Lão Tứ .


Người đăng: ๖ۣۜHồn๖ۣۜNhiên๖ۣۜVô๖ۣۜTà

Đối với Genitsu, ngày hôm nay hắn đã thu hoạch được khá nhiều, về việc Nguyệt
Như hắn đã giải quyết xong, hắn biết Nguyệt Như cần thời gian để thích ứng,
Genitsu cũng không làm phiền, trình bày xong, hắn đứng lên đi về luôn, Genitsu
muốn dứt khoát hơn là níu kéo để Nguyệt Như nuôi hi vọng đến chết, hắn chỉ nói
hắn cần rời xa nơi đây, tăng thực lực, đối với tình yêu Nguyệt Như hắn đành từ
chối, nếu có ngày hắn có đủ thực lực xứng với nàng hắn sẽ trở lại rước nàng về
làm vợ, đây là hẹn ước.

Nói xong Genitsu đã quay đầu đi thẳng, hắn không muốn nhìn thấy giọt lệ trên
khuôn mặt xinh đẹp của Nguyệt Như khiến hắn mủi lòng, bản thân hắn là người rõ
hơn ai hết về khả năng bản thân, đừng nghe thiên hạ đồn về đệ nhất thiên tài
tuổi trẻ, Genitsu biết hắn có được cũng vì sự kiên trì cần cù, mà làm cường
giả hắn không thể chỉ cần cù thôi, nếu cứ vì cái lợi trước mặt, ba hắn, bạn
bè, Nguyệt Như đều sẽ có lúc đương đầu nguy hiểm mà lúc đó hắn sẽ là gánh nặng
thôi.

Tối hôm đó, sau khi thu gọn chút trang phục, ngồi tâm sự với ba, thu xếp xong
xuôi với Hiệu Trưởng từ lâu, chào tạm biệt Tỵ Trạch và vài người bạn khác,
Genitsu ra đi nhưng đôi chân lại như quen đường cũ đứng trước đại môn Nguyệt
gia.

Genitsu lòng vô cùng xoắn xuýt, "Tạm biệt tức sẽ còn gặp lại nhưng ta đâu biết
có thể về được không ? Vĩnh biệt là sự chia tay mãi mãi mà ta đâu muốn vĩnh
viễn không gặp nàng ? "

Vò đầu bứt tai, Tà Nguyệt ở cạnh nhưng không hề an ủi hay khuyên bảo, việc cỏn
con này Genitsu phải tự giải quyết, con đường cường giả không chỉ ở thực lực
mà còn thể hiện ở sự quyết tâm, tự thân vận động chứ không phải ỷ lại người
khác.

Từ dưới nhìn lên cổng đại môn Nguyệt gia tộc, Genitsu lòng bùi ngùi, đắn đo,
trong thâm tâm chỉ muốn mãi ở bên cô gái đó, che chở cô gái đó thôi, một phút
không rời nhưng cuộc đời này hoa khôi không thể mọc bừa bãi, cỏ dại không thể
tuỳ ý bỏ đi ( nôm na câu này là người đẹp không thể đi với kẻ vô dụng, kẻ theo
đuổi cũng không thể không nhìn đến. Nói chung câu này tự kỷ tý thôi, mọi người
hiểu sơ sơ được rồi )

Nặng nề quay gót chân, Genitsu lững thững bước, chung quy hắn không có dũng
khí nói lời từ biệt.

. ..

3 ngày sau, ngoại ô Gia Lâm.

Nơi này là một nơi thuộc một trong các tỉnh lớn của đế quốc Đế Lâm, dân cư
đông đúc, làm ăn vô cùng phát triển, chịu ảnh hưởng của Quang Huy giáo đình
nên dân cư đa số rất thân thiện hoà động khiến thương nhân các nước cũng rất
thích lui tới giao dịch, làm ăn trong đó không thiếu các thương đoàn, thương
nhân lớn trên đại lục, tiêu biểu nhất phải nói đến thương đoàn lấy Quang Huy
của giáo đình làm tiêu chí, được sự che chở của giáo đình, giao thương phát
đạt nhanh chóng, tự phong Quang Vệ thương đoàn.

Tất nhiên nói tự phong cũng được mà được giáo đình đặt cũng không sao, phải
biết chỉ cần được giáo đình bảo vệ là hiểu thương đoàn đó với giáo đình phải
có dây mơ rễ má gì rồi.

