Dương Phàm thở dài một tiếng nằm trên ghế sô pha mà nói:- Anh không có việc gì, nằm một lát là ổn thôi. Chu Dĩnh đâu?
Trương Tư Tề ngồi cạnh Dương Phàm dùng khăn ấm lau lau một chút:- Gần đây Thành đoàn có chút hoạt động, không phải sắp đến tết sao. Lãnh đạo tin tưởng nên phải làm thêm.
Dương Phàm vỗ vỗ má Trương Tư Tề, ừ một tiếng rồi nhắm mắt lại, trong đầu lại hơi mơ hồ. Dương Lệ Ảnh mang bát canh giã rượu lên, Dương Phàm dãy dụa ngồi dậy ăn hết rồi lên giường ngủ, không buồn đi tắm.
Dương Phàm như vậy làm Trương Tư Tề khẽ thở dài một tiếng trong lòng. Nàng đi tới khẽ gọi “Mẹ” một tiếng rồi ngồi xuống cạnh Dương Lệ Ảnh:- Dương Phàm rất ít khi như vậy, con cảm thấy anh ấy có tâm sự.
Dương Lệ Ảnh vội vàng an ủi:- Chuyện của đàn ông thì không nên hỏi thăm nhiều, làm tốt chuyện trong nhà là được rồi, bọn họ ở bên ngoài rất mệt.
Ý của Dương Lệ Ảnh chính là tình huống của hai bố con nhà này không khác nhau là mấy. Dương Lệ Ảnh đang quán triệt quan điểm đối đãi người đàn ông của mình cho con dâu.
Trương Tư Tề cười khổ một tiếng rồi đứng lên nói:- Con đi lau người cho anh ấy rồi mặc áo ngủ.
Lúc này vừa lúc Chu Dĩnh đi về, Dương Lệ Ảnh vội vàng nói:- Thôi, hay là để mẹ và Chu Dĩnh làm cho.
Vừa tỉnh lại, Dương Phàm mở mắt thì phát hiện trên giường chỉ có một mình mình, trên người đã được thay bằng đồ ngủ. Dương Phàm đứng ở ban công nhìn biển rộng buổi sáng, một cơn gió biển thổi qua làm cho người ta phấn chấn tinh thần. Dương Phàm rửa mặt xong nhìn đồng hồ thấy vẫn còn sớm, vì thế cầm điếu thuốc ngồi xuống ghế ở ban công, nhìn cảnh biển và hút thuốc. Trong bụng mặc dù hơi đói một chút, nhưng nghĩ đến việc lựa chọn người vào chức phó thị trưởng thường trực, Dương Phàm không khỏi thở dài một tiếng trong lòng.
Rất rõ ràng đây là kết quả thỏa hiệp ở trên tỉnh. Đề nghị mà Giang Thượng Vân đưa ra đã nói rõ thủ đoạn của Triệu Việt khi thả Chu Kiến Khang ra, đồng thời Triệu Việt cũng đang túm chặt lấy Chu Kiến Khang. Điều này nói rõ chủ tịch tỉnh Hầu Tiếu Thiên cũng đã thỏa hiệp.
Vấn đề Mao Vũ có lẽ Lý Xán còn có thể chủ động gọi điện cho mình, cho mình một cơ hội bỏ đá xuống giếng. Hành động này của Triệu Việt chính là làm bằng phẳng con đường trước khi Đại hội đại biểu nhân dân diễn ra. Vốn những điều này không có quan hệ gì mấy với Dương Phàm. Nhưng hết lần này đến lần khác Giang Thượng Vân lại đề cập đến chức phó thị trưởng thường trực, một chút đã làm loạn. Nếu làm không tốt thì mối dây liên hệ cẩn mật giữ Dương Phàm và Tào Dĩnh Nguyên sẽ xuất hiện một khe nứt. Vị trí này nếu là tranh, trong lòng Tào Dĩnh Nguyên nhất định sẽ có chút bất mãn, chẳng khác gì chôn một viên lựu đạn trong lòng. Đồng thời uy tín của mình cũng giảm không ít.
