Người đăng: ๖ۣۜHồn๖ۣۜNhiên๖ۣۜVô๖ۣۜTà
Vi Tôn đại lục, dãy núi Trường Sơn hoang vu.
Nơi đây xung quanh là sỏi đá cát bụi cùng một màu tĩnh mịch bao trùm vắng vẻ
hưu quặng khiến cho bất cứ ai đi ngang đều vững tin rằng nơi đây là một mảnh
sa mạc hoang vu chim không thèm ỉa, cá không thèm bơi, không người sinh sống
.
Mà giữa cái nơi khỉ ho cò gáy chim không thèm ỉa, một căn nhà cổ với phòng lá
nghèo nàn, rách nát đơn sơ, mái ngói đã phủ một lớp bụi, cái giếng đã giăng
đầy mạng nhện cùng với cánh cửa đã mất một bên có thể thấy nơi này không khác
một căn nhà ma, bị bỏ hoang rất lâu rồi.
Thế nhưng, đối lập với vẻ hoang sơ đó, một con người, khí chất bất phàm ,
toàn thân bốc lên một cổ tang thương cảm xúc.
Thân hình cao ráo, mặt mũi được cất gọn trong một lớp mặt nạ trắng tạo người
xem một cảm giác thần bí, chỉ để hở ra đôi môi thanh thoát cùng cặp mắt đen
sắc bén như ưng nhưng giờ lại đượm buồn một cổ tang thương, buồn bã, cô độc
nhưng không kém phần sắc bén như một lưỡi kiếm sắc bén.
Không ai biết hắn đứng đây bao lâu, xuân đến thu đi, một năm, hai năm, cái
người đó vẫn lẳng lặng đứng không một ngôn ngữ như một pho tượng mặc kệ bụi
bám đầy vai.
Chỉ khi một đợt sấm rền vang phía chân trời như cự long gào thét, tiếng nổ
đing đoang như sự giận dữ của thần linh, mí mắt nhắm chặt cũng mở ra, vẫn
như 2 năm trước, nó có phần sắc bén hơn, nhìn về phía chân trời biến mất . .
.
1000 năm trước.
Ngày xửa ngày xưa, ở núi Trường Sơn Vi Tôn đại lục, có một gia đình vô cùng
bình thường gồm một người bố, một người mẹ và một người con trai cả.
Gia đình này không có gì đặc biệt, là một gia đình nông dân bình thường.
Ba hắn, người đáng lẽ nên là cái trụ cột của gia đình thì lại là người đàn
ông bất hạnh.
Lấy vợ năm 45 tuổi, sinh ra một người con trai tên Genitsu lúc 53 tuổi, độ
tuổi này khá là muộn.
Có con đáng lẽ nên vui, nhưng lại là thêm một gánh nặng, chi phí sinh hoạt
giờ lại tăng lên 3 người.
Từ bé Genitsu đã phải uống sữa mẹ cho đến tận năm 7 tuổi do gia đình quá khốn
khó.
Về sau đỡ hơn, gia đình lúc đó ít ra cái ăn cũng còn đỡ, vẫn ngày 2 bữa cơm
, vẫn còn có cá cơm đủ sống.
Thế nhưng cho đến khi ba Genitsu tròn 60 thì do tuổi già sức yếu, làm nông
cũng không còn như thời trai tráng, năng suất thấp nên không ai thuê ba hắn
phải đổi việc lên kinh làm ăn xin, thi thoảng được nhiều thì tích góp, dành
dụm qua ngày ! Mà mẹ Genitsu cũng không khá hơn là bao, cả ngày thì bán hàng
rong, tối về thì dắt Genitus đi học, chỗ học cũng đâu phải gần, ngày đều
phải đi từ tầm bữa cơm chiều đến nơi học cũng là gần hơn 2 giờ, vất vả cũng
vẫn phải đi, do đi học hộ nên thường mẹ Genitsu bị các ba mẹ tụi công tử thế
gia đánh vô cùng thê thảm.
Những lần như thế, Genitsu khóc rất thương tâm, nhiều lần thề sống thề chết
không muốn đi học hộ này nữa !
