Chương 472: Hai Khối Trận Địa


Hiểu Nguyệt nói với điệu bộ đó trông rất quyến rũ, nhưng trong lòng Dương Phàm lại cảm thấy có chút mất mát, chẳng qua rất nhanh đã trở lại bình thường. Hiểu Nguyệt đã trưởng thành, con người đều lớn lên mà. Mình không phải đang từ từ già đi sao?

- Được rồi, không nói chuyện này nữa. Đi, anh mang em về nhà nghỉ ngơi một chút.Dương Phàm nói xong liền đứng dậy. Hiểu Nguyệt do dự một chút rồi nói:- Không được đâu, anh đang làm mà.

Dương Phàm vung tay đầy khí thế rồi nói:- Nơi này anh là to nhất, ai dám nói lung tung. Hắc hắc, chẳng qua khiêm tốn một chút cũng tốt. Chúng ta lặng lẽ lén rời đi là được. Thân là bí thư thị ủy không đi làm mà lại lén chuồn về trước cũng không phải thói quen tốt.

Hiểu Nguyệt nghe xong phì cười một tiếng mà nói:- Vậy anh tiếp tục làm đi, em ngồi đợi một lát là được mà.

Dương Phàm nhìn đồng hồ rồi nói:- Còn hơn 2 tiếng nữa mới hết giờ mà. Cũng được, anh sẽ giúp em xác định cơ quan thực tập. Em học gì nhỉ?Dương Phàm hỏi như vậy thật ra có chút áy náy và xấu hổ. Thầm nói mình không ngờ quên cả việc này. Không ngờ Hiểu Nguyệt không hề lộ ra vẻ oán trách, ngược lại còn cười nói:- Em vốn học khoa tiếng Trung để sau khi tốt nghiệp sẽ làm thư ký cho anh. Kết quả thì thôi rồi, có quy định không cho lãnh đạo dùng nữ thư ký. Vì thế em chuyển sang khoa Báo chí, đây là còn do chị dâu giúp em.

- Khoa Báo chí, không phải là bên báo và đài truyền hình sao? Đáng tiếc Thần báo thành phố Hải Tân và đài truyền hình đều là mấy ngành cây cỏ, em ở đó cũng không học gì được nhiều. Hay là anh dùng chút quan hệ đưa em vào đài truyền hình tỉnh nhé.Dương Phàm nói đến đây đột nhiên ngây ra, không khỏi có chút buồn bực nhìn Hiểu Nguyệt rồi nói:- Không đúng, sao em không tìm chị dâu em. Em tùy tiện tìm một tờ báo hay đài truyền hình ở trên Bắc Kinh thực tập thì vẫn mạnh hơn so với tìm đến anh mà.

Hiểu Nguyệt đứng lên đi tới bên cạnh Dương Phàm, dựa tay vào vai hắn rồi cười nói:- Người ta không phải là lấy lý do đến thăm anh hai sao? Anh chẳng mấy khi đến thăm em. Hơn nữa mấy năm nay dù anh đến Bắc Kinh cũng không đến tìm người ta.

Dương Phàm thầm nói không phải mình không muốn đi, mà là mỗi lần cô bé Hiểu Nguyệt này nhìn mình đều với ánh mắt không thích hợp. Dương Phàm nghĩ đến đây trong đầu không khỏi hiện ra một thiếu nữ chăm chỉ làm việc, lại nhìn Hiểu Nguyệt trước mặt. Hiểu Nguyệt bây giờ kế thừa tất cả ưu điểm của bà mẹ Hồ Lan Lan, ngực to, mông nở, ánh mắt đầy hút hồn.

- Được rồi, là anh không đúng. Em nói xem em muốn thực tập ở đâu?Dương Phàm nói thì nói như vậy nhưng trong lòng cảm thấy thực tập hay không thực tập cũng có gì khác nhau. Không có quan hệ thì như thường vẫn không tìm được vợ chồng. Thời buổi bây giờ các cô gái không có quan hệ muốn tìm cơ quan tốt là quá khó khăn. Không phải bây giờ có bao nhiêu sinh viên tốt nghiệp đại học mắt ươn ướt vì không tìm được việc đó sao?

