Người đăng: ๖ۣۜHồn๖ۣۜNhiên๖ۣۜVô๖ۣۜTà
Miên man trong cơn sóng dữ của những định hình tương lai phía trước, Genitsu
bất tri bất giác đi qua một nơi, vốn hắn phải rẽ vào nhưng lại đi thẳng.
Nơi này trong khuôn viên học viện Vũ Phong.
Trong trường, mỗi học sinh đều có chỗ ở riêng, những ai là học viên tiềm
năng, nhà trường công nhận đều có một khu nhà riêng cùng với lương bổng hàng
tháng, đãi ngộ vô cùng tốt.
Trước đây Genitsu còn là học viên bình thường, sống ở còn dặt dẹo, nhà thì
xa không thể cứ mỗi lần thao luyện, giờ thực luyện trên lớp xong lại quốc bộ
về nhà được nên đành ở trong kí túc xá nhà trường, làm thuê đâu đó trang trải
bữa ăn ở, học phí.
Thế nhưng ai nói Genitsu lại là một cậu nhóc gầy yếu làm việc gì cũng hậu đậu
đây ? Đi đâu cũng một là bị liếc không thèm liếc, hai là cho vào làm rồi phải
nghỉ việc trong vòng dăm ba bữa ?
Cứ mỗi lần bị đuổi là Genitsu vô cùng tuyệt vọng, tự an ủi mình, cố gắng thử
ở một nghề khác, ngày này qua ngày khác, thử nhiều mà cái ăn cũng không có
là bao, Genitsu kiệt sức, thần trí một mảnh trống rỗng, hắn uể oải mà gục
ngã, dường như lúc đó Genitsu đã có ý định buông bỏ nhưng . ..
Giữa dòng đời tàn nhẫn gian nan, giữa dòng người hờ hững xa lánh, giữa tuyệt
vọng hoang mang, người con gái như ánh ban mai, như vì sao thắp sáng trời
đêm tối, Nguyêt Như xuất hiện như thiên thần chiếu cố đến sinh linh bé nhỏ
Genitsu.
Genitsu không thể quên, đôi mắt xanh dương như biển cả mênh mông, nhu hòa
như tình mẹ, ấm áp như ánh bình minh ở trên một khuôn mặt xinh đẹp như thiên
sứ mĩ lệ cùng với phong thái xuất trần như nàng tiên không nhiễm bụi trần gian
, vươn đôi tay bạch ngọc hoàn mỹ giải thoát hắn khỏi những tháng ngày đen tối
, cho hắn miếng ăn, áo mặc, nơi ở, thậm chí là sự quan tâm trong biển người
vô tình lãnh khốc.
Là con một của một gia đình nổi tiếng kinh doanh bậc nhất kinh thành, nhất sự
sủng ái vô hạn của gia tộc cùng một vẻ đẹp tựa thiên thần trong Thiên Triều
Tam Nữ, trí tuệ được kế thừa từ người cha cùng thiên phú võ không kém, nàng
có vô vàn sự theo đuổi cầu hôn của tài từ, vương tử trong kinh thành, nàng
có đủ vốn liếng để kiêu ngạo, khinh thường mọi tầng lớp hạ đẳng như Genitsu ,
vậy nhưng nàng lại không.
Bản tính nàng hiền lành xa gần kinh thành đều biết, đi đến đầu đều được lòng
dân, nếu nàng quan tâm muốn giúp đỡ ai thì nàng sẽ giúp, nếu nàng muốn làm
bạn ai thì mặc người ta có gia cảnh gì đều sẽ làm bạn.
Còn Genitsu thì là người nghèo khổ đích thực, khố rách áo ôm không tiếng tăm
, nổi bật, được mỗi cái hên, rủi may song hành, vô hình nhưng cũng không vô
hình.
