- Không cần tỏ thái độ vội vàng như vậy, tôi chẳng qua đưa ra đề nghị của bản thân mà thôi. Bí thư Hác cũng không có chỉ thị rõ ràng. Tôi thấy như vậy, các đồng chí về trước, cụ thể chờ tôi báo cáo với bí thư Hác rồi nói.Dương Phàm vừa nói rồi từ từ đứng lên, giống như việc Tư Mã chủ động nhận sai, Dương Phàm không nghe thấy vậy. Dương Phàm chân trước vừa rời đi, Tư Mã và Ngụy Gia Quốc đưa mắt nhìn nhau. Trong mắt Tư Mã mang theo chút nhăn nhó, Ngụy Gia Quốc lại bất đắc dĩ lắc đầu.
Trước khi hai người đến đây đã giao lưu với nhau. Phó bí thư tỉnh ủy mới đến nhận chức, hai người bọn họ cũng tỏ vẻ lo lắng. Quan mới nhận chức luôn có ba ngọn lửa, ngọn lửa đầu tiên không phải đốt sở Công an tỉnh đó chứ?
......
Trong phòng làm việc của Hác Nam, Đào Tiểu Đào có chút sợ hãi ngồi trên ghế sô pha lớn. Người bình thường cả đời chưa chắc có thể gặp bí thư tỉnh ủy một lần. Nhưng không ngờ trong vòng một ngày, Đào Tiểu Đào liên tục đối mặt với bí thư tỉnh ủy và phó bí thư tỉnh ủy. Cũng không biết Hác Nam trước đó nói như thế nào với Đào Tiểu Đào, tóm lại bây giờ Đào Tiểu Đào thoạt nhìn rất đáng thương. Khi Dương Phàm đi vào, Đào Tiểu Đào nhìn tới, trong mắt có ba phần ỷ lại, không còn vẻ đề phòng như trước nữa.
Cảm giác đầu tiên của Dương Phàm chính là Hác Nam đã thuyết phục được Đào Tiểu Đào, có lẽ Đào Tiểu Đào đã quyết định giao lại quyển sổ tay của Trương Tử Hiếu.
- Dương Phàm đến rồi sao, đồng chí Đào Tiểu Đào đã quyết định giao quyển sổ mà đồng chí Trương Tử Hiếu lưu lại. Tôi đã phái Na Mẫn đến két bảo hiểm ở ngân hàng lấy, có lẽ nửa tiếng nữa sẽ về đến.Hác Nam thấy Dương Phàm đi vào liền nói rõ tình hình, chuyện này đúng là nằm trong suy đoán của Dương Phàm.
- Hay là đưa đồng chí Đào Tiểu Đào về nghỉ trước?Dương Phàm mặt không chút thay đổi hỏi một câu. Hác Nam nghe xong nhìn Đào Tiểu Đào một chút rồi nói:- Đồng chí Đào Tiểu Đào, đồng chí có thể lưu lại bên cạnh lắng nghe.
Đào Tiểu Đào nghe thấy thế liền lặng lẽ đứng lên, quỳ xuống với hai người, miệng khóc rống mà nói:- Hai vị lãnh đạo, tôi tin hai lãnh đạo nhất định có thể làm chủ cho tôi. Tôi sẽ không lưu lại ảnh hưởng đến công việc của hai lãnh đạo!
Dương Phàm vội vàng đưa tay ra đỡ Đào Tiểu Đào lên rồi nói:- Tuyệt đối không được làm như vậy, tôi nói rồi, chúng ta là bình đẳng!
Nói thật Dương Phàm rất không thoải mái trong lòng. Quỳ là lễ tiết cao nhất của người Trung Quốc. Đào Tiểu Đào trong chuyện này là ở thế yếu. Chị ta không có năng lực giải quyết vấn đề của mình. Khi có người đứng ra giúp chị ta, chị ta liền quỳ xuống báo đáp. Trong thực tế rất nhiều chuyện như thế này. Dương Phàm ở trên cương vị lãnh đạo đã gặp qua nhiều lần. Theo Dương Phàm thấy, đây tuyệt đối không phải hiện tượng tốt.
Na Mẫn từ ngân hàng mang theo một quyển sổ trở về, một quyển nhật ký công việc rất bình thường. Hác Nam đọc quyển sổ này trước, Dương Phàm ngồi bên cạnh lặng lẽ hút thuốc lá chờ đợi, một bên lặng lẽ đoán xem trong quyển sổ viết gì.