- Em sẽ ở lại thành phố Hải Tân. Vừa lúc chị dâu không có ở đây, trong nhà không có ai chiếu cố anh hai.Hiểu Nguyệt nói như vậy, Dương Phàm đúng là không biết nói gì. Trương Tư Tề không ở nhà, mỗi ngày Dương Phàm đều ăn ở bên ngoài. Nhà chỉ là nơi ngủ mà thôi, mỗi ngày đều có người đến quét dọn.

Bây giờ mà mang Hiểu Nguyệt về nhà lại lo lắng một nam một nữ ở cùng nhà. Nếu làm không tốt, ý chí của mình lại kém thì xảy ra chuyện gì đó. Nếu không mang về thì lại không biết nên nói như thế nào cho tốt, không biết chừng còn làm cho Hiểu Nguyệt đau lòng.

- Được rồi, bố trí thực tập cho xong đã.Dương Phàm vội vàng đứng lên tạo chút khoảng cách với bộ ngực đầy đặn của Hiểu Nguyệt. Nói đến bố trí thực ra chỉ là một cuộc điện thoại mà thôi. Không lâu sau Âu Trung Chương đã chạy tới.

- Trưởng ban Âu, đây là Hiểu Nguyệt em gái tôi muốn đến tòa soạn báo thực tập. Phiền anh bố trí một chút, ngoài ra không nên nói quan hệ của tôi và Hiểu Nguyệt ra với ai khác. Khi Dương Phàm nói lời này thì hơi lớn tiếng một chút, Lý Thắng Lợi ở bên ngoài nghe xong lập tức ngồi thẳng lưng.

Âu Trung Chương là người biết mình biết người, trước mặt Dương Phàm mặc dù không phải là người cùng phe cánh, nhưng cũng không bao giờ đưa ra ý kiến trái ngược. Từ một góc độ mà nhìn, Dương Phàm sau khi nhận chức ở vấn đề nhân sự đã đưa đao ra vài đơn vị, nhưng chưa đụng chạm gì đến bên ban Tuyên giáo. Mặc dù có điều chỉnh cũng là do Âu Trung Chương nói ra, đó chính là chuyện trong nội bộ của ban Tuyên giáo. Cho nên trưởng ban Tuyên giáo Âu Trung Chương thật ra rất dễ chịu. Bây giờ chỉ chờ thành phố Hải Tân lên cấp sẽ tăng lên nửa bậc.

Dương Phàm bố trí thế nào, Âu Trung Chương tự nhiên không có ý kiến gì. Âu Trung Chương rất sảng khoái nói:- Không có vấn đề gì. Ngài xem có nên như vậy hay không? Đồng chí Hiểu Nguyệt đầu tiên nghỉ ngơi hai ngày, thứ hai đến Thần báo thành phố Hải Tân báo danh. Đồng chí Hiểu Nguyệt trực tiếp đến đó là được, tôi sẽ bố trí.Âu Trung Chương nói đến đây, Dương Phàm gật đầu tỏ vẻ có thể. Âu Trung Chương lại cười nói:- Nếu là đến Thần báo thực tập thì vấn đề ăn uống tổ chức cũng có thể lo lắng. Chúng tôi cũng không làm gì quá đặc biệt, lương thực tập thì không có, nhưng tòa soạn báo sẽ bố trí một căn phòng với một phòng ngủ một phòng khách ở ngay bên cạnh trụ sở. Mỗi ngày đi làm cũng tiện, ăn ở ngay phòng ăn cơ quan.

Như thế này mà không có gì đặc biệt sao? Lý Thắng Lợi ở ngoài cửa nghe thấy thế không khỏi cười thầm một tiếng. Lý Thắng Lợi thầm nói Âu Trung Chương này cũng biết chuyện đó, nói rất đàng hoàng. Chẳng qua ngẫm lại đây cũng là quy định từ xưa, chuyện dù xấu xa như thế nào nhưng khi làm cũng phải khoác thêm một chiếc áo để công bố với bên ngoài.

