Nhất Niệm 3 Năm


Người đăng: ๖ۣۜHồn๖ۣۜNhiên๖ۣۜVô๖ۣۜTà

Khuôn mặt hốc hác, đầm đìa máu, Lão Tứ khiến Genitsu suýt nhận lầm người nhưng
cái chính là tại sao lão Tứ ở đây ?


  • Lão Tứ, ngươi ổn không.

Genitsu ân cần hỏi.

Lão Tứ đang trong tráng thái suy nhược, đôi mắt như muốn nhắm tít lại nhưng
nghe thấy tiếng gọi không khỏi thều thào :


  • Nước, n. .ước !

Genitsu vội vã lấy bịch nước từ hông ra, dốc vào cổ họng Lão Tứ.

Lão Tứ nuốt từng tiếng "ừng ực" như phát tiết ra con khát mình, hắn không ngại
giật lấy túi nước Genitsu dốc vào cuống họng bản thân.

Genitsu cũng mặc kệ, nước còn có thể kiếm, mạng người thì chết là thôi.

Ánh mắt Lão Tứ phức tạp, sau khi đã khát cũng trả lại cái bịch nước rỗng cho
Genitsu :


  • Cảm ơn ngươi thanh niên, ngươi cứu lão Tứ ta một mạng.


  • Rồi, rồi không sao, qua đây đi lão ca, chúng ta nói chuyện.


Genitsu hào phóng, hai người như bạn thân lâu ngày không gặp ngồi nói chuyện,
chủ yếu vẫn là Genitsu tò mò đặt câu hỏi.

Hai người nói đến tờ mờ tối, Genitsu cũng biết được Lão Tứ hắn là đội hậu cần
chuyển lương thực cho quân đội giáo đình, mà xe lương chính là đống cháy thành
than ở tít phía xa nơi đây rồi, bảo sao một đội thương mà còn cần sài đến Mã
Quang Phi nhưng nếu dùng để vận chuyển quân lương lên chiến trường thì khác
rồi.

Có điều vậy mục đích của những dong binh đoàn như Genitsu đi theo để làm gì ?
Ngựa phi như gió thì lấy đâu ra thổ phỉ chặn đường ?

Genitsu nhíu chặt lông mày, hắn nghĩ đến một khả năng không mấy vui vẻ.

Ánh mắt bình tĩnh, Genitsu từ tốn hỏi :


  • Lão Tứ ca, ngươi mục đích chiêu dong binh tụi đệ là để làm gì ? Tiểu đệ có
    biết chút tìm tòi cũng biết xe chạy rất nhanh, việc có thổ phỉ chặn đường là
    không thể.

Giọng điệu bình tĩnh, không chút trách cứ, Genitsu làm Lão Tứ có chút nhộn
nhạo.

Từ ánh mắt Genitsu, Lão Tứ không thể nhìn ra điều gì, sự ung dung, cơ trí của
Genitsu khiến người ta tin hắn đã biết mọi chuyện chỉ đang chờ một sự xác
định.

Nhìn sâu vào đôi mắt Genitsu, Lão Tứ thở dài, hai chân quỳ gối, dập đầu về
phía Genitsu.


  • Xin lỗi ngươi, tiểu đệ ta đã lợi dụng ngươi rồi, lần này chiến đấu ở đây
    rất lớn mà giáo đình cần nhân lực nhưng lại không muốn làm to lên khiến dân
    tình hoang mang nên phái bọn ta thu người dưới danh nghĩa thương đoàn, tuyển
    các ngươi đi xông pha lên chiến trường hộ.

Lão Tứ dập đầu rất cung kính không có nửa phần miễn cưỡng, Genitsu nhìn mà
cũng chỉ biết thở dài, hắn biết hắn đã đoán đúng nhưng Lão Tứ cũng chỉ là một
con tốt lại người ta cũng thể hiện sự xin lỗi chân thành rồi, để bụng hoá ra
mình lại quá nhỏ nhen.

Genitsu cũng không muốn nói nhiều, ngẫm nghĩ thì hẳn là Quang Minh giáo đình
có một cuộc chiến nào đó rất ác liệt, Genitsu nghĩ mình nếu đến đó một chuyến
cũng không tệ, ma luyện cũng tốt.


  • Được rồi lão ca, ta cũng không trách ngươi, là con dân, chiến sĩ, trách
    nhiệm của ngươi cũng chỉ biết cúc cung tận tuỵ mà làm việc được giao thôi, mà
    ngươi cơ thể thương tích đừng vận động quá.

Lão Tứ ngạc nhiên, hắn còn tưởng Genitsu sẽ nổi khùng lên ai ngờ lại bình tĩnh
cho qua vậy, làm lão không khỏi áy náy hơn.


