Chúng Ta Hợp Nhau Đấy


Người đăng: ٩(^‿^)۶

Sau khi chiêu mộ thành viên xong, đội trưởng đội bóng đá học viên Musashi –
Misugi Jun bước lên trước một bước, phát biểu dõng dạc :

“ Trước khi cả đội bắt đầu luyện tập, ta có đôi lời muốn nói. Đợt tập huấn này
là để chuẩn bị cho giải toàn quốc nên chắc chắn sẽ vất vả hơn mọi lần. Nếu ai
cảm thấy mình không thể chịu đựng được thì hãy đứng ra khỏi hàng. " Misugi
dùng vẻ mặt nghiêm túc nói với đám thành viên mới gia nhập đội, đương nhiên
trong số đó cũng bao gồm Kakeru và Akutsu.

Misugi Jun cảm thấy nếu như chỉ đem bóng đá làm một trò tiêu khiển để giết
thời gian, thì thà rằng tham gia một câu lạc bộ văn học còn hơn. Hắn hy vọng
mọi người có thể cùng nhau cố gắng, đồng thời chính bản thân Misugi cũng khát
vọng mình có thể dẫn dắt đội bóng của học viện Musashi đoạt giải quán quân.

Cả sân bóng đều yên tĩnh, không một ai nhúc nhích.

" Tốt lắm, xem ra các ngươi đã có sự chuẩn bị sẵn sàng. Nếu đã như thế thì
chúng ta bắt đầu tập luyện ngay đi! Đầu tiên, tất cả chạy mười vòng quanh sân
để khởi động." Misugi Jun thoả mãn gật gật đầu, bắt đầu bố trí huấn luyện.

" Hừ! Chán như con gián! " Akutsu híp mắt nằm trên ghế đá chuẩn bị ngủ. Hắn
không rảnh để chơi trò huấn luyện viên với Misugi Jun đâu.

Về phần Kakeru, hắn có mục tiêu của mình, cho nên cũng huấn luyện cùng đám
người mới, tranh thủ thời gian tăng trình độ bóng đá của mình lên một tầm cao
mới, đồng thời rèn luyện thêm thể lực của mình.

Trên phương diện thân thể, Kakeru hiểu rõ trong thời gian ngắn nếu không có
điểm thuộc tính thì sức mạnh, tốc độ, tinh thần của mình không thể tăng lên
một cách nhanh chóng được. Nhưng thể lực lại ngược lại. Chỉ cần chịu khó khổ
luyện, chắc chắn sẽ có thể đề cao vài phần. Đây chính là mục tiêu Kakeru đề ra
cho mình vào thời điểm hiện tại, để đề phòng mỗi lần sử dụng các loại kỹ năng
xong mình đều mệt lả cả người.

" Bắt đầu đi! " Misugi Jun thổi còi, một đoàn người xếp thành mấy hàng bắt đầu
khởi động quanh sân.

Đúng lúc này Misugi Jun bỗng nghe thấy tiếng ngáy của ai đó. Khẽ cau mày, nhìn
quanh, cuối cùng thì hắn cũng thấy được kẻ không phục tùng mệnh lệnh của mình,
dám ngủ nướng trên sân.

Misugi Jun đi đến trước mặt Akutsu hỏi: "Akutsu, tại sao ngươi không huấn
luyện cùng bọn họ? "

" Thằng yếu sinh lý, nếu không đánh bại được ta thì đừng hòng ra lệnh cho ta.
" Hai mắt của Akutsu híp lại, lạnh lùng đáp. Hắn ghét nhất là bị người ta chỉ
đạo làm cái này, làm cái nọ.

" Được! Đã thế thì để ta chống mắt lên xem trong trận đấu chính thức ngươi sẽ
thể hiện thế nào. " Misugi Jun hừ lạnh một tiếng, không để ý tới Akutsu nữa,
quay đầu nhìn về phía đám đội viên đang chạy bộ.

Khác hẳn với những người khác, Kakeru vừa chạy vừa tâng bóng. Việc này đối với
một ít cầu thủ nghiệp dư còn khó khăn, chứ nói gì đến Kakeru. Khi hắn chạy đến
vòng thứ mười thì chẳng biết đã mồ hôi nhẽ nhại từ lúc nào rồi.

" Vẫn chưa đủ! " Ở vòng chạy cuối cùng, Kakeru quyết định dùng Wind Walk để
tăng tốc độ của mình lên gấp đôi.

So sánh với bình thường tâng bóng chạy, hiển nhiên độ khó của việc vừa tâng
bóng vừa chạy với tốc độ gấp hai lần bình thường không đơn giản như là phép
tính 1 độ khó + 1 độ khó = 2 độ khó. Rất nhiều lúc Kakeru chạy quá nhanh,
khiến cho quả bóng không theo kịp mình, rơi ở sau lưng. Hoặc là khi hắn giảm
tốc độ, lại không đuổi kịp bóng, kết quả là bóng đá lăn ra bên ngoài.

Khởi động xong, Misugi Jun lại bố trí bài luyện tập tiếp theo. Cả đội chia
thành nhóm hai người, chuyền bóng qua lại nhằm nâng cao kỹ xảo trong khâu
chuyền bóng.

Bạn tập của Kakeru là một thành viên cũ của đội bóng – số 16 Shinji Sanada!
Vừa rồi Shinji Sanada đã thấy được bản lĩnh của Kakeru, cho nên đối xử với hắn
cũng rất nhiệt tình.

" Kakeru - kun, đỡ bóng này. " Shinji Sanada dùng mũi chân gẩy quả bóng cho
Kakeru. Tốc độ bóng không nhanh không chậm, nói chung là không có gì đặc biệt
lắm.