- Cứ theo lời đồng chí Âu Trung Chương mà làm, làm phiền đồng chí.Dương Phàm gật đầu tỏ vẻ đồng ý, lúc nói chuyện trực tiếp không để ý đến ánh mắt ai oán của Hiểu Nguyệt. Nói thật lòng Dương Phàm vẫn rất muốn ở cùng nhà với Hiểu Nguyệt, nhưng cô bé kia đã lớn, tâm tư cũng có vấn đề, không thể không đề phòng. Dương Phàm dù háo sắc như thế nào cũng không thể ra tay với Hiểu Nguyệt. Năm đó Chu Dĩnh không phải ở cùng nhà với mình nên mới xảy ra vấn đề hay sao? Đến bây giờ Dương Phàm vẫn không biết nên giải thích với Chu Minh Đạo như thế nào. Tất cả mọi người đành phải giả vờ coi như không biết đến chuyện này.

Sau khi Âu Trung Chương cáo từ rời đi, hai tròng mắt Hiểu Nguyệt lại đỏ. Hiểu Nguyệt nhìn Dương Phàm với vẻ rất đáng thương:- Anh hai, sao anh không cho em ở nhà anh? Anh không cần em nữa sao?

Dương Phàm vội vàng lắc đầu giải thích:- Hiểu Nguyệt à, tỉnh Thiên Nhai không thể so với tỉnh Giang Nam, ở đây đấu tranh rất phức tạp. Bây giờ anh đang có vấn đề với phó chủ tịch thường trực, lúc này bất cứ vấn đề gì cũng bị đối thủ chính trị phóng đại ra vô tận, anh không thể không cẩn thận.

Có lẽ trực tiếp giải thích không ăn thua, Dương Phàm liềm nghiêm mặt lại dọa cô bé. Thấy Hiểu Nguyệt tỏ vẻ hiểu biết, Dương Phàm lúc này mới thả lỏng khuôn mặt rồi nói:- Em nếu đến thành phố Hải Tân, về lý có thể đến chỗ anh mà ở, chúng ta là người một nhà mà. Nhưng trước công chúng thì phải né tránh, anh lúc nào cũng phải chú ý đến ảnh hưởng.

Dương Phàm vừa nói như vậy, vẻ mặt Hiểu Nguyệt liền hơi đổi. Hiểu Nguyệt vô cùng lo lắng mà nói:- Anh hai, em không làm anh thêm phiền phức chứ?

Dương Phàm lắc đầu nói:- Sao có thể chứ, ở thành phố Hải Tân này anh hai nói một là một cũng không hề quá đáng. Chẳng qua dù nói như thế nào thì em cũng còn trẻ, rất nhiều chuyện không thể giải thích. Sau này em biết nhiều hơn sẽ rõ ràng.

Dương Phàm liên tục hù dọa người như vậy cuối cùng đã làm Hiểu Nguyệt thoải mái hơn. Yêu cầu của cô bé Hiểu Nguyệt này cũng không cao, chỉ là có thể thường xuyên gặp được Dương Phàm mà thôi. Dương Phàm lúc nói mình là người cao nhất ở thành phố Hải Tân này đầy vẻ oai vệ, mắt Hiểu Nguyệt lập tức sáng rực lên:- Em cũng nhìn ra. Vừa nãy trưởng ban Âu kia ở trước mặt anh hai không dám thở mạnh.

Ai ... Dương Phàm thầm nói lời này không phải hiện tượng tốt, nhất định phải cho một cây kim dự phòng mới được.

- Hiểu Nguyệt, có những chuyện lén làm là được, nhưng bị người khác biết thì không tốt lắm. Cho nên anh mới bảo trưởng ban Âu không nên nói quan hệ giữa anh và em ra ngoài. Lát nữa có ai hỏi, em tuyệt đối nhớ kỹ đừng nói lời thật. Em cứ nói là thầy giáo của em tìm quan hệ giúp mình, tránh cho nói hở ra chuyện gì.

Dương Phàm nói như vậy là đề phòng người khác xuống tay từ trên người Hiểu Nguyệt. Các cô bé không có kinh nghiệm đấu tranh gì nếu làm không tốt rồi nói loạn sẽ rất phiền phức. Nhưng thật ra Hiểu Nguyệt rất thông minh, lập tức gật đầu nói:- Em nhớ rồi. Em đảm bảo không cho mọi người biết quan hệ giữa hai chúng ta. Đây là bí mật của em.

