Chương 530: Nhận Chức


- Thư ký Lý xem như vậy có được không, đồng chí Trát Tây Đa Cát mang đội tuần tra lúc trước là người phụ trách khu vực đó, tôi để đồng chí đó đi hiểu rõ tình hình một chút, anh xem có được không?

Nói lời này trong lòng Thứ Nhân Vương Đôi có chút lo lắng, nhất là khi thấy Lâm Chí Quốc ở bên cạnh hừ một tiếng, Lý Thắng Lợi lại khẽ nhíu mày. Trong lòng Thứ Nhân Vương Đôi có chút hối hận. Cũng may Lý Thắng Lợi do dự một chút rồi nói:- Như vậy cũng tốt, đầu tiên nghe cho rõ đã.

Lý Thắng Lợi cũng không tiện tự mình làm chủ, mà cảm thấy hỏi rõ tình hình một chút, sau đó sẽ dễ báo cáo với Dương Phàm.

Thứ Nhân Vương Đôi ra ngoài tìm Trát Tây Đa Cát đang lo lắng bất an chờ ở đó, nhỏ giọng nói:- Tôi đã nói chuyện giúp anh trước mặt thư ký Lý, anh đi vào nói chuyện nhất định phải chú ý nhấn mạnh khó khăn trong công tác, nói là dính dáng đến vấn đề tôn giáo nên anh rất khó xử lý. Tuyệt đối không thể nói giúp cho mấy tên Lạt ma kia, nếu không đến lúc đó tôi cũng không cứu được anh đâu.

Mặc dù Thứ Nhân Vương Đôi không nói rõ, nhưng trong lòng Trát Tây Đa Cát hiểu rõ, lãnh đạo đây là đang ám chỉ mình tuyệt đối không được kéo lãnh đạo xuống nước. Trát Tây Đa Cát chẳng qua chỉ là một đại đội trưởng nho nhỏ, tự nhiên không dám làm phản lãnh đạo trực tiếp. Vì thế Trát Tây Đa Cát vội vàng gật đầu tỏ vẻ đã hiểu:- Tôi biết nên làm như thế nào.

Sau khi vào trong phòng làm việc, Trát Tây Đa Cát cúi đầu chào hỏi. Lâm Chí Quốc và Lý Thắng Lợi nhìn Trát Tây Đa Cát không thuận mắt, thái độ khá lạnh nhạt. Trát Tây Đa Cát có chút xấu hổ, bị Thứ Nhân Vương Đôi dùng ánh mắt ra hiệu, Trát Tây Đa Cát mặt mang nụ cười mà nói:- Hai vị lãnh đạo, chuyện Lạt ma gây loạn thực ra chúng tôi cũng rất khó xử. Chuyện này dính dáng đến tôn giáo tín ngưỡng, mà ở khu vực chúng tôi sức ảnh hưởng của tôn giáo rất lớn, xử lý vấn đề này cảnh sát đúng là bó tay bó chân. Phản ánh lên trên, lãnh đạo cục yêu cầu cẩn thận đối phó, thái độ cũng rất khó hiểu. Chúng tôi làm việc ở cơ sở nên gặp rất nhiều khó khăn.

Lâm Chí Quốc cười lạnh một tiếng không nói gì. Lý Thắng Lợi lại cười nói:- Đồng chí không nên nói cái này với tôi, có cơ hội anh phản ánh với lãnh đạo. Anh cứ theo tình hình trước kia mà nói. Còn chuyện hôm nay đã rõ ràng, Bí thư Dương ở hiện trường nên không cần phải nói nhiều.

Trong giọng Lý Thắng Lợi rõ ràng mang theo vẻ uy hiếp. Vụ án này Dương Phàm rất quan tâm, anh có thể xử lý công bằng hay không thì quan hệ đến vấn đề bí thư thị ủy có hài lòng hay không. Còn cụ thể nên làm như thế nào thì không cần nhiều lời.

