Chương 326: Say Quên Hết Chuyện


Oán đến oán đi chỉ có thể trách mình đen đủi. Tính bao nhiêu mà không ngờ đến hai thằng ranh được nuông chiều thành hư. Không ngờ bọn chúng lại làm ra chuyện này. Sớm biết như vậy thì đã nhốt hai thằng đó mười ngày nửa tháng cho bọn chúng nguôi ngoai cơn tức.

Hác Nam biết không ai đồng tình với Cố Tiên Lễ và Giản Phương Đạt. Vị trí trống mà hai người bỏ lại có không biết bao nhiêu ánh mắt thèm thuồng nhìn vào. Điều đáng mừng đó chính là Bắc Kinh rốt cuộc đã truyền đến tin tức dừng tay. Mặc dù phải trả giá khá lớn nhưng cuối cùng vẫn có thể yên ổn mà điều chỉnh lại bộ máy. Chuyện Hác Nam cần làm tiếp theo chính là biểu hiện thật tốt, để trọng lượng của mình dần dần tăng lên trong mắt lãnh đạo. Nếu không đợt lựa chọn ủy viên chính thức Bộ Chính trị tiếp theo mình đừng mong thành công, tất cả hy vọng tiến thêm một bước cũng tan thành mây khói.

Trước khi thu dọn chiến trường, Hác Nam đang định tìm thời gian gặp mặt và quan sát lại người thanh niên ở Uyển Lăng kia. Hác Nam nghĩ đến lời nói đầy tức giận của Chúc Đông Phong trong điện thoại:- Trong tay tôi dùng tốt như vậy, sao vào trong tay lão lại khác hẳn? Muốn dùng một ai đó đầu tiên phải hiểu rõ kẻ đó là gì? Ngoài ra phải thấy rõ có ai trấn áp được toàn cục không?

Lời của Chúc Đông Phong rất khó nghe nhưng lại rất có lý. Hác Nam vẫn hơi xem nhẹ lão già lui về tuyến hai kia. Kết quả lão già đó bảo Chu Minh Đạo cầm một túi với các mảnh vỡ bên trong đến cho Hác Nam. Những thứ vốn thuộc về Hác Nam bây giờ lại giống mảnh vỡ vậy.

Một bài học quá sâu sắc. Hác Nam thở dài một tiếng lấy lại tinh thần rồi cầm lấy điện thoại di động.

Trời đã tốt, bên ngoài biệt thự có mấy chiếc xe đỗ lại. Phòng khách cũng có bảy tám người ngồi. Nếu người không biết còn tưởng thị ủy thành phố Uyển Lăng tổ chức họp ở đây.

Đổng Trung Hoa và Nguyên Chấn đều không muốn đến nhưng sau khi nghe nói thường vụ tỉnh ủy bớt đi hai vị trí, hai người không nói gì liền lập tức đến đây. Đến nơi lại nghe nói Dương Phàm đang ngủ liền lặng lẽ đợi ở dưới phòng khách. Một lát sau La Đạt Cương là người thứ ba đến rồi tìm vị trí mà ngồi xuống. Một lúc nữa Mẫn Kiến Lý Quân đến. Sau đó là Vương Thần và Niếp Vân Lam.

Trương Tư Tề không làm cơm tối cho mọi người nhưng các thư ký đều hoàn thành trách nhiệm đi mua cơm hộp về cho lãnh đạo. Chờ lãnh đạo ăn xong liền vội vàng đi thu dọn. Trương Tư Tề ngồi trong phòng khách ở tầng trên. Nàng có đủ kiên nhẫn đợi Dương Phàm tỉnh dậy.

10 giờ đêm Dương Phàm cuối cùng cũng tỉnh lại. Hắn dụi dụi mắt thì thấy Trương Tư Tề cười cười đi lên, nhỏ giọng nói:- Dậy rồi à? Em nấu canh Bát bảo rồi đó, có muốn ăn một chút không?

Dương Phàm thấy bên dưới sáng đèn liền hỏi:- Ai đến vậy? Sao em không xuống bên dưới tiếp khách?

Trương Tư Tề thản nhiên nói:- Em bảo bọn họ về nhưng bọn họ muốn đợi anh. Anh đi rửa mặt đi, em lấy quần áo cho anh.

