Chương 392: Yêu Cầu Tiến Bộ


- Bí thư Dương, ngài tìm tôi.Tùng Lệ Lệ cẩn thận hỏi một câu, Dương Phàm hừ một tiếng rồi nói:- Chị tìm một lái xe khác cho tôi. Thấy giọng nói của Dương Phàm khá nghiêm khắc chẳng qua hai tròng mắt đang chớp chớp, Tùng Lệ Lệ lập tức hiểu ra. Trong lòng chị ta vừa bực mình vừa buồn cười, thầm nói anh muốn chỉnh đốn mối họa ngầm bên cạnh cũng không nên làm tôi sợ như vậy chứ?

Chẳng qua Tùng Lệ Lệ vẫn thuận theo ý lãnh đạo mà làm người tốt.

- Bí thư Dương, cậu Tiểu Liêu đây làm việc rất quy củ, phạm sai lầm thì ngài nên phê bình giáo dục, cho người trẻ tuổi một cơ hội đi mà.

Tùng Lệ Lệ vừa nói như vậy, Liêu Chính Vũ và Trần Tĩnh liền nhìn sang, ra vẻ khẩn cầu nhờ vả. Dương Phàm thấy mục đích đã đạt được nhưng vẫn trừng mắt nhìn Tùng Lệ Lệ, hừ một tiếng rồi nói:- Nếu trưởng ban thư ký Tùng đã xin tha cho hai người, tôi bỏ qua. Chẳng qua nếu trưởng ban thư ký Tùng muốn làm người tốt vậy làm cho trót đi. Bố trí một biên chế tạm thời cho Tiểu Trần trong văn phòng thị ủy, đãi ngộ cứ xử lý như chuyên viên bình thường. Nhưng tôi nói trước một câu, sau này còn gây chuyện như vậy trước mặt tôi nữa thì sẽ không tha thứ. Ra hết đi.

Dương Phàm vừa nói liền nghiêm nghị vung tay lên, Tùng Lệ Lệ đang cố nhịn người trong lòng, nở nụ cười vui vẻ đưa Trần Tĩnh và Liêu Chính Vũ đến phòng làm việc của mình.

Hết giờ làm, lúc Dương Phàm xuống lầu lên xe, Liêu Chính Vũ và Trần Tĩnh đang đứng cạnh xe, mặt đầy cảm kích. Trần Tĩnh cười cười nói một câu:- Bí thư Dương, sau khi được trưởng ban thư ký Tùng phê bình và giáo dục, tôi đã hiểu ý tốt của ngài với tôi và Tiểu Liêu.

Thấy hai người đã bình tĩnh, Dương Phàm lúc này mới tươi cười nói:- Như vậy là được rồi, tôi phải phê bình cậu đó Tiểu Liêu. Có khó khăn gì không thể nói với tổ chức chứ? Hôn nhân đại sự đâu phải trò đùa? Tư tưởng bố mẹ cậu là sai, phải nghĩ biện pháp thuyết phục. Nếu thật sự không được thì vẫn còn có tổ chức cơ mà? Không phải còn có thể phản ánh với tôi sao?

Liêu Chính Vũ lúc này đã rõ khổ tâm và ý tốt của Dương Phàm, vội vàng nhỏ giọng nói:- Bí thư Dương, tôi biết mình sai rồi, sau này nhất định xử lý tốt việc gia đình, tuyệt đối không ảnh hưởng đến công việc.

Trong bữa cơm trưa, Triệu Việt nói với Giang Thượng Vân:- Đồng chí Tào Dĩnh Nguyên này có cái nhìn toàn cục hơi kém. Tôi vốn thấy đồng chí này là người từ tỉnh Giang Nam tới, cảm thấy đồng chí này có thể cùng với Dương Phàm. ..Nói đến đây vẻ mặt Triệu Việt có chút khó chịu, nhất định là có chút khó chịu với Tào Dĩnh Nguyên. Thành phố Hải Tân bây giờ yêu cầu chính là ổn định, Tào Dĩnh Nguyên lúc này lại định chơi đểu thị ủy, đây có thể gọi là có cái nhìn toàn cục sao? Bây giờ Triệu Việt đang trưng cầu ý kiến của Giang Thượng Vân, có phải nên điều chỉnh công tác của Tào Dĩnh Nguyên một chút hay không?

