Người đăng: vietnamoi123
“Ha ha, chỉ bằng ngươi vừa đột phá đấu tông, cảnh giới chưa vững chắc à!”
“Ồ. Nghe có vẻ như Dược Thiên huynh đệ không xem lão hủ ra gì!”
“Nếu xem trọng ngươi, ta cũng đưa Phá tông đan cho ngươi làm gì. Ngươi chẳng
lẽ không nghi vấn tại sao ta đưa đan dược cho ngươi à?”
“Chẳng lẽ...” Phạm Lao hốt hoảng vội kiểm tra thân thể.
Ha ha không có gì đâu mà kiểm tra, ta chỉ cần bản nguyên của ngươi mà thôi.
Nói xong, hắn buông lỏng áp chế năng lượng, bộc phát cửu tinh đấu tông, sau đó
di chuyển cực tốc bóp nát cổ của Phạm Lao. Sau đó, hấp thu năng lượng của hắn.
Một tên đấu tông bổn nguyên cao từ 100 đến 1 ngàn. Phạm Lao là nhất tông chi
chủ, lại là phó minh chủ Hắc minh nên bổn nguyên cao đến 5 trăm. Đây là một
con lợn béo mà khi vừa mới gặp mặt, Dược Thiên đã muốn nuôi dưỡng, nhưng không
ngờ lại thu gặt hơi sớm mà thôi.
“Người đâu, đem treo xác Phạm Lao ngoài cổng!”
“Dược Thiên ca ca, huynh không sợ Hắc Minh à. Nghe Phạm Lao nói đó là thế lực
vô cùng kinh khủng.” Dược Linh hơi lo sợ nhắc nhở.
“Ha ha, muội không cần lo lắng. Đó chỉ là nắm cát rời mà thôi. Ta có nắm
chắc!”
“Muội cẩn thận chút, ta cần bế quan chốc lát! Có chuyện gì cứ vào tìm ta.”
Sau đó, hắn bày ra cấm chế trong phòng để báo động sau đó xếp bằng luyện hoá
năng lượng của Phạm Lao. Lúc nãy hắn đã hấp thu năng lượng của Phạm Lao hơn 60
ngàn. Do đó, cần luyện hoá để loại bỏ tạp chất và ấn ký linh hồn trong năng
lượng của hắn. Còn bổn nguyên thì đã bị hệ thống hấp thu phần lớn, hắn chỉ giữ
khoảng 2 thành là 100 điểm.
Các huyệt vị tham lam hấp thu năng lượng và tinh lọc, đồng thời loại thải tạp
chất. Quá trình diễn ra khá dài dòng. Năng lượng của Phạm Lao quá hỗn tạp, có
lẽ do sử dụng biện pháp đặc thù nào đó cưỡng ép tăng cảnh giới lên nên năng
lượng độ tinh thuần không cao. Sau khi hấp thu luyện hoá, năng lượng thu được
còn khoảng 15 ngàn. Còn khoảng 85 ngàn nữa thì Dược Thiên có thể đột phá đấu
tôn.
“Nguy rồi, tôn chủ, Dược Linh tiểu thư đã bị Kim Ngân song lão bắt đi rồi. Nói
tôn chủ muốn cứu nàng hãy đến tổng bộ Hắc Minh mà cứu.”
“Cái gì, thật to gan, các ngươi đã thành công chọc giận ta. Hắc Minh, từ đây
phải xoá tên khỏi Hắc giác vực.”
Hắc lão, tập hợp nhân lực cùng theo ta đến tổng bộ Hắc Minh. Chỉ một nho nhỏ
ngũ tinh đấu tông cũng dám bắt người của ta. Đồng thời hắn phóng thích khí thế
cửu tinh đấu tông đỉnh cao khiến những người xung quanh cảm giác ngạt thở muốn
quỳ lết.
Hắc lão kinh hãi đồng thời như mở cờ trong bụng. Cơ hội dưới một người trên
vạn người trước mắt. Chỉ có kẻ ngu mới không biết nắm bắt.
Nửa canh giờ sau, trước tổng bộ hắc minh
Dược Thiên dùng một con đại ngọc Rasengan bắn thẳng vào tổng bộ khiến đại sảnh
như muốn sụp đổ.
“Thật to gan, kẻ nào dám đến đây phá hoại tổng bộ Hắc minh.”
Một tên nam tử trẻ tuổi lăng không hư độ bay ra.
“Ngươi là ai, con ruồi kia!” Đang nổi giận, Dược Thiên cũng không cho tên nhất
tinh đấu tông này mặt mũi.
