Chương 510: Mưa Gió Dần Tới


Tâm tính “phú quý bất quy cố hương như cẩm y dạ hành” (1) (giàu sang mà không về xứ như áo gấm mặc đêm) thì Chương Vũ Ninh cũng có. Hắn lại xuất thân từ thư ký, cẩn thận chặt chẽ đã thành thói quen rồi, bị kìm nén quá lâu. Một khi được thả ra thì tâm tính Chương Vũ Ninh sẽ sinh ra biến hóa cực lớn theo sự thay đổi của vị trí.

Tào Dĩnh Nguyên cố ý dung túng, quyền hành trong tay ngày càng nặng, đồng môn lâu năm Hạ Nghi lại cẩn thận xu nịnh. Tâm tính Chương Vũ Ninh trước mắt có thể dùng lâng lâng để hình dung cũng không quá. Đối với sự xâm nhập của cơn bão “Laura” thì Chương Vũ Ninh cũng không có để trong lòng. Bão nhiệt đới thì năm nào mà không đến chứ? Trước đây khi ở bên cạnh Triệu Việt, Chương Vũ Ninh cũng không có thói quen đến chỉ đạo trực tiếp mà chỉ thay lãnh đạo nghe bên dưới báo cáo và truyền đạt lại lên trên. Cái loại thói quen nghề nghiệp này hiển nhiên là từ vị trí hiện giờ mang đến.

Đừng thấy Dương Phàm ở trên hội nghị nói quan trọng. Tào Dĩnh Nguyên cũng hết sức coi trọng. Nhưng Vũ Ninh ở bên này thì lại không khẩn trương như vậy. Từ góc độ tư duy của Chương Vũ Ninh mà thấy thì Dương Phàm và Tào Dĩnh Nguyên đều là người ngoại tỉnh làm việc lâu năm. Điều tới Hải Tân chưa được một năm, trước đây chưa từng trải qua cơn bão nhiệt đới nào quá lớn, cho nên lúc này nghe nói cơn bão tiến gần liền như lâm đại địch cũng có thể hiểu được.

Lúc ban ngày thì Chương Vũ Ninh cũng đã đi thị sát từ sáng đến tối rồi, tự nhận là công việc của bản thân đã làm đúng hạn, có thể an tâm đi tới cuộc hẹn ở khách sạn. Ôm tâm tính tương tự còn có Nguyễn Bình Hòa, ban ngày thì cùng phó bí thư thị ủy Ngô Kim đi khắp các trường học trong thành phố. Sau khi kết thúc thị sát, Nguyễn Bình Hòa tự nhận là công việc của mình đã hoàn thành đúng hạn. Về nhà nghỉ ngơi sớm thôi.

Tùng Lệ Lệ ở bên thị ủy thì lại khẩn trương cao độ. Dù sao chuyện này Dương Phàm rất coi trọng.

Phàm là vấn đề mà Dương Phàm coi trọng thì Tùng Lệ Lệ đều hy vọng có thể làm tốt. Ban ngày Tùng Lệ Lệ đã cùng với Liễu Diệp đi tới 5, 6 cửa hàng, trước khi trời tối mới trở lại thị ủy. Từ xa nhìn thấy bóng đèn trong phòng làm việc của Dương Phàm vẫn còn sáng. Tùng Lệ Lệ chống cái ô rồi chạy chầm chậm lên lầu hai. Vừa tới trước cửa văn phòng Dương Phàm thì thư ký Tiểu Lệ lấy cầm di động đuổi theo.

- Trưởng ban Tùng, có điện thoại của chủ tịch Trần bên xã Dương Mã.

Tùng Lệ Lệ tiếp lấy điện thoại, vừa nghe vừa lùi xa khỏi văn phòng của Dương Phàm. Gần đây khó có cơ hội được ở chung với Dương Phàm, hôm nay ít nhất cũng có thể cùng ăn được bữa cơm chiều. Nghe xong Trần Đông báo cáo, sắc mặt của Tùng Lệ Lệ hơi khó coi. Chuyện phá bỏ đường Hồng Kỳ và di dời các hộ dân đi nơi khác thì Tùng Lệ Lệ có nghe thấy. Vấn đề định cư tạm thời của hơn 30 hộ gia đình khi chưa thể giải quyết thì sau khi bên khai phát tu sửa xong đã bố trí nhà ở lại, địa điểm ngay tại xã Dương Mã. Chi phí cho việc xây dựng nhà cửa và nhân công thì hiện giờ bên khai phát còn nợ một phần. Lúc đó Trần Đông đối với chuyện này có phần bất mãn nên đã tố cáo với Tùng Lệ Lệ, cuối cùng Tùng Lệ Lệ suy xét tới thân phận đặc biệt (trước đây) thư ký bí thư tỉnh ủy của Chương Vũ Ninh. Dựa theo ý nghĩ không để cho Dương Phàm thêm phiền phức, Tùng Lệ Lệ vẫn cố gắng trấn an Trần Đông, cố đè sự tình xuống.