Bí thư tỉnh ủy Triệu Việt vừa nói như vậy, Giang Thượng Vân biết Triệu Việt đã bỏ qua một loạt thủ đoạn thu thập Dương Phàm và Hầu Tiếu Thiên, đồng thời còn có cái nhìn với Tào Dĩnh Nguyên. Mấu chốt chính là Triệu Việt mà ra tay với Dương Phàm, như vậy sẽ có một chút nguy hiểm, đắc tội một đám người. Giang Thượng Vân không thể không giữ Tào Dĩnh Nguyên một chút. Dù sao Tào Dĩnh Nguyên cũng làm theo ám chỉ của mình nên mới có kết quả như vậy. Bây giờ không giữ Tào Dĩnh Nguyên thì sau này có ai chịu đi theo mình chứ. Nhưng phương pháp quả thật tồn tại một vấn đề làm cho lão có chút khó xử.- Đồng chí Dương Phàm đúng là mạnh mẽ một chút.Giang Thượng Vân coi như khách quan nói ra cái nhìn của mình. Giang Thượng Vân suy nghĩ một chút cảm thấy vẫn không thể thuyết phục được Triệu Việt, vì thế lão nói thêm một câu:- Chuyện về bí thư đảng ủy cục Công an thành phố Hải Tân, tôi sẽ trưng cầu ý kiến của đồng chí Tào Dĩnh Nguyên.

- Ừ.Triệu Việt ngẩn ra một chút liền lạnh nhạt nói:- Chuyện kia không nên đưa ra.

Trong lòng Triệu Việt thực ra rất căm tức, nguyên nhân là vì tên Giang Thượng Vân này. Tôi nói Tào Dĩnh Nguyên sao một chút không dám đảm đương chứ? Nhưng Triệu Việt lại suy nghĩ, thầm nói vấn đề lựa chọn bí thư đảng ủy cục Công an thành phố Hải Tân lần trước, cách làm của Dương Phàm đúng là làm cho lãnh đạo tỉnh ủy có cái nhìn. Giang Thượng Vân cũng không có giấu diếm gì, cái gì cần nói đều nói. Đúng là bởi vì sự thẳng thắn của Giang Thượng Vân nên Triệu Việt dần bớt tức giận đi. Nghĩ đến Giang Thượng Vân là một cấp dưới rất đắc lực của mình, Triệu Việt không nói gì nữa mà gật đầu cắm cúi ăn cơm. Chuyện hình như cứ như vậy là qua đi, Triệu Việt coi như cam chịu hành động giữ người của Giang Thượng Vân. Chuyện về Tào Dĩnh Nguyên và Vương Ba tự nhiên cũng không đưa ra nữa.

Giang Thượng Vân vùi đầu xem công văn cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn một chút. Tào Dĩnh Nguyên ngồi phía đối diện. Trong lòng Giang Thượng Vân đúng là hận mài sắt không thành kim. Chẳng qua lời này Giang Thượng Vân không thể nói rõ với Tào Dĩnh Nguyên, như vậy sẽ ảnh hưởng đến tính tích cực của đồng chí bên dưới.

- Ăn một lần, trí nhớ dài ra một chút. Công việc sau này không nên nghĩ quá nhiều, về cố gắng làm tốt công việc. Cái này ... tối cùng ăn cơm.Giang Thượng Vân thở dài một tiếng, thầm nói cũng chỉ có thể như vậy mà thôi. Giang Thượng Vân nghĩ mãi liền đổ món nợ này lên đầu Dương Phàm. Giang Thượng Vân thầm nói người thanh niên này sao lại có thủ đoạn âm hiểm như vậy chứ? Tên Dương Phàm này sớm đã để cánh tay phía sau nhằm đề phòng Tào Dĩnh Nguyên giở trò. Chỉ cần có chút gió thổi lá động liền lộ ra bộ mặt hung ác dữ tợn, thật là quá đáng. Nhưng trong lòng Giang Thượng Vân có ý kiến hơn nữa cũng không thể nói với Triệu Việt, cái cần nhịn vẫn phải chấp nhận. Lúc này nếu đưa ra ý kiến không đồng ý đó chính là không chấp nhận suy nghĩ của lãnh đạo, đó chính là thiếu tính tổ chức.