Trát Tây Đa Cát mặt mày xấu hổ, suy nghĩ một chút rồi nói:- Bình thường quả thật tồn tại vấn đề Lạt ma gây náo loạn, quần chúng nhân dân phản ánh đúng là không tốt. Chẳng qua bọn họ là người Đại Tàng Tự, chủ trì trong miếu có uy tín rất lớn ở Khu tự trị. Chúng tôi xử lý rất khó khăn.

- Làm việc theo pháp luật có gì là khó?Lý Thắng Lợi cắn chặt điểm này không buông tha, vẻ mặt từ thân thiện cũng chuyển sang thành nghiêm khắc một chút. Trát Tây Đa Cát cười khổ một tiếng, quay đầu lại nhìn thoáng qua Thứ Nhân Vương Đôi, kết quả lãnh đạo lại xoay mặt đi.

- Cái này, người địa phương theo đạo Phật.Trát Tây Đa Cát cuối cùng kiên trì một chút. Lý Thắng Lợi hơi trầm ngâm một chút rồi nói:- Được, vấn đề này tôi sẽ giải thích với Bí thư Dương, xem Bí thư Dương có thái độ gì. Cá nhân tôi cho rằng các đại sự chủ trì chùa miếu không phải là người không nói lý lẽ đúng không?

Lời này mặc dù cũng không nói rõ, nhưng Lý Thắng Lợi đã rất hàm súc chuyển đạt một ý, vấn đề này Trát Tây Đa Cát làm nhất định không thể nào làm cho Bí thư Dương hài lòng. Lo lắng đến sự bất mãn của các tín đồ, vì sao không chủ động tìm chủ trì chùa nói chuyện? Lạt ma gây ra chuyện, bắt rồi giải thích một chút, chẳng lẽ chủ trì còn có thể tụ tập tín đồ gây chuyện sao?

Những lời này Lý Thắng Lợi không nói rõ, nhưng Trát Tây Đa Cát hiểu lý do mình đưa ra không có tác dụng. Trát Tây Đa Cát khẽ cắn môn rồi nhỏ giọng nói:- Tôi cũng nên đi tìm Côn Tang đại sư Tiểu Diệp tự nói rõ tình hình với ông ta.

Thứ Nhân Vương Đôi kịp thời nói tiếp:- Thái độ này rất đúng. Vấn đề phức tạp hơn nữa chỉ cần các đồng chí làm việc cẩn thận một chút, không có việc gì không giải thích được. Xin thư ký Lý yên tâm, kết quả xử lý tôi sẽ kịp thời báo cáo với Bí thư Dương.

Trong phòng họp nhỏ của cục Công an thành phố, Dương Phàm sau khi cùng các lãnh đạo cục Công an thành phố ngồi xuống liền cười nói:- Chào các đồng chí, hôm nay tôi không phải là đến thị sát công việc, chỉ là gặp một vụ việc mà thôi. Chẳng qua nếu đã tới, nói chuyện với mọi người một chút cũng không sao. Có chuyện gì mọi người có thể nói, có khó khăn cũng có thể đề cập.

Dương Phàm mở đầu câu chuyện, cục trưởng Đôi Long Đa Cát lập tức cười nói tiếp:- Cảm ơn Bí thư Dương đã quan tâm, hoan nghênh Bí thư Dương chỉ thị công tác cục Công an.

- Nếu như vậy thì tôi xin nói hai câu.Dương Phàm biết sẽ có kết quả như vậy, cảnh tượng này trước kia đã thấy nhiều rồi. Dương Phàm ho khan một tiếng lấy giọng, sau đó suy nghĩ một chút rồi nói:- Tôi sẽ nói chuyện với mọi người, công tác công an làm như thế nào để bảo vệ sự phát triển kinh tế của địa phương ....

Dương Phàm đến Thánh Thành đã tìm hiểu về kinh tế, lịch sử, văn hóa ... từ trước đó. Dương Phàm bắt đầu nói từ lịch sử của Thánh Thành. Dương Phàm nói rất đặc sắc, nội dung phong phú, tiết tấu rõ ràng. Nếu như không có chuyện biết Dương Phàm là bí thư thị ủy mới đến nhận chức, có người còn tưởng rằng Dương Phàm là một nhà nghiên cứu về văn hóa Thiên Vực. Đề tài cuối cùng rơi vào xây dựng đội ngũ cảnh sát, làm như thế nào để phục vụ sự phát triển của Thánh Thành.