- Bí mật gì vậy?Hiểu Nguyệt nhất thời kích động nên giọng nói hơi lớn. Tùng Lệ Lệ vừa lúc đi đến cửa thì nghe thấy rõ ràng. Tùng Lệ Lệ nghe thấy có cô gái bên trong nói như vậy, trong lòng cả kinh liền thuận miệng hỏi một câu.

Trước mặt Hiểu Nguyệt, Dương Phàm không muốn cho cô bé biết quan hệ của mình với Tùng Lệ Lệ. Vì thế Dương Phàm trầm giọng nói:- Trưởng ban thư ký Tùng đến à, có chuyện gì vậy?

Tùng Lệ Lệ thấy thế trong lòng không khỏi có chút lo lắng, thầm nói có phải là mình nói gì sai hay không? Tùng Lệ Lệ nhìn Dương Phàm một chút, phát hiện người đàn ông này không có ý chủ động giới thiệu. Vì thế Tùng Lệ Lệ cố nén cơn tò mò trong lòng, nói chuyện công việc:- Tôi đã hỏi thăm được tin tức của giám đốc Cao – sở Giao thông tỉnh.

Dương Phàm khoát tay chặn lại ra hiệu cho Tùng Lệ Lệ không nên nói tiếp. Sau đó Dương Phàm từ từ nói:- Cô đến vừa lúc, trưa tôi mời cô bé Hiểu Nguyệt này một bữa, cô bố trí một chút.Tùng Lệ Lệ thấy Dương Phàm nói nghiêm túc như vậy, không hề nghĩ ngợi mà theo bản năng lập tức tỏ vẻ phục tùng chỉ thị của lãnh đạo:- Tôi cũng nên đi bố trí, có yêu cầu đặc biệt gì không?

- Ừ, đồ ăn hơi cay một chút. Đúng, quên giới thiệu với cô, cô bé Hiểu Nguyệt này ở đại học Bắc Kinh, thầy giáo trước đây giới thiệu đến thực tập ở Thần báo thành phố Hải Tân.Dương Phàm tùy ý nói một câu, Tùng Lệ Lệ lên tiếng cáo từ đi ra ngoài. Chẳng qua trong lòng Tùng Lệ Lệ khá chua xót và ghen tị. Ngay cả người ta thích ăn gì cũng hiểu rõ như vậy, nhất định quan hệ giữa Dương Phàm và cô gái Hiểu Nguyệt kia không bình thường. Ghen tị là ghen tị, nhưng Tùng Lệ Lệ lại là người biết điều chỉnh tâm trạng của mình. Cẩn thận suy nghĩ thì mình mặc dù hơi già hơn chút nhưng về quyền lực vẫn là trợ thủ đắc lực của Dương Phàm, nhưng về sắc đẹp thì mình đâu thể so sánh với các cô gái trẻ tuổi. Đàn ông mà, không phải đều thích trâu già gặm cỏ non sao? Tô Đông Pha hình như năm đó 80 tuổi mà vẫn lấy tiểu thiếp 18 tuổi mà. Người đàn ông trên đời này không trêu hoa ghẹo nguyệt không phải là không muốn đi làm, mà là do vấn đề năng lực.

Sau khi đặt phòng xong, Tùng Lệ Lệ rất nhanh trở lại. Mọi người cùng nhau đến khách sạn. Lúc ăn cơm, Dương Phàm cười nói với Hiểu Nguyệt:- Hiểu Nguyệt, em tạm thời đến nhà khách thị ủy ở đi. Em muốn đi đâu chơi thì đi, anh sẽ tìm một chiếc xe cho em lái.

Hiểu Nguyệt lúc này đúng là không biết nói gì. Trước đó Dương Phàm đã nói rất rõ ràng rồi mà. Mặc dù Hiểu Nguyệt rất muốn đến nhà Dương Phàm để ở nhưng lại lo lắng ảnh hưởng đến công việc của Dương Phàm. Trong lòng Hiểu Nguyệt rất mâu thuẫn nhưng chỉ có thể gật đầu đồng ý.Dương Phàm và Hiểu Nguyệt như vậy làm cho Tùng Lệ Lệ thấy thế không khỏi thầm nghĩ: “Xem ra hai người mặc dù có quan hệ nhưng không sâu. Nếu không sẽ không bố trí đến nhà khách thị ủy, tùy tiện tìm một khách sạn đến ở là được mà”

