- Động cơ mà Hoa Lâm điều tôi đi năm đó rốt cuộc là gì? Vấn đề này tôi cảm thấy cần phải một lần nữa đánh giá lại. Nếu ở giữa có liên quan đến Khang Hà, như vậy Khang Hà là đối tượng nghi ngờ rất lớn.Lương Đạo Viễn vừa nói không khỏi có vẻ trầm trọng. Một người đàn ông kiên nghị 40 tuổi nhưng thoạt nhìn đã 50. Kiếp sống của người cảnh sát giao thông suốt ngày phải phơi nắng gió khiến hắn vừa gầy vừa đen.
Quyền nói cuối cùng hiển nhiên là do Dương Phàm. Dương Phàm trầm ngâm một chút rồi gật đầu nói:- Chuyện này nhất định phải giữ bí mật tuyệt đối. Hơn nữa bên trong tổ chuyên án cũng phải giữ bí mật. Ngày mai tôi sẽ nói với Tống Đại Thành, để Tống Đại Thành ra mặt liên lạc giúp các anh, mau chóng thẩm vấn Hoa Lâm một lần.
Nói xong câu này Dương Phàm nhìn đồng hồ liền cười cười hài lòng:- Thời gian không còn sớm nữa, đừng rời đi ngay. Tôi mời hai anh ăn cơm.
Vừa nói Dương Phàm cười cười đứng lên. Chu Dĩnh ngồi ở phòng khách thấy Dương Phàm mở cửa liền nhảy dựng lên, rất khoa trương nói:- Anh nhìn xem, cửa vừa mở ra, bên trong bay ra toàn là khói. Biết ngay là kiệt tác của ba người các anh, người không biết lại tưởng cháy chứ.
Trương Tư Tề ngồi trước mặt liền cười hì hì đứng lên nói:- Em đã gọi điện cho giám đốc Quản, chỉ chờ các anh nói chuyện xong thôi. Em và Chu Dĩnh đã ăn. Mấy người đi xuống là được.
Ăn cơm tối xong lúc về phòng thì Trương Tư Tề cười cười đi tới nói:- Anh đi tắm đi, trên người toàn là khói. Lúc nào nói chuyện công việc thì nhớ mở cửa sổ ra nhé.
Dương Phàm cười cười gật đầu nhỏ giọng nói:- Chu Dĩnh đâu?
Trương Tư Tề sa sầm mặt nói:- Đang muốn lấy lòng nên đi pha nước cho anh.
Dương Phàm cầm tay kéo Trương Tư Tề ngồi xuống rồi nói chuyện Chu Dĩnh muốn ra ngoài thuê nhà ở ra. Trương Tư Tề nghe xong không khỏi nhíu mày nói:- Tiền nhiều nhỉ. Nơi này không phải không thể ở. Nếu Chu Dĩnh nguyện làm lẽ, em cũng không ngăn được.
Trong lòng Trương Tư Tề lúc này rất mâu thuẫn. Chuyện Chu Dĩnh đã thành sự thật, vì chuyện này mà Trương Tư Tề dằn vặt mình mấy ngày liền. Trên thế giới này không có người phụ nữ rộng lượng. Trương Tư Tề cũng không ngoại lệ. Cùng một người phụ nữ khác ở dưới mái hiên, trong lòng Trương Tư Tề nhất định không thể chấp nhận được. Nhưng để Chu Dĩnh chạy ra ngoài ở, Dương Phàm nếu chạy hai bên mà bị người khác thấy sẽ có ảnh hưởng xấu. Nghĩ tới nghĩ lui, trong lòng Trương Tư Tề cũng không có quyết định rõ ràng. Cuối cùng tức giận mà rơi nước mắt, nàng cầm lấy tay Dương Phàm cắn mạnh một cái.
- Đều do anh cả, không có việc gì lại đi uống đến lắm. Càng tức chính là con bé hồ ly kia, cả ngày như âm hồn bất tán.Trương Tư Tề tìm một lý do hoang đường là Dương Phàm uống nhiều rượu nên vậy, sau đó tội chủ yếu đổ hết lên đầu Chu Dĩnh. Đây có lẽ là bệnh chung của mọi người phụ nữ.
