Chương 424: Lão Nhi Bất Tử, Thị Vi Tặc! ...


Lệ Ảnh từ trong sân bay đi ra vẫn xinh đẹp như trước. Phụ nữ 50 tuổi mà trông như chỉ 37, 38. Giơ tay nhấc chân có thể nói là vẫn vô cùng quyến rũ. Dọc đường đi, ánh mắt xung quanh đều đổ dồn lên người Dương Lệ Ảnh một cách rất tự nhiên. Nhìn thấy vẻ mặt tươi tắn của Dương Lệ Ảnh, sắc mặt Dương Phàm hơi trầm xuống nói:- Mẹ! Mẹ quá hồ đồ rồi. Sao lại dám đến đây một mình? Khẩn trương gọi điện cho ba đi. Để ông ấy yên tâm.

Dương Lệ Ảnh đang muốn dang rộng hai tay ôm lấy Dương Phàm lập tức xìu xuống như bóng hết hơi. Khóe miệng hơi nhếch lên nói thầm bất mãn. Tính tình Dương Lệ Ảnh cũng thay đổi ít nhiều. Vì nhớ đứa con trai máu mủ nên đặt vé máy bay xong liền xuất phát. Bởi vì không thích có người đi theo nên lén lút cầm hành lý lên đường. Học xong lái xe rất có ích, cứ bỏ xe lại sân bay sau đó gọi điện thoại để người ta làm nốt thủ tục.

Sau khi ra oai phủ đầu một trận, Dương Phàm thật cũng không có ý truy cứu tiếp, mỉm cười dang rộng tay nói:- Thôi vậy. Để con gọi điện thoại đi. Trước tiên ôm một cái!

Dương Lệ Ảnh lúc này mới vui vẻ trở lại, ôm Dương Phàm cười hì hì sau đó nhanh chóng biến thành ba người ôm nhau làm cho ai đi qua cũng phải liếc nhìn.

Sau khi xe ra khỏi sân bay, Dương Phàm thở dài một hơi. Trái ôm con trai, phải ôm con dâu cười tủm tỉm nói:- Ở Bắc Kinh chẳng thú vị gì hết. Cuộc sống hàng ngày đều là mai danh ẩn tích. Thế là đi cho lành. Lần này đến đây mẹ dự định ở lại một thời gian. Không biết có được hoan nghênh hay không?

Dương Phàm còn chưa nói gì thì Trương Tư Tề đã cười nói:- Tốt quá. Trong nhà có nhiều người càng náo nhiệt!

Dương Phàm ho khan một tiếng, thầm lau mồ hôi, sau đó mặt không đổi sắc nói:- Đúng thế. Náo nhiệt!

Dương Lệ Ảnh hiển nhiên là hiểu được trong lòng Dương Phàm nghĩ gì. Chẳng qua con trai thiên vị mẹ đẻ nên tự nhiên là không hề có chuyện giảng giải đạo lý.

Khi đi tới biệt thự, bản tính của Dương Lệ Ảnh lại bộc lộ, hướng về phía biển kêu to một hồi rồi cởi tung giầy ra, ngay cả cửa cũng chưa bước qua đã muốn xông ra bên ngoài. Dương Phàm đúng lúc nhìn thấy cảm khái nói:- Nhìn thấy hài lòng chưa? Sau này có thể nhìn thấy hàng ngày!

Tất cả mọi người đều ngồi xung quanh cái bàn trong nhà, mặt trời chói chang buổi chiều không thích hợp để nô đùa. Dương Lệ Ảnh cũng không có can đảm đi bắt hải sản, duỗi người trên ghế sô pha ở trên lầu, cười nói với con trai vừa bưng trà tới:- Mệt quá. Trước tiên phải ngủ một giấc đã.

Trước kia hai mẹ con ở Uyển Lăng, Dương Phàm cũng đã quen với bầu không khí này, liền gật gật đầu nói:- Phòng của con đủ chứa bốn người, mẹ đừng lo. Chúc Vũ Hàm hoặc Chu Dĩnh có thể dồn lại được.