Nguyệt Như là một người vô cùng thích đi dạo, hằng ngày nàng đều đóng vai một
kị sĩ tuần tra, có thể hôm nay nàng đi phía Đông, mai đi phía Tây, không ai
biết nàng đi đâu lúc nào, nói chung vô cùng khó nắm bắt, nhưng Genitsu lại
năm lần bảy lượt lọt vào tầm mắt Nguyệt Như, tạo nên những ấn tượng khiến
nàng không khỏi khâm phục.
Một thanh niên nhỏ bé, gầy guộc, không điển trai, không một chút sức chú ý
vậy mà cứ ngày nào Nguyệt Như đi dạo lại lọt vào tầm mắt nàng thân hình gầy
guộc đó.
Một hai lần, Nguyệt Như chỉ coi và có chút thương hại nhưng nàng vẫn chưa có
ý định giúp đỡ, dù sao thiên hạ có nghìn, vạn người nghèo nàng giúp mãi cũng
không hết, chưa nói đến thanh niên trai tráng, nghèo khổ do lười biếng cũng
không ít, cái gọi là tự làm tự chịu, không việc gì nàng phải thương xót hạng
người đó.
Nhưng, không biết có phải duyên phận hay sự trùng hợp, ngày nay Nguyệt Như
thấy dáng hình gầy gò đó, ngày sau lại tự động chui vào tầm mắt nàng, khiến
nàng vô cùng ngạc nhiên, tò mò, theo dõi Genitsu.
Cũng chính lúc đó, Nguyệt Như nhận ra nàng đã hiểu lầm người ta, người ta
không phải kẻ lười biếng, không phải là công tử thế gia nhỏ nào suy tàn suốt
ngày ăn chơi đến táng gia bại sản.
Đó là một con người vô cùng kiên cường, nghị lực, hằng ngày đều không ngại
đi khắp nơi tìm kiếm một việc làm, nhưng lại là một con người hậu đậu đến
ngốc nghếch.
Việc nhỏ như rửa bát trong một tiệm nhà hàng nhỏ cũng làm đánh rơi bát đĩa đến
chục lần, ông chủ cũng phải chào thua mà đuổi ngay, ngăn chặn chiếc bát thứ
41 vỡ, tuy khóc trong tim nhưng cũng vẫn phải hào phóng bỏ qua đuổi việc ngay
lập tức.
Không hợp việc rửa chén bát thì thôi, hắn lại tìm đến công việc quét dọn
trong một nhà hàng khác thì không hiểu sao quét mãi mà bụi bẩn còn nguyên ,
ông chủ ở đó còn phải đích thân sắn tay áo chỉ cách quét, nhục không thể nào
nhục hơn, vậy mà lại tư duy vạn sự không thông, giờ đừng nói quét, cầm cái
chổi còn ngược cũng đành đuổi thẳng và hào phóng không chửi.
Sau một chuỗi rửa bát, quét dọn không thành, dường như thông minh đột xuất ,
cái cậu thanh niên đó lại đi tìm đến nghề khác, bốc vác.
Phải rồi, rửa bát, quét dọn cũng cần khéo léo kinh nghiệm nhưng bốc vác lại
không, có điều Genitsu lại quá yếu nhưng cái quan trọng là lại có vận rủi đến
nghịch thiên, rơi một chậu hoa cảnh từ tầng lầu xuống thẳng chân ông chủ tầng
một, khiến ông ta một trận đau đớn nhớ đời nhưng may mắn chỉ là bị vào chân ,
Genitsu bị ăn đòn một trận đuổi đi chứ không bị giết chết.
Nguyệt Như lúc đó coi như cũng đã hiểu số phận Genitsu, nàng trách lầm hắn ,
sau này lại nàng đi dạo này thi thoảng đụng, trong hơn 1 tháng coi như cũng
động lòng, đụng phải Genitsu do kiệt sức ngất giữa đường, nàng đã ra tay cứu
.
Có điều, phải nói lí do nàng quan tâm cứu Genitsu, một phần là ý chí kiên
cường của Genitsu khiến nàng khâm phục và một đôi mắt nàng vĩnh viễn không thể
quên.
