Chương 347: Ném Ra Ngoài


Chu Kiến Khang xấu hổ cười cười ngồi xuống, trong lòng vừa sợ vừa giận, nhưng nhìn Dương Phàm một chút, hắn lại không dám giận. Một thằng ngu sao có thể ngồi trên vị trí giám đốc sở Du lịch. Trong lòng Chu Kiến Khang mặc dù rất tức Dương Phàm nhưng cũng rõ ràng thấy một chuyện đó là vị bí thư thị ủy trẻ tuổi này có năng lực rất lớn, bối cảnh rất sâu nằm ngoài tưởng tượng của mình.

Nhìn Thu Vũ Yến cười tươi như hoa đang nhỏ nhẹ nói chuyện với Dương Phàm, Khang Hà có cảm giác mông đang bị kim châm. Hôm nay hắn giở trò thông minh nên định mượn uy thế của Chu Kiến Khang và Tập đoàn Thiên Mỹ để nhân cơ hội tạo một hoàn cảnh ngang bằng mà làm quen với Dương Phàm. Hắn vốn cho rằng chỉ cần Dương Phàm đến, mình cẩn thận một chút, cố gắng thể hiện kém một chút là sẽ tạo được mối quan hệ với Dương Phàm.

Nhưng kết quả bây giờ có thể biết, từ lúc 2 người gặp mặt nói không đến ba câu. Cái này còn không tính. Thu Vũ Yến là người phụ nữ cao không thể chạm vào ở trong mắt Khang Hà, lúc này cô ta lại đang ngồi bên cạnh Dương Phàm mà cười nói vui vẻ, cẩn thận nói chuyện với hắn. Khang Hà vội vàng bắt mình tỉnh táo lại, 1 lần nữa cẩn thận đánh giá tình hình. Khang Hà vốn tưởng rằng một bí thư thị ủy 30 tuổi sẽ luống cuống tay chân khi đối mặt với giám đốc sở Du lịch & Tập đoàn Thiên Mỹ, nhưng bây giờ xem ra Dương Phàm làm việc rất kiên quyết, khí thế mãnh liệt.

- Nhất định phải cẩn thận đối phó.Khang Hà thầm cảnh giác mình một câu, nhưng ngoài mặt vẫn nở nụ cười khiêm tốn.

- Ha ha, mọi người đến đông đủ rồi, vậy bắt đầu dùng bữa thôi.

Những lời này lập tức khiến Chu Kiến Khang nhìn Khang Hà với ánh mắt cảm kích. Điều này làm Khang Hà không khỏi giật mình. Hắn đã nghe rõ về lai lịch của Chu Kiến Khang, biết đây là một vị tướng trong tay chủ tịch tỉnh Hầu Tiếu Thiên, như vậy thông qua Chu Kiến Khang để làm quen với lãnh đạo là lựa chọn rất được.

Không khí bữa tiệc nhờ sự nỗ lực của Khang Hà mà khôi phục lại bình thường. Dương Phàm dựa vào Tập đoàn Thiên Mỹ mà thể hiện bản thân một chút sau đó lập tức ra vẻ khiêm tốn.

- Giám đốc Khang đề nghị bắt đầu bữa tiệc. Giám đốc Chu, anh thấy sao?Dương Phàm cười cười hỏi ý kiến của Chu Kiến Khang. Điều này làm cho Chu Kiến Khang có chút kinh ngạc, sau đó liền cười cười tỏ vẻ tôn trọng Dương Phàm:- Vậy mọi người bắt đầu thôi.

Thu Vũ Yến muốn tô son cho Dương Phàm vì vậy nàng giơ cốc chủ động đứng lên rồi cười nói với Chu Kiến Khang:- Giám đốc Chu có thể còn không biết, trụ sở chính của tập đoàn Thiên Mỹ nằm ở thành phố Uyển Lăng nơi Bí thư Dương đã làm trước đây. Lần này Tập đoàn Thiên Mỹ đến tỉnh Thiên Nhai khảo sát cũng là theo lời yêu cầu của Bí thư Dương. Sau khi đến tỉnh Thiên Nhai đã được giám đốc Chu nhiệt tình tiếp đón, Vũ Yến mượn chén rượu này tỏ vẻ cảm ơn.

Chu Kiến Khang lúc này mới hiểu được nguyên nhân câu chuyện, đương nhiên chân tướng cũng không đơn giản như vậy. Lãnh đạo các cấp gặp tập đoàn lớn sẽ có thái độ như gặp Thần tài. Dù nói như thế nào thì Thu Vũ Yến cũng đã nể mặt Chu Kiến Khang.