Dương Phàm vội vàng cười nói:- Được, bắt đầu từ hôm nay sẽ bảo Chu Dĩnh chuyên môn hầu hạ em. Thấy không vừa mắt thì em cứ chửi, cứ mắng.
Trương Tư Tề tức giận phì cười mà nói:- Anh nghĩ em là vợ của Hoàng Thế Nhân sao? Nghĩ Chu Dĩnh là Hỉ Nhi sao?
Dương Phàm giơ tay lên ra vẻ đầu hàng mà nói:- Anh là tên tội phạm hiếp dâm.
- Anh đáng ghét lắm.Trương Tư Tề lại tức giận cắn một cái. Chút tức giận và ai oán trong lòng nhờ Dương Phàm trêu đùa nên cũng phai nhạt đi rất nhiều. Thấy Dương Phàm nhe răng trợn mắt vì bị mình cắn, Trương Tư Tề thở dài một tiếng ôm lấy Dương Phàm, nói:- Anh chỉ cần không chê một thời gian nữa em sẽ xấu thì bảo cô ấy ở lại cũng được. Chẳng qua lúc em cần thì anh phải ở bên em.
Tống Đại Thành nhận được điện thoại của Lê Quý liền lập tức lên lầu. Vào phòng làm việc thì thấy Tôn Trường Bình cũng có ở đây, Tống Đại Thành không khỏi run lên một chút. Tôn Trường Bình có quan hệ với Ngô Địa Kim, điều này Tống Đại Thành biết. Ngô Địa Kim lại là người của Hầu Tiếu Thiên, điều này làm Tống Đại Thành không thể không suy nghĩ một chút.
- Đồng chí Tống Đại Thành, cục Công an thành phố có một vị án liên quan đến cục trưởng Hoa Lâm trước đây, đồng chí nghĩ biện pháp để đồng chí Tôn Trường Bình đến thẩm vấn một chút.Dương Phàm nói với giọng thương lượng. Điều này càng làm cho Tống Đại Thành sợ sệt. Dương Phàm đương nhiên khách khí như vậy, đây không giống phong cách của hắn mà.
Dương Phàm dùng giọng nói thương lượng như vậy không phải là tôn trọng Tống Đại Thành mà là Giang Thượng Vân. Chuyện này Tống Đại Thành nhất định sẽ báo cáo lên Giang Thượng Vân. Dù sao vụ án trước kia là do Ủy ban kỷ luật thị ủy và Ủy ban kỷ luật tỉnh ủy phối hợp điều tra. Hơn nữa vấn đề là Hoa Lâm đang nằm trong tay Giang Thượng Vân.
Tống Đại Thành không dám chậm trễ, vội vàng cười nói:- Chuyện này tôi sẽ nghĩ biện pháp nói chuyện với Ủy ban kỷ luật tỉnh ủy một chút, có lẽ vấn đề không lớn.
Dương Phàm cũng không nói nhiều mà tỏ thái độ:- Như vậy phiền đồng chí Tống Đại Thành. Lão Tôn, đồng chí đi theo đồng chí Tống Đại Thành.
Tống Đại Thành dẫn theo Tôn Trường Bình rời đi. Dương Phàm có chút ngạc nhiên. Trầm Ninh sao không gọi điện về chứ. Đang nghĩ tới chuyện này thì điện thoại di động vang lên, vừa nhìn là số máy của Trầm Ninh. Dương Phàm thầm nói thằng này thiêng thật.
- Báo cáo bí thư thị ủy, bí thư đảng ủy sở Công an tỉnh Lý Xán rất coi trọng chuyện này. Bí thư Lý đã quyết định điều động các cảnh sát giỏi trong đội phòng chống ma túy của sở Công an tỉnh lập thành tổ chuyên án bí mật. Bí thư Lý Xán bảo tôi thông báo với mày một tiếng, ngày mai tổ chuyên án sẽ xuống thành phố Hải Tân. Trầm Ninh có chút kích động mà nói.
Dương Phàm lập tức nói:- Nói cho đồng chí cục trưởng Trầm một tin tức mới. Ngày hôm qua Tôn Trường Bình và Lương Đạo Viễn đến tìm tôi ...