Kakeru tiếp bóng dễ như trở bàn tay, ngay lập tức chuyền lại cho hắn.

Hai người luân phiên chuyền bóng cho nhau. Rất nhanh, chỉ một lúc sau Kakeru
đã không còn hài lòng với những đường chuyền đơn giản của Shinji Sanada. Hắn
không đứng im nữa, mà vừa chạy vừa chuyền để tăng thêm độ khó của bài huấn
luyện.

Ngày hôm nay, Kakeru hoàn toàn dành cho việc làm quen với chế độ luyện tập,
không chút nào lười biếng, tự mình vắt kiệt thể lực của mình. Mãi đến tận lúc
trời gần tối, Kakeru mới lê lết cái tấm thân mệt mỏi của mình để về nhà.

Tuy rất mệt, nhưng Kakeru cũng rất hài lòng thu hoạch trong hôm nay. Bằng
chứng là hắn đã có thể vừa chạy vừa chuyền bóng. Đương nhiên đường chuyền của
hắn sẽ không được chuẩn và đẹp như khi dừng lại rồi chuyền. Nhưng chỉ cần
không ngừng tập luyện, hắn vững tin chắc chắn mình sẽ giải quyết được vấn đề
này.

" Kakeru - kun, lau mồ hôi a." Vừa mới đeo cặp sách lên, Kakeru liền thấy một
cái khăn tay màu trắng được đưa đến trước mặt mình, trên khăn còn tỏa ra mùi
hương nhàn nhạt.

Kakeru ngẩng đầu nhìn lên, thấy một gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu. Hóa ra là
Yayoi Aoba. Hẳn là nàng đang đợi mình, hoặc là quan sát bọn họ huấn luyện cho
nên mới chưa về nhà.

" Cảm ơn. " Kakeru cầm lấy khăn tay, lau mồ hôi trên mặt. Gần nữa ngày sử dụng
Wind Walk luyện tập suýt chút nữa làm cho Kakeru mệt chết. Hết thể lực lại
nghỉ, lại sử dụng Wind Walk, lại nghỉ, lại Wind Walk... Đây chính là phương
pháp luyện tập mà Kakeru nghĩ ra. Vừa có thể tăng thêm thể lực của mình, vừa
có thể giúp hắn quen với việc điều chỉnh tốc độ trong khi sử dụng kỹ năng phụ
trợ này.

" Ấy! Xin lỗi! Ta làm bẩn khăn tay của ngươi rồi. " Kakeru hơi thẹn thùng nhìn
chiếc khăn tay. Từ màu trắng tinh tươm, giờ đây nó đã biến thành màu nâu đen
xấu xấu bẩn bẩn, hẳn là bùn đất và mồ hôi trên mặt hắn tạo thành.

( Tác giả : Sao đoạn này ta viết mà ta cũng thấy như kiểu mình đang tả SHIT
thế nhỉ :v Đã nâu đen lại còn xấu xấu bẩn bẩn :v )

" Không... không sao đâu. Hì hì, Kakeru vừa nãy rất đẹp trai đấy. " Yayoi Aoba
cười nhận lấy khăn tay, lộ ra hai lúm má đồng tiền.

" Ồ! Thì ra ngươi vẫn đứng ở đây quan sát a. Chứng tỏ Yayoi rất thích bóng đá
phải không? " Kakeru nói.

" Không phải đâu, ta... Ta chỉ là muốn xem Kakeru - kun. Không, Kakeru -
kun... Ngươi đừng hiểu lầm... Ta... Ta mới chuyển trường cho nên chỉ có người
bạn duy nhất là Kakeru - kun mà thôi! " Giọng Yayoi càng nói càng nhỏ dần.

" Thế á? Ta cũng vậy, cũng chỉ có một người bạn là Yayoi thôi này. Có vẻ như
chúng ta rất hợp nhau đấy. " Kakeru cười híp mắt.

" À há?! "

Yayoi nghe được lời nói của Kakeru, khuôn mặt nhỏ biến thành một quả cà chua.
Mặt nàng vốn đã rất khả ái, bây giờ đỏ ửng lại càng thêm đáng yêu hơn.

" Chúng ta cùng về đi. " Kakeru không để ý tới vẻ mặt xấu hổ của Yayoi, đeo
cặp sách lên, sau đó đi một mạch về phía cổng trường.

" Ấy, Kakeru - kun, chờ ta với. À này, ngày mai ta định đăng ký làm quản lý
đội bóng, Kakeru - kun thấy như vậy thế nào? "

" Tùy ngươi thôi... Nếu như ngươi không ngại mệt mỏi. "

" Hừ, Kakeru - kun đừng coi thường ta. Đợi ta trở thành quản lý, thế thì chúng
ta có thể gặp mặt thường xuyên rồi. Người ta một tay kéo Kakeru vào sân cỏ,
đương nhiên phải phụ trách Kakeru rồi."

Hai người sóng vai nhau đi dưới ánh chiều tà. Bóng của hai người nối liền với
nhau, tạo thành một cái bóng thật dài, sau đó biến mất ở phía chân trời.

Mấy ngày tiếp theo, mỗi ngày đội bóng đều huấn luyện rất nghiêm khắc.

Chỉ riêng Musashi thì khác. Hắn không hổ là người đàn ông đích thực, mười phút
phọt một phát, cho nên không thể huấn luyện cùng đám Kakeru được. Điều này
cũng khiến cho Akutsu xem thường hắn, mà bầu không khí trong đội Musashi cũng
cực kỳ không bình thường.


Tà Ác Vương Giả Hệ Thống - Chương #14