Chiêu này của Giang Thượng Vân rất độc, nhưng hết lần này đến lần khác lại được Triệu Việt cho phép. Nói rõ Triệu Việt cũng không quá hy vọng bộ máy thành phố Hải Tân quá hài hòa. Bên dưới hài hòa thì bên trên còn loay hoay được gì nữa? Bên trong thường vụ thị ủy, một người là bí thư đảng ủy cục Công an, một người là Ủy ban kỷ luật thị ủy, thêm Tào Dĩnh Nguyên nếu có tâm tư tạo phản, như vậy cũng sẽ rất lớn mạnh. Lam Hòa cùng với một phó thị trưởng thường trực nữa, như vậy sau này trong hội nghị thường ủy sẽ hình thành đối lập, nếu làm không tốt sẽ thành hai phe phái rõ ràng.
Cục diện này Dương Phàm đương nhiên không muốn thấy, vấn đề đang ở trên người Tào Dĩnh Nguyên.
Tào Dĩnh Nguyên hôm nay dậy cũng rất sớm. Tối hôm qua thư ký của phó bí thư tỉnh ủy Giang Thượng Vân gọi đến làm cho Tào Dĩnh Nguyên cả đêm không ngủ. Có thể sức hấp dẫn chống lại Dương Phàm quá lớn, Tào Dĩnh Nguyên nói không động tâm là giả. Người làm quan là vì cái gì? Không phải là khoái cảm mà quyền lực mang tới sao? Đại hội đại biểu nhân dân qua đi, thị trưởng cũng không phải là chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân, trong lòng Tào Dĩnh Nguyên bắt đầu ngứa ngứa với cơ hội trước mặt mình.
Tào Dĩnh Nguyên thức dậy liền ngồi trong phòng khách không ngừng hút thuốc lá. Thời gian vẫn còn khá sớm nên Tào Dĩnh Nguyên không gọi vợ và con dậy nấu bữa sáng. Tào Ny Ny từ trong phòng đi ra thấy bố đang hút thuốc lá, không khỏi có chút giật mình đi tới cười nói:- Bố dậy rồi à, sao không gọi con dậy nấu bữa sáng?
Tào Dĩnh Nguyên không nói gì, Tào Ny Ny đoạt lấy điếu thuốc trong tay rồi nói:- Bố vừa dậy đã hút nhiều như vậy rồi, bố còn muốn giữ sức khỏe hay không?
Nhìn ánh mắt ân cần của Tào Ny Ny, Tào Dĩnh Nguyên không khỏi có chút đau lòng, cầm tay con gái vỗ vỗ rồi nói:- Ny Ny, là bố ảnh hưởng đến con. Sớm biết như vậy thì bố đã không phản đối con với Dương Phàm rồi.
Tào Ny Ny thật ra hiểu rõ Tào Dĩnh Nguyên. Nghe thấy lời này liền mở to mắt, Tào Ny Ny nhìn Tào Dĩnh Nguyên đầy lo lắng rồi nói:- Bố, bố lại muốn đối đầu với Dương Phàm sao? Anh ấy là bí thư thị ủy, có làm gì không đúng với bố đâu?
Tào Ny Ny phản ứng mạnh như vậy làm cho chút ngứa ngáy trong lòng Tào Dĩnh Nguyên đột nhiên trở nên phai nhạt hơn nhiều, thầm nghĩ cũng đúng, bị thiệt một lần mà không biết khôn ra sao?
Tào Dĩnh Nguyên đúng là có chút đi cũng khó mà lùi cũng khó. Tào Dĩnh Nguyên ngồi ở vị trí thị trưởng này cần phải được trên tỉnh ủng hộ. Nhưng Dương Phàm là bí thư thị ủy, từ góc độ của thị trưởng mà nói, chỉ cần không dính dáng đến vấn đề nhân sự, về cơ bản Dương Phàm vẫn cho Tào Dĩnh Nguyên không gian rất lớn, chuyện bên chính quyền thành phố cũng không chỉ tay chỉ chân, hơn nữa cũng giúp đỡ rất nhiều bên mình. Nếu không phải xảy ra chuyện của Lữ Ngọc Phương thì nửa năm gần đây có thể nói bộ máy mới đã đạt được thành tích không nhỏ.
Tào Dĩnh Nguyên suy nghĩ mãi rồi cầm tay con gái mà nói:- Bố biết nên xử lý tốt quan hệ với Dương Phàm như thế nào.