Trầm Ninh nghe xong Dương Phàm nói, giọng trong điện thoại cũng lớn hơn một chút, hắn vội vàng nói:- Bí thư Dương đợi chút, tôi đi mời bí thư đảng ủy Lý Xán nói chuyện với Bí thư Dương.
Bí thư đảng ủy sở Công an tỉnh Lý Xán là một cao thủ tiếng tăm lẫy lừng phòng chống ma túy ở hệ thống công an. Lý Xán là điển hình một người có năng lực lập vô số công lao nên được lãnh đạo coi trọng. Năm đó toàn quốc có 728 vụ án chấn động, trong đó có một vụ án tra ra một mạng lưới buôn bán ma túy với nước ngoài, thu 500 Kg heroin, vụ án này chính là trong tay Lý Xán.
- Đồng chí Dương Phàm, tôi là Lý Xán- bí thư đảng ủy sở Công an tỉnh. Vừa nãy tình hình mà đồng chí nói tôi cũng nghe thấy. Điều quan trọng nhất bây giờ chính là giữ bí mật. Tôi đã hẹn với bí thư tỉnh ủy Triệu, lát nữa tôi sẽ đến báo cáo vụ án này. Tôi tin rắng có sự coi trọng của lãnh đạo tỉnh ủy, có sự coi trọng của thị ủy thành phố Hải Tân, vụ án này nhất định sẽ phá được.
Dương Phàm bỏ điện thoại xuống liền gọi Tùng Lệ Lệ mà hỏi:- Có thể tìm một địa điểm yên tĩnh nhưng không quá hẻo lánh không? Tốt nhất là biệt thự, một lần có thể cho mấy chục người ở, tôi có việc lớn cần dùng.
Tùng Lệ Lệ suy nghĩ một chút rồi nói:- Tôi quen một người bạn buôn bán trong nội địa. Anh ta có một biệt thự ở thành phố Hải Tân. Mùa đông anh ta đến ở, mùa hè lại về. Tôi sẽ liên lạc với anh ta, mượn căn biệt thự dùng một thời gian chắc không có vấn đề gì.
Tùng Lệ Lệ biết nhất định có chuyện lớn xảy ra nếu không Dương Phàm sẽ không thể nào nói với cấp dưới như vậy. Có chuyện được giao phải cố gắng làm tốt, đây mới là bổn phận. Tùng Lệ Lệ cũng là người phụ nữ có chút dã tâm, ánh mắt cũng không kém. Dương Phàm còn trẻ tuổi như vậy, không đầy ba năm đến năm năm sẽ lại tiến bộ. Chỉ cần theo sát Dương Phàm, ngày sau không sợ không có cơ hội thăng chức.
Vội vàng ra ngoài khoảng gần 10 phút, Tùng Lệ Lệ về báo cáo với Dương Phàm:- Bí thư Dương, vấn đề đã được giải quyết. Đó là nơi gần bờ biển, nơi này trước đây là doanh trại quân đội. Mấy chục năm trước đã được địa phương thu lại xây thành khách sạn, khu du lịch. Trên đường lên núi có không ít biệt thự. Ban đêm ở đó có thể thấy toàn bộ thành phố Hải Tân về đêm, quan trọng là ở đấy không có nhiều người dân, rất yên tĩnh.
Dương Phàm nhìn đồng hồ một chút liền cười cười hài lòng:- Tốt lắm, chị nắm chắc thời gian đi xác nhận một chút, nhất định phải giữ bí mật chuyện này.
Dương Phàm nói như vậy làm cho Tùng Lệ Lệ cũng có chút khẩn trương, nhỏ giọng nói:- Tôi đi ngay.
Chuyện đầu tư sau khi Mao Vũ về sở Công an tỉnh là gọi người tiếp đón Trầm Ninh tới, cẩn thận hỏi một phen cũng chẳng hỏi ra vấn đề gì. Tóm lại Lộ Nam Sinh lúc ấy thần thần bí bí, hình như có vụ án lớn xảy ra.