- Giám đốc Thu khách khí rồi.Chu Kiến Khang vội vàng khách khí gật đầu rồi đứng lên. Lúc này Dương Phàm cũng chủ động đứng lên nói theo:- Giám đốc Thu, Tập đoàn Thiên Mỹ cần tiến quân vào lĩnh vực du lịch ở tỉnh Thiên Nhai, như vậy không thể không có sự chiếu cố của giám đốc Chu.

Lần này đã làm cho Chu Kiến Khang lấy lại hết mặt mũi. Rõ ràng Tập đoàn Thiên Mỹ muốn đầu tư vào ngành du lịch trong tỉnh, coi như hắn đã hoàn thành nhiệm vụ chủ yếu mà chủ tịch tỉnh Hầu Tiếu Thiên giao cho. Vì thế tâm trạng Chu Kiến Khang lập tức tốt hẳn lên, vội vàng nói:- Không dám, không dám. Tập đoàn Thiên Mỹ có thể đầu tư ở tỉnh Thiên Nhai, đó là giám đốc Thu cho tôi mặt mũi. Chén rượu này tôi xin hết. Còn giám đốc Thu thì xin tùy ý.

Có hai người Dương Phàm và Vương Siêu ở đây nên Thu Vũ Yến không còn lạnh lùng như trước nữa, hiện trường rất nhanh trở nên náo nhiệt. Khang Hà không khỏi có chút kỳ quái, Dương Phàm sao lại đột nhiên thân thiện như vậy. Hắn nghĩ một chút thì cảm thấy thân phận của người ta không việc gì phải ra vẻ cả. Xem ra lần mạo hiểm này cũng còn có chút thu hoạch.

Uống ba lượt rượu, không khí cũng cởi mở hơn, nói chuyện cũng tùy ý hơn.

Ngay khi không khí đang trở nên tốt đẹp thì ngoài cửa có tiếng náo loạn. Lâm Đốn đang ngồi ngay ngắn lập tức đứng lên ra cửa xem có chuyện gì.

Bịch một tiếng, cánh cửa bị đẩy ra. Hồng Lực uống đến độ mặt đỏ tía tai lảo đảo đi vào. Trong tay còn cầm một chiếc chén. Phía sau còn có Trữ Kiếm Nam cùng Vân Phong, hình như muốn giữ Hồng Lực lại nhưng không được.

Tiểu Hà đảm nhiệm chức lái xe lập tức từ phòng bên cạnh đi tới, lúc Tiểu Hà đang định ra tay thì Dương Phàm nhìn tới rồi khẽ lắc đầu. Tiểu Hà lúc này mới lui ra sau một bước, đứng ở bên mà nhìn.

- Thu Vũ Yến, quý cô Thu, giám đốc Thu, tôi đến để mời rượu cô.Hồng Lực nhe hàm răng vàng xỉn rồi lảo đảo đi tới, giơ chén rượu lên. Chu Kiến Khang vừa thấy vậy liền tức giận vỗ bàn nói:- Hồng Lực, cậu muốn làm gì?

Khang Hà thấy cảnh này không khỏi lén nhìn Dương Phàm một cái. Lại phát hiện ra bí thư thị ủy trẻ tuổi này đang ngồi im tại chỗ, mặt chẳng có chút biến hoá nào.

Hồng Lực không phải là uống nhiều thật hay giả vờ như vậy, nên hắn miễn cưỡng đứng im rồi cười nói:- Giám đốc Chu cũng ở đây à. Ngài yên tâm, tôi đến mời rượu rồi lập tức rời đi. Chỉ sợ giám đốc Thu không nể mặt tôi mà thôi.

Thu Vũ Yến cũng không tức giận mà ngồi im tại chỗ lạnh lùng nhìn Dương Phàm. Lúc này Dương Phàm mới từ từ đứng lên nhìn lướt qua ba người rồi cau mày nói:- Làm cái gì thế, lôi người này ra ngoài.

Sau khi thấy Dương Phàm ở bên trong, Trữ Kiếm Nam cùng Vân Phong biến sắc. Nhất là Trữ Kiếm Nam vội vàng nhìn xung quanh thì thấy Tiểu Hà đang đứng phía sau lạnh lùng nhìn mình. Chân hắn lập tức như nhũn ra.