Vẻ mặt Tào Ny Ny đã tốt hơn, cúi đầu xoay người đi nấu bữa sáng. Tào Dĩnh Nguyên là người đầu tiên ra khỏi nhà. Trước khi Tào Dĩnh Nguyên ra khỏi cửa, Tào Ny Ny nói:- Các thủ tục xuất cảnh con đã làm xong. Hết tết âm lịch con sẽ đi!
Tào Dĩnh Nguyên sửng sốt một chút nhưng không nói gì, gật đầu rời đi. Tào Dĩnh Nguyên ngồi trong xe, trong lòng có chút áp lực. Con gái không muốn lấy chồng, lại còn muốn đi thật xa, trong lòng Tào Dĩnh Nguyên luôn cảm thấy nợ con gái rất nhiều. Tình cảm đúng là thật hại người.
Thành phố Hải Tân toàn lực ứng phó với bản báo cáo về kế hoạch Hoa Đan Liệt. Giang Thượng Vân ném ra vị trí phó thị trưởng thường trực còn khuyết làm cho hai bộ máy thị ủy và chính quyền thành phố muốn đánh nhau. Chuyện này đúng là hơi thiếu đức. Triệu Việt cũng cho rằng như vậy, chẳng qua Đại hội đại biểu nhân dân tỉnh Thiên Nhai sang năm sau sẽ diễn ra, có những chuyện Triệu Việt phải mắt nhắm mắt mở. Quan trọng là ở sâu trong lòng Triệu Việt cũng cho rằng tên Tào Dĩnh Nguyên là thị trưởng nhưng xu thế yếu một chút. Nếu ngay cả chính quyền thành phố cũng không thể hoàn toàn khống chế trong tay, như vậy thị trưởng này sẽ không phải là một thị trưởng đủ tư cách.
Dương Phàm ngồi trong phòng làm việc đang cân nhắc vì sao Triệu Việt một bên tỏ vẻ toàn lực ủng hộ thành phố Hải Tân tranh thủ vị trí một trong năm thành phố ở kế hoạch Hoa Đan Liệt, vậy mà còn có một ý khác là đồng ý cho Giang Thượng Vân ở phía sau làm loạn. Không thể nghi ngờ đây là Triệu Việt đang muốn ám chỉ một tin tức mãnh liệt. Không có bí thư tỉnh ủy mạnh mẽ ủng hộ thì đồng chí bí thư thị ủy Dương Phàm muốn làm được chuyện gì sẽ rất khó khăn. Câu nói hầu hết tinh anh của Trung Quốc đều trong chốn quan trường không sai, điều này nói rõ thủ đoạn ngầm ở bên trong quá tinh vi.
Lúc này cục diện giống như đang đánh cờ vậy. Quân đầu bị Giang Thượng Vân cầm trong tay, đây là bởi vì địa vị khác nhau nên mới thành ra như vậy. Chẳng qua Tào Dĩnh Nguyên có thể phát huy tác dụng của quân cờ này bao nhiêu lại là chuyện khác. Dương Phàm đang có cảm giác phải đấu ở cả hai đầu. Một bên phải dây dưa với Giang Tào trong nội bộ thành phố Hải Tân, một bên còn phải tiến hành đấu với Triệu Việt bằng phương thức khác ở toàn cục.
Tất nhiên đấu với Triệu Việt đó là dùng lực lượng lặng lẽ tiến hành so kè. Triệu Việt hy vọng Dương Phàm có thể hoàn toàn nói rõ vị trí. Dương Phàm thì muốn cố gắng giữ một thái độ trung lập. Triệu Việt không ra đòn sát thủ, Dương Phàm cũng sẽ không trở mặt. Mùi vị này rất quái lạ, như có như không, nhưng nó thực sự tồn tại.
Dương Phàm cầm điện thoại di động lên rồi bỏ xuống, hắn chắp tay sau lưng đi đi lại lại quanh phòng. Cuối cùng quyết định cầm lấy điện thoại di động gọi cho một số. Ba tiếng chuông vang lên giống như rất lâu mới có người cầm lấy điện thoại. Giọng nói trầm thấp mà đầy uy quyền của Chúc Đông Phong vang lên:- Ai đó?
