Ta Có Quyền!


Người đăng: Vivio

Sân bãi luyện tập nhà Syaoran.

Ông Wei là quản gia theo cậu bao nhiêu năm nay, ông biết thiếu gia nhà mình võ
công cao cường, mấy đứa nhóc choi choi, miệng còn hôi sữa cùng tuổi làm gì đấu
lại. Nhưng ko ngờ hôm nay lại được chiêm ngưỡng tận mắt.

"KÌNH!" Tiếng hai đòn cước chạm vào nhau làm không khí như muốn phát nổ, mặt
đất ở dưới đã hơi rạn nứt. Kii và Syaoran cũng hơi bị chấn lùi lại.

Cậu có chút ngạc nhiên "Trùng hợp thật. Cậu cũng dùng chân làm chủ à?"

"Ờ!" Kii có chút bất đắc dĩ nhìn hai cánh tay của mình "Tay tớ khá yếu nên chỉ
dùng để cầm vũ khí thôi, lại lâu ngày lái chiến đấu cơ với thao tác các thiết
bị điện tử nên muốn thoái hóa mịa nó rồi!"

Syaoran đồng cảm cười khổ "Tớ cũng vậy, hay cầm kiếm với thi triển ấn pháp
bằng tay nên càng ngày càng vô dụng, đấu võ phải dùng chân mới đủ lực."

Cả hai đồng loạt thở dài gật gật đầu. Nỗi khổ của hai thằng yếu tay là đây.
Nhưng chỉ có họ với vài người thân thuộc mới biết, giả dụ như ở tương lai,
trong một cuộc phỏng vấn, khi được hỏi đến vấn đề này, 2 anh đồng thanh một
lời ngầu lòi chảnh cún: "Bọn anh chân dài, bọn anh có quyền!" Đương nhiên đây
là chuyện của tương lai, còn bây giờ họ chỉ là những nhóc tiểu chính thái đáng
yêu hoy.

1 tuần sau, sân bay Hong Kong, 4 bà chị mặt mũi sướt mướt chùi chùi cọ cọ vào
người bọn hắn, tởm vô kể. Phải đợi tới lúc thông báo máy bay sắp cất cánh mới
chịu buông tha. Trước khi qua cổng, Yelan gửi ánh mắt đầy chờ mong, gửi gắm
đến hắn "Nhờ con giúp đỡ Syaoran. Thật tình ta cũng ko muốn nó đi làm chuyện
nguy hiểm như vậy. Nhưng sứ mạng gia tộc.........chỉ có thể tuân theo."

"Dì yên tâm. Con nhất định sẽ đem Syaoran ko rớt 1 cọng lông về cho dì!" Hắn
nghiêm mặt cam đoan.

"Rớt chục cọng cũng được. Không rớt 1 cọng thì hơi khó!"

"Dì ko có máu hài hước sao?" 3 vạch hắc tuyến ầm ầm chảy xuống

"Bị thằng đứt cơ mặt như con chọc cười nổi à?"

"............" Ok, dì là best phản dame, dì có quyền!

Đi cùng Syaoran và Kii có ông Wei, thiệt ra là ổng một khóc hai nháo ba thắt
cổ, chớ với khả năng của hai anh đây mà còn cần người chăm nom sao? Nấu ăn?
Syaoran trùm, Kii biết chút ít, ko đến nỗi nào! Dọn dẹp nhà cửa? Làm pháp sư
để make color à?

Nghĩ đến chuyện này, Syaoran nhe răng cười chế giễu "Có Wei đi theo cũng tốt,
tớ còn ko muốn ăn rau cả năm đâu!"

"Đệt! Câm ngay! Ông đây nấu cho là mi phước 7 đời rồi!" Quanh lại 3 ngày trước
ở nhà Syaoran, khi Kii-sama vào bếp........

Một bàn cơm phong phú xào nấu luộc canh đầy đủ, nhưng mặt mày cả nhà ai nấy
tái mét như vừa gặp ma. Syaoran là khoa trương nhất, mặc dù giọng ko hay nhưng
cũng ếu nhịn được mà hát "Một màu.....xanh xanh, không thấy thêm
màu........nào........"

Wei nâng kính lắp bắp kinh hãi "Cậu Kii, đây.......đây là........"

Kii ngay ngắn ngồi vào bàn, ngây thơ thản nhiên vô số tội đáp "Đồ ăn ạ! Cân
bằng lại lượng dinh dưỡng thừa của nồi giò heo hôm trước. Mọi người phải ăn
một tuần mới cân bằng hết!"

4 vị tỷ tỷ tự giác tìm cột nhà đập đầu, trong lòng dựng ngón giữa phát thề:
'Cả đời này ko bao giờ đụng tới giò heo nữa!'

Sói con e dè gắp một miếng rau lên "Món gì lạ vậy?"

"Rau muống xào tỏi. Ngon nhứt Việt Nam á!"

Syaoran nuốt ngụm nước miếng, hết lấy can đảm cho gắp rau vào mồm. May quá,
còn ổn. Cũng ngon thiệt. Nhưng ăn cả tuần thì ĐÉO!

Quay về thực tại, cả 3 người đã lên máy bay.

"Cậu Kii, để tôi giúp!" Wei phụ hắn bỏ cái balo lên cốp, trong này là mấy món
đồ mà 4 bà chị sắm cho hắn, mặc dù hắn tự làm được bằng ma pháp, nhưng cũng
mang theo coi như đồ kỉ niệm vậy.

"Khụ......khụ......" Syaoran đang uống ngụm nước bỗng ho khan sặc sụa, cậu
huých bả vai hắn, hất cằm chỉ "Người quen kìa!"

Nhìn theo hướng đó, Kii cũng muốn sặc nước miếng, đôi lông mày kiếm giật giật
đầy bất đắc dĩ "Trực giác pháp sư mách bảo: Chuyến này ko tan tành cũng tơi
tả!"

Cậu đập trán đồng tình "Từ khi vô sân bay đã thấy hơi sai sai, ra là thế này!"

Wei nghiêm mặt "Tôi cũng vậy!"

"Hở? Wei biết họ?" Hai nam hài tử bất ngờ.

"Không! " Một chữ khẳng định, lời lẽ chính đáng như mặt trời chân lí chói qua
t(r)ym "Tôi thấy các cậu diễn sâu, nên hùa theo!"

".............." Ông còn so deep hơn bọn cháu!

".............." Ông là best quản gia, ông có quyền! Này Syaoran, nhà cậu ko
có ai bình thường à?

".............." Có tớ! Ngày mai tới Nhật đi kiểm tra DNA.

".............." Stop! Đủ đủ! Ngưng sống ảo! Cậu cũng đếu ko phải thằng bình
con nhà bà thường!

Những lời ở trên đương nhiên là dùng ma pháp truyền tin, về người quen mà bọn
hắn thấy........còn ai khác ngoài TỬ THẦN CÔ VĂN NAN! Muahahahaha! Ấy ấy! Bỏ
dép xuống! Nghiêm cấm mọi hình thức ẩu đả tác giả! Ta là má của bộ truyện này!
Ta có quyền!!!


Ta Không Phải Người Địa Cầu! - Chương #11