Bữa cơm tiếp tục, Tùng Lệ Lệ rất cẩn thận quan sát. Rất nhanh Tùng Lệ Lệ lại đưa ra một kết luận làm cho chị ta vui mừng. Dương Phàm luôn tỏ vẻ giữ một chút khoảng cách với Hiểu Nguyệt. Cũng tham gia bữa cơm này còn có thư ký Lý Thắng Lợi, lúc này tâm trạng của Lý Thắng Lợi rất vui vẻ. Quan hệ giữa Bí thư Dương và em gái Hiểu Nguyệt chỉ có Âu Trung Chương và mình biết. Lãnh đạo ngay cả trưởng ban thư ký Tùng Lệ Lệ cũng không nói, qua đó có thể thấy ưu thế làm việc bên cạnh lãnh đạo.

Sau khi bữa cơm kết thúc, Dương Phàm bảo Tùng Lệ Lệ đưa Hiểu Nguyệt về nhà khách thị ủy. Dương Phàm đã giải thích với Hiểu Nguyệt như sau, nếu bí thư thị ủy tự mình đưa đến sẽ quá dọa người, ảnh hưởng không tốt cho lắm. Hiểu Nguyệt cũng có thể giải thích lên xe Tùng Lệ Lệ rời đi. Trên đường đi Tùng Lệ Lệ còn cười cười nói nói bóng gió một phen. Kết quả miệng Hiểu Nguyệt ngậm rất chặt, Tùng Lệ Lệ không hỏi được gì.

Sau khi bố trí cho Hiểu Nguyệt đến nhà khách thị ủy, Tùng Lệ Lệ về phòng làm việc của Dương Phàm báo cáo. Dương Phàm uống chút rượu nên đang nằm trong phòng trong. Ở trên tầng này chỉ có một mình phòng làm việc của Dương Phàm, hơn nữa bây giờ đang là giờ nghỉ trưa nên cả trụ sở thị ủy thành phố Hải Tân rất yên tĩnh. Thư ký Lý Thắng Lợi thấy Tùng Lệ Lệ đi vào vội vàng đứng lên cười nói:- Trưởng ban thư ký Tùng đến, Bí thư Dương đang ở bên trong.

Sau khi Tùng Lệ Lệ đi vào, Lý Thắng Lợi liền đóng cửa lại, suy nghĩ một chút rồi xuống văn phòng bên dưới ngồi. Lãnh đạo nghỉ ngơi cũng không tiện quấy rầy, làm thư ký cần phải có đủ sự nhạy bén, nếu được sủng ái mà tự đại thì không bao giờ có kết quả tốt. Mấy năm chìm chìm nổi nổi làm cho Lý Thắng Lợi tổng kết được một bài học. Lãnh đạo càng thưởng thức mình thì mình càng phải giữ được trầm ổn và khiêm tốn. Càng được lãnh đạo thưởng thức, càng không thể tạo phiền phức gì cho lãnh đạo. Có chuyện gì nếu mình có thể xử lý thì tuyệt đối không nên để lãnh đạo quan tâm.

Thấy Tùng Lệ Lệ đi vào, Dương Phàm ngồi dậy. Khi Dương Phàm vừa rút điếu thuốc ra thì Tùng Lệ Lệ đã đi lên châm lửa cho hắn.

- Cô nói cụ thể chuyện Cao Lỵ ra.Dương Phàm nằm một lát đã tỉnh táo hơn. Tùng Lệ Lệ lúc này cũng không dám dựa vào quá gần Dương Phàm, cẩn thận ngồi bên cạnh giường nhỏ giọng nói:- Em dựa vào chút quan hệ tìm được phòng bệnh mà Cao Lỵ đang nằm. Anh xem chúng ta trực tiếp bay đến đó hay là như thế nào?

Dương Phàm suy nghĩ một chút rồi nói:- Chuyện Cao Lỵ phải làm cho nhanh. Hầu Tiếu Thiên đang chờ cơ hội ra tay. Chúng ta phải tiến hành trước, đoạt lấy chủ động về tay mình.

Tùng Lệ Lệ không nghe hiểu cho mấy, hỏi một câu:- Lúc nào mới là cơ hội để Hầu Tiếu Thiên ra tay?

