Thấy Dương Phàm cúi đầu không nói lời nào, A Ngọc càng thêm lớn gan hơn thấp giọng hỏi:
- Anh Dương, vị lãnh đạo kia là ai vậy? Có phải anh đắc tội với ông ta hay không? Em thấy ánh mắt ông ta nhìn anh như muốn ăn tươi nuốt sống anh vậy.
Dương Phàm cười lạnh đáp:
- Lão còn chưa có cái bản lãnh đó. Lão lưu manh này dám to gan quấy rối cục trưởng cục của bọn tôi, lần này bị tôi ngăn cản tất sẽ sinh hận trong lòng, sớm muộn gì cũng phải xử lý lão.
Vừa dứt lời Dương Phàm không khỏi có chút hối hận, tự nhiên lại đi nói như vậy với A Ngọc, huống chi mình còn có ý định lợi dụng hai con bé này nữa.
Mình từ lúc nào lại trở nên âm hiểm như vậy? Dương Phàm thầm cười khổ trong lòng, đáng tiếc lời đã nói ra không thể thu lại.
Đang nói chuyện thì A Hồng từ đại sảnh chạy ra, lưng vẫn còn quay về trong này nhưng có thể cảm thấy cô ta đang rất giận giữ.
- Lão dê chúa, xxx!
A Hồng nhỏ giọng mắng nhiếc một cách hung hăng, quay lại thấy Dương Phàm lập tức nở một nụ cười.
-Ha ha, không bị thiệt thòi chứ?
Dương Phàm cười hỏi một câu. A Hồng vốn nghĩ rằng Dương Phàm chẳng thèm quan tâm tới những chuyện như vậy, không ngờ lại nhận được một câu quan tâm ân cần.
- À, không sao. Rửa tay một cái coi như vừa bị chó liếm là xong. Còn quần áo thì thay ra vứt đi cũng được; lão dê già đó dám ngang nhiên sờ mông em mới ghê chứ.
Mặc dù A Hồng tỏ ra không có việc gì nhưng Dương Phàm lại nhận ra trong nụ cười của cô ta có chút không tự nhiên.
- Được rồi, không nói về lão ta nữa, trưa nay tôi mời hai cô ra ngoài ăn cơm, đỡ phải gặp mặt lại cái loại đó làm mất ngon.
Dương Phàm thầm mắng mình vô sỉ, bỏ ngay cái ý định lợi dụng hai con bé này để hãm hại Y Đạt Hữu, sau này muốn hãm hại Y Đạt Hữu vẫn còn cơ hội khác.
- Vâng, anh Dương chờ bọn em một chút.
A Ngọc kéo theo A Hồng đi vào trong phòng, vừa đi vừa nhỏ giọng thì thầm. Dương Phàm vừa trông theo lại cảm thấy ân hận.
Chờ đợi luôn là một việc nhàm chán, hắn sờ hết túi trên lẫn túi dưới vẫn không mò ra được một điếu thuốc nào, nhìn quanh thì gần đây cũng chẳng thể tìm ra điểm bán thuốc lá lẻ ở đâu.
- Anh đang tìm gì đấy? Thấy tôi còn làm ra vẻ không quen nữa chứ.
Trước mặt truyền tới một tiếng cười lạnh, giọng điệu có vẻ rất không tốt, Dương Phàm quay lại mới kinh ngạc phát hiện, lúc này trước mặt mình đã có một cô gái trẻ hơi quen mặt đang đứng đó.
Công bằng mà nói cô gái này rất đẹp, hơn nữa còn phát ra một cỗ khí khái hòa hùng tới bức người, cặp đùi thon và dài, thân hình vô cùng cân đối.
Dương Phàm nhất thời không nhớ ra cô ta này là ai nên rất lịch sự hỏi:
- Tôi có quen biết cô sao?
Sát khí!! Sát khí ngợp trời!!!
Trương Tư Tề không ngờ hắn ta lại vô tình mà coi thường mình đến như thế, bị coi thường mình còn nhịn được, hắn lại còn làm ra vẻ không quen mình, cái này quả là khiến người ta quá phẫn nộ.
Hừ hừ, bà từ Bắc Kinh tới Giang Nam, hình như là vì bị hắn ta chọc giận quá. Thấy trên cổ Dương Phàm còn đang lủng lẳng tấm thẻ Hội chợ Thương mại. Trương Tư Tề giống như trong bóng tối nhìn được thấy một chút ánh sáng.
Cô ta nhếch môi cười ngạo nghễ nói:
- Xem ra trí nhớ của anh rất tệ, chuyện xảy ra ở Bắc Kinh mới vài ngày đã quên rồi. Có lẽ là tại nhan sắc tôi quá bình thường, không thể để lại cho anh một ấn tượng.