- Bí thư Chúc, con là Dương Phàm. Con có chút việc muốn thỉnh giáo, không biết ngài có tiện không?
Dương Phàm nói chuyện rất chậm, nhưng giọng nói rất kiên định và có lực.
Chúc Đông Phong ở đầu bên kia điện thoại đột nhiên nở nụ cười, khóe miệng nhếch ra một tia đắc ý, ừ một tiếng rồi nói:- Cậu đúng là biết nhịn đó. Khá đấy.
Lời này có ý gì, Dương Phàm theo bản năng nhìn lên đồng hồ trên tường, không khỏi cười khổ một tiếng, thì ra đã là 11 giờ sáng. Ý của Chúc Đông Phong rất rõ ràng. Lão vốn cho rằng Dương Phàm vừa đi làm sẽ gọi điện tới cho mình.
- Con suy nghĩ đã rất lâu, chẳng qua bên phía ông cụ sức khỏe không tốt, con không muốn người vì chuyện của con mà mệt nhọc. Bên phía bố con cũng mới đứng vững, con không hy vọng bố bị quấn vào chuyện này. Nhưng tình hình bây giờ con thấy rất khó khăn, không thể làm gì khác hơn là gọi điện cho bố.Dương Phàm thản nhiên nói, Chúc Đông Phong nghe xong không khỏi mỉm cười.
- Ban Tổ chức cán bộ trung ương có một đoàn khảo sát vừa lúc đang ở tỉnh Nam Việt. Người dẫn đoàn là phó trưởng ban Tiếu. Quan hệ giữa tôi và phó trưởng ban Tổ chức cán bộ trung ương cũng được. Tôi sẽ lấy danh nghĩa cá nhân đề nghị anh ta đến thành phố Hải Tân du lịch một chuyến. Ngoài ra Tiểu Vũ có lẽ phải ở nhà hai tháng, bà ngoại thằng bé không muốn xa cháu.Giọng Chúc Đông Phong không còn nghiêm nghị như trước nữa, dần dần chuyển thành giọng của bậc trưởng bối nói với con cái.
Dương Phàm không khỏi cảm thấy ấm áp trong lòng, từ từ nói:- Con biết rồi thưa bố. Bố làm việc ạ.
Dập máy, Dương Phàm hưng phấn vỗ mạnh tay lên bàn, mày cũng giãn ra. Hắn từ từ đi lại quanh phòng, bước đi chầm chậm. Nhiều nhất là ba ngày đoàn khảo sát ban Tổ chức cán bộ trung ương sẽ lấy cớ du lịch mà đến thành phố Hải Tân. Đó chính là lúc cò kè mặc cả với Triệu Việt, tranh thủ giải quyết mọi vấn đề còn tồn tại. Đương nhiên làm như thế nào để giữ được chừng mực cũng cần phải suy nghĩ cho kỹ.
Cốc cốc cốc, tiếng gõ cửa cắt ngang Dương Phàm đang chắp tay đi bộ quanh phòng. Tào Dĩnh Nguyên đứng ở gian ngoài nhìn vào cánh cửa đóng chặt bên trong, trong lòng đang thầm suy đoán một chút. Dương Phàm sẽ lại dùng chiêu đặc biệt gì đây. Tào Dĩnh Nguyên không nhịn được mà nghĩ như vậy.
Cửa mở ra, thấy Tào Dĩnh Nguyên, mặt Dương Phàm liền sầm lại, lạnh nhạt nói:- Lão Tào đến à.
Tim Tào Dĩnh Nguyên hơi thắt lại một chút, thời gian gần đây vẻ mặt tươi cười của Dương Phàm đã biến mất. Dương Phàm với khuôn mặt lạnh lùng luôn giương cung bạt kiếm lại xuất hiện trở lại.
Sau khi khách khí hai câu Tào Dĩnh Nguyên liền ngồi xuống. Dương Phàm không ngồi ở ghế sô pha tại bàn uống nước mà ngồi về vị trí dành cho bí thư thị ủy. Sau khi ngồi xuống liền nhìn lướt qua Tào Dĩnh Nguyên với vẻ lạnh lùng.
Cảm giác lạnh như băng làm cho Tào Dĩnh Nguyên sợ hãi.
