Quý Vân Lâm khen ngợi thêm vài câu,cuộc nói chuyện kết thúc. Bỏ điện thọại xuống, Quý Vắn Lâm còn hỏi Chữ Phàm: - Tiếu Duơng là người thế nào, cậu cảm thấy sao? Chữ Phàm là cao thủ sát ngôn quan sắc, nhin thấy Quý Vân Lâm cười tươi như hoa, lúc này sao có thế nói những lời mắt hứng chứ,vậy không phải đầu heo sao? Hơn nữa Chữ Phàm cũng không có ác cám gi với Dương Phàm,không có mâu thuẫn về ich lợi. Cho nên Chữ Phàm ra vẻ rất thận trọng nói: - Đống chi này rất hiền hậu. Điện thọại kết thuc, Hứa Kha đã đạt được muc đích, vô cùng vui mừng. Ngô Yến lúc này mới dán sát vào Dương Phàm, nhẹ giọng nói: - Có sang chỗ Điền Hằng không. Duơng Phàm lắc đầu nhỏ giọng nói: - Điền Hằng không cần anh đi, em đi cũng đừng nói gi, biếu hiện là cho cơ hội. Điền Hằng biết cái gi nên nói, cái gi không nên nói. Giọng nói của Duơng Phàm có chút âm trầm, Ngô Yến kinh ngac nhin vẻ mặt của người đàn ông này, phát hiện rất binh tĩnh, không có chút gi khác lạ. Ngô Yến chi có thế gật đầu, một minh đi đến chỗ Điền Hằng. Hai người lại đến một góc, nhỏ giọng nói chuyện. Hứa Kha thấy màn này, không khỏi đi đến bến cạnh Dương Phàm, nhỏ giọng hỏi: - Duơng khoa trưởng, Ngô cục trưởng và Điền chủ nhiệm đang gọi điện báo cáo cho Lý bí thư sao? Duơng Phàm cười miễn cữơng nói: - Chủ nhiệm Hứa, Ngô cục trưởng không còn cách nào khác. Người của Đảng ủy, có ai là không muốn tiến bộ? Lần này có thế nói là may,anh nói Điền chủ nhiệm sao lại không được gì. Dương Phàm đây là nói cho Ngô Yến, Hứa Kha tự nhiên cũng nghe a. trong lòng cũng không cảm thấy Ngô Yến làm như vậy có gi không ốn. Huống hồ Ngô Yến cũng không có ý xa lánh minh, điều này nói rõ suy nghĩ bằng phẳng. Hứa Kha suy nghĩ cẩn thận rồi gật đầu: - Tôi nay chủng ta tim chỗ nào đó ngồi uống chút chủ? Duơng Phàm nghe thấy lời này liến biết Hứa Kha muốn quan hệ thêm tốt hơn. Dấu hiểu này Duơng Phàm cũng muốn thấy nhưng lúc này Du Nhã Ny đang ở đấy đã nói tối sẽ cùng nhau ăn cơm. Cho nên Duơng Phàm chi có thế cười khổ lắc đầu từ chối: - Chủ nhiệm Hứa, không phải không nể mặt anh. Dự án với điện tử Hoa Tinh, tôi con nợ một phần ân tình, tối nay tôi sẽ mời khách cám ơn. Hứa Kha nghe vậy liến hiếu. vi sao Duơng Phàm tự tin như vậy trước mặt Y Đạt Hữu, thì ra người ta từ trước đó đã làm tốt mọi việc. Điền Hằng đáng thuơng, vất vả một cách không cần thiết. Nhưng xem thái đố của Chiêu Thuơng Cục hình như lại nói Điền Hằng có công không it. Người phụ nữ Ngô Yến này không đơn giản, hơn nữa còn một trợ thủ đắc lúc là Dương Phàm, chặc chặc thật làm cho người ta hâm mố. Nghĩ đến đấy, trong đầu Hứa Kha có một suy nghĩ, hình như Ngô Yến có việc gi cũng đến bàn bạc với Dương Phàm. trong hai người rốt cuộc ai là lãnh đạo đấy? Suy nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu, Hứa Kha lập tức lắc đầu phủ nhận trong lòng nghĩ đến tinh cách của chủ tịch hoảng Tử Vinh, cám thấy Ngô Yến cũng có điem tương tự như vậy, đó