Giang Thượng Vân không phải không lo lắng về khả năng Tào Dĩnh Nguyên sẽ bị Dương Phàm bóp chết. Nhưng suy nghĩ lại cảm thấy người như Dương Phàm chơi chiêu thức ấy hoàn toàn là vì đề phòng và chấn nhiếp Tào Dĩnh Nguyên một chút mà thôi. Theo hành động của Dương Phàm hiện nay chắc là lộ ra mũi nhọn một chút rồi lập tức thu hồi.

Dù nói như thế nào thì Tào Dĩnh Nguyên cũng đã làm cho Dương Phàm lăn qua lăn lại một chút. Bây giờ kết quả lại là ngậm bồ hòn làm ngọt, đồng thời Giang Thượng Vân cũng thầm ám chỉ bản thân mình, thằng ranh Dương Phàm này không phải là người dễ chọc vào.

Sau khi xử lý xong chuyện của Liêu Chính Vũ, Dương Phàm cho Liêu Chính Vũ nghỉ phép, tự mình lái xe về khách sạn. Trước khi đi còn dặn dò một phen, bảo Liêu Chính Vũ và Trần Tĩnh làm tốt công tác tư tưởng với bố mẹ.

Về đến khách sạn thấy Tiểu Chúc Dương béo mập, bao nhiêu mệt mỏi trong ngày của Dương Phàm trong lúc nhất thời liền biến mất, nằm xuống thảm chơi đùa rất vui vẻ với Tiểu Chúc Dương, làm cho trong mắt Trương Tư Tề và Chu Dĩnh đều hiện ra một tia ghen tỵ.

Sau khi ăn cơm tắm rửa xong, Lê Quý gọi điện thoại tới nói:- Bí thư Dương, phó thị trưởng Lam và phó thị trưởng Vương đều gọi điện tới, vẫn là chuyện muốn báo cáo công việc. Ngài thấy ngày mai có nên bố trí một chút không?

Hai người này đang suy nghĩ cái gì, Dương Phàm có thể không biết sao? Chẳng qua theo lẽ thường, gặp bọn họ ở trong trụ sở thị ủy thì đúng là quá khi dễ người khác. Buổi lễ khai giảng hôm nay đã đủ tác dụng gõ gõ vài người rồi. Dương Phàm không muốn làm chuyện quá tuyệt, chuyện chó cùng dứt giậu thường xuyên diễn ra mà.

- Ừ, tôi đã biết, chuyện này cậu không cần để ý, tôi tự mình xử lý.Dương Phàm dập máy xong liền tiếp tục nói chuyện với ba người phụ nữ, chẳng qua trong lòng có chút không yên tâm. Trong lòng thầm tính toán xem sau khi cắt miếng bánh ngọt của Lữ Ngọc Phương nên phân cho ai trước. Vấn đề này Tào Dĩnh Nguyên nhất định đã nghĩ tới. Vấn đề này như đánh cờ vậy, yếu điểm của quân địch cũng là yếu điểm của ta. Tào Dĩnh Nguyên bây giờ đang thế đơn lực bạc một chút, bên phía Dương Phàm ngoại trừ Tùng Lệ Lệ, các thường vụ thị ủy khác cũng không quá đồng lòng. Bây giờ tất cả mọi người đều làm công việc bên ngoài, Dương Phàm cảm thấy Tào Dĩnh Nguyên nhất định sẽ có khuynh hướng mượn sức Lam Hòa. Dù sao Lam Hòa cũng là phó thị trưởng kiêm thường vụ thị ủy quản công nghiệp mà.

Ba người phụ nữ vừa thấy Dương Phàm đang trầm ngâm suy nghĩ, không ngừng lấy điện thoại di động ra xoay xoay trong tay, hút hết điếu thuốc này đến điếu khác, ba nàng đều cười khổ, biết tâm trạng của Bí thư Dương đang bay đi rất xa. Ba người phụ nữ rất ăn ý đứng lên.

- Chúng ta ra biển đi một chút.Chúc Vũ Hàm là chị cả cười cười bắt chuyện. Ba người vừa đi ra, Dương Phàm như nghĩ đến ái gì đó mà gật đầu, tiếp tục ngồi dựa vào ghế sô pha, đầu cũng không buồn ngẩng lên.