Khi Dương Phàm từ trên lầu đi xuống, mọi người ở phòng khách đều đứng lên. Lúc này mọi người đã hiểu rất rõ người lãnh đạo chính thức của thành phố Uyển Lăng là ai. Đương nhiên Liễu Chính Dương rất không phục nhưng chẳng có tác dụng gì. Sau khi vụ án diễn ra, một lão già ở Bắc Kinh gọi điện tới, lạnh lùng nói:- Đàng hoàng làm con cháu cho ông hai năm. Không được gây chuyện.

Ngay cả ông cụ cũng nói như vậy, La Đạt Cương đang có chút mưu tính cũng phải thu lại. Thấy Dương Phàm từ cầu thang đi xuống, La Đạt Cương có cảm giác mình không thể với tới.

- Cảm ơn mọi người đã quan tâm. Tôi đã tốt hơn rồi mai sẽ đi làm. Không còn sớm nữa, tất cả mọi người về đi.Dương Phàm cười cười nói một câu rồi đứng ở trên cầu thang không có ý đi xuống. Hắn chỉ khẽ vung tay lên giống như đang phủi bụi vậy.

Mọi người trong phòng khách nói vài câu khách khí, sau đó Đổng Trung Hoa rời đi đầu tiên, những người khác cũng đi theo. Vẻ bình tĩnh của Dương Phàm làm Đổng Trung Hoa rất an tâm. Điều này đúng với câu nói của Hà Thiếu Hoa trong điện thoại:- Cậu im lặng cho tôi, như vậy Dương Phàm sẽ không làm khó cậu. Dương Phàm hiểu quy tắc hơn cậu, nếu không bầu trời tỉnh Giang Nam đã thủng một lỗ lớn.

La Đạt Cương là người cuối cùng rời đi. Lúc ra đến cửa hắn còn quay đầu lại nhìn thoáng qua Dương Phàm.

Canh bát bảo nấu rất ngon, mùi hương phả vào mặt. Dương Phàm lặng lẽ ngồi ăn. Trương Tư Tề ngồi bên nhìn hắn, thi thoảng dùng khăn lau miệng cho Dương Phàm.

Chờ Dương Phàm ăn xong, Trương Tư Tề dọn bát đi. Một lát sau nàng ngồi xuống trước mặt Dương Phàm, nghiêm túc nhìn hắn rồi nói:- Sau này có chuyện gì đừng nhịn ở trong lòng, được không?

Dương Phàm mỉm cười khẽ gật đầu. Trương Tư Tề lúc này mới cười cười ngồi sát bên cạnh Dương Phàm. Dựa đầu vào đùi Dương Phàm, nhỏ giọng nói:- Đàn ông phải làm chuyện lớn, em sẽ không can dự vào việc chính của anh. Em chỉ biết anh là chồng của em. Em chỉ muốn làm một người vợ đúng nghĩa.

Chuông cửa vang lên làm Trương Tư Tề cảm thấy khó hiểu:- Ai không biết, muốn thế này mà...Đi ra ban công nhìn xuống thì thấy Trương Khải Đức đang đứng ở cổng. Trương Khải Đức thấy Trương Tư Tề liền giơ chân đá vào cổng, lớn tiếng mắng:

- Con bé chết tiệt này rút điện thoại bàn, điện thoại di động cũng tắt. Mấy ông cụ ở Bắc Kinh gọi điện cho anh, phiền chết anh rồi. Mấy ông già ép anh xuống đây thăm Dương Phàm, sau đó về thông báo lại một tiếng.

Trương Tư Tề cười hì hì đi xuống, mở cửa ra liền nhỏ giọng nói:- Anh đến vừa đúng lúc, chồng em vừa tỉnh ngủ, anh uống rượu với anh ấy.

Trương Khải Đức nhìn em gán, đau lòng nói:- Em gái, anh là anh trai của em. Em đừng bất công như vậy chứ.

Trương Tư Tề mỉm cười nói:- Em là em gái anh nhưng em đã gả cho Dương Phàm. Về sau trên bia mộ của em sẽ khắc dòng con dâu....

Trương Khải Đức thở hổn hển lên lầu, vừa đặt mông xuống đã nói:- Trong nhà có rượu gì ngon không. Hôm nay chúng ta uống rượu quên hết mọi chuyện. Đã lâu rồi không uống nhiều.