Dương Lệ Ảnh thấy tâm tình Dương Phàm hình như không tốt, đứng lên kéo con trai hỏi:- Con có tâm sự à?

Dương Phàm lắc đầu cười nói:- Chuyện công việc ấy mà. Mẹ cũng đừng bận tâm!

Ngồi trên ban công ngắm cảnh biển đến khi chén trà cạn khô mà tâm tư Dương Phàm cũng không thay đổi được chút nào. Dương Lệ Ảnh đã đi ngủ trưa. Mấy người ở trong phòng khách tán dóc. Dương Phàm híp mắt suy nghĩ một vấn đề. Vẫn chưa quyết định được. Vấn đề có lên cao hay không khiến cho Dương Phàm rất do dự.

Đằng sau vang lên tiếng bước chân. Dương Phàm không cần quay đầu lại cũng biết là Chúc Vũ Hàm tới. Ở trong gia đình này, Chúc Vũ Hàm giống như là đại tỷ, rất nhiều chuyện mà mấy cô nàng muốn biết thì đều là Chúc Vũ Hàm tới hỏi.

Dương Phàm nhìn ra biển rộng, rít mạnh một hơi, nhắm mắt lại uể oải nói:- Chị, chị nói em có nên thuận nước đẩy thuyền hay không? Một phó bộ ba mươi tuổi quả thật có hơi trẻ.

Hai người có thể nói là tâm đầu ý hợp, tâm linh tương thông. Chúc Vũ Hàm ngồi xuống bên cạnh cười nói tiếp:- Vì chuyện này mà đau đầu à. Có phải là mấy lão ở trên tỉnh muốn đem chuyện này quấy nhiếu không. Giấu thực lực chờ thời cơ, tích lũy dày, bộc phát mỏng. Bọn họ vẫn có thói quen dùng chiêu thức ấy để chơi đùa. Em lo lắng bước chân của em không ổn định, uy tín không đủ. Bọn họ cũng không suy nghĩ một chút. Khi thế hệ trước tranh đấu giành thiên hạ thì mấy người bọn lão đều trẻ tuổi như em, có còn thiếu địa vị cao sao?

Ý tứ của Chúc Vũ Hàm rất rõ ràng. Dương Phàm trợn mắt nhìn Chúc Vũ Hàm tươi cười, gật gật đầu nói:- Ba chị có ý gì?Vũ Hàm tát yêu Dương Phàm một cái nói:- Gọi là bố vợ! Ừm. Lát nữa chị sẽ gọi điện thoại hỏi một chút. Chị cảm thấy cần phải hỗ trợ em, không được để biến thành tai họa. Những thành tích em làm được ở Hải Tân thì mọi con mắt đều nhìn thấy. Hiển nhiên đẹp nhất thì phải theo quy ước năm năm, tuy nhiên sau hai năm đã có thể thành công cũng không thể bước qua một cách tùy ý. Chị e là trên tỉnh cũng đã nghĩ tới điều này nên mới giả bộ. Ông cụ nhà em muốn để em kiêm nhiệm cả quân khu ủy chắc có có ý quá độ một chút. Sau hai năm tình hình sẽ thích hợp để nước chảy thành sông một cách tự nhiên.

Dương Phàm gật gật đầu, nói ra nỗi sầu lo lớn nhất trong lòng:- Em rất lo lắng về thân thể của ông cụ. Không biết có vấn đề gì không. Xem xét cẩn thận, em cảm thấy khả năng này là lớn nhất rồi. Bằng không với tính cách của ông thì sẽ không cấp bách như vậy.

Trong lòng Chúc Vũ Hàm cũng cả kinh. Quay đầu lại nhìn theo bản năng, thấy không ai chú ý mới hạ giọng nói:- Vậy sao em còn không gọi điện thoại hỏi thử xem?

Dương Phàm cười lấy di động ra:- Em cũng không ngờ. Làm sao có thể gọi cuộc điện thoại này?Lật tìm dãy số, Dương Phàm do dự một hồi. Cuộc điện thoại này gọi cho ai thì thích hợp nhất?