chính là lớn mặt ủy quyền cho cấp duói. Điểm này đáng đế học tập. Nghĩ vậy nên Hứa Kha cũng không cưỡng cầu Duơng Phàm nữa, ra vẻ đã hiếu, cười nói: - Được mà, dù sao vẫn có nhiều cơ hội, hôm khác đi. Nói xong Hứa Kha liến đi làm chuyện của minh. Có lê bởi vi hai lãnh đạo Tinh ủy đến nên làm cho hôm nay Uyên Lăng lên báo điện tử, nên náo nhiệt hơn ngày hôm qua. Duơng Phàm bên này cũng rất nhanh trở nên bận rộn như tiếp đãi hỏi han khách, gửi truyền đơn.... Mấy người của Chiêu Thuơng Cục cũng rất bận, thật vất vả đến tận lúc ăn cơm trua, lúc này mới xem như nhàn hạ hơn. Duơng Phàm mệt quá, ngồi dựa lung vào ghế hut thuốc. Hai tên nghiện thuốc là Hứa Kha và Điền Hằng cũng đã đến đấy. Hứa Kha quái dị hỏi: - Kỳ lạ, hốm nay sao tôi cám thấy có điểm không thich hợp nhi? Hinh như thiếu thiếu gi đó? Điền Hằng cũng gật đầu: - Đứng vậy, cảm thấy thiếu gi đó. Binh thường làm việc không thuận lợi như vậy, hình như luốn có phiến phức, mà hốm nay lại không có. Lúc này Ngô Yến cầu may tiến tới, lấy tay phẩy phẩy khói,chán ghét nói: - Ba tên nghiện thuốc này, Chán chết được. Hôm nay không thấy Y thi truơng, anh ta hình như cũng không gọi điện tới. Hứa Kha và Điền Hằng lúc này mới hiếu được. binh thường có thêm Y Đạt Hữu vung tay múa chân ở bến cạnh, mọi người làm việc quả thật có cám giác bị quấy nhiễu.Sáng nay không có Y Đạt Hữu, mọi việc lập tức trở nên trôi chảy. Duơng Phàm day day đầu nói: - Đứng vậy, sao không thấy Y thi trưởng nhi? Hay là đi tìm lãnh đạo tỉnh báo cáo cống việc? Điền Hằng gật đầu nói: - Khó mà nói, chuyện này chủng Ta không cần quan tâm, mà quan tâm cũng không được. Đang nói chuyện, Trương Khải Đức mặc bộ quần áo đại tá đi đến trước đại sảnh, thấy Duơng Phàm liến kếu lên: - Dương Phàm, cậu lại đây một chút, tôi có việc tìm cậu. Dương Phàm kinh ngạc, Trương Khải Đức sao lại đến đây? Không phải là thấy Trương Tư Tề đến tìm mìinh tính sổ đó chứ? Rất có khả năng. Hơi chút bất an, Duơng Phàm cười cười đi tới. Trương Khải Đức như không thấy một ai, kéo Dương Phàm đi ra ngoái. Đến bến ngoải đại sánh mới dừng lại nói: Dương Phàm, cậu nói thật xem, có phải đã làm gì em gái ta? Duơng Phàm vừa nghe người này hỏi hàm hồ như vậy, vẻ mặt của hắn cũng không có gi là tức giận mà rất quái lạ. Không khỏi cười khổ nói: - Anh nói gì? Làm cái gì, anh nói rõ xem. Trương Khải Đức cười hắc hắc nói: - Có phải cậu đã ngủ với em gái tôi? Duơng Phàm vừa nghe đến đó không khỏi ngẩn người, thấy vẻ hưng phấn trong mắt Trương Khải Đức càng sửng sốt hơn. - Em nói anh Trương, em gái anh ngủ với người ta mà anh lại hưng phấn như vậy. Thật́ là, tri tửơng tựơng của anh phong phú thật. Em và Trương Tư Tế,cũng chính là em gái anh, tống cộng mới gặp nhau ba lần, nói với nhau chưa được đến mười câu. Sao có thế ngủ với cố ấy như anh nói chứ? Trương Khải Đức lộ ra vẻ thất vọng nói: - Như vậy sao, đáng tiếc quá. vốn nghĩ cậu và nó có thế kết hốn, xem ra em gái