Những lúc đó mẹ Genitsu chỉ hòa ái, không quản thương tích đầy người vỗ nhẹ
đầu Genitsu nói :
" Đừng nói những điều ngốc nghếch vậy hài tử ! Để con có thể tu luyện đấu khí
, để con có thể sinh tồn trong thế giới này thì con cần có cái mặt chữ nữa ,
nếu thương ta thì hãy học thật chăm chỉ a ! Chừng nào ngươi con chưa nắm giữ
mặt chữ thì là mẹ ta quyết vẫn gồng lực cho ngươi học, nếu ngươi không làm
nữa thì không chỉ ảnh hưởng đến ngươi còn ảnh hưởng đến cả ba mẹ a, nhà mình
cái ăn cũng là còn 2 người đàn ông ngươi gánh, phụ nữ như ta giúp được gì ?
Ba ngươi còn phải mò dậy sớm mỗi ngày lên kinh ăn xin từng đồng, cái khổ của
mẹ thì đã là chi, Genitsu ngoan vì ba mẹ mà ngươi phải cố gắng a ! "
Mỗi lần như vậy Genitsu luôn khóc trong sự vô lực, đó là những lời từ tâm can
mẹ hắn cũng là những điều hắn mãi mãi nhớ ! Hắn học càng cật lực hơn trước ,
hắn biết hắn học không vì hắn mà còn vì cha mẹ, tương lai, hắn muốn ba mẹ
mình vui vẻ hạnh phúc an nhàn, hắn muốn một tương lai mà mình có thể cùng họ
vui vẻ thực sự.
Cái ngày Genitsu tròn 16 tuổi, hắn lên kinh thành mong có thể lăn lộn đánh ra
mảng giang sơn, xây dựng một sự nghiệp ! Genitsu chỉ mong mình có thể gánh họ
những vất vả, cho họ những thời gian sung sướng trong quãng đời còn lại !
Cũng nhờ nghị lực hơn người, tinh thần cần cù chịu khó, Genitsu tương lai
dần khởi sắc.
Năm hắn 18 tuổi hắn trở thành Võ sư thiên tài của kinh thành, là đối tượng
bồi dưỡng trọng điểm của học viện Vũ Phong.
Ở đó Genitsu được nhiều người yêu mến, bạn bè thầy cô, hắn được quãng thời
gian vui vẻ nhất từ lúc sinh ra !
Cái ngày Genitsu được tiền trợ cấp từ học viện, hắn mang tầm tình sung sướng
về quê nhà, muốn tận tay trao ba mẹ hắn !
Cầm túi tiền trên tay mà Genitsu vạn điều dự tính, niềm hạnh phúc vui vẻ
không thể che dấu trên khuôn mặt tươi tắn, hắn nghĩ tới việc khi bố mẹ thấy
hắn ? Nhận dần sự báo đáp của hắn phản ứng ra sao ? Hạnh phúc ? Tự hào ?
Nghĩ càng nhiều Genitsu càng vui vẻ, hắn chỉ muốn nhảy cẩng lên, phi như một
con báo về thẳng nhà.
Khi Genitsu về đến cổng căn nhà rách nát hắn gọi nhà, hắn lại xoa nắn túi
tiền nhỏ trong tay mình, quá nhiều thứ hắn muốn kể với bố mẹ, quá nhiều nỗi
nhớ nhung dồn nén mà Genitsu muốn bộc phát, phải rồi, hắn muốn hét thật lớn
: " Cảm ơn bố mẹ "
Genitsu nhẹ nhàng mở cửa, vào sân hét to :
" Ba mẹ, hài tử bất hiếu đã về ! "
Đợi mãi, vẫn không có tiếng vọng về, Genitsu vẫn nụ cười toe toét trên môi
cứ la to lần nữa :
" Ba mẹ, Genitsu ba mẹ về rồi, con còn mang tiền về nè, gia đình ta không
phải khổ sở nữa rồi . "
Cái câu này của Genitsu nói ra, cánh cửa rách nát nhà hắn có phản ứng, mở ra
là 4 thanh niên tráng hán lực lưỡng, đeo khăn bịt mặt, tay cầm những thanh
đao to, mà cái khiến Genitsu chú ý, sợ hãi lại là 2 kẻ trên đao còn dính vết
máu !