- Bí thư Dương, về công việc do Lữ Ngọc Phương để lại sẽ do ai thay thế. Vấn đề này nghe nói tỉnh ủy quyết định....
Tào Dĩnh Nguyên cuối cùng cũng thử dò xét một chút. Chẳng qua khá rụt rè.
- Vậy à? Tôi vẫn chưa nhận được thông báo mà. Chẳng qua dù gì cũng không ngoài hai khả năng. Một là bên trên chỉ định, hai là do bộ máy thị ủy đề cử. Nếu là vế sau thì không biết thị trưởng Tào có ý kiến gì?Giọng nói của Dương Phàm vẫn bình thản như trước, nhưng mỗi câu mỗi chữ lại kèm theo ánh mắt khá lạnh lùng. Tào Dĩnh Nguyên cảm nhận được áp lực rất lớn.
- Thị ủy dưới sự lãnh đạo của Bí thư Dương vẫn luôn luôn đoàn kết. Nhưng vì lo lắng tỉnh ủy có thể hỏi ý kiến của tôi nên tôi cố ý đến trước trưng cầu ý kiến của ngài. Đến lúc đó cũng dễ chuẩn bị hơn.Tào Dĩnh Nguyên khẽ cắn môi cuối cùng cũng đã có quyết định. Lúc này không thể trở mặt với Dương Phàm. Dù sao mình làm một hai khóa sẽ đến lúc về hưu. Cái khác không nói chỉ riêng tính cách của Dương Phàm, nhất định sẽ đảm bảo vị trí của mình sau khi kế hoạch Hoa Đan Liệt thành công.
Tào Dĩnh Nguyên nói ra như vậy đúng là điều Dương Phàm không ngờ đến. Tào Dĩnh Nguyên sẽ lùi bước và thỏa hiệp, khả năng này Dương Phàm đã tính đến, nhưng không ngờ lại lui bước sâu như vậy. Rốt cuộc là vì nguyên nhân gì, bây giờ Dương Phàm không có thời gian mà suy nghĩ.
- Bây giờ đang là thời kỳ rất nhạy cảm, điểm này tôi không thể nói rõ với lão. Làm thế nào để hợp tác giữa thị ủy và chính quyền thành phố, lão Tào là đồng chí trong nhà nước nhiều năm chắc chắn sẽ biết nên làm như thế nào. Chỉ cần lấy đại cuộc làm trọng, việc gì cũng có thể thương lượng.
Dương Phàm nói với thái độ rất thẳng thắn. Tào Dĩnh Nguyên vểnh tai nghe xong cũng không có ý nói tiếp.
Quả nhiên Dương Phàm dừng lại một chút rồi tiếp:- Chúng ta đều là người từ tỉnh Giang Nam mà đến, tận trong lòng tôi luôn hy vọng chúng ta có thể hợp tác tạo ra một cục diện tốt đẹp. Sau khi tôi đến nhận chức bí thư thị ủy thành phố Hải Tân này đã toàn tâm toàn ý đưa kinh tế của thành phố lên một cấp cao hơn. Năng lực công tác của lão Tào rất xuất sắc, điểm này phải thừa nhận. Tôi thật lòng hy vọng giữa chúng ta có thể chân thành hợp tác.
Tào Dĩnh Nguyên trầm ngâm một chút rồi thở dài nói:- Cũng không còn sớm nữa, tôi cần phải trở về. Lời Bí thư Dương, tôi nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng.
Đưa mắt nhìn Tào Dĩnh Nguyên ra khỏi phòng làm việc, trên mặt Dương Phàm nở nụ cười thản nhiên. Vừa đúng lúc Tùng Lệ Lệ đi vào thấy vẻ mặt này của Dương Phàm. Tùng Lệ Lệ không khỏi có chút sửng sốt, thuận miệng cười nói:- Anh trúng sổ xố à?
Dương Phàm mỉm cười xoay người lại thản nhiên nói:- Coi như vậy đi.
Tùng Lệ Lệ đi vào thấy Dương Phàm ngồi im và vững vàng trên ghế bí thư thị ủy, trên mặt nở nụ cười, trong mắt còn có thêm vẻ phấn khích.