tôi rất khó đi ra ngoải rồi. Duơng Phàm lúc này chi muốn đánh cho Trương Khải Đức một trận. Đáng tiếc nhin thân hình rắn chắc của người ta, Duơng Phàm liến buông tha ý tưởng này. - Anh Trương, em gái anh rất đẹp, dáng người cũng chủắn, rất nhiều người theo đuổi cố ấy,sao anh phải lo lăng chủ? Duơng Phàm rất khó hiẻu hỏi. Trương Khải Đức đãu khổ lắc đầu nói: - Người anh em, cậu không biết rồi. Em gái tôi từ nhỏ đã được ông bà nuông chiều, nên tinh cách rất điêu ngoa bá đạo. Tuy rằng tâm đia không xấu nhưng đám con trai theo đuổi nó khôngmấy người có thế chịu được tinh cách của nó. Nhưng thằng con trai hơn xuất sắc một chút có thằng nào không kiêu ngạo. Gặp phải cái đinh, ăn vài lần là biết, đều tránh đi. Việc này diễn ra rất nhiều lần.Đừng nói em gái tôi khinh thường bọn họ, bố mẹ tôi cũng sẽ không thông qua. Cho nên tôi mới lo lắng cho nó không thế lấy chồng được. Duơng Phàm nghĩ cũng thấy có lý, nhưng chuyện này có quan hệ gi với minh chứ? Vi thế Dương Phàm tò mò hỏi: - Chuyện này có quan hệ gì với em? Em cũng không theo đuổi cố ấy mà. Trương Khải Đức đưa miệng lại rất nhỏ giọng nói: - Tôi nói cho cậu biết, đêm qua em gái tôi đến chỗ tôi, ngủ với chị dâu, đuổi tôi ra phòng khách. Kết quả cậu đóán được không,khi ngủ, em gái tôi nằm mơ nói ra, nên vợ tôi nghe thấy nói tôi biết.Nói xong, Trương Khải Đức ngừng lại một chút nhìn xung quanh, phát hiện không có gì bất thường mới tiếp tục nói: - Nó nằm mơ gọi tên cậu, không chi một lần. Còn nói… Duơng Phàm khẩn truơng, vội vàng hỏi: - Còn nói gì? Trương Khải Đức lộ ra vẻ tiếc nuối nói: - Còn nói cậu khi dễ nó. Ai, tôi còn tưởng rằng cậu đã ngủ với nó. Như vậy vấn đề khó khăn của nó sẽ được giải quyết. Cậu nói con gái có đàn ông, sao còn có thế đi tranh chị dâu với anh trai được chứ ? Nghe thấy lời này mắt Duơng Phàm sáng lên, không khỏi kỳ quái hỏi: - Anh nói em gái anh thich phụ nữ sao? Trương Khải Đức thở dài một tiếng nói: - Đương nhiên không phải, nhưng nó có một thói quen xấu đó là một mình không ngủ được.Cho nên đến chỗ tôi, chiêm lấy vợ của tôi, nói với tôi là phải ôm chị dâu mà ngủ.Duơng Phàm vỗ ngục nói: - May quá, may quá. Một cố gái đep như vậy mà như thế kia, đúng là lầng phi tài nguyên. Trương Khải Đức lén lút đến nhỏ giọng nói: - Lúc tôi đi ra, nghe em gái đang ôm gối đập vào giường, còn không ngừng mắng, Duơng Phàm đáng chết, Duơng Phàm thối tha. Tôi không hiếu cậu đã đắc tôi gi với nó, nhưng cậu vẫn nên đế ý một chút.Con bé này thù dai, tôi cảm thấy cậu rất thuận mắt cho nên báo tin này cho cậu. Ai không nói nữa, tôi lừa bà xã đi ra ngoải có việc, tôi phải về đây. Trương Khải Đức đã chạy vụt đi, Duơng Phàm nghĩ đến lý do trước khi đi của y liến biết người này nghĩ một đằng nói một nẻo. Quả nhiên nhin theo phia Trương Khải Đức chặy đi, từ xa có thế nhin thấy một người đứng sau một chiếc xe, đang ngẩng cao đầu, ưỡn ưỡn bộ ngục không lớn đi tới. Me chứ, xa như vậy