“Tại hạ Dược hoàng Hàn Phong, Phó minh chủ Hắc minh. Các hạ vô cớ phá hoại
tổng bộ Hắc minh là ý gì. Ta thấy thực lực các hạ phi phàm chắc không phải
hạng người vô danh.”
“Ta là kẻ giết chết Phạm Lao. Cũng là ca ca vị cô nương kia. Muốn sống mau thả
người.”
“Ha ha, tốt. Bằng năng lực của ngươi mà giải cứu hắn đi! Ha ha, nếu chậm trễ
không biết cô bé có còn nguyên vẹn hay không ta không đảm bảo!”
Dược Thiên không tranh chấp vô nghĩa mà nhắm mắt cảm giác vị trí của Dược
Linh. Sau đó hắn teleport đến vị trí của nàng.
Dược Linh đang bị một sợi xích sắt xuyên qua cơ thể trói chặt linh hồn của
nàng. Dược Thiên sử dụng hệ thống hấp thu sạch năng lượng trên nó đồng thời
chặt đứt xích sắt cứu Dược Linh ra. Sau đó hắn teleport đưa Dược Linh cho Hắc
lão chăm sóc.
Dược thiên vừa truyền năng lượng bổn nguyên vào cơ thể khiến các vết thương đã
hoàn toàn biến mất, nhưng do tổn thương linh hồn nên Dược Linh vẫn còn hôn mê.
“Tiếp theo là đến phiên ngươi đấy Dược Hoàng!” Dược Thiên lạnh nhạt bảo.
Sau đó hắn cũng lăng không hư độ, từng bước chậm rãi đi đến trước người Hàn
Phong.
“Khá lắm tiểu tử, tuổi còn trẻ cũng đã là Đấu Tông, ta xem linh hồn lực của
ngươi hùng hậu, chắc cũng là luyện dược sư. Thế nào, có muốn theo ta cùng
chinh phục Hắc Giác vực này không?” Hàn Phong không tiếc lời mời chào Dược
Thiên.
Trước khi có Vụ minh chủ, Hàn Phong chính là Hắc Minh minh chủ đồng thời cũng
là thành chủ Phong thành. Tuy nhiên, lúc ấy hắn chỉ là đấu hoàng cửu tinh, còn
Phạm Lao là phó minh chủ. Từ khi bị các thủ đoạn khủng khiếp của Vụ minh chủ
làm khiếp sợ, hắn mới quy phục Vụ hộ pháp. Nên từ đây, hắn mới lui xuống làm
phó minh chủ.
“Ta chưa từng đánh nhau với một tên luyện dược sư. Hy vọng ngươi có thể cho ta
tận hứng!” Cứu được Dược Linh, Dược Thiên cũng không nóng vội tiêu diệt Hàn
Phong mà muốn tạo cho mình một cơ hội rèn luyện tâm cảnh. Bởi hắn biết sau
trận chiến hôm nay, hắn sẽ đủ năng lượng để đột phá đấu tôn đồng thời khai mở
lại thiên nhãn.
“Như ngươi mong muốn!”
“Ngũ hành luân ly hoả quyết!” Hàn Phong quát một tiếng, đồng thời 5con thú hoả
sói, báo, hổ, sư tử, giao long theo 5 góc độ khác nhau tấn công Dược Thiên.
“Thì ra ngươi là đệ tử tên kia. Như vậy ngươi chết không oan!” Nói đoạn, Dược
Thiên cũng phóng xuất ngũ luân ly hoả pháp ngăn chận Hàn Phong.
Hai người dùng thủ pháp luyện đan điều khiển các thú hoả khiến chúng quần nhau
cắn xé điên cuồng. Do cả hai chênh lệch năng lượng không lớn nên chủ yếu thắng
bại ở khống hoả pháp quyết.
Mặc dù, Hàn Phong là đệ tử chân truyền của Dược Trần, nhưng xuất sư quá sớm
chỉ là Thất phẩm luyện dược sư nên thủ pháp không cao minh bằng Dược Thiên.
Chính vì vậy, sau vài phút mấy con thú hoả của Hàn Phong bị cắn xé không còn.
Năm con thú hoả của Dược Thiên hấp thu sức mạnh của các thú hoả kia nên hình
thể to ra gấp rưỡi lao nhanh về phía Hàn Phong.
“Là ngươi ép ta!” Cắn răng, hắn dùng dị hoả thôi động pháp quyết. Năm con thú
hoả màu xanh lam to gần bằng năm con thú hoả của Dược Thiên điên cuồng xông
tới. Lần này thì năm con thú hoả của Hàn Phong có ưu thế hơn chút đỉnh, như
Dược Thiên khống hoả quá cao minh. Cuối cùng 10 con thú hoả đồng thời mẫn
diệt.
