Đại Chuyển Biến, Lột Xác (2)


Người đăng: ๖ۣۜHồn๖ۣۜNhiên๖ۣۜVô๖ۣۜTà

Nhân sinh như một giấc mộng, Genitsu tỉnh lại trong một giấc ngủ say nồng hắn
không muốn dậy, hắn nằm thẳng cẳng ở một bụi cây, cái lưng hắn có chút đau
nhức như muốn nứt ra, đầu hắn vẫn ong ong, cánh tay yếu ớt muốn nhấc lên cũng
không được.

Tà Nguyệt ngồi đó, con mắt nhìn Genitsu hết sức chăm chú, ánh mắt chuyên tâm
đó không khỏi khiến Genitsu nổi da gà.


  • Lão già thối, tặc nhãn ngươi còn không mau mau lấy về ?

Tà Nguyệt vẫn nhìn chăm chăm Genitsu, dường như câu nói của Genitsu hắn không
hề nghe thấy, tận một lúc sau mới thở dài sườn sượt, đứng dậy.

Trong trạng thái linh hồn, những hành động cử chỉ của Tà Nguyệt vốn là không
cần thiết nhưng hiện ra hết sức chân thật, ở trong mắt Genitsu xem, dường như
Tà Nguyệt đã thay đổi thành một người khác.

Dáng đứng uy nghiêm, lưng thẳng tắp, hai tay chấp sau lưng, ánh mắt nhìn về
phía Genitsu đầy hoài nghi, buồn bã, có chút do dự.


  • Tiểu tử, ngươi có niềm tin vào bản thân không ?

Genitsu khó hiểu, mở miệng tính châm chọc Tà Nguyệt hai ba câu nhưng nhìn biểu
lộ của Tà Nguyệt hết sức nghiêm túc, Genitsu cũng biết không phải lúc đùa,
giọng nói kiên định :


  • Luôn luôn tin.


  • Vậy tốt.


Nhẹ nhàng buông một câu, Tà Nguyệt ánh mắt như biến thành hắc động đen tối,
xung quanh hắn những tia sáng của ánh dương như biến tan thành những hắc khí,
quang cảnh bỗng chốc biến thành tối đen như mực, thân ảnh Tà Nguyệt như chìm
sâu vào bóng tối, những tia hắc khí vờn quanh người như Chúa tể Bóng tối.

Cánh tay vung lên, tạo thành một vòng tròn trước Genitsu, nó hiện lên như một
tấm gương trong suốt, Genitsu thấy hình bóng mình trong đó.


  • Tiểu tử, đây là Ám Dạ Kính, sau khi ngươi tiếp nhận truyền thừa của ta
    thành công ngươi mới có thể được biết đến Ám Dạ Kính, đứng lên đi, sử dụng tâm
    ngươi cảm ngộ tế bào cơ thể ngươi qua đó ta mới có thể biết trình độ tương
    thích ngươi với Tà lực.

Tà Nguyệt hét lớn, cánh tay hắn có chút run, qua đó có thể thấy việc lôi Ám Dạ
Kính ra đã thiêu đốt bao nhiêu năng lượng hắn chứ nếu là hắn trước đây, Ám Dạ
Kính còn chả tính là một bài tập thể dục.

Genitsu cũng nhanh nhạy, nhìn ra việc duy trì Ám Dạ Kính đối với Tà Nguyệt khó
khăn thế nào cũng không chần chừ, đứng dậy cực nhanh, Genitsu ngạc nhiên những
triệu chứng suy nhược mệt mỏi bỗng chốc tan biến hết, nghĩ nghĩ phải chăng do
Ám Dạ Kính ?

Không quá lưu ý, Genitsu nhắm mắt, hắn dùng thần thức kiểm tra mọi huyệt động
cơ thể, mỗi mạch máu, dùng tâm cảm nhận đến những lỗ chân lông đang thu nạo
khí thiên địa vào cơ thể.