Phương xa gặp lại, bốn bề không người, cừu mới hận cũ, nghiến răng không thôi!
Vừa nhắc tới Bắc Kinh, Dương Phàm nhớ tới cái màn bí ẩn mà Trần Xương Bình lôi mình vào, vốn định nói rõ ra, nhưng cô gái này làm ra vẻ sắc đẹp tôi là nhất, khiến Dương Phàm rất không thoải mái.
- Ừ, người đẹp tại Bắc Kinh nhiều quá, người bình thường đúng là rất khó nhớ!
Dương Phàm cười lạnh đáp lời, hắn muốn xem cô ta có thể làm gì mình. Vốn so đo với một người đàn bà chẳng phải là việc hay ho gì nhưng cô ta lại quá đáng, tới tận cửa làm phiền chưa đủ còn theo tới tận Giang Nam như âm hồn bất tán. Làm cho Chu Minh Đạo gọi điện thoại còn phải nhắc nhở một câu, Dương Phàm rất tự nhiên sẽ đứng ở trên lập trường đối địch rồi. Với cả, vừa rồi bực bội phải chịu chỗ Y Đạt Hữu vừa hay chưa có chỗ để phát tiết mà?
Chỉ cần là phụ nữ, không cần biết xấu hay đẹp, nghe được những lời này, nếu như còn có thể bình tĩnh như thường, thì cô ta không phải là phụ nữ nữa mà là nữ thần mẹ nó rồi.
Chắc chắn Trương Tư Tề là một người phụ nữ, hơn nữa còn là một người phụ nữ được nuông chiều từ bé. Chợt có một người mặc quân phục đại tá từ bãi đậu xe đi tới bên cạnh cô ta.
- Em gái, gặp người quen à?
Trương Tư Tề quay lại gật đầu cười âm trầm:
- Đã từng gặp mặt hai lần!
Trương Khải Đức vừa nhìn Dương Phàm lập tức sững sờ, hắn đưa tay vỗ trán ra vẻ suy tư rồi cười hăng hắc nói:
- Người anh em này trông rất quen!
Dương Phàm nhìn ra bọn họ là anh em, lại còn rất ăn ý với nhau, nhìn người lạ mà cũng làm ra vẻ chúng ta đã gặp mặt qua. Nhưng con người của Trương Khải Đức nhìn rõ ràng là hiền hậu, mặc dù cũng có sát khí đằng đằng, nhưng đây là thiên tính của quân nhân, ngược lại nó còn có chút thật thà chất phác.
Đối diện với một người như vậy Dương Phàm tự nhiên sẽ không đối đãi như với Trương Tư Tề, hắn đưa tay ra mỉm cười đáp:
- Dương Phàm, người Uyển Lăng. Trước kia khi còn đi học ở thủ đô đã có duyên gặp qua lệnh muội một lần.
Trương Khải Đức lập tức vỗ trán kêu lên:
- Tôi nhớ ra rồi, tôi đã nhìn qua ảnh của cậu, còn là nhìn từ trong tay ông nội nữa.
Vừa nói vừa bắt tay Dương Phàm rất chặt rồi tiếp lời:
- Tôi tên là Trương Khải Đức, em gái tôi từ bé được nuông chiều thành thói, có gì không phải xin bỏ qua cho.
Trương Tư Tề lúc này mới cảm thấy hối hận, vốn định mượn uy anh trai để phục thù hắn Nhưng anh ấy không cần biết người trước mặt là địch hay bạn, đem em gái ra bán trước đã.
- Anh, chúng ta đi thôi!
Trương Tư Tề vừa muốn phát tác nhưng lại không tìm được lý do, chẳng thể làm gì khác là kéo Trương Khải Đức bỏ đi.
Trương Khải Đức bị em gái kéo đi nhưng vẫn không quên thanh niên trước mặt là “cháu rể” rất được ông nội coi trọng cho nên nhét vào tay hắn một tấm danh thiếp nói:
- Nếu tới Nam Kinh nhớ gọi điện cho tôi…
Còn chưa nói xong đã bị Trương Tư Tề kéo sang đi ra xa.
- Cái con bé này, nếu không sửa cái tính này thì cả đời này cũng đừng mong tìm được người nào tốt!
Lời Trương Khải Đức mơ hồ truyền tới bên tai Dương Phàm, hắn còn tưởng mình nằm mơ, đang lúc đầu óc mơ màng lại gặp phải hai người hoàn toàn trái ngược khiến cho hắn có chút thất thần. Nhìn lại tấm danh thiếp trên tay cũng chỉ có một dòng tên và một dòng số điện thoại, là cái loại đơn giản nhất.