Nói 20 phút, khi Dương Phàm nói chuyện không hề dài, nhưng trước sau đã bị ba lần vỗ tay cắt ngang. Những người ngồi đâu hầu hết là người Thiên Vực. Bọn họ tự nhiên có thể nghe hiểu được, Dương Phàm nói những lời này không phải là học thuộc lòng, mà rất có chủ ý của cá nhân.

Sau khi Dương Phàm nói xong, hắn liền cùng lãnh đạo cục Công an thành phố đi dạo quanh một vòng, hắn không nhắc gì đến chuyện vụ án. Mãi cho đến trưa khi Đôi Long Đa Cát đưa ra lời mời cơm đã chuẩn bị xong, Lý Thắng Lợi, Lâm Chí Quốc cùng với Thứ Nhân Vương Đôi xuất hiện. Dương Phàm thấy Thứ Nhân Vương Đôi liền vẫy vẫy đến rồi nói:- Vụ án xử lý như thế nào rồi?

Mặt Đôi Long Đa Cát hơi đổi một chút, vẻ tươi cười trên mặt cũng ngưng trệ một chút.

Thứ Nhân Vương Đôi khẽ đẩy Trát Tây Đa Cát lên trước rồi nói:- Bí thư Dương, ngài công việc bận rộn, vụ án này xử lý khá phức tạp, chúng ta nhất định sẽ chăm chú theo luật pháp làm việc. Sau khi có kết quả sẽ báo cáo với ngài ngay lập tức.

Dương Phàm liếc nhìn Lý Thắng Lợi một cái, khẽ dừng lại một chút, cười nói:- Được, tôi chờ các đồng chí báo cáo.

Mọi người thở dài một tiếng, bí thư thị ủy không có ý truy cứu chuyện này, coi như cho mọi người đủ mặt mũi và đường lui. Đôi Long Đa Cát cười càng vui hơn, lập tức nói tiếp:- Xin Bí thư Dương yên tâm, trong cục nhất định sẽ phái các nhân viên có khả năng cao xử lý vụ án này, nhất định làm cho lãnh đạo hài lòng, làm cho nhân dân hài lòng.

Dương Phàm cười nói:- Quan trọng là làm cho quần chúng nhân dân hài lòng.Đôi Long Đa Cát nói:- Đúng, quần chúng nhân dân hài lòng. Bí thư Dương tự nhiên sẽ hài lòng.

Đối với câu nói này của dldv, Dương Phàm hơi nhíu mày một chút, nhưng không nói gì, hắn đi ra khỏi phòng họp. Khi ra khỏi cục Công an, Dương Phàm cũng không ngồi xe cảnh sát. Lâm Chí Quốc trước đó đã tranh thủ về lấy xe, lái tới đây.

Lãnh đạo chủ yếu của cục Công an đưa Dương Phàm ra ngoài. Sau khi đứng trước cửa nhìn chiếc xe việt dã biến mất, nụ cười trên mặt Đôi Long Đa Cát trong nháy mắt đọng lại, như có một tầng sương mỏng trên đó, lạnh lùng nói:- Thứ Nhân Vương Đôi, cậu chỉ huy đội nghĩ như thế nào vậy hả? Đến phòng làm việc của tôi một chuyến.

Thứ Nhân Vương Đôi đi theo lãnh đạo vào phòng làm việc, Đôi Long Đa Cát vừa mở miệng đã mắng:- Đội cảnh sát tuần tra do cậu lãnh đạo làm ăn như thế nào vậy hả? Bí thư Dương vừa đến Thánh Thành đã gặp chuyện như thế này, Bí thư Dương sẽ thấy cục trưởng cục Công an là tôi như thế nào? Sẽ thấy thế nào về vấn đề xây dựng đội ngũ công an. Cũng may Bí thư Dương là người dễ gần, hôm nay coi như cho chúng ta đủ đường lui. Tôi ra lệnh cho anh, nhất định phải xử lý vụ án này sao cho Bí thư Dương hoàn toàn hài lòng. Nếu không tôi sẽ đưa ra Đảng ủy cục Công an cách chức của anh.