- Công tác trọng tâm hiện nay là toàn lực tạo ra thành phố Hải Tân mới. Cô bố trí một chút, chiều tôi đến công trường của tập đoàn Thiên Mỹ kiểm tra một chút. Ngày mai bố trí một chút, tôi muốn gặp mặt và nói chuyện với người phụ trách của tập đoàn Thiên Mỹ, yêu cầu lãnh đạo các ngành có liên quan trong thành phố cùng đi.Dương Phàm vừa nói như vậy, Tùng Lệ Lệ không khỏi lộ ra vẻ hưng phấn, vội vàng gật đầu. Dương Phàm vẫn luôn bận rộn nhưng trên cơ bản không bao giờ lên Tv. Hôm nay lại muốn khua chiêng gióng trống tuyên truyền mình, đây là một điềm báo rất tốt.
- Tốt quá, bên phía đài truyền hình và tòa soạn, tôi sẽ kịp thời bố trí người đến đưa tin.Tùng Lệ Lệ nói ra lời này, Dương Phàm không nói gì. Nhưng Dương Phàm lại nhìn Tùng Lệ Lệ với ánh mắt khen ngợi.
- Ngoài ra, sắp đến tết rồi, bây giờ áp lực công việc bên phía chính quyền thành phố là rất lớn, công việc rất bận bịu. Bên phía thị ủy có thể giúp được gì thì cố gắng giúp hết sức.Những lời này của Dương Phàm đúng là không đầu không đuôi làm cho Tùng Lệ Lệ trong lúc nhất thời không hiểu ra. Chẳng qua có một điểm có thể khẳng định đó là không tạo phiền phức gì cho chính quyền thành phố.
Tùng Lệ Lệ vừa rời đi, Ngô Địa Kim đã cười cười đi vào, thấy Dương Phàm liền cười nói:- Bí thư Dương, lão Lý huyện Nhai Sơn sang năm sẽ rút lui. Người lựa chọn vào chức bí thư huyện ủy còn đang đợi ngài quyết định.
Hiện nay trên tỉnh chủ tịch tỉnh Hầu Tiếu Thiên đang nhượng bộ bí thư tỉnh ủy Triệu Việt, Ngô Địa Kim là người của Hầu Tiếu Thiên nên cũng bị ảnh hưởng một chút. Hơn nữa Ngô Địa Kim vốn là người rất cẩn thận nên lúc này tự nhiên không việc gì phải mua việc vào mình.
- Chu Giai bên Thành đoàn đã làm hơn một nhiệm kỳ rồi đúng không? Có nên đổi vị trí không nhỉ?Dương Phàm cười cười hỏi lại một câu sau đó đưa một điếu thuốc mời Ngô Địa Kim. Ngô Địa Kim nhận lấy có chút do dự rồi nói:- Cái này ... vì sao không để cho đồng chí Lâm Đốn tiếp nhận?
Dương Phàm mặt không chút thay đổi từ từ nói:- Vấn đề này tôi vẫn đang suy nghĩ, tạm thời cứ để đó đã. Anh thương lượng với đồng chí Phương Viên ban Tổ chức cán bộ xem đồng chí đó có ý kiến gì khác hay không.
Ngô Địa Kim có chút không hiểu rõ lắm. Chu Giai là người bên phía Lý Hiếu Nghĩa, việc này Dương Phàm không biết mới là việc lạ. Bây giờ lại cho Chu Giai đi nhận chức rốt cuộc Dương Phàm có mục đích gì? Tình hình chung thành đoàn chính là nơi bị ghẻ lạnh, thường hay bị bỏ quên. Một khi đưa ra bên ngoài thường sẽ nâng lên nửa cấp. Vấn đề là bí thư huyện ủy lại khác, Chu Giai muốn nâng lên nửa cấp mà.