Cuối cùng Dương Phàm lựa chọn gọi điện cho Chu Minh Đạo. Sau khi bấm số, đầu bên kia vang lên giọng nói của Chu Minh Đạo:- Ừm. Thầy đoán em sẽ mau chóng gọi điện thoại đến đây. Trong lòng rất mâu thuẫn sao? Ý tứ của Triệu Việt kia thì từ lúc bắt đầu ông của em cũng rất do dự. Chẳng qua về sau lại xảy ra chút chuyện nên ông cụ liền thay đổi chủ ý.

Trong lòng Dương Phàm cả kinh, vội vàng hạ giọng truy hỏi:- Thầy. Ông của em…

Chu Minh Đạo cười ha ha nói:- Em nghĩ đi đâu thế? Không phải ông em mà là một lão bằng hữu của ông em đã qua đời. Chuyện này khiến ông cụ rất xúc động cho nên ông cụ muốn gia tăng tiết tấu nhưng mà lại không muốn nhận ân tình của người khác. Do đó mới đưa ra một biện pháp khác.

Trong lòng Dương Phàm hơi rung động liền hỏi:- Biện pháp gì? Có phải là thăng chức lên thành phố hay không? Vấn đề có phải ở bên Ủy ban Kế hoạch và Phát triển hành động liên tiếp hay không?Nghe được câu hỏi này Chu Minh Đạo khá an lòng. Gật gật đầu cười hài lòng:- Thằng nhóc này được đấy. Suy nghĩ có thể xoay chuyển nhanh như vậy. Chuyện gần đây cũng có thể nói như vậy. Ý kiến do viện khoa học xã hội lần lượt chuyển lên trên. Phát triển kinh tế quốc dân chính là nhiệm vụ thiết yếu trước mắt. Tất cả đều phải phục tùng đại cục.

- Không đúng. Thành phố Hải Tân không đủ điều kiện để theo kế hoạch Hoa Đan Liệt mà?Dương Phàm nghi hoặc hỏi một câu. Chu Minh Đạo lại cười hài lòng nói:- Đương nhiên không đủ. Tuy nhiên em có thể thực hiện được. Nếu thật sự mà không được thì mặt mũi bọn lão già này biết đặt ở đâu? Đến lúc đó cả một bàn tiệc thịnh yến lại tiện nghi cho người khác sao. Điều quan trọng là phải bổ sung để cho hợp logic. Trong tỉnh không phải là đang ra sức kéo em lên cao hay sao? Theo dự đoán thì kế hoạch đã có kết quả rồi. Vừa đúng ngày tỉnh Thiên Nhai mời dự họp Đại hội đại biểu Nhân dân toàn quốc.

Dương Phàm nghe được kế hoạch này thật sự cả người đổ mồ hôi. Chín khúc mười tám ngã rẽ! Trong đầu những ông lão này không biết cấu tạo bằng cái gì. Từ đầu đến cuối đều là mưu kế. Thoạt nhìn tất cả có thể nói là tính toán không bỏ sót. Đến lúc đó cho dù Triệu Việt có muốn làm gì mình thì ước chừng cũng không dám mở miệng.

Câu đố được giải đáp, trong đầu Dương Phàm lập tức thoải mái. Cả người dường như không còn chút sức lực nào. Lười biếng dựa vào ghế nằm, nói vào trong điện thoại:- Em xem như là phục thế hệ trước. Em cũng không còn việc gì khác. Thầy cố gắng bảo trọng thân thể. Em sẽ chiếu cố Chu Dĩnh thật tốt.

Cúp điện thoại, Dương Phàm quay lại nhìn Chúc Vũ Hàm thì phát hiện ‘người ta’ đang nhìn mình mỉm cười. Dương Phàm không khỏi hơi nhíu mày. Thấy Chúc Vũ Hàm làm bộ bỏ chạy liền xông lên ôm chặt người, ép đánh bịch xuống giường.

- Thẳng thắn khai báo thì hình phạt sẽ không nặng!Dương Phàm làm ra vẻ mặt hung ác, một tay bắt lấy chân của Chúc Vũ Hàm nhanh chóng tháo dép ra. Tay kia sờ sờ bộ râu ở cằm vừa mới dài ra cười gian tà.