Chu Dĩnh vừa đi ra liền cướp lấy Tiểu Chúc Dương mà ôm. Thằng bé sau mấy ngày đã quen với Chu Dĩnh, ba người phụ nữ vừa đi vừa nói chuyện, thoạt nhìn trông rất hòa thuận. Chẳng qua Tiểu Chúc Dương lúc này đều đang tập trung hết tinh thần của ba người phụ nữ. Tiểu Chúc Dương bắt đầu không thành thật, bàn tay nhỏ bé luồn vào trong khe áo của Chu Dĩnh, sờ loạn bánh bao của Chu Dĩnh, trong miệng còn nói ngọng líu ngọng lô:- Muốn.Điều này làm cho Chu Dĩnh và Trương Tư Tề không khỏi cười cười trêu chọc, Chu Dĩnh bị Tiểu Chúc Dương sờ đến đỏ mặt, cười mắng:- Bé mà đã giống bố.

Chúc Vũ Hàm ôm lại Tiểu Chúc Dương, ôm vào trong ngực rồi cười nói:- Em gái, em thích trẻ con như vậy sao không sinh một đứa?

Chu Dĩnh nhìn bụng của Trương Tư Tề đã lớn lên, không khỏi đỏ mặt nói:- Em dựa vào cái gì chứ?

Trương Tư Tề trừng mắt nhìn Chu Dĩnh rồi nói:- Miệng và suy nghĩ không giống nhau.Giữa ba người phụ nữ với nhau làm sao có thể dễ ở chung như vậy, không phải là nói năng quá khó khăn sao? Chẳng qua bản thân Dương Phàm đã như vậy, làm phụ nữ các nàng có thể làm gì chứ? Muốn gây chuyện loạn lên sao? Như vậy không phải sẽ đẩy Dương Phàm vào lòng người phụ nữ khác hay sao? Cho nên ba người phụ nữ đều có cùng ý kiến duy trì tình hình hiện nay. Trong nhà tuyệt đối không cho phép tăng người lên nữa. Cái khác không nói, bản thân sức khỏe Dương Phàm cho phép hay không?

Dương Phàm suy nghĩ một lúc lâu, hút hết hai bao thuốc rốt cuộc đã có sự lựa chọn giữa Lam Hòa và Vương Nhất Phạm. So sánh với Vương Nhất Phạm, năng lực của Lam Hòa mặc dù không quá dễ nhìn, chẳng qua Lam Hòa đến bái kiếi Dương Phàm thì còn mang theo vợ đến nữa, thái độ thể hiện khá rõ ràng. Năng lực của Vương Nhất Phạm không kém, nhưng không chững chạc như Lam Hòa.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Dương Phàm cầm điện thoại di động gọi cho Lê Quý rồi nói:- Lê Quý à? Nếu phó thị trưởng Lam Hòa gọi điện tới nữa thì cậu nói số điện thoại này của tôi cho phó thị trưởng. Nếu đã hạ quyết tâm thì sớm hạ một quả lựu đạn bên cạnh Tào Dĩnh Nguyên.

Khi ba người phụ nữ trở về, Chúc Vũ Hàm ôm Tiểu Chúc Dương đi đưa cho bảo mẫu (người trông trẻ) rồi cười hì hì đi đến bên cạnh Dương Phàm, nhỏ giọng nói:- Công việc của chị đã bố trí xong, tổng giám đốc công ty du lịch Thanh niên tỉnh Thiên Nhai, xem như hạ cấp sử dụng, đãi ngộ cấp bậc không đổi. Công ty Nam Lĩnh thành phố Hải Tân là một trong những công ty con của công ty du lịch Thanh niên.

Dương Phàm gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Chu Dĩnh đi tới cười nói;- Cái này ... ông nội của em nói anh chuẩn bị xem mấy luận văn này, chuẩn bị lên Bắc Kinh mà bảo vệ luận án.Chu Dĩnh vừa nói liền đưa một bản luận văn tới. Dương Phàm có chút khó hiểu nhìn Chu Dĩnh một chút rồi nói:- Làm gì chứ? Anh không phải đã sớm tốt nghiệp sao?

Chu Dĩnh tức giận nói:- Đây là luận văn tiến sĩ mà. Ông nội đã bảo người chuẩn bị cho anh. Anh xem một chút đến lúc đó cứ như vậy đọc là được, những cái khác anh không cần lo.