Dương Phàm sớm dã lấy hai chai Ngũ Lương Dịch đặt lên bàn rồi nói:- Trộm từ phòng của ông cụ ra, em vẫn không nhẫn tâm mà uống. Hai chai không đủ, trong phòng còn có hai chai Mao Đài, trong tủ lạnh còn có một két bia Thanh Đảo. Hôm nay chúng ta uống say.

Nếu là bình thường, Dương Phàm không bao giờ uống bằng Trương Khải Đức. Nhưng hôm nay quá quái dị, hai người chỉ có một đĩa lạc, một con cá mực mà Dương Phàm uống rất được. Hơn nữa càng uống càng tỉnh táo. Gần nửa tiếng sau Trương Khải Đức đã uống hết một chai. Uống rượu quá gấp làm Trương Khải Đức không chịu nổi, ngã xuống.

Trương Tư Tề chuẩn bị đồ ăn và rượu sau đó đi giặt đồ. Sau khi làm xong mọi việc Trương Tư Tề đi lên thì thấy Trương Khải Đức đang nằm trên sô pha. Dương Phàm lại cầm chén rượu từ từ uống. Trương Tư Tề đứng ở phía sau trông Dương Phàm rất cô đơn. Nàng mặc dù không biết bây giờ Dương Phàm đang nghĩ gì nhưng biết trong lòng Dương Phàm rất khó chịu.

- Em đến uống với anh một chút. Lại nói, em và anh hình như chưa bao giờ uống rượu với nhau.Trương Tư Tề rất đau lòng liền cười cười đi tới bóp vai cho chồng.

Dương Phàm theo quán tính ngửa đầu ra sau, đưa tay vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé trên vai và nói:- Dựa vào ngực em thật thoải mái.Câu nói này làm cho chút suy nghĩ trong lòng Trương Tư Tề bay đi. Phụ nữ cẫn gì? Có đôi khi không phải chỉ là một câu nói ấm lòng của người đàn ông sao?

Trương Tư Tề có chút xấu hổ cười cười. Nàng vội vàng nói sang chuyện khác :- Em đi lấy chăn cho anh hai.

Đắp chăn cho Trương Khải Đức, Dương Phàm không có thói quen một mình uống rượu nên giúp Trương Tư Tề dọn bàn. Hai vợ chồng về giường ngủ. Dương Phàm đã ngủ một ngày nên bây giờ không thấy buồn ngủ, mở mắt ra nhìn trần nhà. Trương Tư Tề cũng không thấy buồn ngủ. Đêm đã khuya, nàng cùng Dương Phàm nói chuyện. Hai người cố tình không nói đến chuyện vợ chồng mình.

Nói chuyện một lát Trương Tư Tề đổi tư thế. Nàng xoay lưng về phía Dương Phàm, cầm lấy tay chồng mà nghịch. Sau đó Trương Tư Tề nhỏ giọng nói:- Anh còn yêu chị ấy không?

Dương Phàm nghe thấy nàng hỏi như vậy không khỏi do dự một chút nhưng vẫn trả lời:- Không nói là yêu nhưng không thể quên được. Có lẽ cả đời này cũng không thể quên.

Trương Tư Tề vẫn luôn lo lắng chẳng may Dương Phàm nói là có, như vậy biết làm như thế nào bây giờ? Bây giờ nghe được câu trả lời rất thật, một tia lo lắng cuối cùng trong lòng nàng đã bay đi.

Dương Phàm còn đang nghĩ không biết câu trả lời này có làm Trương Tư Tề nghĩ gì không. Không ngờ Trương Tư Tề lại dùng mông đẩy đẩy vào bảo bối của mình, từ từ ma sát vào nó.

Dương Phàm vừa ngẩn ra một chút thì Trương Tư Tề đã quay người lại, một tay ôm lấy mặt Dương Phàm, hôn hắn, bên dưới càng không ngừng dùng sức ma sát.

Dương Phàm ngầm hiểu ý của Trương Tư Tề, hắn rất nhanh cởi quần ngủ ra, đẩy thằng bé đã cứng ngắc vào hang động.

Ngày thứ ba sau khi Trang Tiểu Điệp gặp chuyện thì bố mẹ của nàng mới đến. Dương Phàm lúc này mới biết hai ông bà vì tiết kiệm tiền nên đi tàu. Nỗi đau mất con gái có thể nghĩ ra chứ đừng nói Trang Tiểu Điệp là nguồn thu nhập chính của cả gia đình.

Sỹ Đồ Phong Lưu - Chương #326