Thủy Tinh Vỡ Tan


Người đăng: ٩(^‿^)۶

'' Đá tốt lắm, Kakeru! '' Misugi Jun giơ hai tay, hai mắt sáng lên.

'' Ừ. Chúng ta đã dẫn trước hai bàn, hiện tại chắc chắn Meiwa sẽ tấn công rất
mãnh liệt. Giao cả cho ngươi đấy thủy tinh đội trưởng! '' Kakeru liếc nhìn
Misugi Jun, sau đó cười nói.

Mặc dù Misugi khá bất đắc dĩ vì biệt hiệu mà Kakeru lấy cho mình, nhưng hắn
không phải là người tính toán chi li, cười đáp lại : '' Được! Giao cả cho
chúng ta đi... Phải không các bạn? ''

'' Vâng! Đội trưởng! ''

'' Cú sút tuyệt đẹp, hầu như không hề kém với cú sút của anh trai. ''
Munechika Makoto ngồi trên khán đài lẩm bẩm.

'' Cái tên lần trước ở ga tàu đây hả? Sao hắn lại biết sử dụng cú sút của
Akira? '' Yura Kazuma kinh ngạc.

Munechika Akira cũng ngưng trọng nhìn Kakeru một cách chăm chú. Không ngờ hắn
phải mất gần hai năm mới có thể thuần thục cú sút của tiền đạo huyền thoại
người Bồ Đào Nha Eusebio. Mà Aizawa Kakeru chỉ cần nhìn trận đấu của hắn là đã
có thể thực hiện lại một cách khá hoàn hảo. Khả năng đá bóng mà trời phú cho
hắn quá kinh khủng.

Akira cũng không nghĩ tới chuyện Kakeru đã luyện chiêu này từ trước. Theo hắn
biết, Aizawa Kakeru còn có một cú sút khác với uy lực cực mạnh, thậm chí còn
vượt trội hơn cú sút của đội trưởng, có thể biến trái bóng thành một quả cầu
lửa. Vả lại, mới chỉ học lớp 5, còn kém hắn một tuổi, đâu có thời gian và tinh
lực để cùng một lúc tập luyện hai cú sút được chứ. Cho nên Akira quy kết tất
cả lên thiên phú của Kakeru.

'' Quả nhiên không hổ là học viện Musashi! Có ba người họ trên sân thì dù là
tấn công hay phòng ngự thì đều không thể tìm ra chút nhược điểm nào! ''

Anh em nhà Tachibana than thở.

'' Đáng ghét! Chưa hết hiệp một đã bị hắn ghi tới 2 bàn! '' Wakashimazu nổi
giận đùng đùng, đá thật mạnh vào trái bóng, phát tiết nỗi bực dọc trong lòng
mình.

'' Wakashimazu...'' Đây là lần đầu tiên Sawada Takeshi thấy Wakashimazu lại
mất bình tĩnh đến như vậy. Trong ấn tượng của hắn, Wakashimazu thuộc tuýp
người điềm đạm bình tĩnh, có thể làm chủ bản thân trong mọi tình huống. Không
ngờ hiện tại...

'' Được rồi. Bàn thắng này là lỗi ở ta. Là do đường chuyền của ta bị bọn họ
chặn lại mới dẫn đến đợt phản công nhanh của đội Musashi. '' Vào lúc này thì
Hyuga Kojiro lại biểu hiện cực kỳ tỉnh táo.

Hắn biết, nếu như hiện tại chính mình không thể bình tâm lại, đội Meiwa nhất
định sẽ vỡ trận... Đến lúc đó thì chẳng còn hi vọng nào để cứu vãn lại đội
bóng nữa.

So với một con bò tót nổi khùng, một con hổ bị thương mà vẫn tỏ ra bình tĩnh
được thì càng làm người ta sợ hãi.

'' Đội trưởng... '' Wakashimazu ngẩng đầu nhìn Hyuga Kojiro.

'' Sẽ không có lần thứ ba đâu! Bàn thắng này... Chính tay ta sẽ giành lại nó!
'' Ánh mắt của Hyuga Kojiro trở nên cực kỳ sắc bén, giống như một con mãnh hổ
đang lộ ra nanh vuốt của nó vậy.

'' Đúng rồi! Chính là ánh mắt này... Kojiro, dù đối thủ có là thiên tài đi
nữa, nhưng chỉ cần ngươi còn có ánh mắt này, chỉ cần tin tưởng chính mình,
ngươi có thể giành được thắng lợi! '' Huấn luyện viên Kira nhìn Hyuga, trong
tay vẫn cầm một chai Sake uống.

'' Hừ, Hyuga Kojiro! Ta biết ngươi đang nghĩ gì! Chỉ cần có Akutsu này trên
sân, ngươi sẽ không có thêm một bàn nào nữa đâu. '' Akutsu khinh thường hừ
lạnh một tiếng. Ánh mắt hắn vẫn hướng về cầu môn của Meiwa.