Mà tất nhiên, thương đoàn của Quang Vệ chia thành rất nhiều nhánh, nhận đồ và
thương nhân cần vận chuyển đi hoặc là nhận phát nhiệm vụ cho dong binh, tổ
chức dong binh đi hộ tống hoặc đi săn Sơn Thú, mà Sơn Thú chỉ có trong Ngọc
Thụ Sơn Lâm nên việc tuyển chọn luôn vô cùng khắt khe, thực lực phải trên Võ
Sư, kí giấy tử nhằm chết sẽ không truy cứu trách nhiệm cho người tổ chức.

Tuy vậy phần thưởng luôn vô cùng hấp dẫn, thu hút rất nhiều người tham gia chủ
yếu là dong binh hay người muốn tiện đường đến Ngọc Thụ Sơn Lâm tiện kiếm thêm
chút.

" Người tiếp theo, nhanh cái chân lên, ta không có cả ngày cho các ngươi đâu "

Người đàn ông lười biếng, ngả lưng về ghế, tay gõ gõ cái bàn bộ dáng thiếu
kiên nhẫn la hét.

Dòng người xếp hàng thấy vậy cũng hối hả tăng tốc.

" Lão Tứ, ngươi mau đóng danh sách thôi, ta thấy đủ người rồi, nhiều cũng chả
ích gì, trưng cho đẹp dọa tụi thổ phỉ còn được chứ lúc cần thì mấy tên có tác
dụng ? Nếu ai có chủ đích cướp thì chỉ thực lực của cao thủ thôi . "

Mọi người sững sờ," bố mất công xếp hàng gần nửa ngày lại có thằng khỉ nào
chen miệng vào xỉ nhục rồi kêu bố ra về ? "

Người vừa tới là một thanh niên, quần áo lịch lãm nhưng trên vai đeo một cái
huy hiệu nhỏ giống như người đàn ông đang ngồi bàn, qua giọng điệu nói có thể
thấy cũng là người trong Quang Vệ đoàn.

Người đàn ông bị gọi Lão Tứ nhíu mày, nhìn về phía thanh niên kia :

" Không phải là cấp trên nói cần nhiều sao ? "

" Giờ không cần nữa ! " Người thanh niên từ tốn đáp.

Lão Tứ đứng bật dậy, phủi phủi quần áo, liếc không thèm liếc bàn đăng kí đi
thẳng.

Thế nhưng đôi chân hắn đang bước tự dưng phải dừng lại vì một người đã ngăn
cản hắn.

" A ! Lão ca, ngài không thể làm vậy a ! Tôi xếp hàng mãi mới chen đến lượt
mình lão ca lại cứ thế đứng lên vỗ mông đi thẳng có vẻ không ổn, hay thế này
đi, ngài tuyển mình tôi thôi, lũ vô dụng dưới kia kệ đi, ổn chứ ? "

Lão Tứ bị chặn đường, có chút khó chịu, kẻ tới mặc áo choàng đen, khuôn mặt
nhìn không rõ nhưng đôi mắt đen như mắt đen như đáy vực lại sắc bén, mái tóc
đen lấp ló, thái độ lại kiêu căng, con người Lão Tứ rất ghét ai tóc đen, theo
hắn thấy tóc đen nếu không phải cao thủ cũng là thường dân, kẻ gây chuyện lắm
mồm, mà đây kẻ này đứng ra chặn hắn mồm mép rất tốt, Lão Tứ mặc định là một
tên công tử gia tộc nào đó ra ngoài trải đời, tìm thú vui nơi rừng xanh nước
mặn, hắn tay đã súc lực chuẩn bị đập một trận thay cha mẹ tiểu tự này dạy bảo
thì . ..

" Con mẹ nó, tiểu tử kia mi là ai ! Mồm mép nhanh nhẩu đấy, có điều mi nói
Bích Dao công tử ta vô dụng, ta vô cùng không thích thú, xem ở đạo hạnh ngươi
còn non, nhẹ nhàng xin lỗi bổn ca ta, ta sẽ bỏ qua . " Người tên Bích Dao từ
tốn nói.

Bỗng từ đâu bước ra một tên ngụy quân tử, ít nhiều Lão Tứ cũng có chút chán
ghét nhưng cái tay súc lực cũng đã buông, kẻ đến cũng tốt coi như thay hắn dạy
bảo tiểu tử kiêu ngạo này.