Thứ Nhân Vương Đôi bị mắng đến độ không dám ngẩng đầu lên, cuối cùng coi như lãnh đạo đã nói xong. Lúc này Thứ Nhân Vương Đôi mới nhỏ giọng nói:- Cục trưởng, chuyện không nghiêm trọng như ngài nói. Vừa nãy khi ở bên dưới, tôi đã hỏi ý kiến của thư ký Lý Thắng Lợi – thư ký của Bí thư Dương, thư ký Lý tỏ vẻ sẽ nói chuyện giúp chúng ta.

Đôi Long Đa Cát lúc này mới nhớ tới phản ứng của Dương Phàm khi thấy đám người Lý Thắng Lợi đi tới trước bữa cơm trưa, vẻ mặt cuối cùng đã thả lỏng một chút:- Anh coi như biết làm việc, không tạo thành hậu quả quá xấu. Thánh Thành là thủ phủ của Khu tự trị, công việc của cục Công an có xuất sắc hay không sẽ thể hiện rất lớn hình ảnh của Thánh Thành. Trong hội nghị tôi đã nhiều lần nhấn mạnh, đội ngũ công an không thể nào mất mặt với Bí thư Dương được. Ai làm tôi mất mặt, tôi cách chức người đó.

Giọng nói của Đôi Long Đa Cát mặc dù đã hòa hoãn hơn nhưng lời này càng thêm lạnh lùng. Thứ Nhân Vương Đôi không khỏi rùng mình một chút, trong lòng cảm kích thêm với sự rộng lượng của Bí thư Dương.

...

Về đến khách sạn, Dương Phàm thấy thời gian còn sớm liền nói với Lý Thắng Lợi:- Thu thập một chút, đến Đảng ủy Khu tự trị báo danh.

Chuyện Dương Phàm xuất hiện trong cục Công an thành phố rất nhanh đã truyền đến trụ sở Đảng ủy Khu tự trị. Bí thư tỉnh ủy Khu tự trị Thiên Vực Bát Âm Thố Bình nghe thư ký báo cáo chuyện này thì đang nói chuyện với phó bí thư Đảng ủy Khu tự trị Lâm Bân. Sau khi nghe xong thư ký báo cáo, Bát Âm Thố Bình không khỏi lộ ra vẻ tươi cười mà nói:- Đồng chí Dương Phàm này, tôi đã sớm nghe nói tới, rất giỏi làm kinh tế, đi đến đâu cũng khiến kinh tế nơi đó bay vọt về chất. Lần này trung ương có thể điều một đồng chí xuất sắc như vậy đến Khu tự trị Thiên Vực, đây là trung ương coi trọng và ủng hộ mạnh mẽ công việc của khu ta.

Lâm Bân nghe xong cũng cười cười một tiếng mà nói:- Tôi thấy đồng chí này rất biết làm việc, còn chưa chính thức nhận chức, người đã đến cơ sở. Chẳng qua làm như vậy dường như sẽ dễ làm cho các đồng chí bên dưới có chút lo lắng.

Bát Âm Thố Bình vung tay lên mà nói:- Nếu một lòng vì công việc thì có gì phải lo lắng cơ chứ? Tôi thấy hành động này của đồng chí Dương Phàm rất tốt, đây là thái độ thật tâm muốn làm ra thành tích ở Thánh Thành.Sau đó Bát Âm Thố Bình quay đầu lại nói với thư ký:- Khi đồng chí Dương Phàm đến báo danh, tôi sẽ gặp mặt đồng chí đó.

Bát Âm Thố Bình vừa nhắc đến Dương Phàm, trưởng ban Tổ chức cán bộ Tiếu Lộ gõ cửa đi vào nói:- Đồng chí bí thư thị ủy Thánh Thành Dương Phàm đến báo danh, đang ở trong phòng làm việc của tôi.Bát Âm Thố Bình nghe xong lập tức nói:- Mời đồng chí đó đến đây.Nói xong Bát Âm Thố Bình đứng lên nói:- Tôi tự mình qua đó một chuyến, coi như tỏ vẻ coi trọng.