Cái ánh mắt đó, Nguyệt Như nhìn như si, như mê, đó mới là ánh mắt cần có
của một người đàn ông a !
Ánh mắt kiên cường bất khuất, vấp ngã không biết đã bao nhiêu lần nhưng tuyệt
đối không bao giờ từ bỏ, nó phản ánh lên một thứ sức mạnh đã không phải chỉ
hiện ra ở cái vẻ ngoài da bọc xương của một thiếu niên nghèo khó nữa.
Đó là một ánh mắt cố chấp, luôn cười trên mọi chông gai cuộc sống, là một
đức tính mà mọi cường giả phải có trên Vi Tôn đại lục.
Nguyệt Như đã nhìn biết bao ánh mắt của những người cùng trang lứa với mình ,
ánh mắt kiêu ngạo, khinh thường, dâm đãng, bỉ ổi, v.v. . . Chỉ có ánh mắt
như này Nguyệt Như mới chưa thấy bao giờ, con tim nàng loạn nhịp, không thể
ngừng nhớ về đôi mắt đó.
Lúc đó, Nguyệt Như đã ban phát từ bi đến Genitsu, làm bạn Genitsu, qua câu
chuyện cuộc đời Genitsu, nàng đã hiểu người đàn ông tưởng chừng như gầy yếu
trước mắt mình, sinh ra cảm động, quan tâm, cung cấp Genitsu chỗ ăn ở cùng
với lời đảm bảo trong 10 năm sẽ trả nàng, theo nhau vào học viện Vũ Phong.
Cũng đã 2 năm kể từ lúc đó, Genitsu đối với Nguyệt Như chỉ là bạn bè, một
người chị gái, còn Nguyệt Như đối với Genitsu lại là sinh tình yêu nam nữ.
Cái này cũng không phải nói Genitsu đầu gỗ ! Thời điểm đó Genitsu chỉ muốn tập
trung vào đột phá, mong có ngày giúp đỡ được cho ba mẹ, Nguyệt Như biết vậy
cũng chưa bao giờ đề cập đến vấn đề tình cảm của mình mà luôn ẩn dấu sâu trong
đáy lòng mình.
Vậy mà Genitsu lần này lại nói một câu đầy ẩn ý lúc trong Đồ Thư Quán của học
viện khiến cho Nguyệt Như thao thức cả đêm, ai dè người đâu không thấy, đôi
mắt Nguyệt Như đã thâm đen như gấu trúc rồi, đặt cho Genitsu biết bao cái
biệt danh tối thượng : Vua lừa, óc lừa, trùm lừa, óc ngắn, tên thô lỗ ,
v.v . ..
Sáng sớm hôm sau, y như rằng Genitsu lại bị túm đầu kéo khỏi chăn mà đánh đập
không thương tiếc mà người đánh lại là Nguyệt Như nên Genitsu không dám phản
kháng chỉ biết vứt một ánh mắt ủy khuất như biết nói : " Ta làm gì ? "
Nguyệt Như lại không nói, chỉ vứt một ánh mắt uy hiếp cùng tối hậu thư cho
Genitsu : " Chiều phải cùng ta đi chơi ", không từ mà biệt để lại Genitsu
cười khổ, hẳn là hắn làm gì đó khiến bà nương nương này giận rồi, nếu không
tối hậu thư đã không phải được đề ra.
Cười khổ là vậy, Genitsu chỉ biết mặc quần áo phù hợp với quý tộc kinh thành
, dù sao giờ hắn cũng là người có danh tiếng, đâu phải Genitsu trước kia.