cũng bị người phát hiện, không phải là bộ đội đặc chủng đó chủ? Duơng Phàm trong lòng thâm đoán, không nghĩ tới lại đoán đúng. Trương Khải Đức đứng là đối truởng đại đội đặc chủng tác chiến quản khu Nam Kinh. Trương Tư Tề mắt sáng thật, từ xa đã nhin thấy Dương Phàm đứng đó, không khỏi tăng tốc đi tới. Càng quái dị hơn là, lần này Trương Tư Tề không ngẩng cao đầu mà lại lộ ra vẻ mặt nhăn nhó. Quỷ dị- Quá quỷ dị Duơng Phàm đang muốn chạy trõn, nhừng còn chưa kịp hành đông, Trương Tư Tề đã đứng cản kêu hắn lại: - Duơng Phàm, anh đứng lại, không được chạy. Dương Phàm không biết làm sao đành đứng lại, rất không thân thiện, lạnh nhạt nói: - Anh vì sao mà phải chay? Hơn nữa, em bảo anh đứng lại là anh sẽ đứng lại sao? Vậy anh đâu con mặt mũi gì.Duơng Phàm nói xong liến xoay người rời đi. Trương Tư Tề chạy thật nhanh tới, dựa tay ra ngăn đường Duơng Phàm, tức giận nói: - Anh đứng lại, em có lời muốn nói vơi anh. Dương Phàm đứng lại, nhừng vẫn nhẩn nha nói: - Được, em nói đi, anh nghe.Trong lòng nói, thử xem có con có thế nói ra hay không? Trương Tư Tề đột nhiên trơ nên nhăn nhó, mặt lúc trằng lúc đỏ, do dự một chút rồi nhỏ giọng nói: - Chuyện ở triển lâm là em không đúng, em xin lỗi anh. Nhưng anh là đàn ông sao lại có thế tức giận vơi một có gái chứ?Còn dám lấy nước tạt người ta. Lớn như vậy con chưa ai dám làm như vậy với em đó. Duơng Phàm kiên định ngẩng đầu lên nhin trời, nhưng ông trời rõ ràng không nể tìinh, ngàn dặm không may,ánh mặt trời chói chang. Nhin đến hoa mắt cũng không thấy một đám mây nao, không phát hiện bầu trời có dấu hiệu thay đổi, không phát hiện mặt trời có dấu hiệu ngả vế đông. Duơng Phàm cuối cùng đã hoàn toàn tin tưởng, trên thế giới này vẫn có kỳ tich sinh ra.Mặc dù ông trời không tinh sai, thì vẫn có kỳ tich sinh ra. - Anh, anh, vẻ mặt anh thế nào vậy? Trương Tư Tề lộ ra vẻ e thẹn của một thiếu nữ, Duơng Phàm liến tục lui lại ba buơc, cuối cùng mới đứng vững. Thấy rõ không phải là ảo giác, Duơng Phàm thơ dài một tiếng nói: - Được rồi, em muốn nghe anh nói thật hay nói dối. Trương Tư Tề cô gắng suy nghĩ, mở đôi mắt to đep nhin Duơng Phàm, cái miệng nhỏ nhắn hơi chu lên, rất gơi cảm nói: - Đừơng nhiên là nghe lơi nói thật? Duơng Phàm rất chăm chú nhin Trương Tư Tề khỏang hai phút. Làm cho Trương Tư Tề không khỏi cụp mắt xuống, Duơng Phàm lúc nay mơi xác định cô gái nay đã đổi tinh. Bắt đắc dĩ thở dài một tiếng, Duơng Phàm nghiêm mặt nói: - Lời thật chinh là em quá hung dữ. Giơ phút nay Duơng Phàm không biết, hinh tựơng của hắn trong mắt Trương Tư Tề đã trở nên vô cùng cao lớn. Trương Tư Tề chưa từng thấy người đàn ông nào dám hiên ngang lẫm liệt nói thắng vào mặt nàng: “Em quá hung dữ” Trương Tư Tề cảm thấy người đàn ông trước mặt rất có phong độ. Đám đàn ông trước kia không phải trăm phuơng nghin kế lấy lòng minh sao,dù biết hay không biết đều như vậy. chi có Duơng Phàm, lần đầu tiên gặp mặt không cảm