  • Không sao, không sao, ta có thuỷ huyết mạch bổ sung nước là thương tích sẽ
    dần dần khôi phục.


  • Thuỷ huyết mạch ? Là gì ?


Lão Tứ không lấy làm kinh ngạc, Genitsu còn trẻ không biết cũng bình thường.


  • Cũng không có gì, chỉ là một loại huyết mạch của Nữ thần sông thôi, ta là
    Bán Ngư Nhân, trời sinh ngư tộc có khả năng hồi phục nhờ nước, chỉ là một thứ
    sức mạnh cơ bản nhưng ta sinh ra đã ở trên cạn, mặt bố còn không biết nên cũng
    chỉ như tán tu loài người.

Nói đến đây Lão Tứ ánh mắt nhìn xa xăm có chút hoài niệm, cay đắng, cô độc.

Genitsu thở dài, hắn còn may mắn chán khi cả quãng đường trưởng thành còn có
bố, mẹ, như Lão Tứ đến sinh ra còn không biết mặt bố mình là ai, bị bỏ rơi như
một món sản phẩm vô trách nhiệm, đó mới là bi ai sâu sắc.

Vỗ nhẹ vai Lão Tứ, Genitsu cũng không nói gì, hành động thái độ Genitsu đã là
sự an ủi nhất với hắn rồi.


  • Được rồi, người huynh đệ, trời gần tối ta phải về họp với anh em, ngươi có
    việc gì thì cứ làm đi, hữu duyên sẽ gặp.

Nói xong Lão Tứ cũng đứng lên đi mất, cơ thể hắn hồi phục rất nhanh, rõ ràng
bị thương rất nặng nhưng mà giờ đã hồi phục hoàn toàn, các vết thương cũng
khép lại mọc da mới, thật kì diệu.

Lão Tứ thoáng cái chạy đi xa, Genitsu muốn chạy theo giúp nhưng hắn cũng biết
mình quá yếu chả giúp được gì, ngay cả Lão Tứ mà hắn nhìn không rõ sâu cạn
cũng còn nị thương tích đầy mình có thể thấy kẻ thù không đơn giản, sức một
người như Genitsu thì làm được gì ?

Ngay cả khi có một đống dong binh cũng làm được chi ? Rõ rành họ tuyển mình đi
làm pháo hôi tức là quân địch phải cực mạnh và hung hãn họ muốn lấy ta làm tốt
thí cho nên đuổi theo thích làm anh hùng hiệp Genitsu chính thức bỏ qua.

Mà quan trọng hơn, người nhồi nhét những suy nghĩ đó vào đầu Genitsu là Tà
Nguyệt, hắn biết Genitsu sẽ định đi theo Lão Tứ nên đã ra tay khuyên can, theo
như Tà Nguyệt, Genitsu đến giúp được là cưc nhỏ nhoi mà cũng chả ma luyện được
gì vì ở đó hắn chỉ có nước chịu chết.

Đối với Tà Nguyệt thì Genitsu sẽ tin, thực lực Tà Nguyệt hắn đã thấy, về mặt
kinh nghiệm thì chắc chắn hắn sẽ hơn Genitsu nên việc Genitsu chỉ là làm theo,
cố bất chấp cũng chỉ lao đầu chỗ chết.

Đối với Lão Tứ, Genitsu có sự đồng cảm sâu sắc như thấy tâm giao, hoàn cảnh
giống nhau nên Genitsu rất muốn giúp đỡ hắn nhưng lực bất tòng tâm, nhìn về
phía Lão Tứ đi xa mà Genitsu chỉ thở dài sườn sượt :


  • Huynh đệ, hữu duyên gặp lại.

Đối với tương lai có gặp được nhau hay không, Genitsu cũng không rõ, mỗi
người có một con đường khác nhau, ngoài hữu duyên đúng là chả còn lựa chọn
khác.


  • Tiểu tử ngươi hiểu vấn đề mình chưa.

Xua xua tay, Genitsu không muốn nghĩ nhiều vấn đề này nữa, Lão Tứ chỉ là một
kẻ ba bước chân gặp ngoài đường, chưa thân quen đến nỗi Genitsu lao vào bồi
mạng mình vào đồng sinh cộng tử.


  • Được rồi, được rồi Lão gia tử ngươi giờ có thể dạy ta gì đây hẳn là Ngọc
    Thụ Sơn Lâm rồi, mau mau thi triển thần thông lão có đi.

Genitsu thúc dục, Tà Nguyệt trầm ngâm nghiêng đầu suy nghĩ thi thoảng đá con
mắt về Genitsu gật gù như bố chồng.

Genitsu mí mắt hơi giật giật.