Phải nói, kinh thành là một nơi phồn hoa, nhộn nhịp, là nơi thần long đuôi
không dấu mà thích phô ra . ( Ở đây chỉ là những người tài thường thích phô
diễn chứ không muốn che dấu . )
Mà đi chơi với Nguyệt Như lần nào, Genitsu cũng phải cầm tiền hộ Nguyệt Như ,
chi trả hộ nàng . Tất nhiên Genitsu biết đây là vì Nguyệt Như biết Genitsu
không có tiền lại không muốn hắn xấu hổ giữa đám đông nên mới làm vậy nhưng
cách lần đó cũng lâu rồi, bây giờ Genitsu là người có tiền, tất nhiên là vì
sĩ diện của một thằng đàn ông, lần này Genitsu rất kiên quyết móc túi ra trả
, Nguyệt Như ngoài mặt vẫn tỏ ra rất tôn trọng lòng tự tôn lần này của Genitsu
, thực chất là vẫn dỗi về việc Genitsu nói lời không thực hiện tối đến chỗ
nàng.
Lần này ngoài mặt tỏ ra vui vẻ nhưng Genitsu lòng hắn vẫn nặng trĩu, đưa
Nguyệt Như đi dạo phố, mua sắm, xong đi ăn, có mấy phần qua loa.
Nhưng Nguyệt Như là ai ? Nàng là tiểu thư của một nhà kinh doanh nổi tiếng
nhất nhì kinh thành, cái gì gọi là nhìn mặt người đoán tâm trạng nàng vô cùng
hiểu rõ, biết Genitsu có tâm sự nhưng nếu không kể thì nàng cũng ép hắn nói.
Còn Genitsu nhiều lần đã suýt kể cho Nguyệt Như việc này, thế nhưng lời đến
đầu môi, hắn lại nuốt vào, luôn có ngoại lực vô hình khiến môi và môi hắn
thích dính vào nhau, trong tâm thì một mạch mâu thuẫn.
Trong suy nghĩ của Genitsu, Nguyệt như là tiểu thư của Nguyệt gia tộc giàu có
, Genitsu hắn dù giờ khắp cả kinh thành hô danh thiên tài thì cũng vẫn chỉ là
một kẻ xuất thân thấp hèn không xứng với nàng, hắn luôn không quá nhiều lời
khi ở bên Nguyệt Như, là bạn nhưng cũng chỉ là bạn bè bình thường.
Genitsu luôn sợ rằng việc mình thoải mái nói hết mọi tâm sự của mình cho
Nguyệt Như có thể khiến nàng chán ghét nên hắn luôn lựa chọn im lặng.
Cho nên tâm sự của mình, Genitsu chỉ biết chôn sâu trong lòng, cho đến khi .
..
Hai người vẫn đang đi dọc con đường kinh thành nhộn nhịp, Nguyệt Như bỗng
tách hắn ra, chạy đến một cửa hàng nhỏ.
" Genitsu, ngươi qua đây ! Xem nè, ngươi nhớ món này không, món ngươi rất
thích đó ! " Giọng Nguyệt Như vang lên từ một cửa hàng nhỏ cạnh làn đường.
Genitsu cười cười, tiến tới bên cạnh Nguyệt Như nói :
" Nguyệt Như tỷ thích ăn cá ?
Nguyệt Như thấy Genitsu nói thế, bĩu môi, giọng rất oán hận nói :
" Ngươi quên gì sao ? "
Genitsu hồ nghi, " Cá thì vẫn là Cá, có gì để nhớ ? ", Genitsu nghĩ nghĩ ,
miệng nói khác :
" À, ừm Cá rất ngon "
Nguyệt Như thoáng thất vọng, Genitsu nắm bắt lại rất nhanh cái thoáng chốc đó
, rất đau đầu chủ động hỏi lại :
" Ta nói gì sao ? "
Nguyệt Như vớ đại 2 con cá, trả tiền, dúi một con vào tay Genitsu, trừng
mắt :
" Ngươi cầm lấy mà tự nhớ lại đi "
Thấy Nguyệt Như nói vậy, Genitsu cũng vội vàng hồi tưởng lại . . ..