Thở hồng hộc với ánh mắt khó tin, Hàn Phong quát lớn: “ngươi là ai!”
“Ta họ Dược!”
Chỉ ba từ ngắn ngủi nhưng khi Hàn Phong nghe ra như sấm bên tai, “thảo nào
ngươi biết pháp quyết này, ngươi là gì của hắn!”
“Ha ha, ngươi chỉ học được tàn thiên của hắn mà thôi. Ta sẽ miễn phí cho ngươi
xem toàn bản “Ngũ hành luân ly hoả pháp”.
Sau đó, Dược Thiên thổi bùng ra 5 con thú hoả. Sau đó 5 con thú hoả chậm rãi
dung hợp thành một vòng xoáy xoay tròn liên tục, trong đó, có thể nhìn thấy 5
con thú hoả đang liên tục biến hoá hình thái lẫn nhau. Sau mỗi chu thiên, vòng
xoáy xoay càng nhanh, nhiệt độ càng tăng cao. Sau đó, Dược Thiên quăng thẳng
vào Hàn Phong, thôn phệ hắn vào vòng xoáy.
Sau đó, Dược Thiên phất tay giải trừ hoả diễm, chỉ để lại Hàn Phong nằm thoi
thóp nơi đó.
Đưa tay hút thi thể Hàn Phong về phía mình, Dược Thiên bóp cổ hắn rút hết năng
lượng trong cơ thể, đồng thời hấp thu luôn Hải Tâm Diễm hoả vào không gian dị
hoả.
“Tới lượt ngươi rồi, Vụ minh chủ!”
“Khặc khặc, đệ nhất thiên tài Dược tộc, hạnh ngộ hạnh ngộ!”
Một người mặc bào đen che khuất mặt, xùng quanh là tầng tầng hôi vụ khiến
không ai rõ hắn là nam hay nữ. Đây là vụ hộ pháp phân điện hồn điện ở phương
nam.
“Nếu biết thân phận ta, vậy hãy cút đi. Đừng để hối hận không kịp.”
“Ha ha, đừng tưởng Dược tộc của ngươi mạnh mẽ lắm. Sẽ có một ngày, hồn điện
chúng ta sẽ xoá tên Dược tộc khỏi đấu khí đại lục này!”
Tuy nhiên, nói xong câu đó hắn lại biến mất. Hắn biết, nếu hắn thực sự chiến
đấu, có thể hắn sẽ rơi rụng tại đây. Do đó, hắn không do dự chuồn thẳng. Khi
đi, hắn không quên bắt lấy linh hồn Hàn Phong đi theo.
Dược Thiên cũng không ngăn cản. Hắn cũng không quan trọng một vài con giun dế.
Với lại, hắn chưa đủ năng lực để vạch mặt cùng hồn điện, ít nhất phải ngũ tinh
đấu thánh trở lên hắn mới có thể.
“Minh chủ và phó minh chủ của các ngươi đã bị ta tiêu diệt. Cho các ngươi 5
phút thời gian. Nếu kẻ nào không quy hàng, ta sẽ tiêu diệt!” Sau đó, hắn quát
lớn trước tổng bộ Hắc minh.
Không đầy 5 phút, phần lớn người ở tổng bộ đều đầu hàng. Những tên cứng đầu
còn lại đều cống hiến đầu công trạng cho người mới đầu hàng.
Bởi vì tất cả các tông phái ở đây đều là đấu hoàng trở xuống nên không ai có
dũng khí chống lại một tên hàng thật giá thật đấu tông. Hơn nữa lại là luyện
dược sư đấu tông, hơn cả Dược hoàng. Trận đấu lúc nãy mọi người cũng trông
thấy được.
Đến đây, Dược Thiên cảm thấy chuyến đi đến Hắc giác vực viên mãn. Hắn cảm thấy
thật hưng phấn trong lòng. Đồng thời nương theo cảm giác này, hắn cảm nhận
được tâm cảnh mình đang thăng hoa, linh hồn mình đang thuế biến đến cảnh giới
cao hơn.
Dược Thiên biết chỉ cần hắn bế quan vài ngày chắc chắn sẽ có đại đột phá.
“Hắc lão, dẫn người đến bảo khố của bọn hắn thu thập bảy thành thiên tài địa
bảo và dược vật cao cấp cho ta. Từ nay, do ngươi chưởng khống Hắc minh, đồng
thời đổi tên thành Thiên minh!”
“Đã rõ, tôn chủ!”
.....