thấy gi, nói thẳng không biết minh. Lần thừ hai gặp thì đã quên minh. Lần thừ ba còn thú vị hơn,một chai nuớc được đổ lên đầu minh. Lần thừ tư, cũng chinh là lần này, binh tĩnh nói: “Em quá hung dữ” Duơng Phàm đang chơ cơn phẫn nộ của Trương Tư Tề. Hắn vốn đã chuẩn bị trong lòng, nếu bà cô này tức giận, Duơng Phàm sẽ ngày lập tức thu thập cô ả.Còn thu thập như thế nào phải xem tinh huống cụ thế mơi được. Dương Phàm thật không ngờ Trương Tư Tề nghe xong lời bá đạo của minh chi khẽ gật đẩu,ra vẻ tinh ngộ nói: - Là vậy sao? Trước kia em cũng hiếu tinh cách của minh không tốt, đã muốn sừa đổi.Nhưng đám đàn ông ruồi bọ cứ cuốn lấy em, nhin nhin ngó ngó khắp người em làm em cảm thấy không thỏai mái. Càng chân ghét hơn là đámngười nay muốn nhin lại không dám nhin,gặp mặt thì ra vẻ đứng đắn quay đầu đi lại lén lút nhin ngực nhin mông người ta. Cho nên emkhông thế nào diu dàng được. Dương Phàm sắp hỏng mắt đến nơi, bị mấy lần kỳ tich liến tiếp làm hắn trơ nên ngây ngõc.Thật sự không thế tin được, Duơng Phàm nghiến răng nghiến lợi cừơi nhạt nói: - Ý của anh, anh thu thập em có đúng không? Trương Tư Tề đỏ mặt, nhăn nhó nhin khắp nơi, sau đó nhỏ giọng nói: - Tim nơi không có người đi, em có chuyện muốn nói vơi anh. Dương Phàm đánh hơi thấy gi đó, nhừng nhin lại thấy không giống. Trương Tư Tề đã khôngcòn vẻ kiêu ngạo ngang ngược nữa, nhin như thế nào cũng giông một cô hang xóm. - Áo giac, nhất định là ảo giac. Duơng Phàm lắc lắc đẩu, sau đó dựa tay sờ lên trán thấy minh không sốt, đứng trước mặtchinh là cô em hàng xóm. Chết thì chết, cùng lắm thì coi như một bài học trong đời đi. Duơng Phàm hạ quyết tâm nhỏ giọng nói: - Em chơ một chút, anh đi xin phép lãnh đạo. Nói xong Duơng Phàm vội vàng đi đến chỗ Ngô Yến xin phép. Ngô Yến còn tưởng rằng vi công việc nên tự nhiên không ngăn cản. Thành công hai ngày qua Duơng Phàm đạt được không có khả năng từ trên trời rơi xuống, khắng định đã vận đông hậu trừơng. Ngô Yến chắc chắn vơi kết luận nay, nghĩ đến Duơng Phàm cùng nên đi mơi khách, gật đầu nói: - Có cần kinh phi không? Duơng Phàm lắc đầu nói: - Không cần, cũng không hết bao nhiều. Nhưng Ngô Yến vẫn lấy một tệp tiến một trâm đồng trong túi ra, nhét vào ví Duơng Phàm: - Cầm lấy, nhơ mang hóa đơn về đế thanh toán. Dương Phàm cùng không buồn giải thich, gật đầu rơi đi. Nguyên nhân mà Duơng Phàm phải nói chuyện vơi Trương Tư Tề từ nhiên là vi câu nói của Du Nhã Ny. Nếu không vơi tinh cáchcủa Duơng Phàm không hảo cảm gi vơi nhừng cô gái như Trương Tư Tề, trục tiếp không hề để ý đến là được. Địa điem nói chuyện do Trương Tư Tề chọn, một quán trà cạnh sân vận động. vi tri quán trà này rất đặc biệt, ở bến cạnh cầu.Tầng hai của quán có thế thấy rõ ràng dòng người qua lại trên cầu. Trương Tư Tề gọi một binh trà xongnhừng không lập tức nói chuyện mà quay đầu nhin ra ngoài của sộ, nhin mọi người đang đi từ trên cầu xuống.Trương hơp nay làm Duơng Phàm