" Hồi đó, tuy nói Genitsu với Nguyệt Như nói chuyện do sự thương cảm của
Nguyệt Như mới nên bạn, nhưng cái bạn này có vài phần quá miễn cưỡng, vẫn
còn câu nệ, nói còn phải cân nhắc câu chữ rất nhiều do thân phận hai bên ! "
Mà vào một lần 2 người đi dạo trên phố, Genitsu lúc đó đang đóng vai trò tiểu
đệ của Nguyệt Như đã vô tình nhìn thấy một cửa hàng bán cá, khi hắn nhìn tới
, cái bụng hắn kêu òn ọt, Nguyệt Như thấy vậy rất có nín nhịn cười nhưng cũng
lại cảm thấy đáng thương muốn mua cho Genitsu một con cá !
Lúc đó Genitsu được Nguyệt Như đề nghị, không nói ai lời, lắc đầu nguầy
nguậy từ chối ngay :
" Không a ! Ta không muốn nhận ân tình của ai ! Ta không có đói ! "
Nguyệt Như cười cười, cốc cái đầu Genitsu một cái, nở nụ cười đáng yêu nói
chân thành :
" Nợ thì phải trả, ta đâu nói về sau người không có cơ hội trả ta ? Chưa kể
ân tình không nói, ta chỉ cần một bữa ăn từ ngươi thôi ! Đúng là ngốc tử mà !
"
Genitsu nghe Nguyệt Như nói, hắn không kìm được nước mắt, lúc đó hắn đã rơi
từng hạt lệ, mếu máo nói với Nguyệt Như :
" Tỉ Tỉ ! Cảm ơn ngươi ! Từ bé giờ chỉ có bố mẹ đối tốt ta, ngươi là người
thứ 3 đó Tỉ Tỉ ! Thật sự cảm ơn ngươi ! "
Nguyệt Như hơi bất ngờ nhưng đôi mắt lại nhu hòa, rất vui vẻ cười ôn hòa ,
hiền từ nhẹ nhàng an ủi hắn :
" Đàn ông, đừng có tý là khóc ! Ngươi phải ra dáng đàn ông chứ Genitsu ! Ta
biết cuộc sống ngày xưa ngươi vô cùng khó khăn đau khổ, nhưng từ bây giờ
ngươi sẽ không còn nữa, hãy sống kiên cường lên ! Tỉ Tỉ ta sẽ bên cạnh ngươi
! Còn giờ hãy ăn đi, trông ngươi thật gầy gòm, nhìn thật xấu ! " Nói xong
Nguyệt Như còn véo véo cái má Genitsu.
Genitsu gật đầu, nụ cười thấm nước mắt, cá hôm đó làm rất ngon, Genitsu ăn
xong đã hay thường xuyên qua đó ăn trong vài tháng.
Bỗng, cánh tay bé nhỏ của Nguyệt Như quơ quơ trước mặt Genitsu, thấy Genitsu
giật mình nhìn mình sau đó con mắt có chút thay đổi, Nguyệt Như cười cười nói
tiếp :
" Ít ra ngươi còn nhớ, ta còn tưởng ngươi quên rồi đây ! Cầm lấy, con cá này
phần thưởng ngươi còn nhớ ! " Nói xong, Nguyệt Như còn đưa cánh tay cầm cá
cho Genitsu !
Genitsu cũng cười, tiếp tay Nguyệt Như cầm lấy con cá . Có khi hắn nghĩ nhiều
rồi, Nguyệt Như sao lại là người xa lạ, không thể tin tưởng, không thể chia
sẻ ?
Genitsu quyết định chia sẻ với Nguyệt Như, nói ra có khi sẽ khiến Genitsu nhẹ
lòng.
Cũng kể từ giờ phút đó trong nội tâm của Genitsu đã chấp nhận Nguyệt Như như
một người thân nhân, hắn quyết định chia sẻ hết với Nguyệt Như, hàng rào ngăn
cách bấy lâu nay coi như nhờ một con Cá đã được phá bỏ.
" Phải rồi, Nguyệt Như tỷ là thân nhân thứ 3 của ta a ! " Genitsu sung sướng
thầm nghĩ.