Genitsu nụ cười vụt tắt, như đoán được gì đó, lo sợ, hoang mang kêu thất
thanh hắn gào lên :
" Các ngươi là ai ? Đã làm gì cha mẹ ta ? "
Câu hỏi của Genitsu mang theo sự giận dữ nhưng đổi lại chỉ là những tiếng cười
khinh khỉnh, tên tráng hán đi đầu, làn da ngâm đen vạm vỡ cùng một vét sẹo
chạy dọc cánh tay phải, ánh mắt cười như không cười trên cái đầu không tóc
nếu không phải đang cầm một thanh đao và một bộ trang phục bình thường khéo
lại nhầm sang một vị hoà thượng.
Tráng hán đầu trọc này nom Genitsu chỉ là một đứa trẻ, nghe qua cách gọi vừa
rồi thì hẳn là con gia đình này, lại thêm cái tay đang cầm chặt một túi tiền
trông có vẻ không nhỏ nên là một đạo tặc có tính chuyên nghiệp, việc bỏ qua
là không thể nhất là khi người đang nắm giữ là một thanh viên trẻ tuổi.
Le cái lưỡi liếm phần máu thanh đao, bộ dáng cười như không cười nói :
" Cái này thì người biết cũng được ! Mẹ ngươi thật sự rất xinh a ! Có điều hơi
ngoan cố, ta chỉ yêu cầu nàng phục vụ huynh đệ ta giải trí tí với xin một ít
thức ăn qua đường mà kháng cự quyết liệt ! Chúng ta cũng phải một phen vất vả
đè ra tự làm đó ! Nhóc ! Ta lúc nãy còn định bỏ qua nhưng có vẻ ngươi có tiền
nên đưa ta số tiền đó ! Ta sẽ cho nhóc gặp mẹ ngươi, biết đâu còn cho ngươi
tham gia cùng a ! Ha Ha "
Nói đến đây hắn còn liếm liếm cái môi thể hiện sự thèm khát mình, nụ cười
khinh khỉnh, dâm đãng, đám anh em sau cùng hùa theo, nhất trí quan điểm tên
trọc.
Genitsu như nổi điên, lúc này hắn trở nên điên cuồng hơn bao giờ hết, hơi
thở dồn dập, sóng mũi cay cay, con mắt hắn tràn đầy tơ máu, giận giữ, căm
thù, hai hàm răng hắn nghiến kèn kẹt.
Genitsu chưa bao giờ cảm thấy muốn xé xác uống máu ai đến như vậy, đây như
một thú tính ẩn trong con người hắn nay bị tráng hán mở ra, Genitsu hành động
theo bản năng, như một con sư tử rình con mồi, đã động là động như sấm chớp
.
Đạp mạnh chân phải, nền đá cứng cũng phải lõm một chỗ, Genitsu nhu nhập ma ,
tốc độ như tên bắn phi về phía mấy tên tráng hán, sát khí tung hoành ép đến
những tên tráng hán kia không thở nổi, chân không nhấc lên nổi khiến chúng
kinh ngạc, sợ hãi hẳn nghĩ không ra sao một thanh niên lại có thể đáng sợ như
thế.
Lí do cũng do chênh lệch đẳng cấp.
Ở cái thế giới nhược nhục cường thực, thích giả sinh tồn, cảnh giới thấp một
giai đã là như trời với đất ! Mà ở trên cái đại lục Vi Tôn, cảnh giới chia :
" Luyện thể, Võ giả, Võ Sư, Võ Hoàng, Võ Tôn, Võ Thánh, Võ Thần, . . .
"
Mà cái gọi là cả đại lục học võ cũng chỉ nói chung những kẻ được bồi dưỡng ,
phàm nhân có tập nhưng không biết trình tự, không biết cách, không có võ học
tâm pháp thích hợp thì cũng chỉ dừng ở luyện thể, nếu thiên tài với thiên phú
thì không thể nói trước nhưng mà mấy đạo tặc ở đây nhìn là biết cũng không
phải mặt hàng thiên tài gì cùng lắm cũng là Luyện thể tầng sơ kỳ hay trung kỳ
thôi !