Dương Phàm đang ngồi trong phòng làm việc của trưởng ban Tổ chức cán bộ đợi, không ngờ Bát Âm Thố Bình tự mình đến.

Dương Phàm thấy cửa bị đẩy ra, một người đàn ông trung niên mặt đỏ hồng, vẻ mặt chân thành và lộ ra nụ cười thân thiện, cảm giác đầu tiên của Dương Phàm đó là đây là một người trung hậu.

- Đồng chí Dương Phàm phải không? Ha ha, cuối cùng đồng chí đã tới. Tôi là Bát Âm Thố Bình.Bát Âm Thố Bình vừa nói liền đi tới hai tay bắt chặt tay Dương Phàm, giống như muốn thông qua sức lực thể hiện mình rất coi trọng đối phương vậy.

Đây coi như một mở màn rất được. Bề ngoài Bát Âm Thố Bình tỏ vẻ rất nhiệt tình, mang theo tính cách địa phương rõ ràng. Dương Phàm cười cười rồi nói:- Tôi là Dương Phàm, sau này sẽ công tác dưới sự lãnh đạo của bí thư.

Bát Âm Thố Bình cười cười sang sảng, bắt chặt tay Dương Phàm mà nói:- Tôi đã sớm nghe đến tên của đồng chí, cảm ơn Đảng và trung ương đã đưa một đồng chí giỏi về kinh tế đến cho Đảng ủy Khu tự trị. Lại đây, tôi giới thiệu với cậu một chút, vị này là phó bí thư Khu tự trị - đồng chí Lâm Bân, vị này chính là ...

Mấy vị tiến vào đều là thường vụ đảng ủy Khu tự trị, Bát Âm Thố Bình quyết định lập tức cử hành một hội nghị coi như hoan nghênh Dương Phàm đến. Mặc dù có chút gấp gáp, nhưng lại làm cho Dương Phàm cảm nhận được sự nhiệt tình. Cảm giác này làm Dương Phàm cảm thấy rất khác so với khi nhận chức ở tỉnh Giang Nam và thành phố Hải Tân trước kia. Dương Phàm cảm thấy Đảng ủy Khu tự trị như một đại gia đình, Bát Âm Thố Bình giống như tộc trưởng của gia đình đó vậy.

Thân là một thành viên tvdy Khu tự trị, Dương Phàm khi lên tiếng đã tỏ rõ thái độ, tư tưởng trung tâm là dưới sự lãnh đạo của Đảng ủy Khu tự trị, cố gắng làm tốt công việc của mình.

Tối tổ chức tiệc hoan nghênh, Dương Phàm một lần nữa thấy được sự nhiệt tình của người Thiên Vực. Bữa tiệc mang đậm màu sắc địa phương, rượu Thanh Khoa, trà Tô Du, còn có một cô gái dâng lên Cáp Đạt trắng trong. Dương Phàm uống say trong sự nhiệt tình của người Thiên Vực, cũng không biết mình đã rời đi như thế nào.

...

Khi tỉnh lại, Dương Phàm đang nằm trong phòng của nhà khách Đảng ủy Khu tự trị. Thu dọn một chút, thư ký Lý Thắng Lợi gõ cửa đi vào rồi nói:- Bí thư Dương, thị trưởng La Đạt Cương và lãnh đạo thị ủy đã tới, đang chờ dưới đại sảnh.

Chuyện này thật ra làm cho Dương Phàm có chút ngạc nhiên. La Đạt Cương mang người đến đón mình ư? Lại nói Dương Phàm thực ra không thích chuyện đấu đá nội bộ. Từ sau khi biết tin tức từ chỗ Chúc Vũ Hàm, Dương Phàm đã xác định quan hệ giữa mình và La Đạt Cương là vì công việc. Chỉ cần La Đạt Cương một lòng một dạ vì công việc, Dương Phàm nhất định không thò tay ra ngáng đường. Chẳng qua nếu người này đặt tâm tư vào việc tranh quyền đoạt lợi, như vậy đừng trách Dương Phàm ra tay độc ác.