Dương Phàm thấy Chu Dĩnh có bộ dạng như vậy, chỉ biết chuyện này là Chu Dĩnh muốn tốt cho mình mới làm như vậy, có lẽ Chu Dĩnh đã khóc lóc mấy câu với Chu Minh Đạo. Chu Minh Đạo từ trước đến nay rất yêu thương Chu Dĩnh, nên lập tức cúi đầu làm theo.

- Anh làm sao có thời gian đọc cái này.Dương Phàm bây giờ bận sắp chết đến nơi, ngay cả công văn cũng xem không hết nên thuận miệng nói một câu như vậy. Chu Dĩnh mất hứng, thầm nói người ta khổ sở xin xỏ, vậy mà anh ấy lại không coi trọng. Nghĩ đến đây Chu Dĩnh chu miệng nói:- Em mặc kệ, anh nhất định phải dành thời gian ra mà xem. Một thời gian nữa em sẽ áp giải anh lên Bắc Kinh bảo vệ luận án.

Dương Phàm không có cách nào đành phải cười khổ một tiếng rồi nói:- Được, anh biết rồi.Dương Phàm nói xong lời này thì thấy ba người phụ nữ đang dùng ánh mắt mập mờ nhìn mình, Dương Phàm không khỏi nhớ đến chuyện hoang đường ở tỉnh thành ngày hôm qua. Hắn không khỏi thầm giật mình, vội vàng lấy lý do:- Có công văn cần xem, anh vào trong phòng làm việc.Vừa nói Dương Phàm liền chạy ngày vào trong phòng mà trốn. Vừa mới đóng cửa lại thì điện thoại vang lên, Dương Phàm định nghe thì có người ở bên ngoài đã cầm lấy máy ở ngoài nghe trước. Một lát sau Chúc Vũ Hàm lớn tiếng nói:- Dương Phàm, điện thoại.

Dương Phàm cầm điện thoại ừ một tiếng, đầu bên kia truyền đến tiếng của Lam Hòa:- Bí thư Dương, là tôi – Lam Hòa.

Dương Phàm lập tức cười nói:- Phó thị trưởng Lam sao? Có việc gì vậy? Đây rõ ràng là biết còn cố hỏi. Chẳng qua tất cả mọi người làm như vậy. Làm như vậy thì mọi người đều giữ được thể diện.

- Buổi trưa ngày mai Bí thư Dương có rảnh không? Tôi muốn mời ngài dùng cơm, thuận tiện cũng báo cáo công việc với ngài.Giọng Lam Hòa khá trầm ổn, cũng che giấu tốt tâm trạng đang kích động của mình. Dương Phàm bảo Lê Quý nói cho Lam Hòa số điện thoại này, Lam Hòa lập tức hiểu rõ cơ hội đang thò ra với mình. Người nào cũng đều mong muốn tiến bộ mà. Chẳng qua Lam Hòa không có chỗ dựa nên chỉ có thể chủ động đứng bên phía Dương Phàm. Cũng là thường vụ thị ủy, vị trí của Lam Hòa không cao, quyền phát ngôn tuy có nhưng rất hạn chế. Quan trọng là ngành mà mình chủ quản lại quá kém cỏi, điều này làm cho thường vụ thị ủy Lam Hòa rất mất mặt.

- Ừ, tôi biết rồi, phó thị trưởng Lam chờ điện thoại của tôi, nếu rảnh tôi sẽ suy nghĩ.Dương Phàm đương nhiên không thể lập tức nói rõ mình rảnh rỗi. Người nào cũng biết Bí thư Dương bình thường không nhận lời mời dùng cơm, nên những lời này nhất định phải nói ra. Nếu không uy tín của lãnh đạo sao có thể thành lập, đáp ứng quá dứt khoát sẽ làm tối nay Lam Hòa ngủ quá ngon, như vậy đâu dễ chỉ đạo và lung lạc. Không phải còn có một người khác cạnh tranh với phó thị trưởng Lam Hòa hay sao? Phải cho Lam Hòa cảm thấy có nguy cơ.