Genitsu hít thật sâu, vết xăm ở ngón trỏ tay phải hắn bắt đầu di động, không
như làn đầu lần này nó chỉ lan ra quanh ngón trỏ rồi dừng lại nhưng quan trọng
hơn, Genitsu không mất sự minh mẩn, hắn hoàn toàn cảm giác được từ ngón trỏ
mình chứa một sức mạnh vô cùng lớn khiến Genitsu có linh cảm dường như hắn chỉ
cần búng tay cũng có thể nổ một tảng đá.

Genitsu vui vẻ, cảm giác này tuy chỉ ở ngón trỏ nhưng cũng khiến hắn vô cùng
sung sướng có xúc động muốn thử uy lực chút, thì . ..


  • Tiểu tử, ngươi mau mau mở mắt nhìn vào gương coi, ta mệt muốn hộc máu tới
    nơi rồi.

Tà Nguyệt thét lớn, tâm tình hoàn toàn không vui vẻ như Genitsu.

Không chậm trễ, mở mắt Genitsu như bị một tia sét nhập, cả người hắn run lên,
khí xung quanh hắn chuyển thành hắc khí, tụ tập thành một hình thù sau lưng
Genitsu.

Đây là một thanh kiếm hai lưỡi toàn thân đen kịt, to lớn, mũi kiếm chỉ trời,
lưỡi kiếm sắc bén, có 10 cái đạo khảm như để khảm ngọc rộng tầm một ngón đầu
ngón út.

Thanh kiếm xuất hiện, bầu trời trở nên đen kịt, sấm chớp rền vang như thể việc
nó tồn tại khiến cho Trời vô cùng không đồng ý.

Hắc khí vờn quanh thanh kiếm, nó đứng sau lưng như thể vì Genitsu trấn áp cửu
thiên, khí tràng bộc ra khiến không khỏi trời hơi rung chuyển.

Genitsu thì còn đỡ, khuôn mặt mù tịt, Tà Nguyệt mới là đặc sắc.

Hắn miệng chữ A, mồm chữ O, nhìn về phía thanh kiếm mà ngạc nhiên đến thất
thần, miệng lấp ba lắp bắp :


  • Không thể nào, Tà Kiếm Thập Lực.

Genitsu hoài nghi," Tà Kiếm Thập Lực ? "

Genitsu đối với thanh kiếm sau lưng là hết sức tò mò, nhìn về phía Tà Nguyệt
tràn đầy nghi vấn.

Hắc khí chập chờn, Tà Nguyệt buông tay, thiên địa bình thường, hắc khí tan đi
với tốc độ chớp mắt, Genitsu ỉu xìu ngã " Ruỳnh" cái xuống đất, người hắn lại
trở về trạng thái suy yếu.

Genitsu có chút đau đớn nhưng sau khi nhìn thấy thanh kiếm, Genitsu bỗng có
một cổ bị cuốn hút không tên, không quản đau đớn nhìn về phía Tà Nguyệt đợi
chờ giải thích.

Mà Tà Nguyệt cũng chả biết nói gì, nhìn thấy ánh mắt trông mong của Genitsu
không khỏi đau đầu.


  • Từ từ tiểu tử ngươi đừng nên nhìn ta như vậy, ta có biết cũng không nói
    ngươi giờ được, ngươi đạo hạnh còn non biết cũng chỉ tổ vô ích.


  • Thật ?


Genitsu có chút không tin, đối với Tà Nguyệt mang một sự hoài nghi to lớn.

Tà Nguyệt bị Genitsu nhìn có chút chột dạ, thực ra Genitsu biết không sao
nhưng Tà Nguyệt có chút không muốn nói, dù sao thiên tài cũng lấy thiên phú
làm sự ỷ lại không phải không có, hắn sợ nếu giờ Genitsu biết thì tâm mang
sinh lí ỷ lại, mặc dụ nói ý chí Genitsu rất kiên cường, phấn đấu nhưng đấy là
trước đây chứ không phải tương lai, Tà Nguyệt không muốn liều vì một điều
không cần thiết.


  • Tin ta đi, nếu đến lúc ngươi sẽ được biết Genitsu ( Ge ni sư, cho ae nào
    không biết đọc cái tên này, tên Nhật mà giờ mới nhớ ra mới nhắc được T_T )

Tà Nguyệt đã nói thế, Genitsu cũng không hỏi nhiều, rất tùy miệng :


  • Vậy được rồi Lão Tà, ngươi nói rõ xem mi lôi cái Ám Dạ Kính gì gì của ngươi
    mục đích làm gì a ?