Hai người ở trong phòng khách đột nhiên quay sang nhìn. Chúc Vũ Hàm lập tức xấu hổ đỏ mặt, giơ tay xin tha nói:- Đừng! Chị sợ nhột. Chị nói là được chứ gì?

Trước khi thả cái chân trắng mịn, Dương Phàm không nhịn nổi hôn một cái. Hai người bên ngoài lộ ra biểu tình ghen tị. Chúc Vũ Hàm “A” một tiếng rồi đẩy Dương Phàm ra. Trên mặt hồng hồng trông như có thể bóp chảy nước vậy.

- Thực ra chị cũng chỉ là đoán mò. Trước đó thật sự không biết.

Tuy nhiên suy nghĩ một chút, cuối cùng chị cảm thấy các ông cụ sắp xếp kiêm nhiệm chính ủy quân khu này chắc chắn là có chuẩn bị ở sau. Chẳng qua lúc ấy chị không nghĩ sâu. Giờ thì xem ra kinh nghiệm của chị vẫn không đủ.Chúc Vũ Hàm xem như giải thích rõ ràng thấy Dương Phàm còn đang nhìn mình đành giơ tay bất đắc dĩ nói:- Được rồi. Chị thừa nhận. Chị đã gọi điện thoại cho bố hỏi qua chuyện này. Bố vợ em nói. Mấy ông cụ này đều là đèn đã cạn dầu. Còn nói….Chúc Vũ Hàm kịp thời ngậm miệng. Dương Phàm cũng mặc kệ có người ở bên cạnh nhìn. Lần thứ hai nhào tới Chúc Vũ Hàm, kéo bàn chân sát tới mặt mình nói:- Còn nói gì nữa?

- Lão nhi bất tử thị vi tặc! (Đây là một câu nói trong Luận ngữ, có nghĩa là: Già mà không chết là kẻ tinh quái!)Chúc Vũ Hàm nói xong không nhịn nổi cười, ngã xuống giường co quắp một hồi. Nguyên nhân là do Dương Phàm dùng cằm miết lên gan bàn chân của Chúc Vũ Hàm.

Chờ tới khi Chúc Vũ Hàm cười tới mức thở không ra hơi thì Dương Phàm mới buông tay nói:- Phụ quá nữ thừa (Cha sai lầm thì con phải chịu thay – Đời cha ăn mặn, đời con khát nước). Mặc dù nói rất có đạo lý nhưng cũng là bất kính với người già.

Lăn lộn trên giường một trận. Chiếc váy ngắn cũng bị lộn xộn, bị kéo tụt hẳn một bên hông. Quang cảnh lộ ra khiến bụng dưới của Dương Phàm nóng bừng lên. Hắn quay về phía hai người ở bên trong phòng khách thấp giọng cười nói:- Em phải đóng cửa đã. Nhỡ có ai lại muốn xông vào.

Chu Dĩnh kéo Trương Tư Tề nói:- Chị vào trong phòng em đi. Cái tên xấu xa này thật đáng ghét.

Dương Phàm đóng cửa xong quay lại. Chúc Vũ Hàm nhìn Dương Phàm cầu xin, hạ giọng nói:- Đừng. Tiểu lưu….quá mất mặt!

Cái danh xưng tiểu lưu manh này đã lâu không gặp lại càng kích thích Dương Phàm. Cả người như hổ nhào đè lên Chúc Vũ Hàm không có sức chống cự. Sau khi cắn nhẹ vành tai một chút nói:- Đều là người một nhà. Trông thấy thì có làm sao hử? Không ai có thời gian. Hừ hừ!

Chúc Vũ Hàm không kịp phản kháng. Cảm giác cơ thể căng phình lên. Cả người vô lực bỏ quên luôn ý niệm chống cự trong đầu. Hai chân quắp chặt eo Dương Phàm, miệng nỉ non:- Chết mất!

Sỹ Đồ Phong Lưu - Chương #424