Quả nhiên Lam Hòa dập máy xong vẫn có chút không yên tâm, lo lắng đi đi lại lại trong phòng khách, thầm nói vẫn phải chuẩn bị sẵn sàng không cần biết Bí thư Dương có chấp nhận lời mời hay không. Thực ra Lam Hòa hy vọng nhất là Dương Phàm đưa ra ý bây giờ lập tức tìm một chỗ nào đó để gặp nhau, như vậy chuyện đã thành công tám phần, tối nay cũng có thể an tâm mà ngủ.

Dương Phàm dập máy liền nở nụ cười đầy đắc ý, thầm nghĩ Lam Hòa này về cơ bản không thể chạy thoát rồi. Cửa phòng nhẹ nhàng được đẩy ra, Chúc Vũ Hàm cầm một bát canh tiến vào, cười nói;- Chị nấu canh đông trùng hạ thảo, em uống cho nóng.

Dương Phàm mở đĩa đậy bát ra, một mùi thơm ngát đập vào mặt. Dương Phàm biết Chúc Vũ Hàm nấu ăn rất ngon, hắn cầm thìa rồi nói:- Thật thơm, tài nấu ăn của chị lại tiến bộ rồi.

Chúc Vũ Hàm cười hì hì nhìn Dương Phàm uống hết, dọn xong liền nhỏ giọng nói:- Hôm nay chị đang ở thời kỳ an toàn.Sau đó Chúc Vũ Hàm đi ra. Dương Phàm nghe xong không khỏi thầm cười trong lòng. Chúc Vũ Hàm ám chỉ rất rõ ràng. Thời kỳ an toàn không cần uống thuốc, không uống thuốc cũng không phải lo lắng. Trước đây Chúc Vũ Hàm thường xuyên đau đầu vì chuyện này. Bây giờ Tiểu Chúc Dương mới từng đó tuổi, sinh em bé thứ hai là phạm pháp đó.

Chúc Vũ Hàm vừa mới đi ra, Trương Tư Tề liền bưng chén trà Vĩ Huyền vào, đặt trên bàn rồi nói:- Anh gần đây rất bận, phải chú ý giữ gìn sức khỏe. Ăn cơm bên ngoài rất nhiều mỡ, mỗi ngày lại thường xuyên ngồi im một chỗ, anh cẩn thận bị bệnh béo phì đó. Mấy chữ “Chú ý giữ gìn sức khỏe”, Dương Phàm đương nhiên hiểu rõ Trương Tư Tề ám chỉ cái gì, cười cười cầm tay Trương Tư Tề rồi nói:- Anh biết rồi, tối anh ngủ ở trong phòng.

Trương Tư Tề đã có một thời gian không làm chuyện này nên nói trong lòng không nghĩ đến là nói dối. Chẳng qua bác sĩ đã nói trong vòng ba tháng đầu khi mang thai nếu làm như vậy sẽ không tốt cho con. Cho nên Trương Tư Tề chỉ có thể nhịn, con cái là hy vọng của tương lai mà. Dương Phàm nói ngủ trong phòng là có mục đích. Yêu cầu của Chúc Vũ Hàm, Dương Phàm dù liều mạng cũng phải thỏa mãn, cho nên gài một cái bẫy nho nhỏ.

Trương Tư Tề cảm thấy khá thỏa mãn về mặt tâm lý liền khẽ hôn lên mặt Dương Phàm, nhìn hắn đầy quyến rũ. Dương Phàm cầm công văn lên xem chưa đầy năm phút, cửa lại một lần nữa bị mở ra. Chu Dĩnh không một tiếng động tiến vào như con mèo vậy.

Chu Dĩnh dám yêu dám hận sau khi bị Dương Phàm phá .... nhưng ngoài mặt ngại Trương Tư Tề và Chúc Vũ Hàm. Bởi vì dung nhập tốt vào gia đình này nên trước kia Chu Dĩnh thu liễm hơn bình thường rất nhiều. Nhưng bây giờ chỉ có hai người, Chu Dĩnh lại to gan hơn. Từ phía sau ôm đầu Dương Phàm ấn vào ngực mình, nhỏ giọng nói vào tai hắn:- Em cũng muốn sinh con, em tính ngày rồi, hôm nay có cơ hội rất lớn.

Yêu cầu này không hề quá đáng, Dương Phàm đương nhiên không có lý do từ chối. Chẳng qua nhớ tới lời ám chỉ của Chúc Vũ Hàm, nếu bây giờ làm chuyện này trước, lát nữa biểu hiện không tốt bị Chúc Vũ Hàm biết thì sao? Hơn nữa cái mùi kia không dễ nào cho bay đi hết mà.

