Nhất Niệm 3 Năm (2)


Người đăng: ๖ۣۜHồn๖ۣۜNhiên๖ۣۜVô๖ۣۜTà

Ngọc Thụ Sơn Lâm, 3 năm sau.


  • Tiểu tử, kì hoa cũng như kì tài, ở chúng luôn có một điểm chung khiến người
    say mê thích thú ao ước, ham muốn, ngươi thấy đúng không ?

Bồ đoàn không có, giọng nói lại như một đức phật giảng đạo, ở đó một bóng mờ
không thực thể đang ngồi đối diện song song với một thanh niên tóc chấm lưng,
cả mặt râu ria bụi rậm không thấy rõ mặt như người rừng, người thú nhưng đôi
mắt lại lấp lãnh hữu thần thông tuệ.

Đối với câu hỏi của bóng mờ, thanh niên chăm chú lấy một giọng nói bình tĩnh
trả lời.


  • Kì hoa hay kì tài cái đẹp cái ham muốn chỉ hiện ra trong lần đầu gặp gỡ,
    thế nhân nhìn người thường chú trọng vẻ ngoài mà không đánh giá bản chất
    trong, hoa đẹp nhưng là vạn chi độc dược cũng không tốt, kì tài mà tâm kiêu
    ngạo tầm nhìn hạn hẹp, đạo tâm kém cỏi cũng chỉ là đồ vật mang tính thẩm mỹ
    không đáng trọng dụng.

Bóng mờ như trầm lặng nhưng cũng gật đầu, không có ý kiến về câu trả lời của
thanh niên nhưng con mắt vẫn ánh lên sự thoả mãn.


  • Vậy với Lôi, Thuỷ, Hoả, mi có lĩnh ngộ gì ?

Thanh niên núi rừng cười nhạt, một nụ cười như nắm chắc chiến thắng.


  • Là 3 quy trình trong "Thế", thế động, thế tĩnh, thế nộ. Động thì như thiên
    lôi sấm sét, chú ý ở mặt tiết tấu, tốc độ ra chiêu cũng như chớp thời cơ, tĩnh
    thì im lặng như dòng nước, bình tĩnh, ẩn nhẫn theo dõi đợi thời cơ chiêu, quan
    trọng ở quan sát và phải ẩn nhẫn. Còn Thế Nộ cuối, chú trọng ở cảm xúc khi ra
    chiêu, tính toán vị trí khi ra đòn, đảm bảo nếu không động thì thôi, động thì
    phải nhất kích tất sát.


  • Rất tốt, giai đoạn "Thế" ngươi nắm khá vững, một việc cuối cùng ngươi có
    thể vào giai đoạn "phách".


Bóng mờ gật gù lần nữa, phiêu nhiên đứng lên, ánh mắt nhìn về phía xa nơi một
ngon tháp cao chọc trời đang ngất ngưỡng với trời xanh, cánh tay mờ nhạt chỉ.


  • Leo đi, lần này phải lên được 100 bước Tháp Trấn Thiên.


  • Được.


Không nói nhiều lời, thanh niên đứng phắt dậy, thân hình cao ráo mảnh khảnh
trông khá nhu nhược yếu ớt nhưng ánh mắt thâm thuý như hố đen, bình tĩnh tự
tin dường như không để ý mọi thứ.

Đưa mắt về phía ngọn tháp, đôi chân di chuyển đạp nhẹ nhàng xuống đất, cả
người như bay thoáng chốc đến chân tháp.

Những động tác nhịp nhàng bắt đầu xuất hiện, một tay nắm vào từng vết nứt, hai
chân tì vào vách lấy đà, hắn leo lên thoăn thoắt như một con sóc, động tác
quen thuộc có thế thấy hắn đã làm nhiều lần.

Mà Tháp Trấn Thiên cũng như tên, vốn ở Ngọc Thụ Sơn Lâm thu hút người đến vì ở
đây có nhiều thú tộc thích hợp ma luyện và sự hiện hữu của Tháp Trấn Thiên.

Sự tích tháp có rất nhiều, nghe đồn chỉ cần leo được qua chín tầng mây sẽ được
thông thiên, thoát phàm thai thành thần mà bỗi bước tính bằng các vạch kẻ đỏ
ngăn cách nhau nếu vượt qua một vạch kẻ sẽ gánh chịu thiên địa uy áp thêm một
tầng vô cùng áp lực, mà mỗi tầng bước lại không giống nhau, nghe nói tầng một
có 100 bước, tầng 2 lại tận 320 bước, càng lên càng nhiều không xác định.

Cho nên rất nhiều đại môn phái, gia tộc thường phái các đệ tử tinh anh vào đây
lịch lãm cũng như coi việc xét duyệt tư chất thông qua Tháp Trấn Thiên, coi
như một cách ma luyện tâm cảnh, nghị lực.

Nhưng dần dà các khuyết điểm của Tháp Trấn Thiên cũng lộ ra, tuy nói là ma
luyện tốt nhưng càng lên cao càng lạnh lại thêm vạch kẻ 130 -180 quá biến
thái, gần như gấp 4 lần vạch kẻ khác, lại thêm vạch 250-300 lại không khác gì
đường lên xuống địa ngục, đi lên là không có chuyện nhảy xuống, dù trưởng bối
muốn đỡ nhưng chỉ cần leo lên mà muốn rơi là lại thần kì biến mất, muốn bình
yên lên rồi xuống phải dư lực gồng người chèo xuống, nhẹ nhàng hơn khi lên
nhưng chả đỡ được bao nhiêu.

Cho nên dần già Tháp Trấn Thiên trở nên không khác gân gà, tuy con đường thông
thần hấp dẫn nhưng phải có mạng mà hưởng, leo được phải có thực lực xuống, cho
nên chỉ có những đại thần thông tuổi gần đất xa trời mới đi thử.

Nhịp nhàng leo lên, tốc độ thanh niên vô cùng mau chóng, thoáng chốc đã leo
qua 24 bước, 35 bước, rồi đến gần 46 bước thì tốc độ bắt đầu thả chậm, không
còn mau chóng.

Ở tháp Trấn Thiên, điểm khó khăn là ở từng bước đều có sự gia trì của thiên
địa, mi leo một thêm một uy áp, chúng không phải từng đợt, từng đợt ập tới mà
như đê, con đập, chồng chất lên nhau khiến cơ thể mi khó thở, lồng ngực bị
căng như bị vật nặng đè lên, sơ sẩy thì áp hộc máu rơi chết hay chảy máu thất
khiếu rơi rụng mà tiêu, chung quy thê thảm.

Người đời với tháp Trấn Thiên luôn ôm mộng tò mò, với thiên đường, thế giới
thần thánh nhưng từ xưa đến nay ngàn năm, vạn năm, chưa có ai thành công hoặc
ít nhất có mà không ai biết.

Đảo mắt 2 tiếng, cánh tay thanh niên đã không kìm được có chút run rẩy, hiện
giờ hắn đã leo được 89 bước, áp lực hắn phải chịu hiện giờ nói không ngoa gấp
89 lần ban đầu nhưng hắn vẫn nghiết răng cố bám.

Tuy không biết thanh niên cố gắng vậy để làm gì, phải biết leo còn biết xuống,
thường thì người ta chỉ leo 7 phần sức giữ 3 phần leo về nhưng từ điệu bộ nhăn
nhó trên khuôn mặt, mồ hôi đã nhễ nhại, thực không biết hắn tính sao.


  • Ta không tin TÀ !!!

Thanh niên hét lớn. ..

. . . ..


Tà Ác Vương Toạ - Chương #25