Hành động mang theo bộ máy thị ủy đến nghênh đón, trong lòng Dương Phàm thật ra không thoải mái. Từ thời giant hì thấy La Đạt Cương đến sớm hơn mình 20 ngày, trong khoảng thời gian này, tên La Đạt Cương có làm ra trò trống gì hay không cũng khó mà nói. Cùng làm việc với La Đạt Cương, Dương Phàm không khỏi nghĩ đến quá khứ xấu xa, trong lòng lại cảm thấy chán ghét. Chỉ mong người này có thể lấy công việc làm tọng, đừng có giở trò gì đó là được.

Một lần nữa gặp lại Dương Phàm, tâm trạng của La Đạt Cương cũng rất phức tạp. Lấy thân phận phó chủ tịch Khu tự trị kiêm nhiệm chức vụ thị trưởng, La Đạt Cương hiểu rõ chức vụ thị trưởng là thật, còn chức phó chủ tịch chỉ là nhét thêm vào mà thôi. Mục đích chính là muốn áp chế Dương Phàm là thường vụ đảng ủy Khu tự trị một chút.

Bỏ qua ân oán không nói, La Đạt Cương làm chức thị trưởng cũng không dễ dàng gì. Ở tình huống bình thường, vị trí này đều là người bản địa. La Đạt Cương vốn tranh thủ một vị trí phó chủ tịch tỉnh Giang Nam tốt tốt một chút. Nhưng không ngờ có chút người ở tỉnh Giang Nam nhìn đến vùng đất nhà mình, vì thế không giữ được hắn là nhân vật bên ngoài vào bộ máy lãnh đạo tỉnh ủy.

Sau khi nhận chức, La Đạt Cương đã tốn rất nhiều công sức để quan hệ tốt với các đồng chí địa phương, theo tình hình trước mắt thì thấy quan hệ bên phía chính quyền thành phố rất tốt. Bên phía thị ủy thì do La Đạt Cương tạm thời chủ trì công việc. Vấn đề nhân sự hắn chưa chạm vào, miễn cho Dương Phàm nghi kỵ.

Nghe nói Dương Phàm lộ mặt trong trụ sở Đảng ủy Hầu Tiếu Thiên, La Đạt Cương tự nhiên muốn thông qua thủ đoạn nào đó giảng hòa quan hệ. La Đạt Cương vẫn muốn tiến bộ một chút, cho nên ở vị trí đặc thù tại Thánh Thành này, La Đạt Cương muốn làm ra một chút thành tích. Có điều kiện kiên quyết này, La Đạt Cương không thể không cố gắng chữa lành quan hệ với Dương Phàm. Nói cách khác, có một bí thư thị ủy cường đại lúc nào cũng nhớ đến mình. La Đạt Cương đừng nói là làm việc, dù là ngủ cũng phải mở to một con mắt.

Nếu muốn tỏ thiện ý, đầu tiên phải thể hiện khiêm tốn một chút. Suy nghĩ mãi, đêm qua La Đạt Cương quyết định sáng sớm nay triệu tập các thành viên chủ chốt của thị ủy, đến nhà khách Đảng ủy Khu tự trị nghênh đón Bí thư Dương. Đề nghị này tự nhiên được mọi người đồng ý. Không ai lại có ý kiến khác ở vấn đề này, đây là tự gây phiền phức cho mình.

Dương Phàm quyết định ăn mặc chính thức một chút, từ trong va li lấy ra một bộ âu phục duy nhất, mặc xong liền đứng trước gương, bên trong xuất hiện một cán bộ trẻ tuổi chững chạc và phong độ.

Từ từ đi ra khỏi phòng, xuống dưới lầu. Dương Phàm vừa mới đi tới đại sảnh, La Đạt Cương đang đứng ở đó nhìn thấy Dương Phàm vội vàng xông về phía trước một bước rồi đưa tay ra mà nói:- Bí thư Dương, mấy năm không gặp, ngài vẫn tốt chứ?