- Em không muốn đi làm sao?Dương Phàm cười cười trêu một câu nhưng trong lòng còn thầm nói “Đừng phải là hôm nay mà”- Không đi làm cũng có sao đâu, anh cũng không phải không nuôi được em mà. Cùng lắm em học theo Chúc tỷ tỷ, vào trong công ty làm là được mà.Nguyện vọng của Chu Dĩnh khá mãnh liệt, vừa nói vừa dùng tay sờ sờ ngực Dương Phàm.

Cầm lấy bàn tay đang làm chuyện xấu của Chu Dĩnh, Dương Phàm áy náy cười nói:- Hôm nay làm rất mệt anh muốn ngủ sớm, mai còn rất nhiều việc phải xử lý.

Lúc này Chu Dĩnh lại ngoan ngoãn mới lạ, khẽ hôn lên mặt Dương Phàm, mặt đỏ hồng nhỏ giọng nói:- Vậy anh nghỉ sớm đi.Chu Dĩnh nói xong liền nhẹ nhàng đi ra, lúc đóng cửa còn không quên cười tươi như hoa với Dương Phàm.

Dương Phàm đúng là rất mệt, nằm xuống giường cầm lấy quyển sách mà đọc, vốn định chờ hai người phụ nữ kia ngủ rồi lặng lẽ lẻn vào phòng Chúc Vũ Hàm. Nhưng kết quả vừa nằm xuống mí mắt đã đánh nhau, không lâu sau đã ngủ thiếp đi.

Dương Phàm vừa tỉnh lại thì trời đã sáng, nhớ đến chuyện tối qua hắn không khỏi thầm kêu khổ trong lòng, thầm nói có lỗi với Chúc Vũ Hàm rồi. Dương Phàm mở cửa đi ra phòng khách thì thấy ba người phụ nữ đang chờ Dương Phàm để ăn bữa. Thấy Dương Phàm đi ra ba nàng cười cười đứng lên, đây dường như đã thành quy định.

- Mọi người dậy sớm vậy, mấy người ăn trước, anh đi rửa mặt. Khi Dương Phàm vào wc, Trương Tư Tề đi vào theo, cười cười đưa chiếc bàn chải đã lấy sẵn kem đánh răng, nhỏ giọng nói:- Tối qua ngủ ngon chứ?

Dương Phàm tùy tiện nói:- Ừ, vừa tỉnh dậy thì đã là sáng.Từ trong gương thấy vẻ mặt Trương Tư Tề có chút kỳ quái, Dương Phàm dừng một chút lập tức cười nói:- Anh một mình ngủ trong phòng.

Trương Tư Tề cười cười nhỏ giọng nói:- Em biết, đèn là do Chúc tỷ tắt cho anh.

Dương Phàm vừa đánh răng vừa thầm suy nghĩ, ai nói nhiều phụ nữ là tốt chứ?

Lâm Đốn và Hồ Nhàn đứng chờ bên ngoài cửa phòng làm việc của Dương Phàm. mặc dù Lâm Đốn có chìa khóa nhưng vẫn cùng vợ đứng chờ. Hiểu rõ quy luật của Dương Phàm nên Lâm Đốn đến khá đúng giờ, đợi chưa bao lâu thì Dương Phàm đã xuất hiện.

Lâm Đốn đi theo Dương Phàm đã lâu nên khí chất biến hoá cũng rất nhiều. Từ ngôn ngữ cử chỉ đều bị ảnh hưởng từ Dương Phàm. Hồ Nhàn thoạt nhìn không biến hoá gì nhiều so với mấy năm trước, cuộc sống gia đình rất tốt nên người phụ nữ lâu mới già.

- Đợi lát nữa Bí thư Dương đến, nhất định sẽ hỏi nhà cửa bố trí như thế nào. Em tuyệt đối không được nói loạn, chỉ nói tất cả đều tốt là được. Bí thư Dương rất bận, đừng nói nhảm đó.Lâm Đốn một lần nữa dặn một câu. Hồ Nhàn là người phụ nữ hiền hậu nên cười cười nói với chồng:- Em biết rồi, anh nhắc mười lần rồi đó.