  • Được rồi tiểu tử, xác phàm ngươi quả thật quá yếu nhược, tuy nói tu một
    đường lên Võ Sư nhưng xác phàm vẫn là xác phàm cứng quá gãy, dục tốc bất đạt,
    trước mắt cứ nhẹ nhàng tình cảm trèo lên 122 bước, đào sâu 3 thước đất, dựng
    sào làm giếng, đốn củi chặt cày nhớ là dùng quyền chặt rồi chặt nhớ trồng lại
    ta không muốn mi phá hoại môi trường, trước mắt cứ thế.

Genitsu có chút tức tối bị thái độ hời hợt của Tà Nguyệt kích thích có điều
chủ yếu vẫn là cái nhiệm vụ Tà Nguyệt giao cho hắn quá không khả thi, không
phải trực tiếp phỉ nhổ là biến thái.


  • Ui ! Lão thần kinh ngươi có biết leo Tháp Trấn Thiên ý vị như nào không,
    đừng nói 122 tầng, ta nghĩ đến 50- 100 tầng đó là điều không khả thi rồi.


  • Được rồi tiểu tử than vãn ít thôi, khi nào leo được lên thì kêu ta, à quên
    nếu ngươi không tuân lệnh ta làm những gì ta bảo ta sẽ hú mấy chục con tiểu
    thú Võ Vương Võ Thánh hí lộng với ngươi đó.


Tà Nguyệt nở nụ cười xấu xa nhắc nhở Genitsu biết mất.

Genitsu xanh mặt, hậm hực làm theo, nhìn ngọn tháp cao tít mà lòng sâu sắc ái
ngại, xắn tay áo đi chặt củi, tháp thiếc gì đó tạm để sau đầu.

Ánh sáng ban mai rồi lại đến buổi chiều tà, tiếng hú dài dài của những con sói
hoang gọi bầy, ân ái.

Genitsu thở hồng hộc cánh tay run rẩy giơ trước một cái tay, mu đầu bàn tay
rơm rớm máu, hắn cố xuất thêm một quyền nhưng con mắt cứ mờ mờ, đầu óc tê dại
bởi cơn đau truyền từ nắm đấm.

Hơi cứng ngắc quay đầu nhìn lại thành tích của bản thân, Genitsu cố xúc động
một cỗ tự hào để tự phấn chấn mình làm tiếp, hắn nguyên ngày nay đã không biết
tung ra bao nhiêu quyền, vận bao nhiêu khí lực của Võ Sư nhưng cây ở Ngọc Thụ
Sơn Lâm há là cây tầm thường phàm nhân có thể rung chuyển ?

Nếu nói đúng hơn là Thụ Lâm ở đây thuộc dạng Thụ tiên, là một loài thuộc đê
đẳng trong tộc, chưa khai linh trí nhưng một thân cứng cáp Võ Giả muốn chặt đổ
tuyệt nhiên là nằm si nói mộng, đến cảnh giới Võ Sư may ra nhờ lực áp súc,
quyền cước đủ cứng thì quyền cước trăm lần mới đánh đổ cho nên trong mắt Võ
Giả không khác sắt thép là bao.

Đằng sau lưng Genitsu nằm ngổn ngang chi chít cây cối nhìn rất đồ sộ và đầy
thành tựu cụ thể không biết bao nhiêu nhưng lờ mờ hơn chục.

Genitsu mệt mỏi, hắn muốn gượng dậy tinh thần nhưng xương cốt hắn quá nhức
nhối lại thêm sắc trời cũng đã khuya, cái bụng hắn cũng có chút cồn cào, đặt
mông ngồi xuống, thở một hơi dài.


  • Tiểu tử cũng không tệ a !

Tà Nguyệt bất thình lình hiện ra, chăm chú nhìn chiến tích ngổn ngang của
Genitsu cũng không khỏi ngạc nhiên, lại nhìn cánh tay rơm rớm máu của Genitsu
lão cũng không khỏi cảm thán nghị lực của hắn.

Một ánh sáng nhu hòa màu xanh tỏa ra bất thình lình xao dịu 2 tay Genitsu, vết
thương vốn khiến mu bàn tay xước xẹo đang lấy một tốc độ thần kì liền lại.


  • Quang Dũ Thuật, cũng may ta cũng biết chút phép trị liệu nho nhỏ Quang Hệ.

Genitsu cũng không tỏ thái độ gì, con mắt hắn nhìn xa xăm phảng phất như Tà
Nguyệt không tồn tại.

Tà Nguyệt cũng không sinh khí gì, nở một nụ cười nhẹ nhàng, hắn lại biến mất
vào mi tâm Genitsu.


  • Chung quy ta còn thiếu nhiều lắm.

Than nhẹ, Genitsu đổ người xuống nền đất say giấc nồng không suy nghĩ.


Tà Ác Vương Toạ - Chương #24