- Ha ha, chào đồng chí La Đạt Cương. Đúng là mấy năm không gặp, đồng chí vẫn như xưa.La Đạt Cương trước mặt Dương Phàm không thay đổi gì nhiều, qua đó có thể thấy mấy năm qua La Đạt Cương khá thuận lợi, đương nhiên không thể so sánh với Dương Phàm.

Các đồng chí thị ủy khác thấy hai lãnh đạo không ngờ là người quen cũ, đều có chút kỳ quái. Sau khi hàn huyên khách khí vài câu với các đồng chí, đoàn người đang chuẩn bị đi đến thị ủy thì trưởng ban Tổ chức cán bộ Đảng ủy Khu tự trị Tiếu Lộ xuất hiện.

- Đồng chí Dương Phàm, bí thư Bát Âm bảo tôi đưa đồng chí xuống nhận chức.Tiếu Lộ nói rất khách khí. Dương Phàm bắt tay Tiếu Lộ cười cười tỏ vẻ:- Cảm ơn bí thư Bát Âm đã ủng hộ công việc của tôi.

...

Đội xe lên đường đi về phía thị ủy Thánh Thành, khi đi ngang qua một khách sạn năm sao, một cửa sổ trên lầu mở ra, một đôi mắt âm trầm chăm chú nhìn đội xe.

- Có thấy không, xe thứ hai là xe của bí thư thị ủy. Không ngờ hai anh em chúng ta đến đây kiếm cơm cũng gặp phải ôn thần này.

- La ca có ý gì thế không biết? Không ngờ dẫn đội đến nhà khách Đảng ủy Khu tự trị đón hắn, đây không phải rõ ràng là nâng người ta sao?

Lại là một đôi mắt âm u nhìn theo hướng đội xe biến mất.

Người nói chuyện chính là Cố Đồng và Giản Minh, oan gia ngày nào lại đụng nhau ở nơi này.

- Lão Cao sắp ra rồi nhỉ.Cố Đồng cười lạnh một tiếng. Trên khuôn mặt tái nhợt của Giản Minh lộ ra một tia tàn nhẫn, cười lạnh một tiếng rồi nói:- Sắp rồi, trong nhà đi quan hệ và bỏ ra không ít tiền, coi như được bảo lãnh ra ngoài.

- Lão Cao ở bên trong như thế nào?Trên mặt Cố Đồng lộ ra một tia căm hận. Cuộc sống trong tù không làm cho hắn thay đổi. Đêm đầy nhục nhã đó, Cố Đồng luôn tự xưng cao hơn người nghĩ đến cái đêm bị đám phạm nhân tụt quần rồi .... Cố Đồng thấy tất cả đều là do Dương Phàm ban tặng.

- Nếu chúng ta đã đi ra, món nợ này nhất định phải thanh toán đầy đủ, nếu không sống tàn tạ đến bây giờ có nghĩa gì chứ?Giản Minh hung dữ nói một câu, hàm răng trắng cắn mạnh lên môi, lộ ra vài tơ máu.

...

Sau khi các nghi lễ liên quan kết thúc đã là buổi trưa. Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tiếu Lộ cười cười chào Dương Phàm mà nói:- nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành, bây giờ phải về.

- Sao không ở lại ăn cơm trưa rồi hãy đi?Dương Phàm khách khí giữ đối phương lại, Tiếu Lộ cười cười xua tay mà nói:- Ở cùng một thành phố mà, sau này có nhiều cơ hội. Bí thư Bát Âm đang chờ nghe báo cáo, không thể để lãnh đạo chờ lâu được.

Tiễn Tiếu Lộ rời đi, những người khác trong thị ủy vẫn chưa đi. La Đạt Cương cười cười rồi nhẹ nhàng nói với Dương Phàm:- Bí thư Dương, trưa cùng nhau ăn cơm chứ?

Dương Phàm suy nghĩ một chút rồi nói:- Được, đồng chí sắp xếp.

La Đạt Cương vốn đã chuẩn bị tâm lý Dương Phàm sẽ khéo léo từ chối. Nhưng không ngờ Dương Phàm không hề suy nghĩ đã đáp ứng. Ý của La Đạt Cương tự nhiên là hai người một mình ăn cơm, cứ như vậy các đồng chí tự nhiên không thể đi cùng. Nhưng không ngờ Dương Phàm lại có thể đồng ý.