Mao Vũ muốn đi hỏi Lộ Nam Sinh một câu. Nhưng nghĩ đến ngày hôm qua mình chậm trễ gặp mặt Trầm Ninh nên không muốn mất mặt như vậy. Có thể ngồi vào vị trí ngày hôm nay, Mao Vũ đi chính là con đường của Lý Hiếu Nghĩa, hơn nữa còn có Miêu Ký – phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật tỉnh ủy nói giúp vài câu. Lộ Nam Sinh là cán bộ lâu năm nhưng Mao Vũ cho rằng năng lực của lão già này rất bình thường. Có Trương Diệu Lam dẫn đường, Mao Vũ cho rằng thay thế Lộ Nam Sinh chỉ là vấn đề thời gian.
Chẳng qua Mao Vũ gần đây lại nghe Trương Diệu Lam nói hình như bí thư tỉnh ủy Triệu Việt có chút khó chịu với Lý Hiếu Nghĩa. Điều này làm cho Mao Vũ có chút lo lắng. Nghĩ đến chuyện này, Mao Vũ tạm thời bỏ qua chuyện Trầm Ninh sang bên, cầm lấy điện thoại hẹn Trương Diệu Lam cùng ăn trưa.
- Có nhớ đến anh không?Giọng Mao Vũ đầy tình tứ truyền vào trong điện thoại. Trương Diệu Lam đang đi làm nghe thấy thế liền cảnh giác nhìn xung quanh thấy ngoài cửa không có người đi ngang qua, vội vàng ra ngoài đóng cửa lại.
- Không dám nhớ.Trương Diệu Lam nhỏ giọng nói.
- Ha ha, sao lại nói như vậy?Mao Vũ nghe xong có chút tò mò. Người phụ nữ này trên giường rất điên cuồng và vẻ mặt đầy dâm đãng, tất cả đang hiện lên trong đầu hắn.
- Đáng ghét, không cần người ta nói chứ. Người ta vừa nhớ anh là ngứa ngáy khó chịu, sẽ không nhịn được mà đưa tay xuống sờ sờ thủ dâm. Tối ngày hôm qua không thể ra ngoài. Lão già kia ngủ rồi, em một mình ở trong phòng khách, tóm lại khó chịu muốn chết.Trương Diệu Lam lớn mật nói một câu làm cho Mao Vũ nóng trong người.
- Trưa cùng nhau ăn nhé.
- Vâng, chuyện của Lâm Mãnh – bà con của anh coi như đã quan hệ xong. Chỉ cần giao sang bên tòa án là sẽ có biện pháp giải quyết.Cục trưởng Đậu cục Du lịch thành phố Hải Tân đi theo phía sau Tùng Lệ Lệ, thoạt nhìn không giống một quan chức chính quyền mà lại giống một người kinh doanh. Mặt tươi cười như hoa cúc, lúc thấy Dương Phàm, hắn ta càng cười nhiều hơn.
- Bí thư Dương, tôi vẫn muốn lên báo cáo công tác nhưng lại sợ quấy rầy công việc và sự nghỉ ngơi của ngài.
Dương Phàm cười cười gật đầu nói:- Đồng chí không phải cũng đã đến sao?Câu này của Dương Phàm có ý gì, đó là mày không phải không muốn đến mà là mày sợ người khác không vừa mắt với mày. Nói mày là ngọn cỏ dưới chân tường, tương lai cho mày đi giày. Bởi vì Chu Kiến Khang nên Dương Phàm không có ấn tượng gì tốt với người của cục Du lịch. Chẳng qua du lịch chiếm tỷ trọng lớn ở thành phố Hải Tân, cho nên Dương Phàm vẫn quyết định gặp mặt một phen.
Cục trưởng Đậu có chút xấu hổ cười cười, vâng dạ rồi cúi đầu nhìn trộm Dương Phàm vẫn đang ngồi im tại chỗ. Cục trưởng Đậu không khỏi lo lắng trong lòng, lo lắng Dương Phàm có ấn tượng không tốt với mình.
Tùng Lệ Lệ ở bên cạnh mỉm cười giảng hòa rồi nói:- Lão Đậu là một người vì công việc, lúc trước đã có nhiều lần gọi điện bảo tôi là muốn mời Bí thư Dương xuống thị sát công việc của cục Du lịch.