Chỉ cần chặn lại đợt tấn công này của Meiwa, chắc chắn ý chí chiến đấu của các
cầu thủ đối phương sẽ bị dập tắt. Đến lúc đó... Sẽ là thời điểm Akutsu này thể
hiện bản thân.

Hiện tại còn chưa vào mùa thu, nên thời tiết rất nóng. Mặt trời đỏ rực lên
thiên đỉnh. Trận đấu đã trôi qua được 15 phút, cầu thủ hai đội đều đổ mồ hôi
nhễ nhại, ướt đẫm cả áo đấu.

Hyuga Kojiro và Sawada Takeshi đứng ở giữa sân, chuẩn bị giao bóng.

Ba!

Hyuga chuyền bóng cho Takeshi. Lần này Takeshi không lựa chọn dẫn bóng đột
phá, mà chuyền bóng ra biên, phối hợp với cầu thủ số 7 Enomoto. Qua lần vừa
rồi, hắn hiểu được Misugi Jun đã giăng cái bẫy ở giữa khu vực trung lộ chờ
mình và Hyuga nhảy vào. Chỉ cần hai bọn họ có bóng trong chân thì sẽ bị Misugi
và Akutsu kèm chặt, đồng thời có 5 hậu vệ khác ở sau nhìn chằm chằm đợi họ
phối hợp là cắt bóng.

Quyết định của Takeshi rất chính xác. Vừa ra biên là hắn đã có khu vực trống
trải hơn để rê bóng. Meiwa bắt đầu triển khai phối hợp trong phạm vi hẹp, lấy
tâm điểm là Sawada Takeshi triển khai ép sân.

Kế hoạch này rất hiệu quả.

Hai tiền vệ của Musashi là Shinji Sanada và Shinichi Suzuki rất nhanh đã bị bỏ
lại phía sau.

Số 4 Osamu Kido chờ mãi không thấy đội trưởng Misugi Jun ra lệnh, đành một
mình xông lên bọc lót.

'' Muốn qua cũng được, để bóng lại đi. ''

'' Đừng có mơ! Anh Hyuga còn đang đợi ta chuyền bóng đây. '' Sawada Takeshi
nhớ đến ánh mắt tràn đầy quyết tâm của Hyuga, hừ lạnh một tiếng.

Hắn bất chợt gia tốc, tiếp tục dẫn bóng đột phá đường biên.

Nhưng tốc độ rõ ràng không phải là mặt ưu thế của Takeshi. Số 4 Kido cũng tăng
tốc. Hắn không cầm bóng nên tốc độ nhanh hơn Takeshi, lập tức xoay người cản
lại.

Takeshi không hổ là cầu thủ đứng thứ hai của Meiwa, dù chỉ mới học lớp 4 nhưng
kĩ thuật và nhãn quan chiến thuật đều rất tốt. Hắn không chút dừng lại, nhanh
trí đẩy cầu xuyên qua hai chân của Kido, thực hiện một pha xỏ háng điệu nghệ.

'' Cái gì? '' Kido kinh ngạc. Không nghĩ tới mình lại bị vượt qua đơn giản như
vậy.

Sawada Takeshi tiếp tục dẫn bóng tiến lên. Nhưng bỗng nhiên, hắn phanh gấp
lại, chân phải dẫm lên bóng, cẩn thận nhìn về phía trước.

Hóa ra Misugi Jun đã đứng phía trước chờ sẵn, nếu hắn còn dâng bóng tiếp, khả
năng cao là sẽ bị Misugi Jun đoạt mất.

Misugi Jun tiến lên, ra chân cướp bóng trong chân của Takeshi. Nhưng dù
Takeshi không bằng hắn, nhưng cũng không phải dạng vừa. Nhất đời, hai người
diễn ra tranh đấu kịch liệt, chẳng ai nhường ai. Tuy Takeshi không tiến thêm
được một bước, nhưng nếu hắn quyết tâm bảo vệ bóng thì Misugi cũng không thể
giành được một cách dễ dàng.

'' Takeshi! '' Sawada Takeshi ngẩng đầu lên. Thì ra Hyuga Kojiro đã chạy đến
tiếp ứng, người theo kèm bên cạnh hắn là Akutsu. Hai người trao đổi bằng ánh
mắt. Với sự ăn ý của bộ đôi vàng của Meiwa, một ánh mắt là quá đủ để bọn họ
hiểu ý nhau.

Bất ngờ, Sawada Takeshi đột ngột chuyển hướng, chạy thẳng về phía Hyuga Kojiro
và Akutsu. Misugi cũng lập tức đuổi theo, không để cho Sawada có bất kì cơ hội
nào vượt qua.

Đợi khi bốn người đến gần, Misugi Jun mới phát hiện không ổn.