Dương Phàm mỉm cười nói:- Khi tất cả mọi người đều tức giận.

Tùng Lệ Lệ lập tức hiểu ra rồi nói:- Em đã hiểu. Hầu Tiếu Thiên là đang đợi Khương Thanh Bình đắc tội hết với mọi người, khiến cho người bên dưới có lời oán thán thì Hầu Tiếu Thiên mới ra tay. Cứ như vậy Hầu Tiếu Thiên sẽ được bên dưới tôn trọng, vừa lại gián tiếp diệt trừ tên Khương Thanh Bình đang uy hiếp đến uy tín của mình. Đồng thời còn có thể làm chút giao dịch với anh.

Dương Phàm vui mừng nở nụ cười, ôm vai Tùng Lệ Lệ rồi nói:- Cô có tiến bộ rất lớn. Chẳng qua cô chỉ thấy một mũi tên trúng ba đích, còn có một việc mà cô không thấy đó là bên phía tỉnh ủy. Triệu Việt rất hoan nghênh cách làm của Khương Thanh Bình, thậm chí hy vọng mượn việc này làm cho ủy ban nhân dân tỉnh có mâu thuẫn, cho nên Triệu Việt không nghe không hỏi. Hầu Tiếu Thiên bởi vì do Khương lão đề bạt lên, vì vậy khi xử lý vấn đề này nhất định sẽ không trực tiếp tìm Khương Thanh Bình. Mà Hầu Tiếu Thiên sẽ gián tiếp biểu đạt lo lắng của mình với Khương lão, đạt được giải thích của lão thủ trưởng mới ra tay. Một khi ra tay Hầu Tiếu Thiên sẽ không thể lưu lại di chứng về sau. Vấn đề giữa tôi và Khương Thanh Bình, Hầu Tiếu Thiên cũng nhất định phải giải quyết triệt để, cứ như vậy giao dịch tự nhiên không thể tránh khỏi. Tôi nhân cơ hội đưa ra việc điều Phương Bình đi, như vậy không ngại Cao Lỵ sau này không một lòng vì tôi. Có mảnh đất sở Giao thông tỉnh này, sau này căn cơ ở trên tỉnh coi như có hai mảnh đất.

Tùng Lệ Lệ nghe xong có chút hồ đồ, từ đâu mà có hai mảnh đất?

Dương Phàm đương nhiên sẽ không có nghĩa vụ giải thích, cười cười nói tiếp:- Ngày mai Nguyễn Tú Tú có thể sẽ xuống. Cô đặt vé máy bay hai ngày sau, chúng ta trực tiếp bay đến Dương Thành. Chiều tôi không đi làm, đi chơi với cô em gái Hiểu Nguyệt một chút.

Nghe đến đây Tùng Lệ Lệ coi như nghe ra gì đó, cười nói:- Là em gái hay là em gái ...

Dương Phàm không hề tức giận nói:- Em gái nuôi. Cô đừng suy nghĩ linh tinh, tôi không xấu xa như cô nghĩ đâu. Tối nay đến chỗ cô.

Dương Phàm nói đến đây, Tùng Lệ Lệ đã không còn lý do lưu lại nữa. Nơi này là phòng làm việc, Tùng Lệ Lệ cũng không có dũng khí làm chuyện kia. Đương nhiên nếu Dương Phàm thật sự muốn làm, Tùng Lệ Lệ chỉ có thể vui vẻ cùng hắn, không phải là vấn đề kích thích hay không, mà đây là sức quyến rũ của một người phụ nữ. Từ khi Hiểu Nguyệt xuất hiện, Tùng Lệ Lệ tự nhiên không quá yên tâm vào sức hấp dẫn của mình. Cũng may có Chu Giai là ví dụ ở phía trước, Tùng Lệ Lệ cũng dần dần coi như hiểu rõ Dương Phàm còn không về phần thấy người đẹp nào là thích người đó. Không phải trong trụ sở thị ủy này các cô gái có chút sắc đẹp cả ngày không phải tìm mọi cách đi dạo vài vòng trước mặt lãnh đạo, nhưng Bí thư Dương có để ý đến ai đâu.

....