Lâm Đốn có chút xấu hổ gãi gãi đầu rồi nói:- Lần này thật sự phải rời khỏi Bí thư Dương mà đảm đương một phía, trong lòng đúng là có chút không nói thành lời.

Hồ Nhàn cầm tay Lâm Đốn, nhỏ giọng nói:- Em biết anh không nỡ. Lãnh đạo cho anh cơ hội, anh dù như thế nào cũng phải làm tốt. Dù sao huyện Nhai Sơn chỉ cách nội thành có 40 km, anh đi xe về cũng tiện mà.

Thấy hai vợ chồng quy củ đứng chờ ở cửa, Dương Phàm không khỏi thầm than trong lòng Lâm Đốn đúng là hiểu rõ mình, người tri kỷ bên cạnh muốn đề bạt, nếu không người ta thấy những người thân thiết nhất còn không được đề bạt, sao còn có thể đi theo mình chứ.

- Sao không vào trong mà chờ?Dương Phàm cười cười đi tới bắt tay vợ chồng Lâm Đốn rồi hỏi.Lâm Đốn cười nói:- Tôi hôm nay đã không là thư ký của Bí thư Dương nữa. Phòng làm việc của lãnh đạo sao có thể tùy tiện mà vào?Sau khi Lê Quý mở cửa, mọi người cùng đi vào trong. Lâm Đốn và Hồ Nhàn ngồi xuống ghế sô pha đối diện chờ Dương Phàm hỏi.

- Nhà bố trí thế nào rồi?Dương Phàm đúng là hỏi câu này đầu tiên như những gì Lâm Đốn đoán trước.

- Cảm ơn Bí thư Dương quan tâm, nhà đã được thiết kế xong, chúng tôi đã chuyển về đó ở. Hồ Nhàn dựa theo những gì Lâm Đốn nói lúc trước mà lên tiếng, không nhiều lời. Dương Phàm nghe xong cười nói:- Vậy con hai người đã bố trí xong chưa?

- Lâm Đốn sắp xuống huyện Nhai Sơn, con chúng tôi đã học ở Uyển Lăng bốn năm nên tạm thời không định đưa đến đây.Hồ Nhàn vừa nói như vậy, Dương Phàm suy nghĩ một chút rồi nói:- Như vậy không tốt, con cái ở bên cạnh bố mẹ sẽ tốt hơn. Chuyện này giao cho tôi làm đi, lát nữa tôi sẽ liên lạc với lãnh đạo phụ trách mảng giáo dục.

Dương Phàm quan tâm những việc nhỏ của người bên cạnh mình như vậy, cho dù là Hồ Nhàn cũng đã thấy quen thuộc, nhưng trong lòng vẫn rất cảm động. Thấy hai mắt Hồ Nhàn lại đỏ, Lâm Đốn vội vàng véo Hồ Nhàn một chút, không hài lòng mắng:- Em đó, bảo em không đến nhưng còn cố đòi đi theo. Vừa đến là chuẩn bị khóc lóc ảnh hưởng đến tâm trạng của lãnh đạo.

Dương Phàm vội vàng đưa tay ra chặn ngang lời Lâm Đốn rồi cười nói:- Lâm Đốn, đừng trách Hồ Nhàn. Ha ha, Hồ Nhàn, cô ra ngoài trước đi, tôi có chuyện muốn nói với Lâm Đốn.

Hồ Nhàn có chút xấu hổ cười cười đứng dậy đi ra ngoài, trong phòng làm việc chỉ còn lại hai người Dương Phàm và Lâm Đốn. Ánh mắt Dương Phàm lúc này lập tức trở nên nghiêm túc, Lâm Đốn vừa nhìn là biết Dương Phàm muốn nói chuyện công việc, theo bản năng ngồi thẳng lưng.

- Sáng nay trưởng ban Tổ chức cán bộ Đàm Tuyết Ba sẽ tìm anh xác định chuyện anh tiếp nhận chức chủ tịch huyện Nhai Sơn. Tôi hiểu rõ tính cách của anh, anh nhất định đã điều tra và tìm hiểu một chút về tình hình huyện Nhai Sơn. Bây giờ không có người ngoài, anh nói trước về suy nghĩ công việc sắp tới của mình.

Sỹ Đồ Phong Lưu - Chương #392