Đứng trước Võ giả còn phải mặc niệm đừng để bị người ta nhắm, còn Võ sư thì
có quỳ xuống khóc lóc xin tha ! Không khác gì chênh lệch trời và đất ! Phải
biết khí lực Võ Sư là nâng vật nặng hơn mình gấp 10 lần a, một quyền họ nói
phá một nửa ngọn núi nhỏ, đánh rắm cũng bay người, búng tay cũng có thể đè
nát Luyện thể.
Nếu những tráng hán này mà biết Genitsu là Võ sư ! Thì cho họ 10 lá gan cũng
không dám ho he nửa lời mà chạy thục mạng hay quỳ rạp xuống đất xin tha ! Có
điều, ở đây toàn những tên thiểu năng thì sao nhận ra sự chênh lệch ?
Genitsu nhanh như sấm giật, đã động thì dứt khoát nhanh gọn chuẩn, áp sát
tên tráng hán gần mình nhất, cánh tay vòng qua cổ khiến tên đó chưa kịp phản
ứng đã kéo cả đầu ra khỏi thân, máu tuôn lên như suối thân hình đổ cái "rầm"
, khuôn mặt lạnh lùng quét những tráng hán còn lại cộng thêm sát khí đã khóa
trụ từ đầu khiến chúng đánh mồ hôi đầm đìa, khuôn mặt chỉ còn sự kinh hãi ,
khố quần có chút ướt.
Genitsu đâu có ý dừng ở đó, một người chỉ là khởi đầu, hắn phải giết tận
giết tuyệt, hành hạ, tra tấn, uống máu nuốt gan chúng.
Genitsu lại lao lên, cánh tay hắn giờ không khác chiến đao, vung lên quật 3
tên tráng hán còn lại ngã đầy đất tuyệt không lưu lực, giống hệt một người
lớn vũ phu 3 đứa trẻ sơ sinh.
Trong khi đó, 3 tên tráng hán thì ăn 3 quật của Genitsu thì thở không ra hơi
, nói không ra lời, chắc hẳn lục phủ ngũ tạng đã tan nát hết, ánh mắt kinh
hoàng sợ hãi nhìn về phía Genitsu, có khi lúc này chúng mới biết đã chọc vào
một tồn tại không thể chọc.
Ở đây, vốn là địa bàn của bốn anh em, chúng lấy nghề cướp bóc hành nghề
ngang dọc, núi Trường Sơn chúng lại nắm rõ như bàn tay nên dù người Đế Đô gần
đây có mò đến chúng cũng có thể chạy lẹ khiến cho binh sĩ triều đình cũng bó
tay không thể nào lại vì 4 con chuột nhắt lại huy động phong bế núi Trường Sơn
lục soát từng nhà một được chứ ?
Lấy điều đó làm lợi thế nên 4 anh em tráng hán mới hoành hành ngang dọc không
úy kị, chỉ cần không làm quá nhiệt tình mà cướp trắng toàn dân ở núi Trường
Sơn thì không gì phải lo sợ, thêm thực lực với bản lĩnh cũng tự tin chạy nếu
bị truy bắt.
Chỉ là ác giá tất có ác báo, số phận trớ trêu, chúng lại là những xác khô
dưới chân Genitsu chỉ vì số phận đen đủi cùng một ngày đen đủi cùng một tội
nghiệm quấn thân.
Dưới uy áp Võ Sư, Genitsu diệt sát 4 tên tráng hán mà không gây tiếng động
chú ý, dù sao nơi đây cũng không phải chỉ có một gia đình Genitsu, làm quá
lên sẽ thu hút vệ binh trực ở đây vô cùng rắc rối.
Không tốn quá nhiều thời gian, Genitsu đã giết sạch những tên tráng hán nhưng
khi nhìn lại những cái xác thì hắn cảm thấy có chút sợ hãi.
Đúng, là sợ hãi, Genitsu chỉ làm theo vô thức nên hắn không nghĩ mình lại
tàn nhẫn như vậy, khi nhìn những cái xác ngổn ngang chân tay không lành lặn
cùng những bộ phận cơ thể người đã rời ra nhìn vô cùng kinh tởm, man rợ ,
Genitsu thật không tin vào mắt mình, lần đầu tiên hắn giết người, vậy mà . .