Buổi chiều Dương Phàm tự mình lái xe dẫn Hiểu Nguyệt đi dạo quanh một vòng các danh lam thắng cảnh ở thành phố Hải Tân. Hiểu Nguyệt không mấy khi được ra biển. Vì thế Hiểu Nguyệt rất vui vẻ chơi đùa.

Hiểu Nguyệt chơi rất vui, xuống biển bơi, làm đủ loại hoạt động. Dương Phàm không chơi cùng Hiểu Nguyệt mà thuê một chiếc ô che mưa, đeo kính râm nằm phơi nắng uống bia.

Sáng hôm sau ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy quả nhiên đã gọi điện tới. Nguyễn Tú Tú mang theo cấp dưới xuống thành phố Hải Tân. Dương Phàm lập tức gọi điện cho Trầm Ninh. Lại nói hai người gần đây rất bận rộn, thật đúng là không có dịp gặp nhau.

Trầm Ninh gần đây đã gầy đi không ít. Hắn đang ngồi ở vị trí lãnh đạo nên muốn tàm tâm toàn ý làm ra chút gì đó. Trước kia được ông bố che chở, Trầm Ninh có thể không làm gì cũng được. Bây giờ đi theo Dương Phàm, mặc dù cũng rất thuận lợi nhưng rõ ràng không thể tùy ý như trước đây.

- Lãnh đạo, có chỉ thị gì vậy?Sau khi Trầm Ninh đi vào tuy không thấy có người khác nhưng vẫn giữ giọng điệu và dáng vẻ cung kính. Dương Phàm tức giận cười mắng:- Thằng ranh này, trước mặt tao thì bỏ cái điệu bộ đó đi. Nơi này cũng không có ai khác mà.

Giọng điệu này của Dương Phàm làm khoảng cách giữa hai người liền biến mất. Lại về đến thời gian năm đó cùng cầm ống nhòm nhìn trộm khu ký túc nữ.

- Hắc hắc, đây không phải là tao đang giữ uy tín của lãnh đạo sao?

Dương Phàm đưa một điếu thuốc tới cho Trầm Ninh rồi nói:- Mày chuẩn bị một chút, sau khi Nguyễn Tú Tú xuống sẽ đại biểu tổ chức tìm mày nói chuyện.

Trầm Ninh lập tức phấn chấn tinh thần, chuyện này tức là Trầm Ninh sẽ được đề bạt nửa cấp, trên thực tế chẳng khác gì đề bạt một cấp. Thấy Dương Phàm đang mỉm cười với mình, Trầm Ninh đảo đảo mắt một vòng, một lúc lâu sau mới cười hắc hắc nói:- Phó thị trưởng sao?

Dương Phàm gật đầu nói:- Phó thị trưởng kiêm nhiệm chức cục trưởng cục Công an cũng là bình thường. Có lẽ sau khi thành phố Hải Tân lên cấp, người giữ chức bí thư đảng ủy cục Công an cũng phải động. Đáng tiếc tình hình bây giờ trong tỉnh đang rất phức tạp, tao không thể làm gì hơn.

Trầm Ninh rất cảm kích, nhưng trên mặt lại ra vẻ tùy ý rồi nói:- Tao biết đủ mà. Ha ha, không nói gì hết, tối nay tao mời khách, say sưa một phen.

Dương Phàm lắc đầu nói:- Không được, bây giờ cũng không phải lúc chúc mừng chính thức. Ngày mai tao phải bay đến Dương Thành, có vấn đề gì để sau rồi nói.

Trầm Ninh cũng hiểu liền không nói chuyện gì mà rời đi. Dương Phàm cũng không giữ lại, dù sao bây giờ hắn rất bận.

Việc tiếp đón Nguyễn Tú Tú sẽ do ban Tổ chức cán bộ thị ủy và chính quyền thành phố lo liệu. Dương Phàm chẳng qua chỉ xuất hiện trong bữa cơm trưa một chút mà thôi.

Âu Trung Chương rất biết làm người. Nghe nói hôm qua Hiểu Nguyệt muốn đi ra ngoài chơi liền đã sớm phái một cô gái đi chơi khắp nơi với Hiểu Nguyệt, ngay cả xe cũng được chuẩn bị tốt. Điều này khiến Dương Phàm đỡ phải bố trí xe. Hiểu Nguyệt còn có chút lo lắng nên điện thoại thảo luận chuyện này với Dương Phàm. Dương Phàm cười nói:- phục tùng bố trí của tổ chức đi.