Thanh niên trùm mũ cảm nhận nhạy bén, lúc nãy Lão Tứ tay tỏa ra một làn khí
nhạt, giờ đã biến mất, lại xâu chuỗi đến tên Bích Dao ngụy quân tử kia, thái
độ kiêu ngạo còn hơn hắn mà thực lực nhìn qua đã biết rất yếu kém, thanh niên
trùm mũ không khỏi nở một nụ cười.

" Một lời đã định lão ca ! " Vứt lại một câu, thanh niên trùm mũ lao về phía
Bích Dao.

Thân hình như quỷ mị, chớp mắt cái đã thấy thanh niên tiến tới tên Bích Dao,
cánh tay huy quyền về mặt hắn khiến Bích Dao không khỏi bất ngờ, kể cả Lão Tứ
.

"Ồ" Lão Tứ không khỏi kinh ngạc, tốc độ tên nhóc trùm mũ thật nhanh, tuy là
một Võ Sư đỉnh hắn cũng chỉ nhìn thấy bóng mờ chứ không nhìn thấy rõ ảnh thật
có thể thấy tên nhóc trùm mũ kiêu ngạo qua cách nhìn nhận của hắn không khỏi
qua một bước ngoặt lớn, con mắt nhìn cũng đã có chút thưởng thức.

Còn về phía Bích Dao lại không thoải mái như vậy, bị tấn công bất ngờ có chút
hoảng loạn nhưng hắn vẫn đưa tay về trước đỡ, cũng nhờ thế xung lực bị giảm đi
một nửa lui dài về sau nhưng không có ngã, ánh mắt nhìn về kẻ trùm mũ kia đầy
oán hận.

Bích Dao cánh tay giơ lên, nắm trên khoảng không, 2 bóng đen thình lình xuất
hiện bên cạnh hắn, mặc một bộ giáp bạc.

Lão Tứ thấy vậy cũng không khỏi hét lớn :

" Bích Dao công tử hà tất phải chấp nhặt một tiểu tử ? Ngài nghĩ xem đại nhân
Bích Tú sẽ nghĩ gì ? "

Bích Dao có chút sững lại, Bích Tú là tên mẹ hắn, cũng là thành chủ của Gia
Lâm thành, uy danh lầm lẫm nhờ uy danh mẹ hắn cũng có thể tung hoành ngang dọc
nhưng sau vài lần cãi cọ nhau với gia đình, Bích Dao quyết định đi làm dong
binh, sống một cuộc sống ung dung tự tại, mà hai cái bóng đen vừa xuất hiện là
2 cận vệ bất ly thân của hắn, thói quen xấu làm tay hắn tự động ra hiệu gọi họ
.

Bích Dao tay không khỏi hạ xuống, quay đầu đi thẳng, để lại tên nhóc trùm mù
ánh mắt căm thù.

Người ở đây sau khi biết Bích Dao và lai lích hắn thì có chút dè dặn, lùi bước
nhường đường hắn đi, đi rồi thì xôn xao bàn tán.

" Đó là con trai Bích Tú đại nhân ? Chậc thật tình, coi bộ cũng thua một tên
vô danh tiểu tốt thôi . "

Những lời xì xào bàn tán, nhưng tên trùm mũ không hề quan tâm, con mắt nhìn về
phía Lão Tứ đang đi tới chỗ mình.

" Tên nhóc, ngươi thân thủ rất khá, người mới tới nơi đây à ? Tên là gì ? "

Hào sảng vỗ vai, Lão Tứ không ngần ngại đặt liên tiếp các câu hỏi.

Tên trùm mũ nhẹ nhàng cười, hơi gạt tay Lão Tứ ra giọng không lạnh không nhạt
:

" Cảm ơn lời khen, ta mới tới đây có gây việc gì ta sẽ tự gánh chịu hậu quả,
tên ta là Genitsu ! "

Thẳng thắn không nhiều lời, không nịnh nọt vớ vẩn, trả lời đúng trọng tâm,
giọng điệu bình tĩnh, đối với Genitsu, Lão Tứ tràn đấy hứng thú.

" Được ! Rất tốt, chào mừng đến với thương đoàn 31 của Quang Vệ . " Dứt lời
Lão Tứ cũng giơ tay ra, Genitsu không dám lãnh đạm cũng chìa tay nắm, một
cuộc bắt tay vui vẻ.

Pts : hôm qua đáng lẽ đăng mà viết được nửa ngủ mất, haizz hôm nay ra bù !!


Tà Ác Vương Toạ - Chương #15