Tà Nguyệt nghiền ngẫm :


  • Kiểm tra thiên phú của ngươi thôi, cũng rất khá coi như một hạt giống tốt
    nhưng ngươi cần cố gắng nhiều hơn, không nên lười biếng.

Genitsu lắc đầu, cái hắn thắc mắc không phải vậy.


  • Lão Tà, không phải cái đó, ta nói việc hình xăm của ngươi là cái gì tại sao
    nó lan thành một hình vẽ gì gì đó ta lại cảm thấy tràn đầy sức mạnh ?

Genitsu thắc mắc, Lão Tà có chút ngạc nhiên, ưỡn cái ngực, giọng kiêu ngạo :


  • Coi như tiểu tử ngươi có mắt, cái đó gọi là một loại lực lượng chỉ tồn tại
    trong truyền thuyết, nó mang một sức mạnh mà ngươi không tưởng tượng nổi đâu,
    Genitsu, ngươi phải hảo hảo mà kế thừa nó.

Tà Nguyệt thái độ nghiêm túc, nói không ngại khoa tay múa chân nhấn mạnh sự
lợi hại của hình xăm nhỏ trên ngón tay Genitsu.

Có chút suy tư, Genitsu không rõ lắm về uy lực của hình xăm, hắn có chút hỏi
lại :


  • Lão Tà ? Ngươi nghĩ nó mạnh đến mức nào, rất mạnh sao ?

Genitsu hỏi, Tà Nguyệt bĩu môi, thái độ khinh thường như thể câu hỏi của
Genitsu đang xúc phạm bản thân hắn vậy.


  • Ngươi biết cái gì gọi là sức mạnh tuyệt đối ? Ngươi biết cái gì một đòn hời
    hợt quét bay Cửu Thiên Thập Địa ? Ngươi biết gì về Nhất Quyền định Càn Khôn ?


  • Nói một cách giảm lược hết sức, ngươi đang nắm lực lượng để xé tan mặt của
    Thần Linh cao cao tại thượng a !


Genitsu kinh hãi, nếu thực sự lợi hại như vậy không phải nói hắn có thể vô
địch đại lục Vi Tôn sao ?

Genitsu trầm tư, trong đầu không khỏi viễn tưởng đến một tương lai huy hoàng.

Bên kia, Tà Nguyệt nhìn thấy biểu lộ Genitsu từ đăm chiêu đến hai mắt tỏa sáng
biết mình lỡ mồm nói quá nhiều điều dư thừa không khỏi vội vã chen thêm :


  • Thực ra nói là vậy nhưng thế giới nào cũng không thể chỉ có vậy, ngoài kia
    thế giới bao la cái gọi là kì ngộ không thiếu, đạp kì ngộ cũng không phải mỗi
    ngươi, ngươi có lực lượng thì càng phải cố gắng nhất là lực lượng này cũng rất
    khó nắm giữ, bản thân ta cũng chỉ nắm được 5-6 thành, ngươi có lợi thế hơn còn
    phải quyết tâm hơn nữa.

Genitsu gật đầu, biết mình có một lực lượng khó lường không khiến hắn có sinh
tâm ỷ lại, sức mạnh cũng vậy, thiên phú cũng chả sao, muốn làm cương giả cần
phải một trái tim luôn hướng về phía trước.


  • Ừ, ta hiểu rồi Lão Tà.

Tà Nguyệt hài lòng, ít ra hắn cũng không nhìn nhầm người, phải biết ở thế giới
của Tà Nguyệt lực lượng này cũng là một thứ độc nhất vô nhị, quản chi là ai
nhờ nó Lão Tà cũng có thể một kích chấn nhiếp.


  • Được rồi, bây giờ ngươi . ..

Tà Nguyệt vui vẻ rất ra vẻ một đạo sư đúng nghĩa, quyết tâm dạy Genitsu thì
một cổ uy áp tiến tới đây khiến Tà Nguyệt không khỏi nhíu mày.


  • Không tốt.


Tà Ác Vương Toạ - Chương #20