.
Genitsu không nghĩ về vấn đề này lâu, hắn lo lắng cho bố mẹ hắn hơn, hắn vô
cùng lo lắng bước vào nhà.
Khi vào nhà, cảnh tượng tiếp theo làm Genitsu căng nứt cả mắt. Trong lòng đau
xót, thân thể đột nhiên run rẩy, nước mắt chực òa ra, cái mũi cay cay khi
nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, hắn tiến tới cạnh người phụ nữ đang nằm
lõa thể giữa sàn, máu đầm đìa hòa với nước bọt, khuôn mặt có vài vết xước ,
cơ thể có vài vết cắn đang máu còn ròng ròng chảy !
Genitsu không chút nghĩ ngợi hấp ta hấp tấp chạy đến bên người phụ nữ quỳ
xuống ôm chặt người phụ nữ này miệng mếu máo, cánh tay run run nhấc người phụ
nữ nhẹ nhàng lên cánh tay, giọng nói lắp ba lắp bắp :
" Mẹ ! Mẹ ! Mẹ tỉnh lại đi, mở hãy mở mắt ra nhìn con, con của mẹ đã về rồi,
con còn mang về rất nhiều, rất nhiều tiền gia đình chúng ta sẽ trở lên khá
giả hơn, cha không còn cần phải đi ăn xin nữa, rồi chúng ta sẽ sống hạy phúc
bên nhau hãy tỉnh lại đi“ Genitsu gào lên những tiếng gào khóc mang theo đau
đớn mà thảm thiết.
Dường như do bị lay động hay là nghe được tiếng gào khóc của Genitsu Người phụ
nữ suy yếu mở ra đôi mắt của mình, lúc nhìn thấy con mình, ánh mắt vô hồn có
sắc chút sắc thái nhẹ nhàng cười, khi nhìn thấy con mình khóc lóc chỉ nhẹ
nhàng gạt đi, nhìn con mình, giọng ôn nhu, hiền từ nói :
" Hài tử đã về rồi sao ! Ta nhớ con nhiều lắm, xin lỗi khi để con thấy người
mệ già trong tình trạng này a ! "
Genitsu càng la khóc thảm thiết hơn, vẫn là mẹ quan tâm hắn nhất, dù đã bao
lâu không thấy hắn, khi trở về lại trong tình trạng gần đất nhưng vẫn luôn
luôn lo lắng quan tâm hắn, điều đó chỉ càng làm Genitsu đau đớn hơn, hắn đâu
muốn khi trở về sau 2 năm trời tha hương, 2 năm trời cố gắng, đổ biết bao mồ
hôi công sức chỉ vì muốn người mẹ mình hạnh phúc vui vẻ sống một cuộc sống
không lo nghĩ, vậy sao khi trái chín thì lại là lúc thấy người mẹ mình sẽ rời
xa mình mãi mãi ?
"Nước biển mênh mông không đong đầy tình mẹ Mây trời lồng lộng không phủ kín
công cha. "
Có những thứ mất rồi không thể tìm lại, ai cũng vậy mẹ đẻ chỉ có một, tình
yêu thương của người mẹ vĩnh viễn là động lực của một người con.
Genitsu luôn luôn hiểu, hắn đối với mẹ mình là từ tận tim gan là một tình yêu
không ngại hi sinh bất chấp, hắn hiểu rằng dù lên núi đao biển lửa hắn cũng
phải cứu mẹ mình, điều đó khiến cho đôi mắt Genitsu trở lên kiên định hơn ,
giọng vẫn hơi run nhưng đã dần ổn định :
" Mẹ ! Đừng nói nữa ! Con không trách người ! Với cả người còn có thể bù đắp
cho con mà ! Nhất định con có thể cứu mẹ, cứ nằm ở đây, con đi mời y sư ,
nhất định họ sẽ cứu được ! " Genitsu định đứng lên chạy đi, mẹ hắn lại níu
lại.
