Người đăng: ๖ۣۜHồn๖ۣۜNhiên๖ۣۜVô๖ۣۜTà
" Tiểu tử, phải chịu đựng ! "
Lặng người, Genitsu cảm thấy đôi bàn tay Tà Nguyệt đặt trên lưng, hắn không
biết liệu thứ sức mạnh kia có kinh khủng như Tà Nguyệt đồn đại nhưng nếu mỗi
lần đều rườm rà cần Tà Nguyệt đặt tay lên lưng thì Genitsu đã thấy có chút
không đáng kì vọng.
Bỗng, cánh tay phải, cụ thể ngón tay trỏ của hắn, ở đó Genitsu bỗng cảm thấy
nóng rát, hắn cảm thấy có cái gì đó đang bò lên từ chỗ đó lan ra cánh tay,
khiến máu huyết toàn thân hắn sôi trào lan đến tận não hắn.
Genitsu đầu óc ong ong, hắn đứng bật dậy, tay trái hắn ôm cánh tay phải, cảm
giác nóng rát đó khiến cả người Genitsu vã mồ hôi từng ròng như thác đổ, cơn
đau khiến Genitsu thần trí trở nên lộn xộn, hắn kêu thảm lên
" A A a A a a a "
Dị biến bắt đầu xảy ra.
Genitsu trừng mắt lên trời, ánh mắt hắn đỏ như tơ máu, dọc cánh tay phải hắn
là là một hình xăm tạo hình kì dị không biết Chân Long hay Phượng Vũ, Bạch Hổ
nhưng nó tạo nên một cảm giác tà mị khi mỗi người nhìn thấy Gentisu.
Genitsu điên cuồng, hắn đấm một cú thật mạnh xuống đất, lực đạo lan ra xung
quanh 200m như dính động đất.
Genitsu gào thét như kẻ điên, hắn đang trong trạng thái cuồng bạo, Tà Nguyệt
lại chỉ đứng bên cạnh nhìn hắn.
Ngươi đáng lẽ chịu trách nhiệm là Tà Nguyệt nhưng hắn chỉ lặng im nhìn
Genitsu, phải chăng đây là những gì Tà Nguyệt muốn cho Genitsu thấy ? Thứ sức
mạnh khiến hắn rơi vào trạng thái nhập ma, điên cuồng, thần trí không ổn định
?
Không, nếu là vậy thì đây là Tà Nguyệt muốn hại Genitsu rồi.
" Ài ! Hảo tiểu tử, vậy mà cũng Nhân văn hiện cấp 2, ngươi quả là một con
quái vật mà ! "
Đối với Genitsu đang cuồng loạn, Tà Nguyệt lại có chút thưởng thức nhìn hắn,
trên đời này không có ai hiểu rõ về sức mạnh của hình xăm như Tà Nguyệt cũng
như là hiện giờ người muốn Genitsu sống hơn ai hết là hắn, đối với Genitsu, Tà
Nguyệt luôn giữ một cái nhìn thưởng thức cao cũng có chút kì vọng.
Cái này phải nói đến khi tiếp xúc với trí nhớ của Genitsu, một cậu bé xuất
thân tầm thường nhưng ý chí nghị lực và tinh thần ham học hỏi thì tuyệt đối
không ai bằng, dường như là nói do hoàn cảnh nhưng một phần nó đã ăn sâu vào
máu từ lâu, dường như cậu bé này sinh ra như để nghịch thiên chứ không phải
làm con sâu cái kiến.
Mà Tà Nguyệt là ai ? Một kẻ thần bí, một kẻ mà sức mạnh không thể đo đếm, một
kẻ có thể nghiền nát thứ sức mạnh mà Genitsu tự hào nhất, tất nhiên Genitsu
quá yếu vẫn chưa thể đo lường được sức mạnh của Tà Nguyệt nhưng không phải tùy
tiện một a miêu a cẩu nào cũng có thể nói công pháp huyền cấp, thiên cấp là
rác rưởi ?
Tà Nguyệt dám nói, dám khinh thường nó, thật hư thì phải qua thời gian chứng
thực rồi.
Không quản Tà Nguyệt nghĩ gì, Genitsu vẫn điên cuồng, khắp cơ thể hắn bùng nổ
ra những luồng khí tức sắc bén, những lưỡi khí loạn xạ quét tới đâu đất đá bị
vỡ vụn đến đấy, Genitsu bốc lên một cổ sát khí nồng nặc, mùi máu tươi, tiếng "
A a a A " đau đớn dần thay bằng " Grào o oooo " của dã thú.
Tà Nguyệt nhíu mày," Không tốt " phi vội lại tới lưng Genitsu, cánh tay ngưng
thực vỗ một chưởng vào lưng hắn.
Tà Nguyệt bất chi bất giác đã thấy không ổn nên lập tức hành động, từ Genitsu
đang tỏa ra một cỗ sát khí vượt quá ngưỡng hắn chịu đựng, nếu cứ duy trì như
thế rất có thể Genitsu sẽ vĩnh viễn biến thành một con dã thú chỉ biết giết
chóc mà Tà Nguyệt rất không muốn thế.
Ở Tà Nguyệt xem, khi hắn truyền vào người Genitsu một hạt giống truyền thừa
qua đó thay đổi cốt cách Genitsu có thể trong lúc thay đổi hắn sẽ trở nên điên
loạn nhưng Tà Nguyệt vẫn có thể ra tay trấn áp, mà nếu Genitsu tự vượt qua thì
thứ sức mạnh hắn nhận được sẽ kinh khủng hơn, mà gọi là truyền thừa cũng chính
là bắt đầu từ quá trình đau đớn đến tận cùng này, có kì ngộ nào chả phải trải
qua đau đớn ? Có cường giả nào mà không phải vượt qua hàng triệu nỗi đau ?
