Người đăng: Vivio
Còn gì xui hơn việc bị hút nào vết nứt thời gian?
Nếu mà bây giờ mở miệng chửi được hắn đã đem hết tổ tiên dòng họ 2 đứa đặt
tour du lịch này mắng máu chó xối đầu rồi!
Vết nứt thời gian, trung bình cứ 1000 năm lại xuất hiện, không theo qui luật,
không theo tuần hoàn nào cả, nó thích tái xuất giang hồ ở đâu là chuyện của
nó. Việc duy nhất người ta có thể làm là vái trời ra ngoài đường ko xui xẻo
đụng phải là được rồi.
Hắn đang trên đường đến khu du lịch ở Tinh Cầu Carna, vốn ghét chen lấn đông
đúc nên ko đi trên phi thuyền của công ty du lịch, tự lái phi cơ đi một mình
đến đó.
Và có lẽ đây là giá mà hắn phải trả suốt bao nhiêu năm chém giết trên chiến
trường. Hắn, bị hút vào vết nứt thời gian!
Vỗ tay.........à mà chả có gì vui cả! Cái cảm giác bị không gian tứ phía lôi
kéo muốn xé toạc cơ thể ra thành từng mảnh, chả dễ chịu chút nào! Bởi vì đó là
hắn thôi, gặp người khác đã sớm lôi hết dòng họ mình ra mà than khóc đau đớn
rồi!
Giằng co không biết đã bao lâu, thân thể hắn dần hư thoát không còn chút cảm
giác nào nữa. Tâm trí nhẹ dần, đối với hắn, chết vì tai nạn thế này có lẽ là
cách giải thoát tốt nhất. Chỉ là..........ba xin lỗi, Vivio!
Ý thức hắn trôi dạt trong khoảng không vô tận đen huyền vô lối thoát, bắt đầu
suy nghĩ những điều lung tung nhảm nhí:
"Mình đi rồi chắc họ mừng lắm đây. Chẳng còn tên Thượng tướng ác ma nào chế
phục mà lại!"
"Hừ! Đám nhỏ đó mà dám lười biếng huấn luyện, mình hiện hồn về cũng muốn gõ
mỗi đứa mỗi phát!"
"Leona-san khó lắm mới bỏ được rượu, không biết trong đám tang mình dì ấy có
uống hay không?"
"Chỉ mong chị em Acous với Carim ko bày mớ bánh kem như chúc mừng sinh nhật
trong đám tang là được!"
"Phải làm phiền Đô đốc Graham chăm sóc thằng bé rồi! Ông ấy đã nghỉ hưu mà
mình còn nhờ như vậy. Ngại thật!"
"Cũng ko trách Lotte và Aria, là do mình ngang bướng muốn đi riêng, sợ là hai
chị ấy sẽ dằn vặt suốt đời quá!"
"Còn Vivio.........không cần phải lo, nó là đứa bé kiên cường, giống như mình
năm đó, nó sẽ ko khóc đâu!"
"Tại sao lại gọi chỗ này là Vết nứt thời gian? Chẳng lẽ nó có thể dần đến quá
khứ hay tương lai sao? Haha! Chắc ko phải đâu!"
Một luồng sáng chói mắt đột ngột lan rộng xé toạc không gian đen tối kia. Chả
biết trôi qua bao lâu, tựa như cả ngàn cả tỷ năm vậy, ý thức hắn choàng tỉnh
gọi cả cơ thể dậy.
Đôi mắt lim dim muốn thích ứng với ánh sáng xung quanh, hắn phải nhắm chừng
10ph mới có thể mở to mắt ra, nếu ko đã mù đui luôn rồi.
Cảnh tượng đầu tiên hắn thấy là một mảng bầu trời xanh bị che khuất bởi tàn
cây rừng rậm rạp. Đầu óc hắn bây giờ vẫn mơ hồ, chỉ vô thức nhìn mà chả biết
phải làm gì. Chợt thấy hơi đau sống lưng, hắn mới phát hiện tư thế nằm vừa
quái dị vừa rất chi ko thoải mái của mình trên chiếc phi cơ.
Mất 15ph ổn định đầu óc lần cơ bắp khớp xương, hắn mới có thể đứng dậy bình
thường, và trong lúc đó hắn cũng phát hiện ra một chuyện động trời! Cơ thể
hắn..............đã teo nhỏ lại!
Hì hục thao tác trong buồng lái nửa ngày, may ra mới có cài ánh đèn lóe lên
cùng giọng nói rè rè trầm đục của cỗ máy: "Chủ..........Chủ..........chủ
nhân........"
Hắn thở phào nhẹ nhõm tắt bớt ánh đèn trong khoang lái, ôn hòa nói: "Được rồi!
Ngươi chỉ cần cho ta biết đây là đâu? Thời gian? Địa điểm cụ thể? Xong rồi hãy
nghỉ ngơi phục hồi đi!"
"R...Rõ....Đây là.......Tinh.....Tinh Cầu......Tự Trị #97 tên........tên
gọi.......Trái Đất........Chủ nhân đang ở........một khu rừng........của vùng
Tây Bắc......ở một đất nước Phương Đông........thời gian......là
là........9/1/2018.......Tít!!!"
Sau khi báo cáo xong, toàn bộ cỗ phi cơ thu nhỏ, thu nhỏ dần lại thành chiếc
chìa khóa nhỏ, dài chừng 3 đốt tay, hình dạng một thanh đại kiếm thập tự nổi
bật với viên đá quí hình thoi màu băng lam. Cứ như chưa bao giờ xuất hiện, ai
có thể ngờ 1s trước lại có chiếc phi cơ to lớn đậu ở đây?
Còn về hắn...........trưng vẻ mặt dở khóc dở cười lẫn lộn cảm xúc! Ta chỉ nói
chơi cho vui thôi mà! Có cần trở về thiệt vậy không!?