Hiện giờ Trần Đông lại nói tới thái độ của Chương Vũ Ninh đối với chuyện này khiến cho Tùng Lệ Lệ mất hứng, như thế này không phải là muốn khi dễ người sao. Cho nên khi đi vào văn phòng, sắc mặt của Tùng Lệ Lệ hơi khó coi. Dương Phàm cũng gấp gáp như thời tiết vậy. Nhìn mưa gió bên ngoài sắp tới, cẩn thận nghĩ lại xem còn có chỗ nào không chuẩn bị tốt không. Tùng Lệ Lệ vội vã tiến vào, Dương Phàm bị đứt mạch suy nghĩ, đứng lên đi đi lại lại.

- Lãnh đạo, chính quyền thành phố kia làm cái trò gì vậy? Thương nhân khai phá đến đổ *** trên cổ chính quyền!Tùng Lệ Lệ nổi giận đùng đùng nói một câu. Dương Phàm nghe xong có phần hơi sửng sốt. Trong tình hình chung thì thương nhân nào có so đo đạo lý với chính quyền chứ, lấy lòng còn không kịp nữa là.

- Sao lại nói những lời ấy?Dương Phàm cười hỏi lại. Tùng Lệ Lệ nói một chút nội dung cuộc điện thoại của Trần Đông. Dương Phàm nghe xong cũng không rõ trong lòng có vị gì. Trong lòng thầm nhủ sao cái tên Chương Vũ Ninh này làm sao lại làm chuyện qua loa như vậy. Định gọi điện qua để hỏi một hai câu nhưng lại lo lắng tới giao tình mọi người vẫn qua lại nên vẫn cố nén lại bất mãn trong lòng.

- Chuyện này không thể nghe lời nói của một bên. Như vậy đi, chúng ta đi nghe ngóng tình hình một chút.Dương Phàm cảm thấy thận trọng một chút thì tốt hơn. Tùng Lệ Lệ nghe xong gật gật đầu nói:- Ừm, thận trọng thì vẫn hơn. Những người phía dưới tôi cũng biết, có một phần ủy khuất là có thể kêu anh tới phá trời luôn đó. Chúng ta vẫn nên đi xem. Mắt thấy là thật mà.

Khi ra tới cửa, Dương Phàm vốn định bảo Lý Thắng Lợi gọi điện thoại cho Chương Vũ Ninh để bảo hắn xuống cùng. Tuy nhiên nghĩ lại nếu gọi điện thoại qua thì khác nào ẩn ý rằng mình nghi ngờ tới công việc của Chương Vũ Ninh. Do đó Dương Phàm liền gạt bỏ ý định này.

Hai người đội mưa ra xe. Khi xe chạy tới xã Dương Mã thì cũng là lúc trời đã tối đen hoàn toàn. Mưa càng lúc càng lớn. Mã Tú Anh bí thư đảng ủy và Trần Đông chủ tịch xã Dương Mã đã dẫn người chờ ở đầu xã.

Dương Phàm thấy những người này đến tiếp đón liền hạ cửa kính xuống nói:- Đi thẳng đến ủy ban xã. Không thấy giờ là lúc nào rồi hay sao mà còn bày đặt nghênh đón hả.Bí thư thị ủy hạ lệnh, cấp dưới hiển nhiên là không dám không tuân theo. Khi xe của thị ủy dừng lại đã có người bật ô che đứng chờ từ trước.

Sau khi xuống xe Dương Phàm cũng không cuống cuồng vào văn phòng mà đứng ở hành lang nói với Mã Tú Anh và Trần Đông:- Thời gian rất gấp. Các anh nắm rõ tình hình thì nói luôn. Tôi và trưởng ban thư ký Tùng còn phải quay về thị ủy trực.