“Bộp” đột nhiên Hác Nam vỗ bàn, trên mặt đầy vẻ tức giận. Dương Phàm đưa mắt nhìn. Hác Nam tức giận nói:- Quả thực quá láo!
- Chuyện gì xảy ra vậy?Dương Phàm theo bản năng hỏi một câu. Hác Nam tức giận đứng lên, đi qua đi lại trước bàn, trong miệng đầy tức giận mà nói:- Cục Chống tham nhũng nhận được tố cáo của quần chúng nhân dân, bí thư đảng ủy cục Công an thành phố Tam Hà Tạ Vạn Đường cấu kết với xã hội đen, bao che. Trương Tử Hiếu lập tức báo cáo với bí thư thị ủy Triệu Hữu Lượng về tình huống này. Nhưng lúc ấy Triệu Hữu Lượng đã nói, chuyện này tốt nhất không nên nghe theo lời đồn, lúc đó còn phê bình Trương Tử Hiếu, nói là đồng chí Trương Tử Hiếu quá mẫn cảm.
Nói xong Hác Nam lẩm bẩm hai câu về vị trí, cầm quyển sổ tiếp tục xem. Phải nói phản ứng này của Hác Nam khá thất thố. Trong lòng Dương Phàm thầm đoán có lẽ Triệu Hữu Lượng là cán bộ do một tay Hác Nam đề bạt. Hác Nam có lẽ không đơn giản lo lắng như vậy, chẳng may Triệu Hữu Lượng cùng một lũ với Tạ Vạn Đường, bị liên quan lớn. Như vậy Hác Nam cũng không thoát khỏi trách nhiệm không sử dụng đúng cán bộ. Bây giờ đang thời kỳ nhạy cảm, không ít người muốn Hác Nam xảy ra chuyện.
Dương Phàm cũng không nói gì, tiếp tục cúi đầu hút thuốc lá. Hác Nam cũng tiếp tục xem quyển sổ, vẻ mặt càng lúc càng khó coi. Trong phòng làm việc yên tĩnh đến đáng sợ. Dương Phàm cũng có thể nghe ra hơi thở không bình thường của Hác Nam.
Cốc cốc cốc, tiếng gõ cửa cắt đứt sự yên lặng trong phòng. Hác Nam bỏ quyển sổ xuống, giọng nói đầy bất mãn, lớn tiếng nói ra ngoài cửa:- Na Mẫn, lại có chuyện gì vậy hả??
Thái độ này của Hác Nam làm Na Mẫn có chút chật vật, mặt mũi hơi xấu hổ, nâng tay chỉ lên đồng hồ trên tường mà nói:- Bí thư Hác, ngài quên rồi sao? Mười phút nữa sẽ họp thảo luận mấy vấn đề nhân sự, đây là ngài đưa ra thời gian.
Hác Nam nhìn đồng hồ thấy đã là 10h15', trên mặt khôi phục vẻ bình tĩnh phất tay ra hiệu cho Na Mẫn đi ra ngoài.
- Dương Phàm, sau vụ án của họ Vương, một loạt cán bộ cấp sở bị liên quan. Đối với vấn đề lựa chọn người nhận chức, tôi đã cẩn thận nghiên cứu với các đồng chí ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy, cũng triệu tập hội nghị thường ủy thảo luận mấy lần, có mấy vị trí cuối cùng vẫn chưa xác định được. Hôm nay họp thảo luận vấn đề này. Trước cuộc họp tôi muốn bàn với cậu một chút. Mấy vị trí này khá quan trọng, cậu vừa đến nên còn không biết tình hình. Ở trong giai đoạn này, trong vấn đề nhân sự tiếng nói của tôi không đủ.Trong giọng Hác Nam lộ rõ vẻ bất đắc dĩ, có thể thấy việc an bài nhân sự này, Hác Nam bị phản kích rất mạnh.
- Cụ thể là vị trí nào xuất hiện tiếng nói không đồng nhất?Dương Phàm rất hàm súc hỏi một câu, trên thực tế chẳng khác nào đang hỏi, là ai có ý kiến trong vấn đề nhân sự với bí thư tỉnh ủy vậy?