Dương Phàm đang suy nghĩ cái gì? Có lẽ chỉ người trong cuộc là hiểu. Bên trong có hai ý. Thứ nhất vị trí bí thư thành đoàn sẽ để cho Nguyễn Tú Tú chọn, đây là cách bù đắp lại cho phó trưởng ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy. Điều này làm cho Nguyễn Tú Tú không tiện mở miệng nhắc việc đề bạt Nguyễn Bình Hòa vào thường vụ thị ủy. Còn một ý khác đó là Chu Giai nếu muốn lên cao nhất định phải đi đường của Lý Hiếu Nghĩa. Lý Hiếu Nghĩa sau Đại hội đại biểu nhân dân nhất định sẽ được điều đến vị trí khác trong tỉnh cũng tốt, điều đến tỉnh ngoài cũng tốt. Trước khi đi cũng sẽ không keo kiệt mà không giúp Chu Giai một chút. Muốn đề bạt Chu Giai vào thường vụ tỉnh ủy thì nhất định phải nói chuyện với Giang Thượng Vân một chút. Dương Phàm dùng phương thức này để phản kích. Giang Thượng Vân đồng ý thì trong thường vụ thị ủy sẽ có Chu Giai nghiêng về phía Dương Phàm. Không đồng ý thì Lý Hiếu Nghĩa cũng đâu có ăn chay.
Đứng im chịu đánh không phải tính cách của Dương Phàm. Càng huống chi bây giờ Dương Phàm đang vô cùng tự tin. Vài ngày tới đoàn khảo của ban Tổ chức cán bộ trung ương sẽ đến thành phố Hải Tân, Triệu Việt nhất định bị cuốn vào trong đó. Năm sau sẽ diễn ra Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc tỉnh Thiên Nhai, Triệu Việt muốn đạt được kết quả trong đó kiểu gì chẳng có vấn đề phải e ngại.
Đuổi Ngô Địa Kim rất nghi hoặc, Dương Phàm cầm điện thoại lên gọi cho Chu Minh Đạo.
- Ừ, có chuyện gì thế?Trong giọng nói của Chu Minh Đạo mang theo một tia áy náy, Dương Phàm nghe xong không khỏi run lên.
- Lão gia tử có khỏe không?Chu Minh Đạo nghe Dương Phàm nói như vậy không khỏi sửng sốt một chút, không ngờ Dương Phàm vừa mở miệng đã hỏi cái này. Xem ra Dương Phàm đã biết được một ít. Đúng là giấy không bọc được lửa.
- Đã mời chuyên gia nước ngoài đến hội chẩn. Phẫu thuật có 50 % thành công. Coi như phát hiện kịp thời nên nếu phẫu thuật thành công thì có thể kéo dài năm năm nữa. Thời gian phẫu thuật bố trí vào cuối tuần này, em có thể tranh thủ về xem hay không?
Nghe ra vẻ lo lắng trong giọng của Chu Minh Đạo, Dương Phàm cảm thấy trong lòng rất nặng nề, gật đầu nói:- Em nhất định sẽ về.
Chu Minh Đạo khẽ thở phào nhẹ nhõm. Từ trước đến nay giữa Dương Phàm và Trần lão gia tử vẫn luôn có một tầng ngăn cách, điều này làm cho Chu Minh Đạo rất phiền lòng. Hơn nữa Trần lão lại luôn kỳ vọng vào Dương Phàm. Nếu như Dương Phàm không thể trở về, trong lòng Trần lão sẽ có chút lo lắng không thể cởi bỏ.
- Ừ, nói chuyện nghiêm túc đi, muốn thầy làm gì?
Lão già đúng là lão già, một lời đã nói trúng tâm tư của Dương Phàm.
- Em định tuyên truyền diện mạo mới của thành phố Hải Tân một chút, thầy có quen người của ban Tuyên giáo trung ương và CCtv không?
Dương Phàm cố gắng nói bình tĩnh một chút. Chu Minh Đạo nghe xong không khỏi có một cơn sóng dâng lên trong lòng. Trần lão đã khá phô trương thanh thế rồi. Dương Phàm rốt cuộc muốn làm gì?
- Ý của em là?Chu Minh Đạo lập tức trở nên nghiêm túc, Dương Phàm thản nhiên nói:- Em không có ý gì cả, em phải tranh một phen, không thành công cũng không tổn thất gì cả.
- Em đừng có mà ra vẻ đó với thầy. Thằng ranh này, em nếu không có tám phần nắm chắc nhất định sẽ không có động tác lớn như vậy.
Giọng Chu Minh Đạo trong nháy mắt đề cao vài phần, người cũng đã đứng dậy khỏi vị trí của mình.
Dương Phàm mỉm cười, thầm nói lão nhân gia cũng có lúc sốt ruột sao? Ha ha.