'' Chết rồi, nếu chạy thế này thì đâm vào nhau mất! ''

Thì ra cả Misugi lẫn Akutsu đều bị hai người bên Meiwa xỏ mũi dắt đi. Thì ra
tuy rằng cả bốn người đều chạy song song với nhau, nhưng Sawada Takeshi và
Hyuga Kojiro lại chạy ở bên ngoài, kẹp giữa Misugi và Akutsu, khiến hai người
họ tạo thành thế đối lập với nhau. Nếu không dừng kịp, cả Misugi và Akutsu đều
sẽ đâm sầm vào nhau.

'' Akutsu! Tránh ra! '' Misugi lo lắng nói.

'' Chết tiệt! Thằng đội trưởng chết bầm ăn hại! Cúi xuống mau lên! '' Akutsu
chửi ầm lên. Lúc này hắn cũng biết mình bị xỏ mũi dắt đi, khổ nỗi tức giận
không nói nên lời.

Akutsu giậm thật mạnh lên mặt đất, thậm chí trên thảm cỏ còn có vết hằn dấu
giầy của hắn. Lợi dụng thế đá xoay người trên không trong Karate, hắn nhảy vọt
lên thật cao, qua đầu Misugi Jun.

'' Anh Hyuga! '' Thừa dịp đó, Takeshi lập tức chuyền bóng cho Hyuga.

'' Tốt lắm Takeshi! '' Hyuga dẫn bóng đột phá.

Nhưng đời làm gì có chuyện dễ dàng như thế. Misugi Jun lấy điểm tựa là vết dấu
giày lúc nãy của Akutsu để làm giảm tốc độ của mình, xoay người chuẩn bị ngăn
lại bước tiến của Misugi.

'' Cái gì?!! '' Misugi kêu lên một tiếng kinh hãi. Thì ra Hyuga nhân cơ hội
khuất mắt trọng tài, lợi dụng tiểu xảo để không cho Misugi xoay người. Tay
trái của hắn đè lấy vai trái của Misugi, khiến Misugi Jun không tài nào xoay
chuyển được.

'' Đừng hòng! '' Misugi khuỵnh gối xuống, tránh thoát khỏi tay của Hyuga. Sau
đó hắn dùng tay phải chống xuống đất, vung chân trái quét về bóng trong chân
của Hyuga.

Hyuga cũng kinh ngạc. Không ngờ Misugi Jun lại khó đối phó đến vậy, khả năng
ứng biến tình huống không hề kém cạnh so với Kakeru.

Nhưng hiện tại Hyuga cũng không phải là con hổ không nanh của Toho. Tuy biết
Misugi bị bệnh tim, nhưng Hyuga cũng không có bất kì lòng thương hại nào.
Trong mắt Hyuga chỉ còn chiến thắng, chỉ còn có khung thành của Musashi mà
thôi.

Ầm!

Hắn không mảy may do dự, dồn toàn lực vào chân phải, tung cú sút. Quả bóng như
một viên đạn đạo, bắn thẳng Misugi Jun. Nó như một con hổ, phảng phất đang nhe
răng múa vuốt chuẩn bị ăn tươi nuốt sống Misugi.

'' Cẩn thận, đội trưởng! '' Các cầu thủ của đội Meiwa nghe tiếng sút bóng của
Hyuga thì đồng loạt hoảng sợ và lo lắng kêu lên.

'' Khốn kiếp! Tư thế đó... Mục tiêu của hắn là Misugi! '' Kakeru vừa giận vừa
sợ. Tuy hắn không ưa gì Misugi Jun, nhưng dù sao cũng là đồng đội. Vả lại,
cách đá của Hyuga quá bạo lực, quá phản cảm. Hắn không phản đối lối chơi dũng
mãnh của Hyuga, nhưng nếu đá để nhằm triệt hạ đối thủ thì điều này lại khiến
cho Kakeru cảm thấy cực kỳ giận dữ.

'' Chết tiệt thật! '' Misugi vội vàng phanh gấp, cố gắng thay đổi tư thế để né
tránh. Nhưng ai bảo khoảng cách hai người chỉ có không đến 10 cen – ti – mét
đây. Cơ bản là không có thời gian để Misugi kịp chuẩn bị.

'' A! '' Một tiếng kêu đau đớn vang lên. Thân thể của Misugi Jun bị lực từ
trái bóng đánh bay ra ngoài mấy mét lận. Hắn nằm trên đất không ngừng co quắp,
tình huống không hề ổn chút nào.

Mà không có Misugi Jun cản trở, đối với Hyuga hàng phòng ngự của Musashi quả
thực là làm bằng giấy. Hắn trực tiếp tung cú sút từ khoảng cách 25m.

Tuy thủ môn của Musashi đã cố gắng hết sức, nhưng không thể chạm tới bóng.

Tỉ số của trận đấu lại được cân bằng hai đều. Cả hai đội lại trở về vạch số 0.
Trận đấu được thiết lập lại.

Kakeru ngơ ngác nhìn tất cả. Hắn phảng phất như nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ
tan. Chẳng lẽ, '' thủy tinh vương tử '' thật sự bị tên khốn Hyuga Kojiro đánh
bại rồi sao?


Tà Ác Vương Giả Hệ Thống - Chương #40