“Đúng là đen đủi. Sao đi đâu cũng gặp thằng này vậy. Sao chỗ nào có người đẹp thì ở đó lại có hắn?” Trữ Kiếm Nam thầm kêu khổ trong lòng, hắn vội vàng đi lên kéo Hồng Lực ra ngoài.

- Tôi không đi ... tôi muốn mời rượu giám đốc Thu.Hồng Lực xem ra đúng là đã uống nhiều, bị Trữ Kiếm Nam kéo như vậy còn muốn đi về phía trước. Vân Phong cũng đã thấy Tiểu Hà, trong lòng càng thêm hoảng sợ liền vội vàng đi lên kéo Hồng Lực ra ngoài.

Nhưng không ngờ được Hồng Lực mạnh mẽ giãy dụa, chiếc dép dưới chân bay lên rơi vào giữa bát canh trên bàn. Nước canh bắn ra tung tóe, lúc này vẻ mặt Chu Kiến Khang đã vô cùng khó coi.

- Ném ra ngoài.Dương Phàm lúc này mới nhẹ nhàng nói ra ba chữ.

“Vù” một tiếng, Tiểu Hà ở phía sau lập tức đi lên túm lấy áo Hồng Lực, dùng sức nhấc lên. Tiểu Hà hoàn toàn chấp hành mệnh lệnh của Dương Phàm. Hồng Lực bị túm như vậy liền ngã ra phía sau, Tiểu Hà nhấc chân lên, Hồng Lực lập tức bay lên trời, bay ra ngoài hai mét, vừa lúc ngã xuống cửa. Hồng Lực bị ngã một cú đau điếng.

Biến hoá xảy ra quá đột ngột. Dương Phàm trông khiêm tốn lại đột nhiên nổi giận lôi đình. Không ngờ có một người đẹp làm vệ sĩ đi ra ném bay Hồng Lực ra ngoài.

Trữ Kiếm Nam và Vân Phong như gặp quỷ vội vàng rời đi. Dương Phàm nhỏ giọng nói:- Nếu còn một lần nữa đừng trách tao không khách khí.

Hai người Trữ Kiếm Nam và Vân Phong vội vàng gật đầu, nâng Hồng Lực đang kêu đau ra ngoài.

Bữa cơm này coi như không ăn được nữa. Chu Kiến Khang tức giận đến độ cả người run lên, không ngừng nói:- Không được, không được. Thằng đó làm sở Du lịch mất mặt.

Dương Phàm bình tĩnh nói với Chu Kiến Khang:- Bỏ đi. Không việc gì phải tức giận vì việc này.

Thực ra bây giờ Dương Phàm không cần phải chia rẽ làm gì. Chu Kiến Khang có lẽ đã hận Hồng Lực đến tận xương tủy, tổ tông mười tám đời của Hồng Lực chắc cũng không thể thoát khỏi. Chu Kiến Khang đang âm thầm hỏi thăm hết một lượt.

Khang Hà lúc này rất thức thời đứng dậy nói:- Tất cả đều do tôi chuẩn bị không tốt.

Dù như thế nào thì bữa tiệc tối nay chẳng ai muốn tiếp tục nữa. Một bữa tiệc đang vui vẻ lại có kết cục như vậy.

Dương Phàm đứng dậy chào đi về. Đám người Chu Kiến Khang đưa đến tận cửa coi như đã hoàn lại mặt mũi cho Dương Phàm vì chậm trễ vừa rồi. Dương Phàm không khỏi cười khổ một tiếng trong lòng khi thấy ánh mắt ai oán của Thu Vũ Yến, lên xe.

“Cô bé này thật cố chấp” Dương Phàm thầm than một tiếng rồi lắc đầu.

Về đến nhà khách thị ủy, Trương Tư Tề và Chu Dĩnh đang ngồi trong phòng chờ Dương Phàm về. Thấy Dương Phàm về, Trương Tư Tề liền cười cười đứng lên nói:- Anh muốn ăn mì không?Dương Phàm gật đầu nói:- Vẫn là bà xã hiểu anh.

Sau khi ăn mì xong, hai vợ chồng lên giường nằm. Dương Phàm nhìn trần nhà, trong đầu không biết tại sao lại hiện lên đôi mắt của Khang Hà, người này lúc nhìn mình trông rất quái dị.

- Mắt của người này quá giả tạo.Dương Phàm nói thầm một tiếng. Trương Tư Tề đang co mình vào trong lòng Dương Phàm, lúc này nàng vẫn chưa ngủ mà cười nói:- Anh nói gì thế?

Sỹ Đồ Phong Lưu - Chương #347