- Thầy nói xem có giúp em hay không?
Dương Phàm cắn chặt răng không hé miệng nhắc đến Chúc Đông Phong. Chẳng qua chuyện này Dương Phàm cũng không nghĩ Chu Minh Đạo không tra ra được, chỉ là muốn chứng minh một chút, không có các lão nhân gia này ủng hộ, Dương Phàm cũng có thể lặng lẽ làm được chút việc lớn.
- Không nói sao? Được, thầy không tin tà.Chu Minh Đạo vừa cười vừa nói, từ từ ngồi xuống ghế rồi nói tiếp:- Nên giúp như thế nào thì thầy sẽ giúp. Dập máy đây.
Bịch một tiếng dập máy, Chu Minh Đạo gọi thư ký chuẩn bị xe. Xe ra nội thành đến một khu nghỉ dưỡng được bảo vệ nghiêm ngặt ngoài ngoại thành. Trong sân một biệt thự, Chu Minh Đạo tìm được Trần lão gia tử và Trương đại tướng đang ngồi đánh cờ.
- Lão Trần, cháu của lão đúng là đã cứng rồi đó.Chu Minh Đạo đi tới liền vung cây đao lên, ngồi xuống bên cạnh, giọng nói đầy khó chịu trừng mắt nhìn hai lão già kia.
Ý của Chu Minh Đạo rất rõ ràng, hai lão già này có phải là lén lút làm chuyện gì sau lưng tôi không đó?
Trương đại tướng sắp thắng nên vội vàng khoát tay nói:- Lão Chu, lão đừng có làm loạn, có việc gì lát nữa hãy nói. Tôi sắp thắng ván cờ này rồi. Lão nói xem, tôi thắng được lão già họ Trần này một ván đâu có dễ dàng gì.
Trần lão gia tử thật ra nhìn ra điểm gì đó, nắm một quân cờ đặt mạnh xuống bàn rồi nói:- Tôi nhận thua, nếu không phải lão Chu mà sốt ruột sẽ đưa tay xóa bàn cờ đó. Chuyện này lão ta làm không ít mà.
Trương đại tướng thắng trận không khỏi cười ha hả, nhìn Chu Minh Đạo đang cau mày, không khỏi cười nói:- Có chuyện gì thế?
Chu Minh Đạo từ từ nói nội dung cuộc điện thoại của Dương Phàm ra một chút, ba lão già cùng rơi vào dòng suy nghĩ.
Trần lão gia tử đột nhiên nói với Trương đại tướng:- Lão gọi điện hỏi quân khu tỉnh Thiên Nhai một chút, hội nghị thường ủy tỉnh ủy gần đây rốt cuộc có quyết định gì? Thằng bé này lại muốn lật trời rồi.
Trương đại tướng gật đầu nói:- Tôi cũng thấy thế. Tôi cũng nên hỏi.
Chu Minh Đạo chờ Trương đại tướng bảo cảnh vệ mang điện thoại tới, cầm chén trà lên sờ sờ trong tay rồi nói:- Không đúng, chúng ta có phải là quên gì đó không?
Trần lão gia tử nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Chu Minh Đạo, gật đầu nhỏ giọng nói:- Để tôi suy nghĩ một chút.
Trương đại tướng cầm điện thoại di động đi ra một góc bắt đầu ừ ừ à à. Trần lão gia tử từ từ đi đi lại lại, Chu Minh Đạo bưng chén trà nhưng không đưa lên miệng uống.
Sau năm phút yên lặng, ba lão già một lần nữa tụ tập trước bàn cờ, tất cả cùng đồng thanh nói:- Chúc Đông Phong.
Ba lão già cười ha hả một phen, Trần lão gia tử gật đầu nói:- Thằng bé này số tốt thật.
Trương đại tướng cười nói:- Đã hỏi rõ ràng, phó bí thư tỉnh ủy Giang Thượng Vân có cái nhìn với Dương Phàm, gần đây không ngừng gây loạn cho Dương Phàm. Triệu Việt vẫn giữ im lặng, ý cũng rất rõ ràng.
Chu Minh Đạo híp mắt một lúc sau mới từ từ nói:- Nếu Dương Phàm đã châm lửa vậy chúng ta sẽ thêm củi cho nó.