rất ngạc nhiên.Cũng may Duơng Phàm là người rất có kiến nhẫn, cho nên cũng ngồi im lặng ở vị tri đối diện, lặng lẽ nhin Trương Tư Tề. Thẳng thắn mà nói, đây là một khuôn mặt rất đẹp, đôi môi đỏ hồng, lúc im lặng rất giông phụn ữ Trung Quốc thời xưa. Thơi gian trôi đi trong tiếng tich tắc của đồng hồ, từng giây trôi qua,Trương Tư Tề vẫn nhin ra ngoài của sổ, thi thỏang hơi nớ nụ cừơi. Rõt cuộc Trương Tư Tề đã mở miệng nói. - Lúc em còn nhỏ thực ra cũng rất dịu dàng. Đây là do ông nội nói cho em biết. Em cũng không nhớ rõ.Nói xong câu này, Trương Tư Tề dừng lại, xấu hồ thè luơi. Thấy mặt Duơng Phàm không đổi sắc lúc này mới hơi nghiêm mặt nhin ra của sổ, nói tiếp: - Trước đây, em sông bến cạnh ông bà nội, ông bà rất yếu thương em, chưa bao giơ đánh em.Trông ấn tựơng của em, lần duy nhắt em bị đánh là do hứ quá.Lần đó em bị đánh đau lắm, khóc suốt một ngày, đến bãy giơ em vẫn còn nhớ. Từ đó về sau bố em rõt cuộc không bao giơ đánh em nữa. Thấy đám bạn bị bố đánh, em rất hâm mộ bọn chúng. Không biết vi sao, khi nghe Trương Tư Tề kế lại vơi một giọng nói binh thản xen lẵn bi thuơng, trong lòng Duơng Phàm sinh ra cảm giac đau nhức. - Hì hì. Trương Tư Tề cừơi cừơi, sau đó nhỏ giọng nói: - Năm em sau tuổi, bố em đã hy sinh trong cuộc chiến chống khủng bố ở phia Tây. Không lâu sau, mệ em cùng bị bệnh mà qua đời. Từ đó về sau, em thường nằm mơ minh bị bố đánh.Em vẫn muốn được nếm thử việc bị đánh trong thực tế, nên em luôn gây phiền phức cho mọi ngừơi, luôn làm những chuyện mà người khác tức giận. Đang tiếc ông nội không bao giơ đánh em. Mặc dù em có nghịch tung trơi, ông cũng chỉ cừơi vơi em. Dương Phàm không nghe nổi nữa, vội vàng quay đầu đi, không đế cho Trương Tư Tề nhinthấy đội mắt mơ hồ của minh. Thi ra, thấy vết thương của người khac cũng là một chuyện đau thuơng. - Em nhờ anh một chuyện được không. Trương Tư Tề đột nhiên nắm lấy tay phải Duơng Phàm. Duơng Phàm nhỏ giọng nói: - Chuyện gì? Anh không làm được anh sẽ không đáp ừng. Duơng Phàm vội vàng dựa ra câu dự phong. - Em nhờ anh, lần sau nếu em nhin không được đến làm phiền anh, anh hay đánh em đi. Duơng Phàm rõt cuộc cùng ngã từ trên ghế xuống. “Vì saot́?????” Duơng Phàm lại đứng lên, thảm hại hỏi, lại nói đây là yếu cầu kỳ lạ nhất mà hắn từng nghe. Dương Phàm thậm chí đã quên minh trở lại chỗ làm như thế nào. Từ chiếu cho đến hoàng hôn, trong đầu luôn luôn xuất hiện hinh ảnh của Trương Tư Tề.Trong lòng mỗi người đều có một vài chuyện không thể quên. Duơng Phàm cùng như vậy. Muốn biết chuyện chôn giấu trong lòng người khac phải trả một cái giá nhất đinh. Lúc này Duơng Phàm cảm thấy minh đang ở trạng thái này. Thực ra Duơng Phàm vẫn có điểm không rõ ràng đó là buổi trưa sau khi nghe xong câu nói đó, quan hệ giữa hai người đã xảy ra biến hóa rất lớn. Cả buổi chiếu câu nói “Anh đánh em nhé” đều hiện lên trong đầu Duơng Phàm, thủy chung có một câu nói không tiêu tan như vậy.