Hiểu Nguyệt cười đến độ thiếu chút nữa rơi điện thoại di động xuống mặt đất. Dương Phàm cũng hiểu làm thế đúng là dễ buồn cười.

...

Bay đến Dương Thành thì đã gần đến trưa, vừa mới ra khỏi sân bay thì bầu trời đã đổ cơn mưa. Trong ấn tượng của Dương Phàm thì đây là lần đầu tiên thấy trời mưa ở Dương Thành.

Vệ Biên sớm chờ ở sân bay cười cười đi ra điểm tiếp đón, thấy Dương Phàm hai người liền ôm chầm lấy nhau. Dương Phàm giới thiệu Tùng Lệ Lệ vừa đi đến, sau đó lên xe, Vệ Biên tự mình lái xe.

- Dựa theo yêu cầu của ông, khách sạn được bố trí gần bệnh viện Quân khu, thuê phòng cho hai ngày. Xe cũng đã chuẩn bị tốt, chính là chiếc xe Audi này, đeo biển Quân khu. Chỉ cần không lái xe vào tường thì cảnh sát giao thông sẽ không dám cản.

Dương Phàm gnhe xong cười cười không nói. Vệ Biên thở dài một tiếng rồi nói:- Chuyện lần trước tôi cũng không nghĩ kết quả cuối cùng lại là như vậy. Đến bây giờ tôi vẫn như lọt vào sương mù.

Dương Phàm không một tiếng động nhắc nhở:- Biết quá nhiều cũng không phải chuyện tốt. Bên phía Tề Quốc Viễn lãi được bao nhiêu?

- Thống kê cuối cùng thì hình như là 500 triệu. Đinh Hồng Sinh coi như ngậm bồ hòn làm ngọt. Sao thế, đám lão Tề không nói chuyện này với ông?Vệ Biên có chút tò tò mà nói. Dương Phàm cười giải thích:- Tôi trước đó đã nói với bọn họ, bọn họ là quân cờ ẩn. Có lẽ một thời gian nữa Chu Tử Dương sẽ tới thành phố Hải Tân.

Dương Phàm không đề cập đến chuyện phân chia, trong lòng Vệ Biên cũng hiểu rõ nên không nhắc đến. Ngược lại Vệ Biên cười nói:- Bên phía lão Tề cố nhét cho tôi năm triệu, bọn họ nói là tiền công khổ cực. Tiền này tôi vẫn để trong ngân hàng, một đồng cũng không dám động.

- Ừ cứ cầm lấy đi, không cần phải khách khí với bọn họ. Ông mà khách khí, bọn họ còn không yên tâm.Dương Phàm cười cười giải thích một câu. Vệ Biên gật đầu nói:- Tôi sẽ không khách khí. Ông đúng không còn gì để nói. Trước đây tôi kiếm chút tiền nhỏ mà cũng lo lắng đề phòng. Ông già biết còn mắng cho một trận. Sau khi đi theo ông lăn lộn đúng là rất thoải mái.

Dương Phàm thản nhiên nói:- Ông muốn nhiều tiền như vậy làm gì chứ? Ở trong chốn quan trường cũng không có nhiều việc dùng đến tiền mà. Mấy triệu đó ông cứ giữ lại, có cơ hội tôi sẽ cho ông tin tức, đảm bảo cả đời ông không lo ăn lo uống là được.

Tùng Lệ Lệ ở bên cạnh nghe như lọt vào đống sương mù. Chẳng qua Tùng Lệ Lệ cũng không nói gì. Tùng Lệ Lệ thấy Dương Phàm không ngại mình ở đây mà nói chuyện với Vệ Biên, điều này làm cho Tùng Lệ Lệ kiên nhẫn lắng nghe. Nhưng thật ra khi Vệ Biên nói chuyện thì thi thoảng nhìn Tùng Lệ Lệ qua kính chiếu hậu. Thầm nói người phụ nữ này chỉ là một nữ trưởng ban thư ký thị ủy thôi sao?

Sỹ Đồ Phong Lưu - Chương #472