Người ta nói, càng là người sắp chết càng sợ cô đơn, họ biết cơ thể mình ,
họ biết bệnh trạng mình, một đao chém sau lưng đã gần tim, lại còn kiệt sức
sau khi bị một lũ tráng hán làm nhục, cơ thể đã đến giới hạn, nếu giờ con
mình đi vậy liệu bao giờ chúng ta có thể gặp lại ?
Mẹ hắn lại cất lời giọng ôn nhu :
" Nhìn con kìa ! Ta không còn sống được bao lâu nữa, bệnh trạng ta, chính
bản thân ta biết ! Con có thể ở bên ta những phút cuối này được không ! Coi
như lời khẩn cầu lần cuối của ta đi . "
Đôi mắt Genitsu vô hồn, sững sờ một lúc, hắn lại khóc càng lớn hơn, hắn
tiến tới ôm mẹ hắn vào lòng nói với giọng tự trách bản thân :
" Mẹ ! Hài tử bất hiếu ! Về không sớm hơn ! Con hại mẹ rồi ! Con là đứa con
xấu ! Hu Hu . . . Mẹ có biết không, ta lần này về còn mang cả một túi tiền
rất nhiều nè ! " Nói đến đây Genitsu còn định mở túi ra, mẹ hắn chặn lại, bà
lúc này thực không hề quan tâm đến túi tiền dầy bao nhiêu, tấm lòng của con
trai mình bà có thể hiểu, tình phụ mẫu lúc này trở lên thiêng liêng hơn bao
giờ hết, những thứ phàm tục chỉ là nền, vô dụng.
Đôi mắt Mẹ Genitsu nhu hòa nhìn hắn, đôi mắt hiền từ đã nuôi hắn suốt 16 năm
qua, đôi mắt của một người phụ nữ kiên cường không ngại nắng mưa, đòn roi
đau đớn quyết tâm cho hắn cái ăn cái học, mỉm cười, an ủi hắn học hành ,
động viên hắn trước những vấp ngã tưởng chừng như không thể vượt qua.
Genitsu lúc này như trở về một cậu bé yếu ớt thân hình trơ xương đen nhẻm hồi
đó, hắn nhìn mẹ mình thật sâu, cố khắc ghi khuôn mặt mẹ mình vào trí nhớ ,
con tim, giọng vẫn run nhưng trong đó tràn ngậm sự tự trách và yêu thương :
" Ta đã nghĩ lần này có thể trở về cho ba mẹ có thể sống một cuộc sống vui vẻ
trong quãng đường còn lại ! Ta đâu ngờ khi về lại là lúc thấy mẹ trong vũng
máu a ! Mẹ ! Ta có lỗi, Ta nên về sớm hơn ! Ta thật đáng trách ! ."
Mẹ hắn nhìn con mình như vậy với nghe con mình nói những lời tự trách mình thế
, nước mặt đã cố kìm nén nhưng đau khổ quá cứ ực trào dâng, giọng vẫn ôn nhu
nhưng trong giọng còn cố bình tĩnh nói :
" Hài tử ! Đừng nói vậy ! Không phải lỗi do con ! Nhìn con kìa ! Từ một đứa
trẻ suốt ngày mặt mũi đen nhẻm, quần áo rách nát, còn suốt ngày mếu máo mít
ướt, hiện giờ nhìn phong độ biết bao a ! Thật là làm người làm mẹ như ta cũng
tự hào ! Chỉ cần thấy con mình trưởng thành như vậy ! Lại còn có hiếu mang cho
ta một túi tiền nữa chứ ! Ta biết ơn trời xanh chưa hết ! Sao còn có thể trách
cứ ? Mà nhìn con tự trách mình có biết ta đau lòng lắm không, sống chết có số
, ta đâu thể cưỡng ép . "
Nói đến đây, người phụ nữ còn vươn tay lau đi những giọt nước mắt trên người
con mình, nói tiếp :
" Ta sống lúc cuối đời có thể gặp lại con là niềm hạnh phúc lớn lao rồi, có
khi trời xanh đã nghe thấy lời khẩn cầu của ta, nhìn con mạnh khoẻ, lớn lên
càng đẹp trai và ra dáng một người đàn ông, ta vô cùng mãn nguyện ." Mẹ
Genitsu mỉm cười ôn hoà như ánh nắng ban mai, lúc này nụ cười trên khuôn mặt
một người phụ nữ xanh xao do thiếu máu lại trở nên tràn đầy sức sống, ôn nhu
nói tiếp : " ta mong con có thể chăm sóc ba con thay ta, ông ấy là một người
đàn ông có chí hướng, tham vọng nhưng vì ta ông đã không ngại hi sinh mọi
tham vong chí hướng chỉ để bên ta, lòng ta vô cùng áy náy . "
Mẹ Genitsu nói đến ba hắn giọng có chút yêu thương, không lỡ nhưng lại không
lộ ra gì nhiều nên Genitsu không quá để ý, nhìn mẹ mình dường như nói hết
những lời tâm can phút cuối đời, hắn chỉ lẳng lặng nghe khắc sâu vào trái tim
, đợi mẹ nói hết.
