phấn ngọt ngào ko gây ức chế bạn đọc đâu. Được ta ưu ái
hơn vẫn là Kii, nhưng tuyệt đối ko dìm Syaoran nha, ta sẽ nâng từ từ anh lên
=))