- Thị trưởng, phó thị trưởng thường trực thành phố Giang Châu. Phó giám đốc sở Giao thông tỉnh. Tổng giám đốc tập đoàn rượu Giang Nam. Việc an bài nhân sự ở vấn đề này, bên phía chính quyền thành phố phát ra tiếng nói rất lớn.Hác Nam trả lời rất nghệ thuật, không điểm danh, không nói họ. Nhưng Dương Phàm vẫn có thể nghe ra rõ ràng. Xem ra Đỗ Trường Phong mượn cơn gió từ vụ án của họ Vương, bắt đầu khiêu chiến mạnh mẽ với Hác Nam. Dương Phàm đột nhiên có một nghi ngờ, ở vụ án Trương Tử Hiếu, Hác Nam dễ nói chuyện như vậy, có phải là một mai phục về hội nghị nhân sự hôm nay không?
Nghĩ đến đây, Dương Phàm không khỏi âm thầm nhắc nhở mình phải cẩn thận một chút.
Hác Nam là người qua sông chặt cầu, điều này đã lưu lại thành một vết thương không thể lành trong lòng Dương Phàm. Năm đó Dương Phàm có thể nói dồn hết tâm sức ở thành phố Uyển Lăng, kết quả lại bị lạnh lùng đối xử, Dương Phàm bị đẩy đến tỉnh Thiên Nhai xa xôi. Mặc dù đến thành phố Hải Tân đối với Dương Phàm là đề bạt sử dụng, đoạn đường quan lộ sau này vẫn không ngừng tăng lên, nhưng trong lòng Dương Phàm vẫn rất bất mãn với hành vi của Hác Nam năm đó.
- Ý của ban Tổ chức cán bộ là gì về việc này? Tôi trước khi tỏ thái độ chẳng lẽ không cần hiểu rõ tình huống sao? Điểm này bí thư Hác hẳn là không cho rằng tôi vượt quyền chứ??
Dương Phàm mặt không chút thay đổi hỏi lại một câu, trong lòng âm thầm tính toán dụng tâm của Hác Nam lúc này. Dương Phàm hơi phân tích một chút, trong lòng càng thêm khó chịu. Phó bí thư tỉnh ủy có quyền lên tiếng rất lớn trong vấn đề nhân sự. Là phó bí thư tỉnh ủy mới tới, Hác Nam vội vàng muốn bố trí mấy cương vị quan trọng khi Dương Phàm vừa mới nhận chức, chỉ đơn giản là vì bị khiêu chiến rất mạnh sao? Chẳng lẽ không phải là nhân lúc Dương Phàm mới tới, căn cơ chưa ổn liền an bài người của mình vào vị trí, tránh cho ngày sau sinh biến sao? LÚc này nếu xử lý vấn đề nhân sự này một là muốn dùng Dương Phàm để đả kích những người khiêu chiến, hai là làm sao không đề phòng đối với Dương Phàm? Về phần thứ ba càng không cần phải nói. Một phó bí thư tỉnh ủy không có căn cơ và bộ máy thì có tác dụng gì chứ?
Câu hỏi lại của Dương Phàm có ý rất mãnh liệt. Quyền lực thuộc về tôi nhất định phải tranh thủ đến tay. Hác Nam muốn nhân thời gian đặc biệt này để quyết định vấn đề, Dương Phàm tuyệt đối không thể thông qua.
Hác Nam cười khổ một tiếng rồi lắc đầu nói:- Đồng chí Dương Phàm, cậu hiểu lầm tôi quá sâu rồi. Việc an bài nhân sự lần này là do bên phía ủy ban nhân dân tỉnh và ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy có tiếng nói bất đồng. Lý do là những vị trí này rất quan trọng, trường kỳ không có ai ở vị trí đó sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự phát triển kinh tế của địa phương.
Hác Nam nói rất chân thành, nhưng Dương Phàm cũng chỉ tin có ba phần. Phần Dương Phàm tin tự nhiên là uy tín của Hác Nam bây giờ đang bị đánh sâu vào, đồng thời bên trong ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy cũng không hài hòa. Dương Phàm sớm có chuẩn bị nên có cách đối phó với việc này. Dương Phàm cười cười nhìn Hác Nam một chút rồi nói:- Tôi là phó bí thư tỉnh ủy, chờ lát nữa trong hội nghị, tôi sẽ tỏ thái độ đưa vấn đề nhân sự này ra thảo luận. Cụ thể muốn vị trí nào để sau, bí thư Hác có thể nói với tôi trước.