Genitsu cố kìm nén nước mắt nhưng nó cứ chực ào ra, thấy đôi bàn tay ấm áp
của mẹ mình, hắn vô cùng đau đớn như có kẻ lấy kim đâm xuyên trái tim mình ,
hắn lại càng xiết chặn mẹ mình hơn, hắn cất giọng nói ôn nhu :
" Mẹ ! Những người kia ta đã giết sạch rồi ! Mẹ biết không ? Đây là lần đầu
tiên ta giết người đó ! Nhưng ta không hối hận, không hề kinh hãi, liệu ta
có phải là ác nhân giết người không chớp mắt ? " Nói đến đây, Genitsu giọng
nói bâng quơ, như giết ruồi muỗi không đáng kể, giọng nói đó có thể thấy một
sự lạnh lùng dứt khoát.
Mẹ Genitsu lắc đầu, giọng có chút giận giữ :
" Hài tử giết tốt a ! Con đã trưởng thành ! Việc con làm chỉ cần không trái
lương tâm con thì con cứ việc thẳng tay làm, ta cũng rất hận bọn chúng, lúc
chúng hành hạ, cưỡng hiếp cơ thể ta, ta đã có tâm chết, nhưng ta lại không
muốn chết để trong lòng ta chỉ có những uất ức do chúng gây ra ! Ta ước với
trời xanh lần cuối ta có thể gặp con trai bé bỏng ta ! Và ta đã được như
nguyện ! Thật cảm ơn trời ! Giọng nói con lúc nói con đã trở về, ta thật vô
cùng hạnh phúc ! "
Đang nói, chắc hẳn do sự phẫn nộ, vết thương, máu càng lan ra nhưng cũng là
thời gian điểm chết đến, lúc này mẹ Genitsu đã không còn hận thù, giận giữ ,
chỉ còn đôi mắt ôn nhu nhìn sâu vào đôi mắt Genitsu, yêu thương, tự hào ,
hạnh phúc :
" Mẹ xin lỗi Genitsu, thời gian ta không còn nữa ! Ta tuy sẽ chết nhưng ta
vẫn có thể nhìn con trưởng thành từng phút, từng giây ta đã mãn nguyện rồi !
Hứa . . . Với . .. Ta . . . Con . . . Phải . . . Sống . . . T..ố . .! " Nói
đến đây, người phụ nữ đã không còn hơi thở ! Đôi mắt vẫn nhìn con đầy thỏa
mãn, hạnh phúc, đôi môi còn nụ cười nhẹ nhàng bình thản ! Nàng đã ra đi
trong hạnh phúc, thỏa mãn, nàng sẽ vẫn sống, ít nhất khi chết nàng vẫn biết
trong tim 2 người nàng vẫn sẽ sống mãi ! Người mẹ tốt, người vợ hiền
Genitsu gào khóc, hắn khóc bằng cả trái tim, hắn gào như một con thú, hắn
gào tê tâm liệt phổi, hắn xiết chặt xác mẹ hắn hơn, hắn muốn níu lại hơi ấm
của mẹ hắn còn vương đọng !!!
TO BE CONTINUE . . . . . . . . . . . . . . ..
Pts : hay hãy nói lời cảm ơn dưới chương, cầu tks ! Cảm ơn các bạn ủng hộ Cá
!