- Chuyện gi đây trời?
Dương Phàm cười khổ tự hỏi.
Lúc này Ngô Yến dẫn người của cục công thương đi xuống, thấy Dương Phàm đang đứng chần vần trước cửa khách sạn, trong lòng kỳ quái liền đi lại.
- Em làm gì mà đứng ngây ra thế, sao còn chưa vào ăn cơm?
Dương Phàm nhìn Ngô Yến mỉm cười đáp:
- Gặp hai người quen cũ ở Bắc Kinh, em mời họ ra ngoài ăn cơm, mọi người đừng chờ.
Ngô Yến cười gật đầu:
- Vậy bọn chị đi trước, nhớ về sớm đấy; vừa rồi ban tổ chức có đưa tới một phần tài liệu về các khách hàng tham gia hội chợ, lát nữa chúng ta phải nghiên cứu cho kỹ.
Ngô Yến nói xong liền quay người bỏ đi, Dương Phàm đứng trước cửa chờ chưa tới một phút là thấy A Ngọc và A Hồng dắt nhau đi tới, quần áo cũng đã thay đổi hoàn toàn.
- Anh Dương chờ có lâu không?
A Ngọc so với A Hồng tinh tế hơn hẳn, rất chu đáo.
Dương Phàm cười lắc đầu:
- Không, vừa rồi còn gặp hai người quen nữa.
Quen lắm sao ? Dương Phàm nghĩ vậy, ánh mắt của Trương Từ Tề như muốn xé thịt mình ra mới là thật đó.
- Được rồi, hôm nay đưa hai người đi ăn đặc sản, món ăn trong các khách sạn toàn quốc đều như nhau, chán lắm.
Dương Phàm dẫn hai người lên taxi hướng miếu Thành Hoàng thẳng tiến, đó là một nơi rất đặc biệt, tập trung rất nhiều quán ăn nhỏ. Tới nơi ba người cùng nhau đi bộ, lúc này Dương Phàm mới phát hiện hai cô gái này vóc người rất được, dáng vẻ trẻ trung tràn ngập sức sống, khó trách lão khốn kiếp Y Đạt Hữu nhìn xong là không nhấc nổi chân.
Dương Phàm dẫn hai người tới một quán, định nói chuyện phiếm một tí, thuận tiện để họ quên đi Y Đạt Hữu là tốt nhất.
Không ngờ A Hồng vừa chọn món ăn xong, đột nhiên quay lại trên mặt lộ ra một nụ cười quỷ dị thấp giọng nói:
- Anh Dương, lão lãnh đạo kia của các anh rốt cục là thế nào vậy? Có cần bọn em ra tay cho lão một bài học không?
- Hồ đồ, người ta là phó thị trưởng, tôi chỉ là một anh cấp chính khoa, so đo gì vời người ta chứ.
A Hồng lộ ra vẻ khinh bỉ đáp:
- Hừ, loại quan viên địa phương này em gặp đã nhiều. Tới Bắc Kinh là chạy đi tìm chỗ ăn chơi. Muốn đối phó với mấy lão cũng chỉ là một cái nhấc tay mà thôi!
Không nghĩ tới lần này gặp lại A Hồng và A Ngọc đã chín chắn hơn rất nhiều, nói chuyện còn không hề kiêng dè chút nào. Dương Phàm luôn cảm thấy có điểm không đúng, nhất thời không khỏi nghĩ thầm trong long, A Hồng có phải đang chủ động muốn xin đi đánh giặc hay không? Thôi, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, dù sao nơi này cũng là tỉnh thành, nếu để xảy ra chuyện bát nháo thì cả đoàn đều mất mặt.
- Dừn ngay! Đừng nói chuyện này nữa. Hai người cũng đừng có nghĩ bậy bạ, nếu không chớ trách tôi trừng trị cả hai.
Dương Phàm rất muốn nghiêm túc một chút, đáng tiếc là một chút sát khí cũng không có, chấn nhiếp không nổi hai con bé đáo để này.
A Ngọc lộ ra vẻ mặt cảm khái nói:
- Anh Dương đừng giả bộ nữa, không dọa được ai đâu. Người bản tính lương thiện như anh rất dễ chịu thiệt thòi.
Dương Phàm xấu hổ gãi đầu, trong lòng không khỏi tự hỏi dkm chả lẽ mình thật sự lương thiện sao? Có trời mới biết!
Do bác Tử Bất Hưu nhận dịch ba chương nhưng mãi không thấy liên lạc nên tớ sẽ dịch tiếp từ chương 82 và 83.