- Được, vậy tôi đi sắp xếp.Trên mặt La Đạt Cương thoáng lộ ra một tia kinh ngạc. Dương Phàm cười nói với mọi người:- Các đồng chí rời đi thôi, chiều còn phải đi làm, trưa nay không cần làm quá phức tạp. Thị trưởng La đến phòng làm việc của tôi ngồi một chút.

Thị ủy Thánh Thành và chính quyền thành phố ở chung trong một trụ sở. Lý Thắng Lợi đã lấy được chìa khóa từ văn phòng thị ủy, đang trong phòng làm việc dọn vệ sinh. Thực ra cũng không cần quét dọn gì, chẳng qua đây là một thoái quen của Lý Thắng Lợi nhằm làm quen hoàn cảnh mà thôi.

Thấy Dương Phàm và La Đạt Cương đi vào, Lý Thắng Lợi vội vàng cười cười nghênh đón, pha trà rồi lui ra ngoài.

- Đồng chí Đạt Cương, tôi vô cùng hy vọng sự hợp tác giữa tôi và anh ở Thánh Thành này sẽ lưu lại những lời lẽ tốt.Đây là câu mở màn của Dương Phàm, thái độ đã rất rõ ràng. Mở màn như vậy là Dương Phàm đã suy nghĩ rất kỹ mà đưa ra kết luận. Điều này làm cho La Đạt Cương có chút ngạc nhiên. Trong lòng La Đạt Cương không khỏi nóng lên, chẳng qua trên mặt vẫn duy trì bình tĩnh.

Có những chuyện không phải nói quên là quên được ngay. Trong kế hoạch của La Đạt Cương, hắn đã định vị quan hệ giữa mình và Dương Phàm đó là hợp tác có điều kiện, mà không phải là hợp tác chân thành không có khoảng cách.

Tất cả mọi người đều đã qua cái tuổi dễ dàng kích động, La Đạt Cương đang thầm suy nghĩ xem lời này của Dương Phàm rốt cuộc có bao nhiêu thành ý. Đồng thời Dương Phàm mặc dù biểu hiện rất chân thành, nhưng cũng không hy vọng điều này có thể đả động La Đạt Cương.

- Tôi nhất định sẽ cố gắng phối hợp tốt với Bí thư Dương trong công việc. Công việc của chính quyền thành phố hy vọng được Bí thư Dương mạnh mẽ ủng hộ. Thánh Thành mặc dù là thủ phủ của Khu tự trị Thiên Vực, nhưng tình hình kinh tế không quá lạc quan. Dưới chiến lược khai phát miền tây của quốc gia, mấy năm qua kinh tế Khu tự trị Thiên Vực mặc dù đã tiến bộ rất lớn, nhưng vẫn tương đối lạc hậu trong cả nước. nguyên nhân chủ yếu tạo thành là do lịch sử và khu vực. là thị trưởng, sau này trên vị trí tôi nhất định sẽ cố gắng làm tốt kinh tế thành phố chúng ta.

La Đạt Cương không có trực tiếp đáp lời của Dương Phàm, mà đưa ra một đáp án đường vòng, đồng thời cũng đặt trọng tâm vào hai chữ “sau này”

- Ha ha, lâu ngày thấy lòng người mà. Là bí thư thị ủy, phát triển kinh tế địa phương là phương châm chủ chốt của Đảng ta, cũng là mục tiêu chung của tôi và anh.Dương Phàm cười cười nói ra ý của La Đạt Cương. La Đạt Cương nghe xong không khỏi hơi nóng mặt một chút.

La Đạt Cương có cảm giác như bị nhìn thấu tâm tư, điều này làm cho La Đạt Cương có chút xấu hổ. Cũng may Dương Phàm cũng chỉ điểm đến mà thôi, sau đó đổi giọng nói xong chuyện khác:- Tôi và anh có thể gặp nhau ở nơi này, tôi thấy cũng đáng để ăn mừng một phen.

Sỹ Đồ Phong Lưu - Chương #530