Dưới một chưởng của Tà Nguyệt, Genitsu thổ một ngụm huyết, hắn bật người về
trước, ánh mắt quay về sau nhìn về phía Tà Nguyệt, gầm gừ.
Tà Nguyệt thu tay, chấp tay sau lưng, bộ dáng cao cao tại thượng, hắn vỗ một
chưởng là để thu hút sự chú ý của Genitsu cũng như đẩy máu bầm bị ngưng đọng
trong cơ thể do quá trình thay máu của truyền thừa, chứ để trấn áp Genitsu hắn
có vô vàn cách.
" Súc sinh tiểu tử, ngươi tính làm con dã thú đến suốt đời hả ! "
Uy áp từ Tà Nguyệt buông xuống, một luồng khí to lớn cuồn cuồn khiến cho cửu
thiên thoáng rung chuyển, đè lên người Genitsu, hắn gào lên đau đớn như bị núi
đè nầm sấp xuống đất, uy áp còn khiến hắn lún vào tận sâu, không ngóc đầu lên
nổi khiến ta liên tưởng đến Tôn Ngộ Không bị Phật Tổ Như Lai một chưởng giam
dưới núi Ngũ Hành.
Trong lúc đó, Genitsu linh hồn đang ở một trong khoảng không trắng xóa, hắn
ngơ ngác nhìn xung quanh, con mắt không rõ ràng, hắn thấy một con đường,
Genitsu không thể tự chủ, bước chân tự động đi trên con đường.
Linh hồn Genitsu đi trong vô thức, cảnh vật bỗng hiện ra, hắn nhìn thấy ba hắn
đang cầm cái cuốc, giữa trời nắng chang chang, người đàn ông đó vẫn cần cù
chăm chỉ, vung tay đều đặn cuốc đắt.
Đây là một kí ức xa xôi của Genitsu khi hắn mới 4 tuổi.
Dù phải chịu ánh nắng gay gắt chiếu vào cái lưng đã biến nâu vì sự oi bức của
thời tiết, cái nóng gay gắt cảu ông mặt trời quái ác, người đàn ông đó vẫn giữ
nhịp điệu cày cấy, thi thoảng nghỉ nhìn về phía Genitsu nhỏ cười vui vẻ, trông
nụ cười chứa bao nỗi niềm hạnh phúc.
Genitsu nhỏ vui vẻ ở dưới một cái mái hiên nhỏ, ánh mắt hồn nhiên tay nghịch
nghịch hai hòn sỏi, mỗi khi hai ánh mắt giao nhau lại cùng cười một nụ cười
ngây ngô, hạnh phúc.
Kí ức này quả thật đã bị phủ bụi quá lâu, Genitsu lặng im đứng nhìn khi hắn
hồi tưởng lại không khỏi nở một nụ cười hạnh phúc," có khi hắn ước ao được
quay về quãng thời gian năm xưa để có thể bên ba, mẹ hắn thật nhiều hơn, nhìn
nụ cười luôn nở rộ trên đôi môi và cái lưng trần của ba không quản nắng mưa,
Genitsu lòng biết bao kìm nén.
Genitsu không biết tại sao cái kí ức chôn vùi bao lâu nay lại hiện về nhưng
Genitsu thập phần mãn nguyện, hắn ước thà mình không bao giờ lớn lên, thời
gian ngừng trôi vĩnh cửu từ lúc đó để giữ được gia đình sum vầy còn hơn chia
tay trong nỗi đau thương cảm.
Genitsu bồi hồi, ba hắn cũng đã đứng thằng lên ưỡn vai, thở một hơi mệt nhọc,
trời đã ngả chiều tối, ba hắn nhẹ nhàng vác cuốc lên vai tiến tới Genitsu nhẹ
nhàng xoa đầu, nụ cười tươi tắn vui vẻ, " về thôi con trai "
Genitsu đôi mắt hồn nhiên, tay buông hai hòn sỏi, nụ cười ngây thơ trong sáng,
đôi mắt đen như toả ánh sáng lung linh, vươn đôi tay choàng vai ba, tinh
nghịch túm tóc.
Những nụ cười sảng khoái, tiếng hát ngâm nga, Genitsu lặng im nhìn theo bóng
lưng của quá khứ, sóng mũi cay cay, đôi mắt có chụt giọt lệ vương đọng nhưng
hắn vẫn cười hạnh phúc, kỉ niệm đẹp vậy hãy để nó khắc sâu trong tim đi.
" Ngươi có một gia đình hạnh phúc Genitsu, ngươi rất may mắn. "
Không biết từ bao giờ Tà Nguyệt đã lặng lẽ xuất hiện bên cạnh Genitsu, cùng
nhìn về phía bóng lưng mà nhẹ nhàng nói.
Genitsu không hề bất ngờ, nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, hắn biến mất.
Pts: khụ ! Các độc giả thân mến, Cá đang trong thời gian tế nhị, thời gian
viết lách rất ít ỏi với rất khó tập trung cải biến, với phải đi tham khảo
truyện nên ra chương ít ỏi,ngày 1c nhưng các vị ai không đợi cứ đợi tầm dăm ba
hôm đọc một thể, có hôm Cá không ra nhưng oke nhớ rồi bù, qua thời gian bận
rộn này thì là kỉ nguyên của cần cù ngày đêm viết số chương sẽ ko ít, cảm ơn !