Trần Đông đi lên giải thích:- Báo cáo bí thư Dương, địa thế nơi tạm trú kia có hơi thấp, ngay tại chân núi. Chúng to mưa quá lớn sẽ dẫn tới lũ bất ngờ nên đã cho di dân. Trước khi ngài đến đây chúng tôi đã chuẩn bị mấy trường học trong xã. Tổng cộng là 38 hộ cư dân, gần 150 người tạm thời ở trong trường học.

Dương Phàm vừa nghe được lời này, thầm nói thật đúng là có chuyện như vậy, trong lòng không hài lòng với thái độ làm việc của Chương Vũ Ninh. Dương Phàm vẫn duy trì sắc mặc bình tĩnh. Mã Tú Anh bước lên nói:- Chắc bí thư Dương chưa kịp ăn cơm tối. Chúng tôi sắp xếp trước rồi, mời ngài đi ăn trước rồi chút nữa bàn công việc tiếp.

Trong lòng không vui nên Dương Phàm vốn định nói lửa cháy đến đít rồi còn ăn cái rắm. Tuy nhiên thấy Mã Tú Anh là một đồng chí nữ, nếu đem bất mãn về Chương Vũ Ninh mà phát tiết trên người cô thì cũng không tốt cho lắm. Nhìn đồng hồ thấy đã hơn 8 giờ tối, Dương Phàm không chút do dự liền nói:- Ăn không vô được, còn có hơn một trăm quần chúng chưa được bố trí tốt. Tôi thấy mọi người cũng không có tâm tình đi ăn, cùng nhau đi xem tình hình, nắm chắc thời gian để ổn định quần chúng đi.

Lời nói của Dương Phàm chính là mệnh lệnh, những người khác hiển nhiên không dám nói gì. Đoàn người vội vàng xuyên mưa lên xe, chạy tới chân núi phía sau thị xã. Suốt cả con đường, Dương Phàm nhìn thấy con đường lầy lội nên tâm tình càng xấu hơn. Tùng Lệ Lệ cùng ngồi ở phía sau Dương Phàm liền đảo mắt khẽ nói:- Trần Đông đã báo cáo với tôi, địa điểm bố trí định cư này là dùng máy ủi đất bằng rồi dùng đá đỏ và gạch ngói đắp thành những căn phòng đơn sơ. Còn về chuyện bồi thường cho việc phá bỏ và di dời, những hộ dân định cư tạm thời này đều thuộc loại muốn có nhà diện tích như nhau.

Lời Tùng Lệ Lệ tuy không rõ ràng nhưng Dương Phàm cũng có thể nghe ra được. Đây đều là những hộ dân được bố trí tạm thời, e là đều có gia cảnh như nhau nên mới có thể tới các căn nhà bố trí tạm thời. Đến ở những căn nhà tạm đó cũng không phải là không thể được. Chỉ có điều không ngờ con đường thông từ xã Dương Mã tới đây lại là đường đất lầy lội, ngay cả cát cũng không thèm rải, vừa mới có mấy hạt mưa là đã nhão nhoẹt như vậy. Xe đi trên con đường như này rất dễ bị trượt, người nào mà đi không cẩn thận một chút là cũng có thể ngã lộn nhào.

- Hãy gọi điện thoại cho Chương Vũ Ninh, bảo hắn mang theo thương nhân khu Khai Phát tới đây nhìn. Hãy nói là tôi bảo rằng: Lương tâm đám thương nhân khai phá đều bị chó ăn mất rồi.Làm bí thư thị ủy, đối với hiện tượng phát triển kinh tế thiếu bền vững, không tuân theo chuẩn mực của thành phố Hải Tân, trong lòng Dương Phàm vẫn tồn tại nghi vấn mãnh liệt. Kinh tế chính quyền thành phố có khó khăn, thông qua mua bán để có tài chính thì Dương Phàm có thể hiểu được. Dù sao hiện giờ tất cả mọi người đều làm như vậy, thế nhưng bán, với tư cách là chính quyền thành phố, chẳng lẽ không có nghĩa vụ giám sát thương nhân khai phá sao? Chẳng lẽ có thể phóng túng thậm chí một bộ phận cán bộ và thương nhân khai phá cấu kết với nhau làm việc xấu sao? Kết quả là người chịu thiệt vẫn là nhân dân.

Sỹ Đồ Phong Lưu - Chương #510